Nhật Kí Làm Việc Và Chăm Sóc Yêu Quái Của Bác Sĩ Quý
Tổ trạch 2
2024-10-21 13:21:08
Lúc cơm tối được dọn lên là 7 giờ tối. Quý Lâm vu vẻ ngồi vào bàn ăn cùng người nhà Tố gia. Tiểu Bạch bên cạnh cũng được chuẩn bị riêng cho một phần.
Trên bàn ăn không khí nặng nề vô cùng dường như chỉ có một mình Quý Lâm nuốt trôi mà thôi. Khó khăn vượt qua bữa cơm tối Tố Trung bèn hỏi thử anh khi nào sẽ bắt đầu giải quyết. Quý Lâm đưa cho mỗi người một lá bùa kêu họ cứ đợi hết tối nay là được, nếu không có việc đừng đi đâu một mình sau đó anh còn đặc biệt nhấn mạnh.
- tốt nhất là tất cả ở cùng một chỗ với nhau đi. đặc biệt là cậu Tố Quan.
- tôi...tôi sao?
Tố Quan bị điểm danh sợ hãi mà xác nhận lại với Quý Lâm.
- đúng vậy. người mặc giá y đỏ ấy là đợi cậu vậy nên tuyệt đối đừng ở một mình. phiền Tố phu nhân và những người khác để mắt tới cậu ấy.
Lời dặn của Quý Lâm 1 nhà Tố gia không dám phản kháng đều im lặng ngồi cùng nhau ở phòng khách. Quý Lâm thấy họ thành thật như vậy liền rời đi. Đêm tối đã hạ màn trăng tròn treo trên cao tỏa ra ánh sáng nhạt màu dịu êm nhưng lại ẩn chứa một loại khí vị âm hàn quỷ dị.
Quý Lâm bước đi trên dãy hành lang dài của tứ hợp viện, hai bên được thắp sáng bằng lồng đèn đỏ.
- mày tìm thấy gì chưa?
Anh hướng Tiểu Bạch đang đi bên cạnh chân mình hỏi. Tiểu Bạch dừng lại gật đầu nhìn anh.
- dẫn tao đến đó đi.
Tiểu Bạch đồng ý lon ton đi trước dẫn đường cho anh. Xuyên qua dãy hành lang dài với cả tá lồng đèn đỏ Tiểu Bạch dừng lại trước một căn phòng. Vị trí của nó khiến anh cảm thấy kì quái. Căn phòng này nằm trong góc khuất của hành lang nếu không có người dẫn đường hoặc biết trước thì gần như không thể tìm thấy nó.
Quý Lâm không ngần ngại mà mở cửa. Bên trong căn phòng khá rộng rãi gồm một giường ngủ một tủ quần áo một bàn trang điểm kiểu cũ một tấm gương đồng. Đồ vậy trong căn phòng đều nhuốm đầy dấu vết thời gian nhưng lại vô cùng sạch sẽ như thể luôn có người dọn dẹp.
Nhìn cách trang hoàng có thể là biết chủ nhân của nó là người thuộc thời đại cũ. Mà trong nhà này chỉ có Tố lão gia và Tố lão phu nhân có khả năng. Nhưng sau đó rất nhanh anh liền bỏ qua cả hai. Phòng của Tố lão phu nhân ở phía đông còn căn phòng này lại nằm đối diện - phía tây. Còn nếu là Tố lão gia thì bàn trang điểm này để đây chẳng phải vô lý sao? Nếu vậy chỉ còn một người mà thôi.
Đúng lúc này Tiểu Bạch đi cùng anh từ lúc nào đã đứng trước bước tường trống duy nhất trong phòng, nó đưa móng cào cào trên tường.
- trên đó có gì sao?
Tiểu Bạch lại nhân tính cho anh một cái gật đầu.
- Tiểu Bạch mày có thể nói tiếng người không? chứ cứ như này hơi bất tiện đó.
Tiểu Bạch tròn mắt nhìn Quý Lâm một chút. Sao anh biết nó nói được? Là gia gia nói à? Nhưng sau đó Tiểu Bạch cũng kệ không nghĩ nữa. Nhìn anh mắt đầy ý cười.
- được a.
Quý Lâm ngạc nhiên nhìn Tiểu Bạch mở miệng đáp lại mình. Giọng nói không khác trẻ con là mấy thực sự là bé con nhỏ dễ thương a.
- em cạo sơn làm gì? phía dưới có gì à?
Dẫu có bị giọng nói của Tiểu Bạch làm nhũn tim mà không tự chủ được đổi luôn xưng hô vốn có thì anh vẫn nhớ việc mình cần làm.
quý Lâm đi tới cạnh bức tường thử chạm lên nó. Cảm xúc lành lạnh còn mang theo hơi ẩm này khiến Quý Lâm cực kì không thích. Anh rút kiếm gỗ đào lão cha để cho mình ra quẹt vài đường khiến lớp sơn bong tróc ra để lộ bức tường thực sự cùng thứ nó che giấu.
Trên bức tường cũ kĩ hàng chữ được viết bằng máu phá lệ nổi bật. Máu đã kho từ lâu màu sắc cũng hóa đen luôn rồi. nhìn vào nét chữ kia có thể thấy người viết căm hận Tố gia này đến mức nào. "Ta nguyền rủa Tố Hoành chết không siêu sinh, đọa đày địa ngục, vạn kiếp bất phục"
- Phù nương
Ngay lúc Quý Lâm vừa nói ra cái tên này cửa sổ vốn đóng chặt trong phòng đọt nhiên bị gió thổi mạnh mà bật mở tạo thành tiếng lạch cạch. Anh nhìn theo hướng cửa sổ ấy vậy mà căn phòng này lại có thể nhìn ra giếng nước sau nhà. Xem ra là phòng của Phù nương kia thật rồi.
- Tiểu Bạch, em còn thấy gì nữa không?
- có á, trong tủ quần có hộp gỗ gì ó. còn bị khóa nữa
Quý Lâm nhìn tới tủ quần áo bên cạnh một loạt lưu loát mở cửa tìm kiếm kết quả liền thấy một hộp gỗ lim được dán kín bằng bùa vàng. Quý Lâm nhìn qua liền biết đây là bùa để phong ấn ác linh. Chỉ bằng một ý niệm mấy lá bùa bên ngoài liền lỏng lẻo rơi xuống. Quý Lâm mở hộp gỗ bên trong có hai khối cầu tròn được bọc kín trong bùa chú.
Ngay khi hộp được mở ra Tiểu Bạch bên cạnh đã vươn chân che mũi. Đành chịu thôi chứ ai kêu họ nhà nó nhạy cảm với âm khí làm gì.
- là mắt của phù nương.
Quý Lâm gần như khẳng định chắc nịch. Đến đây thì anh cũng phần nào đoán được chuyện gì rồi chẳng qua anh vẫn không hiểu một số chuyện.
Nếu Phù nương đã có thể rời khỏi đây để giết chết 2 người vậy tại sao vẫn không tìm lại đôi mắt này? Ác linh dính máu người trên tay đều không phải dạng hiền lành gì chưa kể bùa chú trên đây cũng đã yếu đi không ít do năm tháng lí nào lại không tìm thấy chứ?
- Tiểu Bạch em có thấy Tố lão phu nhân có điều gì lạ không?
- có a. bà ta chắc chắn biết ác linh kia còn rất quen thuộc nữa.
- đến phòng bà ấy xem thử.
Nói là làm Quý Lâm liền băng qua khu hoa viên ở giữa vòng qua hành lang đến trước cửa phòng của lão phu nhân. Cánh cửa đóng chặt được Quý Lâm đẩy ra phát ra tiếng "két" chói tai. Bên trong cũng không có gì đặc biệt nhìn qua vậy mà không khác phòng của Phù nương là mấy.
- chia nhau ra tìm.
- được.
Quý Lâm tìm kiếm trong phòng lão phu nhân cùng Tiểu Bạch mà không ngờ ở ngoài phòng khách Tố gia lúc này không biết từ bao giờ đã nhiều hơn một người.
Một cơn gió lạnh thổi qua khiến ai trong nhà cũng run rẩy mà sát lại với nhau hơn trên tay mỗi người đều nắm chặt lá bùa mà Quý Lâm đưa.
Thế rồi không biết qua bao lâu tất cả đều cảm thấy mí mắt nặng trĩu cơ buồn ngủ kéo đến khiến ai cũng khó khăn mà chống đỡ. Rồi không biết ai bắt đầu trước dần dần mọi người trong phòng đều gục xuống mà ngủ. Tố Uyển rất bất an khi thấy cảm giác này cô bé vẫn cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo. Cái cảm giác ý thức mơ hồ không rõ ràng này khiến cô nhớ tới cái lần tai nạn với anh cả rồi cả lúc bất tỉnh ở trường nữa.
Nhưng ngay lúc cô bé đấu tranh với cảm giác đáng ghét này thì một lực đạo mạnh mẽ đánh tới động mạch khiến cô bé ngất lịm nhưng trước đó Tố Uyển vẫn kịp nhìn thấy tà váy đỏ bị ướt kia. Khi ấy suy nghĩ duy nhất của Tố Uyển là anh ba gặp nguy hiểm nhưng cũng chỉ có vậy. Bởi sau đó Tố Uyển đã hoàn toàn bất tỉnh.
Trên bàn ăn không khí nặng nề vô cùng dường như chỉ có một mình Quý Lâm nuốt trôi mà thôi. Khó khăn vượt qua bữa cơm tối Tố Trung bèn hỏi thử anh khi nào sẽ bắt đầu giải quyết. Quý Lâm đưa cho mỗi người một lá bùa kêu họ cứ đợi hết tối nay là được, nếu không có việc đừng đi đâu một mình sau đó anh còn đặc biệt nhấn mạnh.
- tốt nhất là tất cả ở cùng một chỗ với nhau đi. đặc biệt là cậu Tố Quan.
- tôi...tôi sao?
Tố Quan bị điểm danh sợ hãi mà xác nhận lại với Quý Lâm.
- đúng vậy. người mặc giá y đỏ ấy là đợi cậu vậy nên tuyệt đối đừng ở một mình. phiền Tố phu nhân và những người khác để mắt tới cậu ấy.
Lời dặn của Quý Lâm 1 nhà Tố gia không dám phản kháng đều im lặng ngồi cùng nhau ở phòng khách. Quý Lâm thấy họ thành thật như vậy liền rời đi. Đêm tối đã hạ màn trăng tròn treo trên cao tỏa ra ánh sáng nhạt màu dịu êm nhưng lại ẩn chứa một loại khí vị âm hàn quỷ dị.
Quý Lâm bước đi trên dãy hành lang dài của tứ hợp viện, hai bên được thắp sáng bằng lồng đèn đỏ.
- mày tìm thấy gì chưa?
Anh hướng Tiểu Bạch đang đi bên cạnh chân mình hỏi. Tiểu Bạch dừng lại gật đầu nhìn anh.
- dẫn tao đến đó đi.
Tiểu Bạch đồng ý lon ton đi trước dẫn đường cho anh. Xuyên qua dãy hành lang dài với cả tá lồng đèn đỏ Tiểu Bạch dừng lại trước một căn phòng. Vị trí của nó khiến anh cảm thấy kì quái. Căn phòng này nằm trong góc khuất của hành lang nếu không có người dẫn đường hoặc biết trước thì gần như không thể tìm thấy nó.
Quý Lâm không ngần ngại mà mở cửa. Bên trong căn phòng khá rộng rãi gồm một giường ngủ một tủ quần áo một bàn trang điểm kiểu cũ một tấm gương đồng. Đồ vậy trong căn phòng đều nhuốm đầy dấu vết thời gian nhưng lại vô cùng sạch sẽ như thể luôn có người dọn dẹp.
Nhìn cách trang hoàng có thể là biết chủ nhân của nó là người thuộc thời đại cũ. Mà trong nhà này chỉ có Tố lão gia và Tố lão phu nhân có khả năng. Nhưng sau đó rất nhanh anh liền bỏ qua cả hai. Phòng của Tố lão phu nhân ở phía đông còn căn phòng này lại nằm đối diện - phía tây. Còn nếu là Tố lão gia thì bàn trang điểm này để đây chẳng phải vô lý sao? Nếu vậy chỉ còn một người mà thôi.
Đúng lúc này Tiểu Bạch đi cùng anh từ lúc nào đã đứng trước bước tường trống duy nhất trong phòng, nó đưa móng cào cào trên tường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- trên đó có gì sao?
Tiểu Bạch lại nhân tính cho anh một cái gật đầu.
- Tiểu Bạch mày có thể nói tiếng người không? chứ cứ như này hơi bất tiện đó.
Tiểu Bạch tròn mắt nhìn Quý Lâm một chút. Sao anh biết nó nói được? Là gia gia nói à? Nhưng sau đó Tiểu Bạch cũng kệ không nghĩ nữa. Nhìn anh mắt đầy ý cười.
- được a.
Quý Lâm ngạc nhiên nhìn Tiểu Bạch mở miệng đáp lại mình. Giọng nói không khác trẻ con là mấy thực sự là bé con nhỏ dễ thương a.
- em cạo sơn làm gì? phía dưới có gì à?
Dẫu có bị giọng nói của Tiểu Bạch làm nhũn tim mà không tự chủ được đổi luôn xưng hô vốn có thì anh vẫn nhớ việc mình cần làm.
quý Lâm đi tới cạnh bức tường thử chạm lên nó. Cảm xúc lành lạnh còn mang theo hơi ẩm này khiến Quý Lâm cực kì không thích. Anh rút kiếm gỗ đào lão cha để cho mình ra quẹt vài đường khiến lớp sơn bong tróc ra để lộ bức tường thực sự cùng thứ nó che giấu.
Trên bức tường cũ kĩ hàng chữ được viết bằng máu phá lệ nổi bật. Máu đã kho từ lâu màu sắc cũng hóa đen luôn rồi. nhìn vào nét chữ kia có thể thấy người viết căm hận Tố gia này đến mức nào. "Ta nguyền rủa Tố Hoành chết không siêu sinh, đọa đày địa ngục, vạn kiếp bất phục"
- Phù nương
Ngay lúc Quý Lâm vừa nói ra cái tên này cửa sổ vốn đóng chặt trong phòng đọt nhiên bị gió thổi mạnh mà bật mở tạo thành tiếng lạch cạch. Anh nhìn theo hướng cửa sổ ấy vậy mà căn phòng này lại có thể nhìn ra giếng nước sau nhà. Xem ra là phòng của Phù nương kia thật rồi.
- Tiểu Bạch, em còn thấy gì nữa không?
- có á, trong tủ quần có hộp gỗ gì ó. còn bị khóa nữa
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quý Lâm nhìn tới tủ quần áo bên cạnh một loạt lưu loát mở cửa tìm kiếm kết quả liền thấy một hộp gỗ lim được dán kín bằng bùa vàng. Quý Lâm nhìn qua liền biết đây là bùa để phong ấn ác linh. Chỉ bằng một ý niệm mấy lá bùa bên ngoài liền lỏng lẻo rơi xuống. Quý Lâm mở hộp gỗ bên trong có hai khối cầu tròn được bọc kín trong bùa chú.
Ngay khi hộp được mở ra Tiểu Bạch bên cạnh đã vươn chân che mũi. Đành chịu thôi chứ ai kêu họ nhà nó nhạy cảm với âm khí làm gì.
- là mắt của phù nương.
Quý Lâm gần như khẳng định chắc nịch. Đến đây thì anh cũng phần nào đoán được chuyện gì rồi chẳng qua anh vẫn không hiểu một số chuyện.
Nếu Phù nương đã có thể rời khỏi đây để giết chết 2 người vậy tại sao vẫn không tìm lại đôi mắt này? Ác linh dính máu người trên tay đều không phải dạng hiền lành gì chưa kể bùa chú trên đây cũng đã yếu đi không ít do năm tháng lí nào lại không tìm thấy chứ?
- Tiểu Bạch em có thấy Tố lão phu nhân có điều gì lạ không?
- có a. bà ta chắc chắn biết ác linh kia còn rất quen thuộc nữa.
- đến phòng bà ấy xem thử.
Nói là làm Quý Lâm liền băng qua khu hoa viên ở giữa vòng qua hành lang đến trước cửa phòng của lão phu nhân. Cánh cửa đóng chặt được Quý Lâm đẩy ra phát ra tiếng "két" chói tai. Bên trong cũng không có gì đặc biệt nhìn qua vậy mà không khác phòng của Phù nương là mấy.
- chia nhau ra tìm.
- được.
Quý Lâm tìm kiếm trong phòng lão phu nhân cùng Tiểu Bạch mà không ngờ ở ngoài phòng khách Tố gia lúc này không biết từ bao giờ đã nhiều hơn một người.
Một cơn gió lạnh thổi qua khiến ai trong nhà cũng run rẩy mà sát lại với nhau hơn trên tay mỗi người đều nắm chặt lá bùa mà Quý Lâm đưa.
Thế rồi không biết qua bao lâu tất cả đều cảm thấy mí mắt nặng trĩu cơ buồn ngủ kéo đến khiến ai cũng khó khăn mà chống đỡ. Rồi không biết ai bắt đầu trước dần dần mọi người trong phòng đều gục xuống mà ngủ. Tố Uyển rất bất an khi thấy cảm giác này cô bé vẫn cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo. Cái cảm giác ý thức mơ hồ không rõ ràng này khiến cô nhớ tới cái lần tai nạn với anh cả rồi cả lúc bất tỉnh ở trường nữa.
Nhưng ngay lúc cô bé đấu tranh với cảm giác đáng ghét này thì một lực đạo mạnh mẽ đánh tới động mạch khiến cô bé ngất lịm nhưng trước đó Tố Uyển vẫn kịp nhìn thấy tà váy đỏ bị ướt kia. Khi ấy suy nghĩ duy nhất của Tố Uyển là anh ba gặp nguy hiểm nhưng cũng chỉ có vậy. Bởi sau đó Tố Uyển đã hoàn toàn bất tỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro