Nhật Kí Làm Việc Và Chăm Sóc Yêu Quái Của Bác Sĩ Quý
Trở về
2024-10-21 13:21:08
Lăng!?Gia gia!Lâm Huyền cùng Trình Thu Bạch gần như đồng thanh lên tiếng. Nhìn về phía người vừa xuất hiện kia. Quý Lãng không đáp lại họ nhưng cả hai lại vẫn cảm thấy yên tâm đến lạ.
Thấy người đến là Quý Lãng lão Thích Mân lập tức căng thẳng hẳn lên. Lão cảnh giác nhìn ông.
Quý Lãng lại chỉ cảm thấy tức cười. Mở mồm là từ bi ngập mồm là đà phật nhưng nhìn đám đầu trọc này xem bắt nạt người của ông đến mức này giờ thấy ông thì lại co ro như vậy. Hèn hạ đến mức nào cơ chứ?
Quý Lãng chậm rã đi từng bước tới trước mặt Thích Mân. Ánh mắt sắc lạnh nhìn ông ta chăm chú. Thích Mân cảm nhận được thứ khí thế mà trước đây lão từ từng trải nghiệm qua. Cái khí thể như ác quỷ bò ra từ vực thằm kia của
Quý Lãng cả đời lão cũng không quên được. Lần đầu tiên chính là lúc Tĩnh An tự bọn họ bức Lâm Huyền tự mình phong ấn lại chùa khi đó Quý Lãng đến muộn không thể ngăn được vậy nên khí đó ông suýt thì hóa điên mà đồ sát Tĩnh An tự.
May mắn sư phụ Quý Lãng khi ấy - Tường Minh đạo trưởng đã ngăn ông lại nên bọn họ mới thoát một kiếp.
Nhưng hơn 20 năm trước Tường Minh đạo trưởng đã tạ thế hiện giờ chẳng ai đủ khả năng để ngắn Quý Lãng nếu ông lần nữa động sát tâm.
- Thích Mân ông có phải đang đánh giá bản thân quá cao rồi không? Ông dám đụng đến gia đình của ta sao?
Câu cuối vừa rứt Quý Lãng đã dùng tốc độ khó tin nhất mà tới trước mặt Thích Mân nện cho lão ta một chưởng.
Khỏi nói cũng biết Thích Mân trở tay không kịp ăn nguyên một chưởng ấy nguyên khí ắt hẳn hao tổn không ít.
Đòn này của Quý Lãng đích thị là lấy nửa cái mạng lão ta luôn rồi.
Quý Lãng vốn muốn đánh thêm nhưng Lâm Huyền lại ngăn ông. Y nhìn tình trạng của Quý Lâm lo lắng gọi ông.
- Lãng, bé con không ổn rồi.
Quả nhiên cánh tay ông khựng lại ngay lập tức chạy tới xem xét. Trình Thu Bạch vẫn như cũ ôm anh trong lòng nhưng hắn ngoại trừ việc này thì không giúp thêm được gì. Lúc nghe Lâm Huyền nói tim hắn cũng muốn khựng lại luôn.
Quý Lãng nhìn sắc mặt con trai lúc xanh lúc trắng liền cau mày. Quả nhiên thức tỉnh rồi. Ông liền nắm cổ tay Quý Lâm cần thận bắt mạch, sau đó lấy ra một viên thuốc cho anh uống.
Thuốc vừa nuốt xuống sắc mặt Quý Lâm liền dịu đi đôi chút. Quý Lãng liếc tới Thích Mân đang chật vật trong đống đồ nát liền hừ lạnh một tiếng.
- Hôm nay dừng lại ở đây ngày sua ta sẽ tới tận cổng Tĩnh An tự các người thăm hỏi.
Nói xong ông liền dẫn theo cả ba người rời đi. Tiền đường mang cả von khỉ đang tiêm máu gà kia nữa. Bãi đồ nát này thì để cho đám lừa trọc kia giải quyết đi. Vốn là do bọn họ gây ra mà.
Quý Lãng đem người một đường về thẳng núi Nhạn. Vài đến biệt thự ông kêu Trình Thu Bạch mang Quý Lâm lên phòng để chữa trị.
Quý Lâm đây là thức tỉnh không đúng lúc lại vì không kiểm soát được bản thân dẫn đến thương tổn. Quý Lãng ở trong phòng một hồi mới đi mở cửa. Trình Thu Bạch liền lao vô luôn và ngay, hắn ngồi cạnh giường nhìn Quý Lâm chăm chú.
Quý Lãng không nói gì chỉ lặng lẽ đóng cửa lại. Lần này ông thực sự sơ xuất. Lúc trở về chỉ lo mỗi Lâm Huyền lại quên mất con trai nhỏ. Đợi thắng bé tỉnh phải chuộc lỗi mới được.
Dưới nhà lúc này Quý Lãng xuống thì đã hình thành ba thế cực. Đám Đới Thành yên lặng đứng một bên, đối diện thì có một tụ ba đứa một đen, một trắng, một xám đang chụm đầu vào nhau và cuối cùng không ai khác chính là
Lâm Huyền. Có thể đại khái hiểu được bọn họ đều bị khí thế của Lâm Huyền dọa đôi chút.
- Khụ! Thiên Ngạc nhờ ngươi chút chuyện. Giúp ta tìm tới vài loại linh thảo, Lâm tử cần dược dục.
Thiên Ngạc chậm chạp ừm một tiếng ra ngoài. Trong phòng sau đó liền trở lại cái thể cực ban đầu.
Lâm Huyền nhìn ông, lo lắng trong mắt vẫn không vơi đi chút nào. Quý Lãng biết y lo lắng cho Quý Lâm cũng không thể trách. Quý Lâm là do y sinh tất nhiên sẽ lo lắng rồi huống chi y đã 30 năm không mới gặp lại Quý Lâm.
- Đừng lo quá, có ta ở đây con trai chúng ta sẽ không sao cả.
Quý Lãng nhẹ nhàng nắm tay đạo lữ của mình an ủi y. Tinh thần Lâm Huyền từ lúc thoát khỏi phong ấn vẫn có chút không ổn định ông sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến y.
- Ừm.
Thấy người đến là Quý Lãng lão Thích Mân lập tức căng thẳng hẳn lên. Lão cảnh giác nhìn ông.
Quý Lãng lại chỉ cảm thấy tức cười. Mở mồm là từ bi ngập mồm là đà phật nhưng nhìn đám đầu trọc này xem bắt nạt người của ông đến mức này giờ thấy ông thì lại co ro như vậy. Hèn hạ đến mức nào cơ chứ?
Quý Lãng chậm rã đi từng bước tới trước mặt Thích Mân. Ánh mắt sắc lạnh nhìn ông ta chăm chú. Thích Mân cảm nhận được thứ khí thế mà trước đây lão từ từng trải nghiệm qua. Cái khí thể như ác quỷ bò ra từ vực thằm kia của
Quý Lãng cả đời lão cũng không quên được. Lần đầu tiên chính là lúc Tĩnh An tự bọn họ bức Lâm Huyền tự mình phong ấn lại chùa khi đó Quý Lãng đến muộn không thể ngăn được vậy nên khí đó ông suýt thì hóa điên mà đồ sát Tĩnh An tự.
May mắn sư phụ Quý Lãng khi ấy - Tường Minh đạo trưởng đã ngăn ông lại nên bọn họ mới thoát một kiếp.
Nhưng hơn 20 năm trước Tường Minh đạo trưởng đã tạ thế hiện giờ chẳng ai đủ khả năng để ngắn Quý Lãng nếu ông lần nữa động sát tâm.
- Thích Mân ông có phải đang đánh giá bản thân quá cao rồi không? Ông dám đụng đến gia đình của ta sao?
Câu cuối vừa rứt Quý Lãng đã dùng tốc độ khó tin nhất mà tới trước mặt Thích Mân nện cho lão ta một chưởng.
Khỏi nói cũng biết Thích Mân trở tay không kịp ăn nguyên một chưởng ấy nguyên khí ắt hẳn hao tổn không ít.
Đòn này của Quý Lãng đích thị là lấy nửa cái mạng lão ta luôn rồi.
Quý Lãng vốn muốn đánh thêm nhưng Lâm Huyền lại ngăn ông. Y nhìn tình trạng của Quý Lâm lo lắng gọi ông.
- Lãng, bé con không ổn rồi.
Quả nhiên cánh tay ông khựng lại ngay lập tức chạy tới xem xét. Trình Thu Bạch vẫn như cũ ôm anh trong lòng nhưng hắn ngoại trừ việc này thì không giúp thêm được gì. Lúc nghe Lâm Huyền nói tim hắn cũng muốn khựng lại luôn.
Quý Lãng nhìn sắc mặt con trai lúc xanh lúc trắng liền cau mày. Quả nhiên thức tỉnh rồi. Ông liền nắm cổ tay Quý Lâm cần thận bắt mạch, sau đó lấy ra một viên thuốc cho anh uống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thuốc vừa nuốt xuống sắc mặt Quý Lâm liền dịu đi đôi chút. Quý Lãng liếc tới Thích Mân đang chật vật trong đống đồ nát liền hừ lạnh một tiếng.
- Hôm nay dừng lại ở đây ngày sua ta sẽ tới tận cổng Tĩnh An tự các người thăm hỏi.
Nói xong ông liền dẫn theo cả ba người rời đi. Tiền đường mang cả von khỉ đang tiêm máu gà kia nữa. Bãi đồ nát này thì để cho đám lừa trọc kia giải quyết đi. Vốn là do bọn họ gây ra mà.
Quý Lãng đem người một đường về thẳng núi Nhạn. Vài đến biệt thự ông kêu Trình Thu Bạch mang Quý Lâm lên phòng để chữa trị.
Quý Lâm đây là thức tỉnh không đúng lúc lại vì không kiểm soát được bản thân dẫn đến thương tổn. Quý Lãng ở trong phòng một hồi mới đi mở cửa. Trình Thu Bạch liền lao vô luôn và ngay, hắn ngồi cạnh giường nhìn Quý Lâm chăm chú.
Quý Lãng không nói gì chỉ lặng lẽ đóng cửa lại. Lần này ông thực sự sơ xuất. Lúc trở về chỉ lo mỗi Lâm Huyền lại quên mất con trai nhỏ. Đợi thắng bé tỉnh phải chuộc lỗi mới được.
Dưới nhà lúc này Quý Lãng xuống thì đã hình thành ba thế cực. Đám Đới Thành yên lặng đứng một bên, đối diện thì có một tụ ba đứa một đen, một trắng, một xám đang chụm đầu vào nhau và cuối cùng không ai khác chính là
Lâm Huyền. Có thể đại khái hiểu được bọn họ đều bị khí thế của Lâm Huyền dọa đôi chút.
- Khụ! Thiên Ngạc nhờ ngươi chút chuyện. Giúp ta tìm tới vài loại linh thảo, Lâm tử cần dược dục.
Thiên Ngạc chậm chạp ừm một tiếng ra ngoài. Trong phòng sau đó liền trở lại cái thể cực ban đầu.
Lâm Huyền nhìn ông, lo lắng trong mắt vẫn không vơi đi chút nào. Quý Lãng biết y lo lắng cho Quý Lâm cũng không thể trách. Quý Lâm là do y sinh tất nhiên sẽ lo lắng rồi huống chi y đã 30 năm không mới gặp lại Quý Lâm.
- Đừng lo quá, có ta ở đây con trai chúng ta sẽ không sao cả.
Quý Lãng nhẹ nhàng nắm tay đạo lữ của mình an ủi y. Tinh thần Lâm Huyền từ lúc thoát khỏi phong ấn vẫn có chút không ổn định ông sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến y.
- Ừm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro