Nhất Kiếm Độc Tôn (Dịch)

Đứng Thành Hàng

2024-11-21 18:32:06

An Lan Tú chậm rãi đi tước, mà Diệp Huyền cùng muội muội lại chậm rãi theo sau.

Dưới ánh trăng, An Lan Tú một thân bạch y, tựa như Cửu Thiên Thần Nữ trích lạc thế gian!

Thật đẹp!

Lúc này, An Lan Tú lại nói:

- Diệp huynh, lòng người Đế đô phức tạp, ngươi là Kiếm tu, tính tình thẳng thắn, mọi chuyện nên cẩn thận cho thỏa đáng.

Diệp Huyền nhìn qua An Lan Tú:

- Đa tạ!

Nói xong, hắn hơi dừng lại, lại nói:

- Có thể đánh thêm một trận?

Chiến!

Hắn khát vọng được chiến, đối chiến với cường giả, bởi hư ảnh trong Giới Ngục tháp đã không phải đối thủ của hắn. Hiện, hắn cũng có chút mơ hồ với thực lực bản thân, đến cùng hắn đã đạt tới trình độ nào?

Nghe Diệp Huyền nói, An Lan Tú hơi quay đầu, mỉm cười.

Nụ cười này, như khiến thiên địa thất sắc, Diệp Huyền cũng có chút hốt hoảng thất thần, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần.

Bên cạnh, Diệp Linh nói khẽ:

- Tỷ tỷ, tỷ thật đẹp!

An Lan Tú vuốt nhẹ cái đầu Diệp Linh:

- Cái gọi là đẹp, kỳ thực chỉ là một lớp da thôi, mạnh mẽ cùng đẹp của mỗi người, kỳ thực đều ở tâm!

Nói xong, nàng nhìn về phía Diệp Huyền, cười nói:

- Chờ ngươi đạt tới Ngự Khí cảnh, chúng ta lại chiến một trận, thế nào?

Ngự Khí cảnh!

Diệp Huyền nghĩ một hồi, sau đó nhẹ gật:

- Được!

An Lan Tú dừng bước:

- Diệp huynh, chúng ta tạm biệt ở đây!

Diệp Huyền ôm quyền:

- An cô nương, sau này còn gặp lại!

Nói xong, kéo tay Diệp Linh quay người rời đi.

Diệp Linh hoạt bát vẫy tay với An Lan Tú, hiển nhiên, nàng hết sức thích An Lan Tú.

Nhìn huynh muội Diệp Huyền rời đi, An Lan Tú thu lại ánh mắt, tiếp tục bước lên. Mà cạnh nàng, một lão giả lặng lẽ xuất hiện!

Lão giả trầm giọng nói:

- Tiểu thư, ngươi càng tiếp cận hắn, phiền phức của hắn sẽ càng lớn!

An Lan Tú nói khẽ:

- Linh lão, ngươi đi nói với bọn hắn, ai dám vì ta mà đối phó huynh muội bọn hắn, ta nhất định không tha cho kẻ đó!

Linh lão cười khổ:

- Tiểu thư, ngươi không tiếp cận bọn hắn nữa không phải là tốt sao?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


An Lan Tú nói khẽ:

- Ngươi cảm thấy, hắn không xứng kết giao với ta?

Linh lão lắc đầu:

- Người này còn nhỏ đã lĩnh ngộ Chiến ý, đồng thời còn có Kiếm Tâm Thông Minh, thiên phú cùng cơ duyên như vậy, đều rất khó được, nếu chỉ là bằng hữu bình thường, hắn miễn cưỡng có tư cách này, nhưng nếu…

Nói tới đây, lão không nói nữa. Bởi lão phát hiện, tiểu thư của mình có mấy phần cảm giác đặc thù với người kia. Đây không phải chuyện tốt!

An Lan Tú cười khẽ:

- Linh lão, ngươi sợ ta thích hắn, đúng không?

Linh lão cười khổ, tính tình tiểu thư của lão cũng quá thẳng a!

Không thể uyển chuyển hàm súc hơn chút sao?

An Lan Tú quay đầu nhìn nơi huynh muội Diệp Huyền biến mất:

- Gặp bọn hắn ở Thanh thành, tình cảm giữa huynh muội bọn hắn khiến ta thưởng thức, mà chuyện ở Lưỡng Giới thành, ta đã không chỉ là thưởng thức.

Nói xong, nàng thu tầm mắt, cười nhạt một tiếng:

- Nam nhi tốt, đáng ra nên thế!

Nghe vậy, thần sắc Linh lão liền hơi trầm xuống.

Mà An Lan Tú đã đi xa.

Linh lão thấp giọng thở dài:

- Tiểu gia hỏa, tốt nhất ngươi không nên có suy nghĩ không chính đáng! Bằng không, ngươi sẽ sống rất vất vả, thậm chí rất bi thảm…

Không ai hiểu sự khủng bố của An Lan Tú hơn lão, muốn ở cùng tiểu thư của lão, thân phận, thực lực, thiên phú, bối cảnh, thiếu một thứ cũng không được!

Mà Diệp Huyền, hắn đã điều tra rõ… thực sự chỉ là một đứa con rơi của một thế gia nho nhỏ!

Chỉ riêng thân phận, đã cách nhau vạn dặm.

Một hồi sau, Linh lão thấp giọng thở dài, đuổi theo An Lan Tú.

Cuối con đường, Diệp Huyền cõng Diệp Linh chậm rãi đi.

- Ca, An tỷ tỷ thật đẹp…

- Ừm!

- Ca, ca có thích An tỷ tỷ không?

“…”

- Ca, nếu không ngươi cưới An tỷ tỷ đi, muội thấy hai người rất xứng đôi…

- Ca ngươi chẳng có cái gì, đề người ta cùng mình uống gió tây bắc sao?

- Vậy ca có thích An tỷ tỷ không?

- Ca chủ muốn muội vĩnh viễn binh an!

- Ca… sau này muội sẽ ở cùng ca cả đời

- Đồ ngốc, muội còn phải lập gia đình nữa!

- Không kấy, không lấy chồng!

- Vì sao?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Bởi vì… muội sẽ không bào giờ gặp được người tốt với muội hơn ca…

“…”

Diệp Huyền cõng muội muội về phủ đệ, vừa trở lại phủ, Diệp Linh đã ngủ thiếp đi.

Đặt Diệp Linh xuống giường, Diệp Linh lập tức co lại thành một cục, thân thể run lẩy bẩy.

Diệp Huyền thầm kinh hãi, vội lấy chăn đắp cho Diệp Linh, thế nhưng Diệp Linh vẫn run lạnh.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyền thầm hoảng hốt, như nghĩ tới cái gì đó, vội lấy Thiên Hỏa Noãn Ngọc trên cổ Diệp Linh, vừa thấy Thiên Hỏa Noãn Ngọc, hắn liền ngây dại.

Bề ngoài Thiên Hỏa Noãn Ngọc, thậm chí đã kết thành một tầng băng sương!

- Tiền bối?

Diệp Huyền thầm kêu lớn:

- Tiền bối, cái này…

- Đem viên ngọc kia đưa vào!

Thanh âm nữ tử thần bí vang lên.

Diệp Huyền vội đem Thiên Hỏa Noãn Ngọc đưa vào trong Giới Ngục tháp, sau một hồi, Thiên Hỏa Noãn Ngọc lần nữa xuất hiện trong tay Diệp Huyền, mà lần này, Thiên Hỏa Noãn Ngọc đã khôi phục lại diện mạo ban đầu.

Diệp Huyền vội đặt Thiên Hỏa Noãn Ngọc lại trên cổ Diệp Linh, thời gian dần trôi qua, vẻ mặt Diệp Linh đã khá hơn một chút.

Thấy cảnh này, Diệp Huyền thầm thở nhẹ một hơi.

Lúc này, thanh âm nữ tử thần bí lại vang lên:

- Linh lực trong Thiên Hỏa Noãn Ngọc sớm đã tiêu hao hết chín mươi chín phần trăm, nhiều lắm chỉ có thể duy trì một ngày, Thiên Hỏa Noãn Ngọc sẽ biến thành một khối phế thạch, ngươi nên sớm tính toán.

Phế thạch!

Diệp Huyền dần trở nên ngưng trọng, nếu Thiên Hỏa Noãn Ngọc mất hiệu lực, như vậy muội muội hắn sao chống lại được hàn khí này?

Sau một hồi, Diệp Huyền rời phòng.

Ngoài cửa, nhìn trời đêm trăng sáng, Diệp Huyền xiết chặt nắm đấm.

Ngày mai là ngày Thương Mộc học viện tuyển sinh!

Thương Mộc học viện!

Học viện lớn nhất Khương quốc, một khi hắn gia nhập Thương Mộc học viện, liền có thể cầu y giúp muội muội. Mà muội muội hắn, cũng sẽ không còn cần phải chịu nỗi khổ đau ốm!

Đúng lúc này, Lục Tiêu Nhiên đi tới.

Lục Tiêu Nhiên cười khổ:

- Diệp tiểu hữu, chuyện tối nay, thực sự xin lỗi.

Diệp Huyền lắc đầu:

- Chuyện này không có quan hệ với tiền bối!

Lục Tiêu Nhiên nói khẽ:

- Ta vốn xem trọng Đại hoàng tử, nhưng chuyện hôm nay khiến ta thấy, hắn cũng không anh minh như tưởng tượng của ta…ai, đám đệ tử Hoàng thất này, năng lực giả bộ thực sự rất tốt!

Diệp Huyền do dự một chút, lại nói:

- Lục tiền bối, thứ ta nói thẳng, hiện còn quá sớm để chọn vị trí, giờ ngươi chọn bất cứ chỗ nào, sợ là vị trên kia sẽ đều không muốn thấy!

-------------

Phóng tác: xonevictory

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Kiếm Độc Tôn (Dịch)

Số ký tự: 0