Nhật Kí Làm Việc Và Chăm Sóc Yêu Quái Của Bác Sĩ Quý
Gặp chuyện cả đ...
2024-10-21 13:21:08
Quý Lâm ở lại khu thủy cung tìm Trình Thu Bạch cả một buổi chiều nhưng tuyệt nhiên không có manh mối ngay cả chút đâu vết của pháp trận cũng không có. Cứ như hắn tự nhiên bốc hơi khỏi thể giới vậy.
Lúc Quý Lãng cùng Lâm Huyền tới vành mắt Quý Lâm đã đỏ hoe. Anh làm cách nào cũng không tìm thấy Trình Thu Bạch một chút dấu vết cũng không.
Quý Lâm vốn đã quen với sự có mặt của Trình Thu Bạch bên cạnh. Dù anh đi đâu hay làm gì hắn cũng đều sẽ ở cạnh anh trừ phi Quý Lâm chủ động kêu hắn ở lại bằng không Trình Thu Bạch sẽ không rời anh nửa bước.
Cảm giác lo lắng trống rỗng và ngồn ngang này khiến anh bối rối ngay cả nói cũng không liền mạch nổi.
Lâm Huyền đau lòng nhìn con trai. Ngày hôm đó lúc ngồi nói chuyện với Trình Thu Bạch cùng với khoảng thời gian ở chung vừa rồi y đương nhiên hiểu tính cảm giữa hai người không đơn thuần chút nào. Chẳng qua con trai nhỏ không nhận ra mà thôi.
- Lãng, không có manh mối gì sao?
Quý Lãng nhìn hai người lắc đầu. Quý Lâm thấy thế thì như sụp đồ ngay cả lão cha cũng không tìm được Trình Thu Bạch ở đầu vậy phải làm sao?
Quý Lâm suy nghĩ gần như rối loạn cảm xúc của anh lại lần nữa mất kiểm soát. Đến Lâm Huyền cũng trở tay không kịp. Y nghĩ sau khi thức tỉnh hoàn toàn con trai sẽ khổng chế tốt cảm xúc của mình nhưng xem ra hiện thực không như vậy. Có lẽ vì trong người Quý Lâm không hoàn toàn là chân long mà vẫn còn dòng máu của nhân loại.
Mắt thấy Quý Lâm sắp không giữ nổi hình người Lâm Huyền chỉ đành đánh ngất anh trước sau đó tính tiếp.
Tối đó Quý Lãng ngờ Cố Tranh huy động lực lượng của Thiên Khuyển tộc tìm kiếm tung tích của Trình Thu Bạch.
Thiên Khuyền tộc đã gần như sống hòa vào xã hội nhân loại rải rác khắp nơi nên mạng lưới thông tin rất nhạy bén.
Tìm kiếm đến tận gần nửa đêm mới có người thông báo phát hiện khí tức của hắn biến mất ở chợ Huyền Nghi.
Quý Tinh Dương ở đó nghe đến ba chữ này thì cau mày. Sao lại là nơi này?
- Chú, sáng nay Tiểu Lâm cùng Thu Bạch đã tới đó, em ấy còn mua một chiếc vòng cổ có vẩy chân long.
Lâm Huyền nghe tới ba chữ cuối thì sững người. Thoáng chốc những suy nghĩ đáng sợ kip đã nhấn chìm y. Vẩy chân long, chân long trên đời này ngoài y ra còn ai thực sự là chân long nữa. Lâm Huyền khó khăn hỏi Quý Tinh Dương.
Chiếc vẩy kia.... như thế nào?Màu đen ạ, còn có ánh tím.Cả người Lâm Huyền như rơi vào hố băng. Mà Quý Lãng sắc mặt bên cạnh cũng xấu đến không tưởng. Hiện tại ngoại trừ tên khốn kia ông không nghĩ ra được kẻ nào đang nhắm tới hai đứa trẻ. Quý Lãng nghiến răng tức giận.
- Đúng là âm hồn bất tan mà.
Giữa không khí nặng nề ấy Lâm Huyền lên tiếng như sực nhớ ra điều gì đó.
- Chiếc vẩy kia bé con vẫn đang giữ sao?
Quý Tinh Dương ngập ngừng xong vẫn nói suy nghĩ của mình.
- Có lẽ là vậy ạ.
Quý Lãng nghe xong liền thấy có chuyện không ổn nhưng trước cả khi ông phản ứng Lâm Huyền đã đứng lên trước chạy lên phòng Quý Lâm.
Lúc cánh cửa mở ra không có ai trong phòng cả cửa sổ bị mở tung, từng cơn gió cùng mưa lớn từ cửa sổ hắt vào ướt cả một mảng.
Quý Lãng theo sau nên cũng thấy một lượt cảnh tượng này. Lòng ông nóng ran rối như tơ vò. Một đứa mất tích là đứa kia cũng vô tung theo luôn. Giờ ông biết tìm kiểu gì đây chứ?
Mà ở bên khác Trình Thu Bạch bị nhốt ở nơi tối đen này vẫn không thể thoát ra được. Hắn không biết bản thân ở trong đây bao lâu lại càng lo lắng Quý Lâm ở ngoài kia sẽ thế nào.
Hắn cố thử mọi cách tấn công mọi nơi nhưng đều không có tác dụng nơi này chỉ một màu đen hắn còn chẳng thể nhìn rõ càng không thể phá trận.
Mà trong lúc cảm xúc đến giới hạn Trình Thu Bạch phần nộ bùng phát một đợt tinh thần lực làm rúng động của không gian. Nhưng không ngờ sau cơn chấn động ấy không gian lại có biến đổi.
Mọi thứ xung quanh giống như một làn sương đen dần dần tan biến lộ ra ánh sáng. Trình Thu Bạch ngay lập tức bị ánh sáng kia bao phủ. Lúc hắn mở mắt ra lần nữa mọi thứ xung quanh đã thay đổi.
Không còn là một màu đen nữa mà là thảm xanh quen thuộc. Trình Thu Bạch tất nhiên nhận ra đây là chân núi
Nhạn nhà họ. Nhưng sao đột nhiên hắn lại tới đây? Rõ ràng hắn đang ở Lăng Quan dao lại trở về An Thành rồi?
Không gian kì lạ ban nãy là sao?
Lúc Quý Lãng cùng Lâm Huyền tới vành mắt Quý Lâm đã đỏ hoe. Anh làm cách nào cũng không tìm thấy Trình Thu Bạch một chút dấu vết cũng không.
Quý Lâm vốn đã quen với sự có mặt của Trình Thu Bạch bên cạnh. Dù anh đi đâu hay làm gì hắn cũng đều sẽ ở cạnh anh trừ phi Quý Lâm chủ động kêu hắn ở lại bằng không Trình Thu Bạch sẽ không rời anh nửa bước.
Cảm giác lo lắng trống rỗng và ngồn ngang này khiến anh bối rối ngay cả nói cũng không liền mạch nổi.
Lâm Huyền đau lòng nhìn con trai. Ngày hôm đó lúc ngồi nói chuyện với Trình Thu Bạch cùng với khoảng thời gian ở chung vừa rồi y đương nhiên hiểu tính cảm giữa hai người không đơn thuần chút nào. Chẳng qua con trai nhỏ không nhận ra mà thôi.
- Lãng, không có manh mối gì sao?
Quý Lãng nhìn hai người lắc đầu. Quý Lâm thấy thế thì như sụp đồ ngay cả lão cha cũng không tìm được Trình Thu Bạch ở đầu vậy phải làm sao?
Quý Lâm suy nghĩ gần như rối loạn cảm xúc của anh lại lần nữa mất kiểm soát. Đến Lâm Huyền cũng trở tay không kịp. Y nghĩ sau khi thức tỉnh hoàn toàn con trai sẽ khổng chế tốt cảm xúc của mình nhưng xem ra hiện thực không như vậy. Có lẽ vì trong người Quý Lâm không hoàn toàn là chân long mà vẫn còn dòng máu của nhân loại.
Mắt thấy Quý Lâm sắp không giữ nổi hình người Lâm Huyền chỉ đành đánh ngất anh trước sau đó tính tiếp.
Tối đó Quý Lãng ngờ Cố Tranh huy động lực lượng của Thiên Khuyển tộc tìm kiếm tung tích của Trình Thu Bạch.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiên Khuyền tộc đã gần như sống hòa vào xã hội nhân loại rải rác khắp nơi nên mạng lưới thông tin rất nhạy bén.
Tìm kiếm đến tận gần nửa đêm mới có người thông báo phát hiện khí tức của hắn biến mất ở chợ Huyền Nghi.
Quý Tinh Dương ở đó nghe đến ba chữ này thì cau mày. Sao lại là nơi này?
- Chú, sáng nay Tiểu Lâm cùng Thu Bạch đã tới đó, em ấy còn mua một chiếc vòng cổ có vẩy chân long.
Lâm Huyền nghe tới ba chữ cuối thì sững người. Thoáng chốc những suy nghĩ đáng sợ kip đã nhấn chìm y. Vẩy chân long, chân long trên đời này ngoài y ra còn ai thực sự là chân long nữa. Lâm Huyền khó khăn hỏi Quý Tinh Dương.
Chiếc vẩy kia.... như thế nào?Màu đen ạ, còn có ánh tím.Cả người Lâm Huyền như rơi vào hố băng. Mà Quý Lãng sắc mặt bên cạnh cũng xấu đến không tưởng. Hiện tại ngoại trừ tên khốn kia ông không nghĩ ra được kẻ nào đang nhắm tới hai đứa trẻ. Quý Lãng nghiến răng tức giận.
- Đúng là âm hồn bất tan mà.
Giữa không khí nặng nề ấy Lâm Huyền lên tiếng như sực nhớ ra điều gì đó.
- Chiếc vẩy kia bé con vẫn đang giữ sao?
Quý Tinh Dương ngập ngừng xong vẫn nói suy nghĩ của mình.
- Có lẽ là vậy ạ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quý Lãng nghe xong liền thấy có chuyện không ổn nhưng trước cả khi ông phản ứng Lâm Huyền đã đứng lên trước chạy lên phòng Quý Lâm.
Lúc cánh cửa mở ra không có ai trong phòng cả cửa sổ bị mở tung, từng cơn gió cùng mưa lớn từ cửa sổ hắt vào ướt cả một mảng.
Quý Lãng theo sau nên cũng thấy một lượt cảnh tượng này. Lòng ông nóng ran rối như tơ vò. Một đứa mất tích là đứa kia cũng vô tung theo luôn. Giờ ông biết tìm kiểu gì đây chứ?
Mà ở bên khác Trình Thu Bạch bị nhốt ở nơi tối đen này vẫn không thể thoát ra được. Hắn không biết bản thân ở trong đây bao lâu lại càng lo lắng Quý Lâm ở ngoài kia sẽ thế nào.
Hắn cố thử mọi cách tấn công mọi nơi nhưng đều không có tác dụng nơi này chỉ một màu đen hắn còn chẳng thể nhìn rõ càng không thể phá trận.
Mà trong lúc cảm xúc đến giới hạn Trình Thu Bạch phần nộ bùng phát một đợt tinh thần lực làm rúng động của không gian. Nhưng không ngờ sau cơn chấn động ấy không gian lại có biến đổi.
Mọi thứ xung quanh giống như một làn sương đen dần dần tan biến lộ ra ánh sáng. Trình Thu Bạch ngay lập tức bị ánh sáng kia bao phủ. Lúc hắn mở mắt ra lần nữa mọi thứ xung quanh đã thay đổi.
Không còn là một màu đen nữa mà là thảm xanh quen thuộc. Trình Thu Bạch tất nhiên nhận ra đây là chân núi
Nhạn nhà họ. Nhưng sao đột nhiên hắn lại tới đây? Rõ ràng hắn đang ở Lăng Quan dao lại trở về An Thành rồi?
Không gian kì lạ ban nãy là sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro