Mềm mềm đáng yê...
2024-12-04 12:00:09
Thác Thụy nhìn hắn ta đến ngây ngẩn. Bầu không khí đột nhiên rơi vào trầm lặng.
Hắn cũng phát hiện em đến, đôi mắt lãnh đạm từ từ đưa lên, hướng về phía em. Lướt qua một lược bắt đầu đánh giá.
Dáng người nhỏ nhắn, làm da trắng hồng, và cả khuôn mặt khả ái mềm mại. Chính là cái kiểu thiếu gia được nuôi chiều, chằng cần động tay việc nặng. Thậm chí còn mang đến cảm giác nhút nhát yếu ớt không tả nổi.
Thác Thụy bị người đàn ông xa lạ nhìn từ đầu đến cuối đột nhiên không thở nổi. Em vội vàng cúi người người một cái vuông góc. Ý muốn cảm ơn hắn vì đã cứu em.
"Ăn sáng". Thật ra thì hắn đã nghe bác sĩ nói sơ qua về tình trạng của đứa nhỏ này, kiệt sức đến ngất. Ngoài ra còn có cả vấn để về giao tiếp.
"……"
Em chậm rì rì tiến đến bàn ăn, cố tình chọn một chiếc ghế cách xa chỗ hắn ta đang ngồi.
Thật sự chỉ dám nhìn xuống thức ăn xong đĩa. Không có Hoắc Hoan, Thác Thụy chỉ là một con thỏ yếu mềm. Nhìn đâu đâu cũng thấy sợ.
Chỉ là, miếng thịt này rất ngon nha. Có thể là do đã bị bỏ đối từ ngày hôm qua, cho dù có chuyền dịch dinh dưỡng cũng vẫn cảm thấy đói. Mà cũng có thể là do thức ăn ở đây làm ngon thật
Miệng nhỏ ngậm lấy miệng thịt bò, cắn cắn rồi lại nghiền nghiền. Do lực yếu quá mà miếng thịt thật sự mãi không đứt. Để lại vài dấu răng nhỏ nhỏ trên miếng thịt.
Lại tiếp tục cho vào miệng cắn, hai má hơi phồng lên như con chuột hamster. Nhìn trông cực đáng yêu. Không trách em được, ai bảo trước nay Hoắc Hoan luôn cắt nhỏ đồ ăn sau đó mới đút cho em. Thậm chí từ lúc em đến, thức ăn mỗi bữa đều được chế biến vô cùng mềm.
Làm cho Thác Thụy lại nghĩ rằng khả năng nhai thức ăn của em rất tốt nữa.
Hắn nhìn một màn này, cảm thấy khóe miệng giật giật. Cho dù có là con cháu hào môn cũng không thể yếu ớt đến mức đó chứ? Hắn cũng không hiểu ở nhà đứa trẻ này rất cuộc được nuông chiều đến mức nào.
Nhưng hắn ta ngoài khó hiểu ra càng không có chút tức giận hay khó chịu gì. Có thể lý do lớn nhất là do đang vẻ kia, đáng yêu mềm mại, tạo cho người ta cảm giác muốn được chiều chuộng yêu thương, thậm chí không nỡ mắng mỏ.
Thác Thụy vì có miếng thịt cũng không cắn được lên chỉ có thể bỏ lại, ăn mấy món rau đi kèm bên cạnh. Thật sự em rất đói rồi đó, lại chỉ có thể ăn rau. Một mặt uất ức lẫn tức giận lộ hết ra ngoài.
Càng giống hoàng từ nhỏ đang làm nũng.
Hắn ta từ đầu đến cuối thu hết hành động lẫn biểu cảm của em vào mặt. Tâm trí đột nhiên như có thì gì nhẹ nhàng cào qua.
"Ngồi lại đây!" Hắn hướng về phía em, trào phúng nói.
Thác Thụy giật mình, cái đầu nãy giờ chỉ biết cúi xuống mới cẩn thận ngẩn lên, đưa cặp mắt tĩnh lặng như biển hồ nhìn hắn. Thậm chí đã có vài phần hốt hoảng.
Hắn mất kiên nhẫn mà lặp lại :"Lại đây ngồi,….bên cạnh ta"
Thác Thụy thực sự ngoan ngoãn đứng dậy, tiến đến ngồi ngay bên cạnh hắn. Cả người khép lép lại, như thể người đàn ông kia là động vật to lớn chuẩn bị ăn mình không bằng.
Nam nhân kia buồn cười, hắn ta cũng đâu có làm gì em. Lá gan nhỏ như vậy còn dám bỏ nhà đi!
Hắn lấy địa thịt của bản thân, dùng dao cắt mấy miếng thịt kia thật nhỏ, không quên kèm theo một ít rau xanh đưa qua cho Thác Thụy.
"Ăn được không?"
Đối với khích thước thức ăn thế này Thác Thụy dễ dàng nhai được. Nhưng em lại không nghĩ nam nhân kia sẽ cắt đồ ăn giúp mình.
Thác Thụy dè dặt cầm lấy thìa bắt đầu xúc ăn ngon lành. Nhưng đồi mắt vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn người kia. Lại phát hiện hắn ta đang chắn chú nhìn mình ăn.
Cái miệng đang nhai nhai đột nhiên cứng lại, không dám nhìn hắn tiếp.
Người này không phải thấy em nhiều quá đó chứ? Nhưng em mới ăn có một chút thôi mà.
Cái miệng do đói mà nhai nhai không ngừng, thức ăn nhét đến phồng phồng hai má. Nhìn chung là rất hưởng thụ.
Thức ăn như vậy bình thường hắn cũng không có mấy hứng thú. Vậy mà nhìn đứa bé này ăn ngon lành như vậy, hắn đột nhiên cảm thấy ngon miệng lên không ít.
Ăn thẳng đến khi bụng lo căng, Thác Thụy thở ra một hơi, tinh thần phấn khởi lên rất nhiều.
Hắn cũng dùng xong bữa, bỏ lại Thác Thụy mà ra khỏi phòng ăn.
Nghỉ ngơi một chút, em cũng muốn ra bên ngoài. Lại bị vị bác sĩ tư vừa rồi một mực giữ lại hỏi chuyện.
"Vậy…..cậu thật sự tên là gì?"
"…."
"Ahaha!!….viết ra giấy, viết ra giấy đi"
(Thác Thuỵ)
"Không có họ sao ?!!" Vị bác sĩ hơi nghi hoặc.
Thác Thụy lắc đầu, tất cả những gì em nhớ chỉ là cái tên này. Còn lại không có chút ký ức nào khác.
"Vậy….. cậu ở nơi nào?"
Thác Thụy lắc đầu, chẳng lẽ em cứ nói em ở cùng Hoắc Hoan sao?
Tại sao đến tên đầy đủ và gia đình của bản thân đứa trẻ này cũng không biết? Như vậy thì lại không hề giống những đứa trẻ hào môn khác. Điều này cũng chứng tỏ, Thác Thụy không phải con cháu của giới quý tộc nào cả.
Nhưng điều này lại càng không hợp lý. Khu đô thị này người bên ngoài cả đời cũng không trèo vào được, mà thật sự có thể trốn vào cũng không sống được lâu. Thác Thụy chỉ có thể là người trong đây.
Chỉ còn một trường hợp duy nhất, em là đồ chơi của lão già giàu có nào đó. Không chừng hôm qua là vì chơi chán em rồi lên mới vất ra ngoài đường.
Như vậy thì đứa trẻ này cũng khổ quá rồi. Trông mềm mềm đáng yêu vậy cơ mà.
"Haizzzz…. Xin tự giới thiệu, tôi là bác sĩ Tần, nơi cậu đang ở đây chính là biệt thự Hạ gia. Người vừa ngồi ăn với cậu là ông chủ của nơi này, Hạ Đoàn Sâm. Ông chủ là người rất tốt, cậu lên biết ơn ngài ấy"
Hắn cũng phát hiện em đến, đôi mắt lãnh đạm từ từ đưa lên, hướng về phía em. Lướt qua một lược bắt đầu đánh giá.
Dáng người nhỏ nhắn, làm da trắng hồng, và cả khuôn mặt khả ái mềm mại. Chính là cái kiểu thiếu gia được nuôi chiều, chằng cần động tay việc nặng. Thậm chí còn mang đến cảm giác nhút nhát yếu ớt không tả nổi.
Thác Thụy bị người đàn ông xa lạ nhìn từ đầu đến cuối đột nhiên không thở nổi. Em vội vàng cúi người người một cái vuông góc. Ý muốn cảm ơn hắn vì đã cứu em.
"Ăn sáng". Thật ra thì hắn đã nghe bác sĩ nói sơ qua về tình trạng của đứa nhỏ này, kiệt sức đến ngất. Ngoài ra còn có cả vấn để về giao tiếp.
"……"
Em chậm rì rì tiến đến bàn ăn, cố tình chọn một chiếc ghế cách xa chỗ hắn ta đang ngồi.
Thật sự chỉ dám nhìn xuống thức ăn xong đĩa. Không có Hoắc Hoan, Thác Thụy chỉ là một con thỏ yếu mềm. Nhìn đâu đâu cũng thấy sợ.
Chỉ là, miếng thịt này rất ngon nha. Có thể là do đã bị bỏ đối từ ngày hôm qua, cho dù có chuyền dịch dinh dưỡng cũng vẫn cảm thấy đói. Mà cũng có thể là do thức ăn ở đây làm ngon thật
Miệng nhỏ ngậm lấy miệng thịt bò, cắn cắn rồi lại nghiền nghiền. Do lực yếu quá mà miếng thịt thật sự mãi không đứt. Để lại vài dấu răng nhỏ nhỏ trên miếng thịt.
Lại tiếp tục cho vào miệng cắn, hai má hơi phồng lên như con chuột hamster. Nhìn trông cực đáng yêu. Không trách em được, ai bảo trước nay Hoắc Hoan luôn cắt nhỏ đồ ăn sau đó mới đút cho em. Thậm chí từ lúc em đến, thức ăn mỗi bữa đều được chế biến vô cùng mềm.
Làm cho Thác Thụy lại nghĩ rằng khả năng nhai thức ăn của em rất tốt nữa.
Hắn nhìn một màn này, cảm thấy khóe miệng giật giật. Cho dù có là con cháu hào môn cũng không thể yếu ớt đến mức đó chứ? Hắn cũng không hiểu ở nhà đứa trẻ này rất cuộc được nuông chiều đến mức nào.
Nhưng hắn ta ngoài khó hiểu ra càng không có chút tức giận hay khó chịu gì. Có thể lý do lớn nhất là do đang vẻ kia, đáng yêu mềm mại, tạo cho người ta cảm giác muốn được chiều chuộng yêu thương, thậm chí không nỡ mắng mỏ.
Thác Thụy vì có miếng thịt cũng không cắn được lên chỉ có thể bỏ lại, ăn mấy món rau đi kèm bên cạnh. Thật sự em rất đói rồi đó, lại chỉ có thể ăn rau. Một mặt uất ức lẫn tức giận lộ hết ra ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Càng giống hoàng từ nhỏ đang làm nũng.
Hắn ta từ đầu đến cuối thu hết hành động lẫn biểu cảm của em vào mặt. Tâm trí đột nhiên như có thì gì nhẹ nhàng cào qua.
"Ngồi lại đây!" Hắn hướng về phía em, trào phúng nói.
Thác Thụy giật mình, cái đầu nãy giờ chỉ biết cúi xuống mới cẩn thận ngẩn lên, đưa cặp mắt tĩnh lặng như biển hồ nhìn hắn. Thậm chí đã có vài phần hốt hoảng.
Hắn mất kiên nhẫn mà lặp lại :"Lại đây ngồi,….bên cạnh ta"
Thác Thụy thực sự ngoan ngoãn đứng dậy, tiến đến ngồi ngay bên cạnh hắn. Cả người khép lép lại, như thể người đàn ông kia là động vật to lớn chuẩn bị ăn mình không bằng.
Nam nhân kia buồn cười, hắn ta cũng đâu có làm gì em. Lá gan nhỏ như vậy còn dám bỏ nhà đi!
Hắn lấy địa thịt của bản thân, dùng dao cắt mấy miếng thịt kia thật nhỏ, không quên kèm theo một ít rau xanh đưa qua cho Thác Thụy.
"Ăn được không?"
Đối với khích thước thức ăn thế này Thác Thụy dễ dàng nhai được. Nhưng em lại không nghĩ nam nhân kia sẽ cắt đồ ăn giúp mình.
Thác Thụy dè dặt cầm lấy thìa bắt đầu xúc ăn ngon lành. Nhưng đồi mắt vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn người kia. Lại phát hiện hắn ta đang chắn chú nhìn mình ăn.
Cái miệng đang nhai nhai đột nhiên cứng lại, không dám nhìn hắn tiếp.
Người này không phải thấy em nhiều quá đó chứ? Nhưng em mới ăn có một chút thôi mà.
Cái miệng do đói mà nhai nhai không ngừng, thức ăn nhét đến phồng phồng hai má. Nhìn chung là rất hưởng thụ.
Thức ăn như vậy bình thường hắn cũng không có mấy hứng thú. Vậy mà nhìn đứa bé này ăn ngon lành như vậy, hắn đột nhiên cảm thấy ngon miệng lên không ít.
Ăn thẳng đến khi bụng lo căng, Thác Thụy thở ra một hơi, tinh thần phấn khởi lên rất nhiều.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn cũng dùng xong bữa, bỏ lại Thác Thụy mà ra khỏi phòng ăn.
Nghỉ ngơi một chút, em cũng muốn ra bên ngoài. Lại bị vị bác sĩ tư vừa rồi một mực giữ lại hỏi chuyện.
"Vậy…..cậu thật sự tên là gì?"
"…."
"Ahaha!!….viết ra giấy, viết ra giấy đi"
(Thác Thuỵ)
"Không có họ sao ?!!" Vị bác sĩ hơi nghi hoặc.
Thác Thụy lắc đầu, tất cả những gì em nhớ chỉ là cái tên này. Còn lại không có chút ký ức nào khác.
"Vậy….. cậu ở nơi nào?"
Thác Thụy lắc đầu, chẳng lẽ em cứ nói em ở cùng Hoắc Hoan sao?
Tại sao đến tên đầy đủ và gia đình của bản thân đứa trẻ này cũng không biết? Như vậy thì lại không hề giống những đứa trẻ hào môn khác. Điều này cũng chứng tỏ, Thác Thụy không phải con cháu của giới quý tộc nào cả.
Nhưng điều này lại càng không hợp lý. Khu đô thị này người bên ngoài cả đời cũng không trèo vào được, mà thật sự có thể trốn vào cũng không sống được lâu. Thác Thụy chỉ có thể là người trong đây.
Chỉ còn một trường hợp duy nhất, em là đồ chơi của lão già giàu có nào đó. Không chừng hôm qua là vì chơi chán em rồi lên mới vất ra ngoài đường.
Như vậy thì đứa trẻ này cũng khổ quá rồi. Trông mềm mềm đáng yêu vậy cơ mà.
"Haizzzz…. Xin tự giới thiệu, tôi là bác sĩ Tần, nơi cậu đang ở đây chính là biệt thự Hạ gia. Người vừa ngồi ăn với cậu là ông chủ của nơi này, Hạ Đoàn Sâm. Ông chủ là người rất tốt, cậu lên biết ơn ngài ấy"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro