Nhật Kí Làm Việc Và Chăm Sóc Yêu Quái Của Bác Sĩ Quý
Tiểu Cửu
2024-10-21 13:21:08
Ngày hôm ấy Tiểu Bạch ngồi ở cửa phòng khám để nghênh đón kẻ địch mới của mình. Dù chưa gặp lần nào nhưng Quý Lâm có thể nhận thấy địch ý cùng ý chí chiến đấu của Tiểu Bạch đang phừng phừng.
Thời gian trôi qua phòng khám đã đóng cửa nhưng Tiểu Bạch vẫn kiên quyết ngồi lại ở cửa không đi.
Quý Lâm không nói nổi nên đành để Tiểu Bạch ở đó còn mình đi chuẩn bị đồ ăn.
- Tiểu Bạch à đừng đợi nữa có thể ngày mai Tiểu Cửu mới tới thì sao? lại đây ăn tối thôi.
Quý Lâm chuẩn bị bữa tối ra như thường lệ nhưng lại không thấy Tiểu Bạch trở vào. Trong lòng tò mò liền đi ra bên ngoài.
Trước mắt anh là hai cục trắng đen đang gay gắt bốn mắt nhìn nhau đầy tia lửa. Một đen một trắng một trong một ngoài.
Nếu Tiểu Bạch đen từ đầu đến đít thì bé con ngoài cửa lại trăng tinh không tì vết bộ lông xù mềm mại, đuôi lớn bồng bềnh và một đôi tai tam giác dựng đứng trông rất có tinh thần. Đôi mắt hồ ly đặc trưng lúc nào cũng ngập ý cười giờ đang nhìn Tiểu Bạch muốn cháy mắt luôn.
Có vẻ anh hiểu vì sao gọi là "Tiểu Cửu" rồi.
Quý Lâm đi tới mở cửa cố gắng làm ngơ ánh nhìn ngỡ ngàng đang rạn nứt của Tiểu Bạch. Anh tiến tới xoa đầu cáo nhỏ vuốt ve bộ lông mềm của nó.
- em là Tiểu Cửu đúng không?
Tiểu Cửu ghé tay anh dụi dụi mấy cái như trả lời cũng như làm nũng. Quý Lâm bế nó lên trở lại phòng khám thì liền thấy Tiểu Bạch đang đứng chết chân tại chỗ.
Nó đâu ngờ người hồi sáng nói yêu thương nó lại tự tay bế kẻ địch của nó vô rồi cưng chiều đâu cơ chứ.
Quý Lâm sao mà không thấy ánh mắt đó được nhưng anh cũng chỉ cười cười bất đắc dĩ nghĩ rằng rồi Tiểu Bạch sẽ quen với bạn mới nhanh thôi.
Giống như lần trước anh tắm rửa cho Tiểu Cửu một lượt sạch. Vì có Tiểu Bạch đi trước nên anh cũng nhận ra sinh vật lão cha gửi cho mình chẳng con nào bình thường cả.
- Tiểu Cửu, em có thể nói giống Tiểu Bạch không?
Tiểu Cửu ngoan ngoãn gật đầu.
- vậy em đã hóa hình được chưa?
Quý Lâm vừa rứt lời xung quanh người Tiểu Cửu liền sáng lên chớp mắt biến thành một bé trai đáng yêu khoảnh 4-5 tuổi gì đó. Trên người là chiếc áo bông màu trắng nhìn tròn không khác gì cục bột.
Trong khi Quý Lâm thích thú tán thưởng cho Tiểu Cửu thì Tiểu Bạch bên cạnh lại lần nữa cảm nhận được nguy cơ. Nhìn cách Tiểu Cửu làm ban nãy nó cũng muốn hóa hình a.
Nhưng dù nó có làm cách nào cũng không thể hóa hình được. Uất hận trong lòng hóa thực thể mà rơi xuống.
- ấy Tiểu Bạch em sao vậy? sao tự nhiên lại khóc rồi?
Quý Lâm vừa hoảng vừa lo bế nó lên xem thử. Bình thường Tiểu Bạch rất ngoan ngoãn có bao giờ khóc lóc gì đâu nó còn là lão đại của đám thú cưng trong phòng khám nửa kìa.
Tiểu Bạch vùi mặt vào lòng anh nức nở.
- em.. hức.. không... không... hức.... hóa hình... hức.....được
Quý Lâm thờ phào. Anh còn tưởng là chuyện gì nghiêm trọng lắm chứ ra là vậy.
- Tiểu Bạch, em còn nhỏ vừa phá vỏ không lâu chưa hóa hình được là bình thường đợi thêm một thời gian nữa sẽ được thôi.
Tiểu Bạch nhìn anh xác nhận xem anh nói thật hay chỉ đang vì dỗ nó mà nói vậy.
- anh nói thật mà. em hỏi Tiểu Cửu xem em ấy cũng phải rất lâu mới hóa hình được đó.
Nói vậy mà Tiểu Bạch nhìn sang bé trai đang đứng đó thật. Tiểu Cửu cũng tri kỷ lắm gật đầu xác nhận cho nó. Lúc này Tiểu Bạch mới vơi đi phần nào uất hận. Không phải nó không bằng mà là do còn nhỏ thôi. Ừm chính là như vậy anh chủ vẫn sẽ thương nó nhất.
Mà Tiểu Cửu bên cạnh dường như ý thức được điều gì đó. Nó nhìn một đàn thú cưng trong buồng nuôi nhốt rồi Tiểu Bạch trong tay anh chủ. Như này thì chẳng phải nó sẽ là người lớn nhất ở đây chỉ sau anh chủ thôi sao?
Lão già có dặn phải giúp đỡ anh chủ kiếm tiền nên nó sẽ phải giúp anh chủ trông coi mấy đứa này đúng không? Chỉ là mấy đứa nhóc chưa hóa hình nổi thôi mà Tiểu Cửu dư sức làm được a.
Quý Lâm mải mê dỗ Tiểu Bạch nào có ngờ Tiểu Cửu mới đến lại trưởng thành như vậy có thể suy nghĩ được tới vậy thực sự là an lòng ghê gớm mà. Có như vậy sau cũng sẽ không lo chúng xích mích nhỉ?
Thời gian trôi qua phòng khám đã đóng cửa nhưng Tiểu Bạch vẫn kiên quyết ngồi lại ở cửa không đi.
Quý Lâm không nói nổi nên đành để Tiểu Bạch ở đó còn mình đi chuẩn bị đồ ăn.
- Tiểu Bạch à đừng đợi nữa có thể ngày mai Tiểu Cửu mới tới thì sao? lại đây ăn tối thôi.
Quý Lâm chuẩn bị bữa tối ra như thường lệ nhưng lại không thấy Tiểu Bạch trở vào. Trong lòng tò mò liền đi ra bên ngoài.
Trước mắt anh là hai cục trắng đen đang gay gắt bốn mắt nhìn nhau đầy tia lửa. Một đen một trắng một trong một ngoài.
Nếu Tiểu Bạch đen từ đầu đến đít thì bé con ngoài cửa lại trăng tinh không tì vết bộ lông xù mềm mại, đuôi lớn bồng bềnh và một đôi tai tam giác dựng đứng trông rất có tinh thần. Đôi mắt hồ ly đặc trưng lúc nào cũng ngập ý cười giờ đang nhìn Tiểu Bạch muốn cháy mắt luôn.
Có vẻ anh hiểu vì sao gọi là "Tiểu Cửu" rồi.
Quý Lâm đi tới mở cửa cố gắng làm ngơ ánh nhìn ngỡ ngàng đang rạn nứt của Tiểu Bạch. Anh tiến tới xoa đầu cáo nhỏ vuốt ve bộ lông mềm của nó.
- em là Tiểu Cửu đúng không?
Tiểu Cửu ghé tay anh dụi dụi mấy cái như trả lời cũng như làm nũng. Quý Lâm bế nó lên trở lại phòng khám thì liền thấy Tiểu Bạch đang đứng chết chân tại chỗ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nó đâu ngờ người hồi sáng nói yêu thương nó lại tự tay bế kẻ địch của nó vô rồi cưng chiều đâu cơ chứ.
Quý Lâm sao mà không thấy ánh mắt đó được nhưng anh cũng chỉ cười cười bất đắc dĩ nghĩ rằng rồi Tiểu Bạch sẽ quen với bạn mới nhanh thôi.
Giống như lần trước anh tắm rửa cho Tiểu Cửu một lượt sạch. Vì có Tiểu Bạch đi trước nên anh cũng nhận ra sinh vật lão cha gửi cho mình chẳng con nào bình thường cả.
- Tiểu Cửu, em có thể nói giống Tiểu Bạch không?
Tiểu Cửu ngoan ngoãn gật đầu.
- vậy em đã hóa hình được chưa?
Quý Lâm vừa rứt lời xung quanh người Tiểu Cửu liền sáng lên chớp mắt biến thành một bé trai đáng yêu khoảnh 4-5 tuổi gì đó. Trên người là chiếc áo bông màu trắng nhìn tròn không khác gì cục bột.
Trong khi Quý Lâm thích thú tán thưởng cho Tiểu Cửu thì Tiểu Bạch bên cạnh lại lần nữa cảm nhận được nguy cơ. Nhìn cách Tiểu Cửu làm ban nãy nó cũng muốn hóa hình a.
Nhưng dù nó có làm cách nào cũng không thể hóa hình được. Uất hận trong lòng hóa thực thể mà rơi xuống.
- ấy Tiểu Bạch em sao vậy? sao tự nhiên lại khóc rồi?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quý Lâm vừa hoảng vừa lo bế nó lên xem thử. Bình thường Tiểu Bạch rất ngoan ngoãn có bao giờ khóc lóc gì đâu nó còn là lão đại của đám thú cưng trong phòng khám nửa kìa.
Tiểu Bạch vùi mặt vào lòng anh nức nở.
- em.. hức.. không... không... hức.... hóa hình... hức.....được
Quý Lâm thờ phào. Anh còn tưởng là chuyện gì nghiêm trọng lắm chứ ra là vậy.
- Tiểu Bạch, em còn nhỏ vừa phá vỏ không lâu chưa hóa hình được là bình thường đợi thêm một thời gian nữa sẽ được thôi.
Tiểu Bạch nhìn anh xác nhận xem anh nói thật hay chỉ đang vì dỗ nó mà nói vậy.
- anh nói thật mà. em hỏi Tiểu Cửu xem em ấy cũng phải rất lâu mới hóa hình được đó.
Nói vậy mà Tiểu Bạch nhìn sang bé trai đang đứng đó thật. Tiểu Cửu cũng tri kỷ lắm gật đầu xác nhận cho nó. Lúc này Tiểu Bạch mới vơi đi phần nào uất hận. Không phải nó không bằng mà là do còn nhỏ thôi. Ừm chính là như vậy anh chủ vẫn sẽ thương nó nhất.
Mà Tiểu Cửu bên cạnh dường như ý thức được điều gì đó. Nó nhìn một đàn thú cưng trong buồng nuôi nhốt rồi Tiểu Bạch trong tay anh chủ. Như này thì chẳng phải nó sẽ là người lớn nhất ở đây chỉ sau anh chủ thôi sao?
Lão già có dặn phải giúp đỡ anh chủ kiếm tiền nên nó sẽ phải giúp anh chủ trông coi mấy đứa này đúng không? Chỉ là mấy đứa nhóc chưa hóa hình nổi thôi mà Tiểu Cửu dư sức làm được a.
Quý Lâm mải mê dỗ Tiểu Bạch nào có ngờ Tiểu Cửu mới đến lại trưởng thành như vậy có thể suy nghĩ được tới vậy thực sự là an lòng ghê gớm mà. Có như vậy sau cũng sẽ không lo chúng xích mích nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro