Huynh không tiếp tục lĩnh hội sao?
Ss Tần
2024-07-24 12:54:37
"Hửm?"
Đột nhiên, hắn ta phát hiện bên trong Kiếm Tự Đạo Văn lóe lên một tia sáng..
Ngay sau đó hào quang hóa thành một chữ, Chiến Tự! "Chiến Tự? Chiến Tự Đạo Văn!"
Cương Hổ trong nháy mắt liền kích động: "Chẳng lẽ ta đã ngộ ra Chiến Tự Đạo Văn rồi sao?"
"Ha ha ha! Ta..."
Hắn ta đang muốn bật cười điên cuồng thì lại nhận ra có điều gì đó không đúng!
"Đợi đãi! Sao Đạo Văn lại ở bên phía Phương sư đệ mà không ở bên phía của ta?"
Hắn ta cẩn thận nhìn lại thì ngay lập tức sửng sốt.
Chỉ thấy Chiến Tự Đạo Văn không hướng về phía bản thân mình mà hướng về phía Phương Thần.
Thế này thì đâu phải là hắn ta lĩnh ngộ ra Chiến Tự Đạo Văn, mà rõ ràng là chính Phương Thần đã ngộ ra!
Lúc này hắn ta sững sờ, nhìn Phương Thần không chớp mắt.
Lúc này Phương Thần cũng xem xong miếng ngọc cuối cùng, cảm khái nói: 'Chiến Tự Đạo Văn này thật đúng là bí hiểm khó lường".
Ngay lập tức hắn nhận ra được Cương Hổ vẫn đang nhìn mình chằm chằm, nghỉ hoặc nói: "sao huynh lại nhìn ta? Huynh không tiếp tục lĩnh hội sao?"
Cương Hổ không nói gì, bất giác giơ ngón tay lên chỉ về phía Chiến Tự Đạo Văn.
Phương Thần nhìn lại, cũng tự sửng sốt
"Chiến Tự Đạo Văn? Huynh ngộ ra rồi sao?", hắn hỏi.
Cương Hổ trầm mặc không nói lời nào, Phương Thần lúc này mới ý thức được, Chiến Tự Đạo Văn này cùng Kiếm Tự Đạo Văn đang ở cạnh nhau, rõ ràng chính là của mình.
Hắn sững sờ hồi lâu không nhúc nhích, một lúc sau mới khôi phục tinh thần lại, có chút không chắc chắn hỏi: "Là ta đã ngộ ra Chiến Tự Đạo Văn sao?"
"Đệ hỏi ta thì ta biết hỏi ai!"
Cương Hổ nhảy dựng lên, oán trời trách đất nói: "Trời ạ! Đáng ra ta phải ngộ ra nó mới đúng! Ta đã cố gắng lâu như vậy mà cũng không thể ngộ ra, thế mà hăn chỉ nhìn một lần là đã ngộ ra! Đúng là không để cho người ta sống mài!”
Phương Thần cũng có vẻ ngơ ngác, lúc nấy khi hắn xem xong thì quả thật cũng có hiểu được, mà Thiên Đạo Ma Cốt cũng có phản ứng.
Nhưng hắn nghĩ mình chỉ lĩnh hội được một ít mà thôi, không ngờ bản thân còn có thể ngộ ra được Chiến Tự Đạo Văn!
Hắn cảm nhận được Chiến Tự Đạo Văn, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh khi biết được tác dụng của nó.
Chiến Tự Đạo Văn giúp gia tăng sức chiến đấu! Còn có thể giúp Phương Thần nâng cao lực chiến lên một cảnh giới nhỏ!
Đừng nghĩ đó chỉ là một cảnh giới nhỏ bình thường, khi Phương Thần bước vào trận chiến thì nó liền có thể phát huy tác dụng to lớn.
"Thiên Đạo Ma Cốt của ta đáng sợ vậy sao?", trong lòng Phương Thần không khỏi cảm khái.
Cương Hổ ở bên cạnh vẫn đang oán trời trách đất, không thể chấp nhận sự thật này.
Phương Thần thấy vậy, cũng có chút khó xử nói: "Cương sư huynh, cần gì phải thế? Ta ngộ ra Chiến Tự Đạo Văn thì huynh cũng có thể trực tiếp học được Chiến Tự Đạo Văn từ ta, như vậy tốc độ lĩnh hội cũng sẽ nhanh hơn chứ”.
Đột nhiên, hắn ta phát hiện bên trong Kiếm Tự Đạo Văn lóe lên một tia sáng..
Ngay sau đó hào quang hóa thành một chữ, Chiến Tự! "Chiến Tự? Chiến Tự Đạo Văn!"
Cương Hổ trong nháy mắt liền kích động: "Chẳng lẽ ta đã ngộ ra Chiến Tự Đạo Văn rồi sao?"
"Ha ha ha! Ta..."
Hắn ta đang muốn bật cười điên cuồng thì lại nhận ra có điều gì đó không đúng!
"Đợi đãi! Sao Đạo Văn lại ở bên phía Phương sư đệ mà không ở bên phía của ta?"
Hắn ta cẩn thận nhìn lại thì ngay lập tức sửng sốt.
Chỉ thấy Chiến Tự Đạo Văn không hướng về phía bản thân mình mà hướng về phía Phương Thần.
Thế này thì đâu phải là hắn ta lĩnh ngộ ra Chiến Tự Đạo Văn, mà rõ ràng là chính Phương Thần đã ngộ ra!
Lúc này hắn ta sững sờ, nhìn Phương Thần không chớp mắt.
Lúc này Phương Thần cũng xem xong miếng ngọc cuối cùng, cảm khái nói: 'Chiến Tự Đạo Văn này thật đúng là bí hiểm khó lường".
Ngay lập tức hắn nhận ra được Cương Hổ vẫn đang nhìn mình chằm chằm, nghỉ hoặc nói: "sao huynh lại nhìn ta? Huynh không tiếp tục lĩnh hội sao?"
Cương Hổ không nói gì, bất giác giơ ngón tay lên chỉ về phía Chiến Tự Đạo Văn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phương Thần nhìn lại, cũng tự sửng sốt
"Chiến Tự Đạo Văn? Huynh ngộ ra rồi sao?", hắn hỏi.
Cương Hổ trầm mặc không nói lời nào, Phương Thần lúc này mới ý thức được, Chiến Tự Đạo Văn này cùng Kiếm Tự Đạo Văn đang ở cạnh nhau, rõ ràng chính là của mình.
Hắn sững sờ hồi lâu không nhúc nhích, một lúc sau mới khôi phục tinh thần lại, có chút không chắc chắn hỏi: "Là ta đã ngộ ra Chiến Tự Đạo Văn sao?"
"Đệ hỏi ta thì ta biết hỏi ai!"
Cương Hổ nhảy dựng lên, oán trời trách đất nói: "Trời ạ! Đáng ra ta phải ngộ ra nó mới đúng! Ta đã cố gắng lâu như vậy mà cũng không thể ngộ ra, thế mà hăn chỉ nhìn một lần là đã ngộ ra! Đúng là không để cho người ta sống mài!”
Phương Thần cũng có vẻ ngơ ngác, lúc nấy khi hắn xem xong thì quả thật cũng có hiểu được, mà Thiên Đạo Ma Cốt cũng có phản ứng.
Nhưng hắn nghĩ mình chỉ lĩnh hội được một ít mà thôi, không ngờ bản thân còn có thể ngộ ra được Chiến Tự Đạo Văn!
Hắn cảm nhận được Chiến Tự Đạo Văn, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh khi biết được tác dụng của nó.
Chiến Tự Đạo Văn giúp gia tăng sức chiến đấu! Còn có thể giúp Phương Thần nâng cao lực chiến lên một cảnh giới nhỏ!
Đừng nghĩ đó chỉ là một cảnh giới nhỏ bình thường, khi Phương Thần bước vào trận chiến thì nó liền có thể phát huy tác dụng to lớn.
"Thiên Đạo Ma Cốt của ta đáng sợ vậy sao?", trong lòng Phương Thần không khỏi cảm khái.
Cương Hổ ở bên cạnh vẫn đang oán trời trách đất, không thể chấp nhận sự thật này.
Phương Thần thấy vậy, cũng có chút khó xử nói: "Cương sư huynh, cần gì phải thế? Ta ngộ ra Chiến Tự Đạo Văn thì huynh cũng có thể trực tiếp học được Chiến Tự Đạo Văn từ ta, như vậy tốc độ lĩnh hội cũng sẽ nhanh hơn chứ”.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro