Nhật Kí Làm Việc Và Chăm Sóc Yêu Quái Của Bác Sĩ Quý
Nhật kí nuôi dư...
2024-10-21 13:21:08
Trong lúc tiểu bạch nghi ngờ lân sinh của mình thì Quý Lâm đã trở lại anh dọn đồ ăn đã chuẩn bị xong ra bàn nhỏ ở sảnh phòng khám. 3 mặn 1 canh bởi muốn xem Tiểu Bạch có ăn thêm được gì không nên anh làm nhiều hơn chút. Kết quả bê ra liền thấy tiểu bạch ngồi trước buồng nuôi thú cưng cùng mấy bé thú cưng bên trong giao lưu qua 1 cái cửa kính. Có vẻ rất chăm chú a.
Anh dọn đồ ăn xong liền đi tới bế Tiểu Bạch lên. Nhìn đôi mắt long lanh kia hướng về mình Quý Lâm muốn nhũn tim ra luôn. Tuy bề ngoài nhìn anh khá trầm tính ít nói lại còn độc miệng nhưng lại cực thích động vật nhỏ và mấy thứ dễ thương. Ví dụ như Tiểu Bạch trước mắt chẳng hạn.
Quý Lâm ôm nó ngồi trước bàn đồ ăn đặt nó ngồi trong lòng anh sau đó lấy 1 bát nhỏ tới gắp 1 đũa rau xào đưa tới bên miệng.
- nào thử 1 chút xem. để tao biết mày ăn được gì sau này lại làm đồ ngon cho mày.
Tiểu Bạch nghe hiểu lời anh liền vươn người ngửi ngửi rau xào trên đũa sau đó thì vươn lưỡi liếm mấy cái rồi há miệng ăn thử. Trông điệu bộ có vẻ là ăn được đi. Quý Lâm liền đổi sang cho nó 1 miếng thịt gà lần này còn thuận lợi hơn ngửi 2 cái liền ăn sau đó là thêm 1 đũa trứng xào cà chua cùng 1 ít thịt bò lại múc thêm cho nó 1 bát canh sườn nhỏ.
Tiểu Bạch ngoan ngoãn ăn sạch sau đó còn thỏa mãn kêu 1 tiếng nhưng Quý Lâm lại không nghe rõ vì đã bị bộ dạng sau khi ăn no của Tiểu Bạch manh xỉu.
Nhìn Tiểu Bạch 1 cái sau đó anh cũng quay lại xử lí cho xong bữa tối của mình. Xong xuôi thì dọn dẹp bát đũa lại đem mấy bé cưng trong phòng khám cho ăn xong 1 lượt.
Đợi đến khi xong xuôi thì đã là hơn 8 giờ tối nhìn tiểu bạch mải miết giao lưu với bạn mới anh liền đi tới mở cửa buồng cho chúng ra ngoài. Manh Manh và Bánh Bao là 2 đứa chạy tới chỗ Tiểu Bạch nhanh nhất cũng nhiệt tình nhất theo sau còn có mấy con vật khác.
Quý Lâm ngồi xuống cạnh đống đồ chơi Tiểu Bạch liền chạy lại chui vô lòng anh mấy người bạn mới của nó cũng chạy theo vây quanh anh. Quý Lâm chơi đùa với đám nhóc thấy chúng vui vẻ không bài xích tiểu bạch anh cũng yên tâm đôi chút.
Nhưng rồi anh lại nghĩ đến vấn đề khác nếu người khác thấy Tiểu Bạch anh nên giải thích như nào? Nói nó là kì lân sao? hay cứ nói Tiểu Bạch là bé chó bị khiếm khuyết nhỉ hơi kì nhưng có lẽ đây là lời giải thích thỏa đáng nhất cho việc này ha.
Trong lúc anh mải mê suy nghĩ Tiểu Bạch đã lân la làm quen được hết 1 lượt với đám thú cưng trong phòng khám. Manh Manh, Bánh Bao, Tư Tư, vẹt đuôi dài - Tiểu Lục, ông rùa - Ban Ban, chuột hamster - Kì Kì còn cả chú dê cảnh mini - Du Du. Lần đầu tiên Tiểu Bạch có nhiều bạn như vậy à còn cả mấy con cá trong bể nước của phòng khám nữa chứ.
Tóm lại ngày đầu tiên tới Tiểu Bạch liền thu được 1 đám tiểu đệ theo nó bọn Manh Manh mắt to mắt nhỏ ngồi nghe nó kể về cuộc sống trước khi gặp gia gia (Quý Lãng).
Đứa nào cũng tỏ ra nể phục ngưỡng mộ nó hết. Nhưng mà trời đã muộn có muốn kể tiếp cũng phải đợi ngày mai. Cả đám bị Quý Lâm cưỡng ép đem về buồng nuôi còn Tiểu Bạch bị anh ôm lên phòng. Dù sao Tiểu Bạch không giống đám Manh Manh để bên cạnh anh vẫn yên tâm hơn.
Vậy là tối đó 1 người 1 lân ôm nhau ngủ đến ngon. Mà Quý Lâm lại không biết lão cha đáng đánh của mình đã tới vùng Đông Bắc tìm món quà tiếp theo cho anh.
Sáng sớm hôm sau, Tô Doanh đúng giờ tới phòng khám nhưng khác biệt là khi bước vào ca lại bắt gặp 1 thân ảnh đen thui đang vật lộn với Bánh Bao. Này là thành viên mới sao?
- anh Quý có thành viên mới sao ạ?
Tô Doanh đi vô trong phòng nghỉ nhân viên cất đồ đạc rồi hỏi Quý Lâm. Hôm nay anh không có công việc nhiều đang lấy thức ăn cho mấy đứa nhỏ.
- ừm là cha anh gửi tới
- vậy sao là chó con ạ?
Quý Lâm khựng lại chút nhưng rất nhanh liền bình thường lại. Không hiểu sao cứ nghe người ta gọi tiểu bạch là chó anh lại thấy hơi chột dạ.
- đúng vậy là chó con nhưng anh cũng không rõ là giống gì.
- cha anh nói nhặt được nó ở trong núi hình như vẻ ngoài của nó khiếm khuyết nên bị bỏ rơi.
Quý Lâm nói 1 tràng dài thêu dệt hoàn cảnh cho Tiểu Bạch thành đứa nhỏ khiếm khuyết cha không thương mẹ không yêu bị bỏ rơi nơi rừng núi heo hút rồi may mắn dược người nhặt được sau cùng là tới chỗ họ. Tô Doanh nghe mà cảm động chưa gì đã đau lòng cho nó, liền bỏ qua mọi nghi vấn tự nhủ sẽ chăm sóc tiểu bạch thật tốt. Quý Lâm 1 bên thở phào cuối cùng cũng qua được.
Hai người đem thức ăn ra cho cả đám. Tụi Bánh Bao nhìn thấy đồ ăn liền lao tới như tên chỉ có tiểu bạch là đứng nhìn tại chỗ không tới.
- anh quý, bạn mới này tên gì vậy? sao không thấy nó tới ăn? anh hình như lấy thiếu phần của nó a
Tô Doanh vì câu chuyện ban nãy mà đau lòng tiểu bạch lại nhìn nó đứng 1 bên không dám lại gần bộ dáng e dè sợ sệt (?) làm cô càng mủi lòng.
- nó tên Tiểu Bạch, Quý Tiểu Bạch. với cả anh không có lấy thiếu hôm qua anh đã thử rồi tiểu bạch không ăn thực phẩm cho thú cưng lát nó sẽ ăn với anh sau.
Tô Doanh nghe mà há hốc mồm. Ừ thì không ăn cũng không sao động vật nhỏ kén ăn cô gặp cũng không ít huống hồ lát nữa anh Quý cho nó ăn cô cũng không lo.
Chỉ là cái tên của nó.... không phải nhầm lẫn gì chứ? 1 bộ dạng kia liên quan gì đến cái tên tiểu bạch? Lại còn Quý Tiểu Bạch nữa anh Quý định coi nó thành con trai mà nuôi luôn hả?
Tô Doanh còn định lên tiếng hỏi thêm thì Quý Lâm đã đi qua cô ôm Tiểu Bạch ngồi đối diện cô vuốt lông nó.
- anh biết em thắc mắc cái gì. chính anh còn khó hiểu nữa là. nhưng trước khi tới đây nó từng theo cha anh 1 thời gian cái tên này cũng là ông ấy đặt cho nó vả lại có vẻ cũng quen rồi nên thôi anh cũng lười đổi.
Tô Doanh nghe anh nói thì gật gù còn Tiểu Bạch thì ngơ ngác ngước nhìn nam nhân đẹp trai nói dối không chớp mắt này. Nó đúng là có ở cùng gia gia nha nhưng có 3 ngày thôi à vả lại gia gia toàn gọi nó là Tiểu Lân Tử còn Tiểu Bạch rõ là hôm qua anh đặt cho nó mà sao giờ lại nói dối a.
Quý Lâm hoàn toàn không để ý bộ dáng mờ mịt của kì lân nhỏ ôm nó lên đi đặt đồ ăn sáng. Sáng nay dậy có chút muộn. Tô Doanh đến anh cũng mới dạy được 1 lúc chưa có kịp làm bữa sáng thôi thì đặt ngoài vậy. Nghĩ nghĩ anh lại nhìn xuống Tiểu bạch trong tay, không biết nó có ăn được không nhỉ? Thôi vậy không ăn thì anh đi làm cái gì khác cho nó.
- Doanh Doanh em ăn sáng chưa? để anh gọi luôn. còn cả lão tam nữa.
- a vâng ạ
Anh dọn đồ ăn xong liền đi tới bế Tiểu Bạch lên. Nhìn đôi mắt long lanh kia hướng về mình Quý Lâm muốn nhũn tim ra luôn. Tuy bề ngoài nhìn anh khá trầm tính ít nói lại còn độc miệng nhưng lại cực thích động vật nhỏ và mấy thứ dễ thương. Ví dụ như Tiểu Bạch trước mắt chẳng hạn.
Quý Lâm ôm nó ngồi trước bàn đồ ăn đặt nó ngồi trong lòng anh sau đó lấy 1 bát nhỏ tới gắp 1 đũa rau xào đưa tới bên miệng.
- nào thử 1 chút xem. để tao biết mày ăn được gì sau này lại làm đồ ngon cho mày.
Tiểu Bạch nghe hiểu lời anh liền vươn người ngửi ngửi rau xào trên đũa sau đó thì vươn lưỡi liếm mấy cái rồi há miệng ăn thử. Trông điệu bộ có vẻ là ăn được đi. Quý Lâm liền đổi sang cho nó 1 miếng thịt gà lần này còn thuận lợi hơn ngửi 2 cái liền ăn sau đó là thêm 1 đũa trứng xào cà chua cùng 1 ít thịt bò lại múc thêm cho nó 1 bát canh sườn nhỏ.
Tiểu Bạch ngoan ngoãn ăn sạch sau đó còn thỏa mãn kêu 1 tiếng nhưng Quý Lâm lại không nghe rõ vì đã bị bộ dạng sau khi ăn no của Tiểu Bạch manh xỉu.
Nhìn Tiểu Bạch 1 cái sau đó anh cũng quay lại xử lí cho xong bữa tối của mình. Xong xuôi thì dọn dẹp bát đũa lại đem mấy bé cưng trong phòng khám cho ăn xong 1 lượt.
Đợi đến khi xong xuôi thì đã là hơn 8 giờ tối nhìn tiểu bạch mải miết giao lưu với bạn mới anh liền đi tới mở cửa buồng cho chúng ra ngoài. Manh Manh và Bánh Bao là 2 đứa chạy tới chỗ Tiểu Bạch nhanh nhất cũng nhiệt tình nhất theo sau còn có mấy con vật khác.
Quý Lâm ngồi xuống cạnh đống đồ chơi Tiểu Bạch liền chạy lại chui vô lòng anh mấy người bạn mới của nó cũng chạy theo vây quanh anh. Quý Lâm chơi đùa với đám nhóc thấy chúng vui vẻ không bài xích tiểu bạch anh cũng yên tâm đôi chút.
Nhưng rồi anh lại nghĩ đến vấn đề khác nếu người khác thấy Tiểu Bạch anh nên giải thích như nào? Nói nó là kì lân sao? hay cứ nói Tiểu Bạch là bé chó bị khiếm khuyết nhỉ hơi kì nhưng có lẽ đây là lời giải thích thỏa đáng nhất cho việc này ha.
Trong lúc anh mải mê suy nghĩ Tiểu Bạch đã lân la làm quen được hết 1 lượt với đám thú cưng trong phòng khám. Manh Manh, Bánh Bao, Tư Tư, vẹt đuôi dài - Tiểu Lục, ông rùa - Ban Ban, chuột hamster - Kì Kì còn cả chú dê cảnh mini - Du Du. Lần đầu tiên Tiểu Bạch có nhiều bạn như vậy à còn cả mấy con cá trong bể nước của phòng khám nữa chứ.
Tóm lại ngày đầu tiên tới Tiểu Bạch liền thu được 1 đám tiểu đệ theo nó bọn Manh Manh mắt to mắt nhỏ ngồi nghe nó kể về cuộc sống trước khi gặp gia gia (Quý Lãng).
Đứa nào cũng tỏ ra nể phục ngưỡng mộ nó hết. Nhưng mà trời đã muộn có muốn kể tiếp cũng phải đợi ngày mai. Cả đám bị Quý Lâm cưỡng ép đem về buồng nuôi còn Tiểu Bạch bị anh ôm lên phòng. Dù sao Tiểu Bạch không giống đám Manh Manh để bên cạnh anh vẫn yên tâm hơn.
Vậy là tối đó 1 người 1 lân ôm nhau ngủ đến ngon. Mà Quý Lâm lại không biết lão cha đáng đánh của mình đã tới vùng Đông Bắc tìm món quà tiếp theo cho anh.
Sáng sớm hôm sau, Tô Doanh đúng giờ tới phòng khám nhưng khác biệt là khi bước vào ca lại bắt gặp 1 thân ảnh đen thui đang vật lộn với Bánh Bao. Này là thành viên mới sao?
- anh Quý có thành viên mới sao ạ?
Tô Doanh đi vô trong phòng nghỉ nhân viên cất đồ đạc rồi hỏi Quý Lâm. Hôm nay anh không có công việc nhiều đang lấy thức ăn cho mấy đứa nhỏ.
- ừm là cha anh gửi tới
- vậy sao là chó con ạ?
Quý Lâm khựng lại chút nhưng rất nhanh liền bình thường lại. Không hiểu sao cứ nghe người ta gọi tiểu bạch là chó anh lại thấy hơi chột dạ.
- đúng vậy là chó con nhưng anh cũng không rõ là giống gì.
- cha anh nói nhặt được nó ở trong núi hình như vẻ ngoài của nó khiếm khuyết nên bị bỏ rơi.
Quý Lâm nói 1 tràng dài thêu dệt hoàn cảnh cho Tiểu Bạch thành đứa nhỏ khiếm khuyết cha không thương mẹ không yêu bị bỏ rơi nơi rừng núi heo hút rồi may mắn dược người nhặt được sau cùng là tới chỗ họ. Tô Doanh nghe mà cảm động chưa gì đã đau lòng cho nó, liền bỏ qua mọi nghi vấn tự nhủ sẽ chăm sóc tiểu bạch thật tốt. Quý Lâm 1 bên thở phào cuối cùng cũng qua được.
Hai người đem thức ăn ra cho cả đám. Tụi Bánh Bao nhìn thấy đồ ăn liền lao tới như tên chỉ có tiểu bạch là đứng nhìn tại chỗ không tới.
- anh quý, bạn mới này tên gì vậy? sao không thấy nó tới ăn? anh hình như lấy thiếu phần của nó a
Tô Doanh vì câu chuyện ban nãy mà đau lòng tiểu bạch lại nhìn nó đứng 1 bên không dám lại gần bộ dáng e dè sợ sệt (?) làm cô càng mủi lòng.
- nó tên Tiểu Bạch, Quý Tiểu Bạch. với cả anh không có lấy thiếu hôm qua anh đã thử rồi tiểu bạch không ăn thực phẩm cho thú cưng lát nó sẽ ăn với anh sau.
Tô Doanh nghe mà há hốc mồm. Ừ thì không ăn cũng không sao động vật nhỏ kén ăn cô gặp cũng không ít huống hồ lát nữa anh Quý cho nó ăn cô cũng không lo.
Chỉ là cái tên của nó.... không phải nhầm lẫn gì chứ? 1 bộ dạng kia liên quan gì đến cái tên tiểu bạch? Lại còn Quý Tiểu Bạch nữa anh Quý định coi nó thành con trai mà nuôi luôn hả?
Tô Doanh còn định lên tiếng hỏi thêm thì Quý Lâm đã đi qua cô ôm Tiểu Bạch ngồi đối diện cô vuốt lông nó.
- anh biết em thắc mắc cái gì. chính anh còn khó hiểu nữa là. nhưng trước khi tới đây nó từng theo cha anh 1 thời gian cái tên này cũng là ông ấy đặt cho nó vả lại có vẻ cũng quen rồi nên thôi anh cũng lười đổi.
Tô Doanh nghe anh nói thì gật gù còn Tiểu Bạch thì ngơ ngác ngước nhìn nam nhân đẹp trai nói dối không chớp mắt này. Nó đúng là có ở cùng gia gia nha nhưng có 3 ngày thôi à vả lại gia gia toàn gọi nó là Tiểu Lân Tử còn Tiểu Bạch rõ là hôm qua anh đặt cho nó mà sao giờ lại nói dối a.
Quý Lâm hoàn toàn không để ý bộ dáng mờ mịt của kì lân nhỏ ôm nó lên đi đặt đồ ăn sáng. Sáng nay dậy có chút muộn. Tô Doanh đến anh cũng mới dạy được 1 lúc chưa có kịp làm bữa sáng thôi thì đặt ngoài vậy. Nghĩ nghĩ anh lại nhìn xuống Tiểu bạch trong tay, không biết nó có ăn được không nhỉ? Thôi vậy không ăn thì anh đi làm cái gì khác cho nó.
- Doanh Doanh em ăn sáng chưa? để anh gọi luôn. còn cả lão tam nữa.
- a vâng ạ
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro