Không thành vấn đề!
Ss Tần
2024-07-24 12:54:37
Hắn cũng không lừa gạt Cương Hổ, tu sĩ sau khi đột phá thường sẽ có thể cảm ngộ ra được.
Cương Hổ cũng biết điểm này, liên tục gật đầu. "Được! Vậy thì đợi Phương sư đệ đột phá!”
Sau đó hẳn còn thận trọng hỏi: “Không biết Phương sư đệ khi nào mới đột phá?”
Phương Thần nói: “Ta phải đến núi Bát Trọng đột phá, trong thời gian mấy ngày ta rời đi, hy vọng Cương sư huynh có thể bảo vệ tốt Thất Phong Thánh Điện. Đặc biệt là sư nương của ta cùng Ông gia gia, bọn họ chỉ là phàm nhân, tôi không muốn họ bị tổn thương”.
"Không thành vấn đề!"
Cương Hổ vỗ ngực nói: "Phương sư đệ ngươi cứ việc đi! Chỉ cần ta còn ở đây thì ta sẽ không bao giờ để bọn họ bị chút thương tổn nào! Hơn nữa tông môn cũng có quy củ, không được tùy tiện giết chóc, ngay cả phàm nhân cũng vậy. Cho dù không ai nhìn thấy thì lá gan của bọn chúng có lẽ sẽ lớn hơn một chút, nhưng cũng sẽ không dám hành động liều lĩnh.
Nghe vậy, Phương Thần mới cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Trước khi rời đi, hän đến phủ Thiên Dương để thỉnh an Thu Mai, còn cẩn thận dặn dò bà ấy cố gắng hạn chế đi ra ngoài..
Thu Mai đương nhiên gật đầu đồng ý, lão Ông cũng vậy.
Sau khi làm xong tất cả những điều này, Phương Thần mới rời khỏi Thất Phong, đi đến Hữu Tự phong.
Hữu Tự phong là khu vực trung tâm thực sự của Thiên Vũ Thần Tông, giống như Vô Tự phong, bên trong có Linh Khí Các, Thần Đan Các, Thư Viện Các,...
Núi Bát Trọng, một trong ba thánh địa tu luyện lớn, là ngọn núi năm phía sau Hữu Tự phong.
Sau khi leo qua vài ngọn núi, trước mặt hắn hiện ra một ngọn núi đen.
Linh lực trên đỉnh núi thật cuồng bạo! Quanh năm mây đen dày đặc, sấm chớp vang rền, đây đúng là núi Bát Trọng.
Phương Thần đáp xuống chân núi, ở đây có một bãi đất rộng, lối vào núi Bát Trọng cũng ở ngay đây.
"Dừng lại!" Ở lối vào có một thanh niên chặn đường Phương Thần.
Thanh niên này khoảng hai mươi tuổi, mặc áo trằng, có lẽ là một đệ tử lâu năm.
Hảẳn nhìn Phương Thần từ trên xuống dưới, trong mắt tràn đầy khinh thường.
Phương Thần ôm quyền nói: "Sư huynh, ta là đệ tử mới, có một cơ hội vào núi Bát Trọng".
Hản lập tức lấy ra lệnh bài đệ tử của mình, thứ Mạnh Dao. đưa cho hắn khi đến giúp chuyển nhà.
Thanh niên ngạo nghễ tiếp nhận lệnh bài, tùy tiện nhìn lướt qua rồi sửng sốt: "Thất Phong!"
"Đúng vậy", Phương Thần nói. Thanh niên trước mặt dường như đang nghĩ điều gì đó, liền quát lớn: "Cầm lệnh bài cút cho ta! Thất Phong toàn là một
đám vô dụng, không xứng tiến vào núi Bát Trọng!"
Phương Thần cau mày, người này rõ ràng là đang nhắm vào hän, không muốn để hăn tiến vào núi Bát Trọng.
Hản lạnh lùng nói: “Thất Phong cũng nắm trong nội môn, có quyền tiến vào núi Bát Trọng”.
"Ta nói ngươi không có quyền thì chính là không có quyền!", thanh niên cười lạnh nói: "Hôm nay ta chốt ở đây, ta nói ngươi không được vào thì ngươi không được vào".
Phương Thần nhìn chằm chăm hắn, thản nhiên nói: "Ngươi là người của La Vân? Hay là người của Vu Nguyên Văn?”
Nói đền người mà hắn đắc tội trong tông môn thì cũng chỉ có hai kẻ đó.
Những người khác sẽ không vô duyên vô cớ cản trở hẳn, hiển nhiên việc này là do La Vân hoặc Vu Nguyên Văn sắp xếp.
Hoặc có thể người trước mặt này cố tình làm vậy vì muốn lấy lòng hai người đó.
Sắc mặt của thanh niên hơi thay đổi, hắn ta hét lên: "Ngươi đang nói bậy bạ gì thế? Mau cút khỏi đây cho ta! Băng không thì đừng trách ta không khách khí!"
Tình huống kỳ lạ ở đây cũng thu hút sự chú ý của những người khác cho nên nhiều người lần lượt tụ tập xung quanh.
Mà trong đó rất nhiều đều là đệ tử mới như Phương Thần.
Phương Thần lạnh lùng, bình tĩnh nói: “Ngươi mới là người phải cút khỏi đây, cầm lông gà mà cứ tưởng là mũi tên! Ngươi thật sự cho rằng mình có bản lĩnh đó sao? Đệ tử cũ liền có thể tùy ý đuổi người đi sao?"
Các đệ tử mới nghe vậy đều lộ vẻ mặt khác thường cùng oán giận, dường như trước đây họ cũng đã từng bị thanh niên này làm khó dễ.
"Ngươi ngậm máu phun người!", thiếu niên biến sắc quát lớn.
"Để Chấp Pháp Đường tới đây! Xem có phải là ta vu khống hay không!", Phương Thần lạnh lùng nói.
"Đúng vậy! Gọi Chấp Pháp Đường đến!"
"Trước đây hẳn ta thu của ta một khối linh thạch rồi mới cho ta vào!"
"Hắn ta thậm chí còn đe dọa tai" "Đúng là khinh người quá đáng!"
Rất nhiều đệ tử mới đều tức giận đứng dậy, dự định cùng Phương Thần tính sổ món nợ này!
Thanh niên kia thấy vậy thì liền hoảng sợ.
Cương Hổ cũng biết điểm này, liên tục gật đầu. "Được! Vậy thì đợi Phương sư đệ đột phá!”
Sau đó hẳn còn thận trọng hỏi: “Không biết Phương sư đệ khi nào mới đột phá?”
Phương Thần nói: “Ta phải đến núi Bát Trọng đột phá, trong thời gian mấy ngày ta rời đi, hy vọng Cương sư huynh có thể bảo vệ tốt Thất Phong Thánh Điện. Đặc biệt là sư nương của ta cùng Ông gia gia, bọn họ chỉ là phàm nhân, tôi không muốn họ bị tổn thương”.
"Không thành vấn đề!"
Cương Hổ vỗ ngực nói: "Phương sư đệ ngươi cứ việc đi! Chỉ cần ta còn ở đây thì ta sẽ không bao giờ để bọn họ bị chút thương tổn nào! Hơn nữa tông môn cũng có quy củ, không được tùy tiện giết chóc, ngay cả phàm nhân cũng vậy. Cho dù không ai nhìn thấy thì lá gan của bọn chúng có lẽ sẽ lớn hơn một chút, nhưng cũng sẽ không dám hành động liều lĩnh.
Nghe vậy, Phương Thần mới cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Trước khi rời đi, hän đến phủ Thiên Dương để thỉnh an Thu Mai, còn cẩn thận dặn dò bà ấy cố gắng hạn chế đi ra ngoài..
Thu Mai đương nhiên gật đầu đồng ý, lão Ông cũng vậy.
Sau khi làm xong tất cả những điều này, Phương Thần mới rời khỏi Thất Phong, đi đến Hữu Tự phong.
Hữu Tự phong là khu vực trung tâm thực sự của Thiên Vũ Thần Tông, giống như Vô Tự phong, bên trong có Linh Khí Các, Thần Đan Các, Thư Viện Các,...
Núi Bát Trọng, một trong ba thánh địa tu luyện lớn, là ngọn núi năm phía sau Hữu Tự phong.
Sau khi leo qua vài ngọn núi, trước mặt hắn hiện ra một ngọn núi đen.
Linh lực trên đỉnh núi thật cuồng bạo! Quanh năm mây đen dày đặc, sấm chớp vang rền, đây đúng là núi Bát Trọng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phương Thần đáp xuống chân núi, ở đây có một bãi đất rộng, lối vào núi Bát Trọng cũng ở ngay đây.
"Dừng lại!" Ở lối vào có một thanh niên chặn đường Phương Thần.
Thanh niên này khoảng hai mươi tuổi, mặc áo trằng, có lẽ là một đệ tử lâu năm.
Hảẳn nhìn Phương Thần từ trên xuống dưới, trong mắt tràn đầy khinh thường.
Phương Thần ôm quyền nói: "Sư huynh, ta là đệ tử mới, có một cơ hội vào núi Bát Trọng".
Hản lập tức lấy ra lệnh bài đệ tử của mình, thứ Mạnh Dao. đưa cho hắn khi đến giúp chuyển nhà.
Thanh niên ngạo nghễ tiếp nhận lệnh bài, tùy tiện nhìn lướt qua rồi sửng sốt: "Thất Phong!"
"Đúng vậy", Phương Thần nói. Thanh niên trước mặt dường như đang nghĩ điều gì đó, liền quát lớn: "Cầm lệnh bài cút cho ta! Thất Phong toàn là một
đám vô dụng, không xứng tiến vào núi Bát Trọng!"
Phương Thần cau mày, người này rõ ràng là đang nhắm vào hän, không muốn để hăn tiến vào núi Bát Trọng.
Hản lạnh lùng nói: “Thất Phong cũng nắm trong nội môn, có quyền tiến vào núi Bát Trọng”.
"Ta nói ngươi không có quyền thì chính là không có quyền!", thanh niên cười lạnh nói: "Hôm nay ta chốt ở đây, ta nói ngươi không được vào thì ngươi không được vào".
Phương Thần nhìn chằm chăm hắn, thản nhiên nói: "Ngươi là người của La Vân? Hay là người của Vu Nguyên Văn?”
Nói đền người mà hắn đắc tội trong tông môn thì cũng chỉ có hai kẻ đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những người khác sẽ không vô duyên vô cớ cản trở hẳn, hiển nhiên việc này là do La Vân hoặc Vu Nguyên Văn sắp xếp.
Hoặc có thể người trước mặt này cố tình làm vậy vì muốn lấy lòng hai người đó.
Sắc mặt của thanh niên hơi thay đổi, hắn ta hét lên: "Ngươi đang nói bậy bạ gì thế? Mau cút khỏi đây cho ta! Băng không thì đừng trách ta không khách khí!"
Tình huống kỳ lạ ở đây cũng thu hút sự chú ý của những người khác cho nên nhiều người lần lượt tụ tập xung quanh.
Mà trong đó rất nhiều đều là đệ tử mới như Phương Thần.
Phương Thần lạnh lùng, bình tĩnh nói: “Ngươi mới là người phải cút khỏi đây, cầm lông gà mà cứ tưởng là mũi tên! Ngươi thật sự cho rằng mình có bản lĩnh đó sao? Đệ tử cũ liền có thể tùy ý đuổi người đi sao?"
Các đệ tử mới nghe vậy đều lộ vẻ mặt khác thường cùng oán giận, dường như trước đây họ cũng đã từng bị thanh niên này làm khó dễ.
"Ngươi ngậm máu phun người!", thiếu niên biến sắc quát lớn.
"Để Chấp Pháp Đường tới đây! Xem có phải là ta vu khống hay không!", Phương Thần lạnh lùng nói.
"Đúng vậy! Gọi Chấp Pháp Đường đến!"
"Trước đây hẳn ta thu của ta một khối linh thạch rồi mới cho ta vào!"
"Hắn ta thậm chí còn đe dọa tai" "Đúng là khinh người quá đáng!"
Rất nhiều đệ tử mới đều tức giận đứng dậy, dự định cùng Phương Thần tính sổ món nợ này!
Thanh niên kia thấy vậy thì liền hoảng sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro