Chương 19
Phan Truc Ly
2024-07-05 12:04:38
Tâm Ý mỗi lần nhớ đến khi bị đánh cô không khỏi run sợ! Mấy ngày qua mặc dù Tần Sở nói cô đã khỏe nhưng Dạ Hoàng nhất định không cho cô ra khỏi phủ, ở trong phủ cứ ăn rồi lại ngủ riết Tâm Ý phát chán, hôm nay được xem là ổn nhất tranh thủ khi thái tử vào cung, cô cũng thay y phục mà trốn ra ngoài dạo một vòng.
Cô cùng Tiểu Tiểu cải nam trang mà đi dạo nhằm tránh đi phiền phức ngoài ý muốn, Tâm Ý đi hết gian hàng này lại đến quầy hàng khác cứ chạy đông rồi lại chạy tây tới gần giữa trưa bụng cũng đói cô cùng Tiểu Tiểu vào một trà lâu khá lớn nằm ở nơi đông đúc nhất của kinh thành. Vừa vào tới cửa đã va phải tứ vương gia cùng Trúc Đào tiểu thư, chỉ nhìn sơ ngang thì tứ vương gia đã nhận ra ngay là Tâm Ý, hắn cười nói:
- Tâm Ý cô nương là đang trốn ra ngoài?
Tâm Ý giơ tay ngăn lại không cho tứ vương gia nói thêm:
- Xuỵt.... Ngài là đang muốn cho mọi người ở đây biết ta là nữ cải nam trang hả? Ta tranh thủ lúc thái tử vào cung nên mới ra ngoài dạo một vòng, hôm nay ngài xem như không thấy ta được không!
Trúc Đào đứng bên cạnh cũng cười nói:
- Không nghĩ Tâm Ý lại cải nam trang tuấn tú như vậy, nếu không gặp qua cô nương trước chắc ta cũng không biết ngươi là nữ cải nam trang!
- Đói rồi. Chúng ta vào trong vừa ăn vừa nói được không?
Cả 4 người được chưởng quầy đưa đến 1 căn phòng đặc biệt, Tâm Ý thầm cảm thán đúng là con vua có khác, cô cười nói với tứ vương gia:
- Hai người định khi nào báo tin hỷ đây?
Trúc Đào nghe tới đây thì đỏ mặt, ánh mắt bối rối nhìn sang tứ vương gia, Tâm Ý nhìn họ đầy ngưỡng mộ, trong hoàng tộc khó để có một chuyện tình đẹp như bọn họ, tứ vương gia nhìn Tâm Ý thoải mái nói:
- Ngươi lo cho bản thân trước đi, hôm trước nghe ngươi bị đánh bọn ta định sang thăm nhưng thái tử sợ ngươi nói chuyện lại đau nên hạn chế người gặp! Ta thấy huynh ấy đối với ngươi không tệ!
- Thái tử là người ngoài lạnh nhưng trong tâm rất ấm áp, ngài ấy là một chủ tử rất tốt!
Còn chưa nói dứt lời thì một chiếc xe ngựa của phủ thái tử đỗ ngay ở dưới lầu, Tâm Ý tài mặt khi thấy người đến là thái tử, cô hốt hoảng nói:
- Là thái tử, ta đi trước 2 người cứ từ từ mà ăn!
- Huynh ấy không có vào đây ngươi yên tâm đi, cứ ngồi đây!
- Không được ta đi đây! Gặp lại sau nhé!
Tâm Ý nói rồi xoay người chạy như bay ra lối cửa sau, Tiểu Tiểu cũng chạy theo phía sau chỉ mong cho thái tử ở đó lâu lâu một chút để cô còn chạy về kịp nếu không sợ rằng khó qua khỏi con trăng này....!
Sau bao nhiêu nỗ lực rốt cuộc Tâm Ý cũng đã trở lại Đông Cung cô chạy vội xuống bếp pha ngay bình trà rồi lấy kèm thêm ít bánh quế hoa đem ra bờ hồ vừa ngồi ăn vừa câu cá!
Khi thái tử trở về hắn đi thong thả rảo bước đến Đông Cung, ngang qua hồ sen đã thấy bóng dáng quen thuộc có ai đó đang ngồi vắt vẻo vừa ăn vừa câu cá, làm hắn không nhịn được cười, ngồi xuống cạnh cô liền hỏi:
- Ngươi có câu được cá chưa?
- Ah sớm giờ chưa câu được con nào hết! Ngài mới về tới hả?....Hơ....hơ..Giờ ta thấy hơi buồn ngủ, thôi ta về ngủ đây, ngài cũng trở về nghĩ ngơi đi!
Cô còn chưa cất bước đi đã bị Dạ Hoàng nhấc bổng lên, Tâm Ý hốt hoảng tay chân quơ loạn xạ, như sắp khóc nói:
- Thái tử ngài đùa kiểu gì vậy hả? Thả ta xuống đi!
- Ta cho ngươi cơ hội cuối nếu không nói thật, ta ném ngươi xuống hồ! Nói...
- A....ah...ah...ah.. Đừng đừng....đừng, nhưng mà ngài muốn ta nói cái gì chứ!
- Ha...ha...ha... ngươi không có gì để nói với ta sao?
Tâm Ý trong lòng hoảng cả lên, không lẽ hắn biết cô ra ngoài hay sao! Không thể cô đi rất bí mật làm sao hắn biết cơ chứ! Thái tử thấy cô im lặng hắn nhích chân về phía hồ, nói lớn:
- Nói....
- Biết nói cái gì bây giờ! Ngài muốn nghe cái gì mới được cơ chứ!
- Vậy thì ngươi xuống dưới mà ngẫm lại nhé! Trong đời ta ghét nhất kẻ nào dám lừa gạt bổn vương. Lần này ta chỉ phạt nhẹ thôi xuống hồ mà uống nước!
Dứt lời hắn đã buông tay, Tâm Ý chới với giữa không trung, không ngờ cái tên này lại làm thật ném cô thẳng vào hồ nước!
Nhìn Tâm Ý ngụp lặn dưới hồ ánh mắt của Dạ Hoàng càng lạnh hơn, cô khó nhọc bơi được vào bờ đang bò lên thềm đá thì hắn lại nói:
- Nếu có lần sau thì đừng trách ta phạt ngươi nặng hơn!
Tâm Y vừa giận vừa tức, hắn lấy cái quyền gì mà lại có thể đối xử với cô như vậy chứ, trong lúc tức giận Tâm Ý nói mà không cần não:
- Ngài là cái gì của ta mà có quyền can thiệp vào cuộc đời của ta!
- Ngươi vừa nói cái gì hở?
Hai tay của Dạ Hoảng nắm chặc cầm của Tâm Ý chỉ cần hắn dùng chút lực là có thể bốp nát chiếc cầm nhỏ nhắn này. Tâm Ý dù đau đến rung người nhưng nhất quyết không kêu ra một tiếng! Giọng Dạ Hoàng ngày một âm lãnh hơn:
- Tâm Ý ngươi lại không ngoan rồi!
Tâm Ý khó nhọc tránh thoát khỏi ma chảo của Dạ Hoàng, cô ấm ức cất bước chạy thẳng vào viện thì bị hắn ôm lại bế thẳng đi vào phòng, đầu Tâm Ý lúc này chợt nhảy số, mẹ ơi hắn là đang định làm trò gì, thái tử ném cô thẳng lên giường, nói với người ở bên ngoài:
- Vào đổi y phục cho nàng ta!
Đợi hắn đi Tâm Ý mới thở phào nhẹ nhõm, Tiểu Tiểu cũng chạy nhanh vào mà chuẩn bị nước ấm lau người cho cô, thái tử còn cho người mang đến canh gừng cho cô uống, Tâm Ý tỏ ra khinh thường nói:
- Đánh trước dỗ sau à! Xì....xì... người như hắn nên Ế tới giờ là đúng rồi!
Tiểu Tiểu và hai cung nữ bên cạnh nhìn cô rồi hỏi:
- Ế là gì?
- Là tới giờ hắn vẫn chưa có mảnh tình vắt vai đấy! Chả bù với tứ vương gia đi đâu làm gì đều có Trúc Đào
bên cạnh!
- Vậy ra ngươi lại muốn bên cạnh bổn vương đến như vậy!
Tâm Ý trên người chỉ có bộ nội y do cô tự thiết kế, cô chụp vội chiếc áo gần đó mặc vào với tốc độ ánh sáng sau đó rút nhanh vào một gốc phòng, giọng ấp úng nói:
- Ngài vào sao không gõ cửa, ngài ra ngoài trước đi ta chưa thay y phục xong!
Thái tử khoác tay cho mọi người lui ra, Tiểu Tiểu không nhìn đến ánh mắt cầu cứu của cô còn nhanh tay đóng cửa lại nữa chứ! Tâm Ý tim đập nhanh hơn bình thường đến nói chuyện còn lắp ba lắp bắp:
- Ngài....ngài....ra....ngoài ta cần thay y phục!
Thái tử tiến đến càng gần cô hơn giọng giễu cợt:
- Ta giúp cô thay!
- Ha...ha...ha.... Tâm Ý không dám phiền đến thái tử....hii...
- Ta không sợ phiền!
- Á....
Vừa dứt lời Dạ Hoàng đã ôm chặc lấy cô. Giờ phút này Tâm Ý muốn cắn chết cái tên thái tử khó ưa này vô cùng!
Cô cùng Tiểu Tiểu cải nam trang mà đi dạo nhằm tránh đi phiền phức ngoài ý muốn, Tâm Ý đi hết gian hàng này lại đến quầy hàng khác cứ chạy đông rồi lại chạy tây tới gần giữa trưa bụng cũng đói cô cùng Tiểu Tiểu vào một trà lâu khá lớn nằm ở nơi đông đúc nhất của kinh thành. Vừa vào tới cửa đã va phải tứ vương gia cùng Trúc Đào tiểu thư, chỉ nhìn sơ ngang thì tứ vương gia đã nhận ra ngay là Tâm Ý, hắn cười nói:
- Tâm Ý cô nương là đang trốn ra ngoài?
Tâm Ý giơ tay ngăn lại không cho tứ vương gia nói thêm:
- Xuỵt.... Ngài là đang muốn cho mọi người ở đây biết ta là nữ cải nam trang hả? Ta tranh thủ lúc thái tử vào cung nên mới ra ngoài dạo một vòng, hôm nay ngài xem như không thấy ta được không!
Trúc Đào đứng bên cạnh cũng cười nói:
- Không nghĩ Tâm Ý lại cải nam trang tuấn tú như vậy, nếu không gặp qua cô nương trước chắc ta cũng không biết ngươi là nữ cải nam trang!
- Đói rồi. Chúng ta vào trong vừa ăn vừa nói được không?
Cả 4 người được chưởng quầy đưa đến 1 căn phòng đặc biệt, Tâm Ý thầm cảm thán đúng là con vua có khác, cô cười nói với tứ vương gia:
- Hai người định khi nào báo tin hỷ đây?
Trúc Đào nghe tới đây thì đỏ mặt, ánh mắt bối rối nhìn sang tứ vương gia, Tâm Ý nhìn họ đầy ngưỡng mộ, trong hoàng tộc khó để có một chuyện tình đẹp như bọn họ, tứ vương gia nhìn Tâm Ý thoải mái nói:
- Ngươi lo cho bản thân trước đi, hôm trước nghe ngươi bị đánh bọn ta định sang thăm nhưng thái tử sợ ngươi nói chuyện lại đau nên hạn chế người gặp! Ta thấy huynh ấy đối với ngươi không tệ!
- Thái tử là người ngoài lạnh nhưng trong tâm rất ấm áp, ngài ấy là một chủ tử rất tốt!
Còn chưa nói dứt lời thì một chiếc xe ngựa của phủ thái tử đỗ ngay ở dưới lầu, Tâm Ý tài mặt khi thấy người đến là thái tử, cô hốt hoảng nói:
- Là thái tử, ta đi trước 2 người cứ từ từ mà ăn!
- Huynh ấy không có vào đây ngươi yên tâm đi, cứ ngồi đây!
- Không được ta đi đây! Gặp lại sau nhé!
Tâm Ý nói rồi xoay người chạy như bay ra lối cửa sau, Tiểu Tiểu cũng chạy theo phía sau chỉ mong cho thái tử ở đó lâu lâu một chút để cô còn chạy về kịp nếu không sợ rằng khó qua khỏi con trăng này....!
Sau bao nhiêu nỗ lực rốt cuộc Tâm Ý cũng đã trở lại Đông Cung cô chạy vội xuống bếp pha ngay bình trà rồi lấy kèm thêm ít bánh quế hoa đem ra bờ hồ vừa ngồi ăn vừa câu cá!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi thái tử trở về hắn đi thong thả rảo bước đến Đông Cung, ngang qua hồ sen đã thấy bóng dáng quen thuộc có ai đó đang ngồi vắt vẻo vừa ăn vừa câu cá, làm hắn không nhịn được cười, ngồi xuống cạnh cô liền hỏi:
- Ngươi có câu được cá chưa?
- Ah sớm giờ chưa câu được con nào hết! Ngài mới về tới hả?....Hơ....hơ..Giờ ta thấy hơi buồn ngủ, thôi ta về ngủ đây, ngài cũng trở về nghĩ ngơi đi!
Cô còn chưa cất bước đi đã bị Dạ Hoàng nhấc bổng lên, Tâm Ý hốt hoảng tay chân quơ loạn xạ, như sắp khóc nói:
- Thái tử ngài đùa kiểu gì vậy hả? Thả ta xuống đi!
- Ta cho ngươi cơ hội cuối nếu không nói thật, ta ném ngươi xuống hồ! Nói...
- A....ah...ah...ah.. Đừng đừng....đừng, nhưng mà ngài muốn ta nói cái gì chứ!
- Ha...ha...ha... ngươi không có gì để nói với ta sao?
Tâm Ý trong lòng hoảng cả lên, không lẽ hắn biết cô ra ngoài hay sao! Không thể cô đi rất bí mật làm sao hắn biết cơ chứ! Thái tử thấy cô im lặng hắn nhích chân về phía hồ, nói lớn:
- Nói....
- Biết nói cái gì bây giờ! Ngài muốn nghe cái gì mới được cơ chứ!
- Vậy thì ngươi xuống dưới mà ngẫm lại nhé! Trong đời ta ghét nhất kẻ nào dám lừa gạt bổn vương. Lần này ta chỉ phạt nhẹ thôi xuống hồ mà uống nước!
Dứt lời hắn đã buông tay, Tâm Ý chới với giữa không trung, không ngờ cái tên này lại làm thật ném cô thẳng vào hồ nước!
Nhìn Tâm Ý ngụp lặn dưới hồ ánh mắt của Dạ Hoàng càng lạnh hơn, cô khó nhọc bơi được vào bờ đang bò lên thềm đá thì hắn lại nói:
- Nếu có lần sau thì đừng trách ta phạt ngươi nặng hơn!
Tâm Y vừa giận vừa tức, hắn lấy cái quyền gì mà lại có thể đối xử với cô như vậy chứ, trong lúc tức giận Tâm Ý nói mà không cần não:
- Ngài là cái gì của ta mà có quyền can thiệp vào cuộc đời của ta!
- Ngươi vừa nói cái gì hở?
Hai tay của Dạ Hoảng nắm chặc cầm của Tâm Ý chỉ cần hắn dùng chút lực là có thể bốp nát chiếc cầm nhỏ nhắn này. Tâm Ý dù đau đến rung người nhưng nhất quyết không kêu ra một tiếng! Giọng Dạ Hoàng ngày một âm lãnh hơn:
- Tâm Ý ngươi lại không ngoan rồi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tâm Ý khó nhọc tránh thoát khỏi ma chảo của Dạ Hoàng, cô ấm ức cất bước chạy thẳng vào viện thì bị hắn ôm lại bế thẳng đi vào phòng, đầu Tâm Ý lúc này chợt nhảy số, mẹ ơi hắn là đang định làm trò gì, thái tử ném cô thẳng lên giường, nói với người ở bên ngoài:
- Vào đổi y phục cho nàng ta!
Đợi hắn đi Tâm Ý mới thở phào nhẹ nhõm, Tiểu Tiểu cũng chạy nhanh vào mà chuẩn bị nước ấm lau người cho cô, thái tử còn cho người mang đến canh gừng cho cô uống, Tâm Ý tỏ ra khinh thường nói:
- Đánh trước dỗ sau à! Xì....xì... người như hắn nên Ế tới giờ là đúng rồi!
Tiểu Tiểu và hai cung nữ bên cạnh nhìn cô rồi hỏi:
- Ế là gì?
- Là tới giờ hắn vẫn chưa có mảnh tình vắt vai đấy! Chả bù với tứ vương gia đi đâu làm gì đều có Trúc Đào
bên cạnh!
- Vậy ra ngươi lại muốn bên cạnh bổn vương đến như vậy!
Tâm Ý trên người chỉ có bộ nội y do cô tự thiết kế, cô chụp vội chiếc áo gần đó mặc vào với tốc độ ánh sáng sau đó rút nhanh vào một gốc phòng, giọng ấp úng nói:
- Ngài vào sao không gõ cửa, ngài ra ngoài trước đi ta chưa thay y phục xong!
Thái tử khoác tay cho mọi người lui ra, Tiểu Tiểu không nhìn đến ánh mắt cầu cứu của cô còn nhanh tay đóng cửa lại nữa chứ! Tâm Ý tim đập nhanh hơn bình thường đến nói chuyện còn lắp ba lắp bắp:
- Ngài....ngài....ra....ngoài ta cần thay y phục!
Thái tử tiến đến càng gần cô hơn giọng giễu cợt:
- Ta giúp cô thay!
- Ha...ha...ha.... Tâm Ý không dám phiền đến thái tử....hii...
- Ta không sợ phiền!
- Á....
Vừa dứt lời Dạ Hoàng đã ôm chặc lấy cô. Giờ phút này Tâm Ý muốn cắn chết cái tên thái tử khó ưa này vô cùng!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro