Nhất Kiếm Thành Ma

Vân Tiên Đan

Ss Tần

2024-07-24 12:54:37

Sắc mặt Mộng Dao tràn đầy tươi cười, làm cho khuôn mặt vốn đã xinh đẹp càng thêm quyến rũ.

Sau khỉ biết được Phương Thần sẽ tham gia khảo hạch của Thất Phong lần này, nàng ấy quyết định tới xem Phương Thần thỉ khảo hạch, sau đó lại kéo Phương Thần vào trong Phong thứ hai.

Nếu như thế thì cho dù sau này thân thể túng dục có bộc phát nhưng có Phương Thần ở đây cũng không sao.

“Là Mộng Dao sư tỷ.”

“Trời ạ. Thật sự là Mộng Dao sư tỷ. Sao Mộng Dao sư tỷ lại đến ngoại môn?”

“Hình như là tới xem khảo hạch của Thất Phong Lân này.”

Là người đẹp kiêu ngạo của Thiên Vũ Thần Tông, Mộng Dao có danh tiếng rất lớn, hầu như mọi người đều biết đến.

Hơn nữa khuôn mặt và dáng người tuyệt đẹp của nàng ấy càng làm cho người ta phát điên. Không biết là tình nhân trong mộng của bao nhiêu người.

Mộng Dao cũng không ra vẻ tự cao tự đại,

nàng ấy nhìn về phía dưới đài một vòng, những đệ tử mà nàng ấy lướt mắt tới dều rất phấn khích, tim đập thình thịch.

Bọn họ vô cùng chờ mong đôi mắt đẹp của Mộng Dao cuối cùng sẽ rơi vào trên người mình, như thế thì đờỉ này bọn họ cũng thỏa mãn rồi.

Nhưng đôi mắt đẹp của Mộng Dao đều lướt qua mặt bọn họ, cuối cùng rơi vào trên người Phương Thần.

Khi nhìn thấy Phương Thần, mắt nàng ấy sáng ngời, ngay sau đó nhìn Phương Thần bằng ánh mắt quyến rũ phong tình vạn chủng.

Nhưng chỗ Phương Thần đứng không chỉ có mình hắn mà còn có không ít người.

Ngay lập tức, ánh mắt quyến rũ này khiến cho tất cả mọi người đứng chỗ Phương Thần đều nhìn đến ngây người, ngay sau đó chính là sự hưng phấn và điên cuồng.

“Ánh mắt quyến rũ của Mộng sư tỷ chắc chắn là dành cho ta”

“Nhảm nhí! Rõ ràng là nhìn vào ta.”

“Nhất định là ta! Ta đẹp trai phóng khoáng như này! Chắc chắn là Mộng sư tỷ để ý tới ta.”

“Là ta.’

Bọn họ vì để sở hữu một ánh mắt quyến rũ mà tranh nhau đến đầu rơi máu chảy.

“Tất cả ỉm miệng cho ta” Tư Thành Nghiệp trừng mắt nhìn bọn họ nói: “Các ngươi thì tính là cái gì, xứng sao? Chắc chắn ánh mắt của Mộng sư tỷ dành cho lão đại. Các ngươi mà xứng tranh à”

La Ngạo cũng bị ánh mắt quyến rũ vừa rồi của Mộng Dao mê hoặc đến thần hồn điên đảo, trong lòng càng kích động hơn.

“Chắc chắn là Mộng sư tỷ đã nghe nói đến mình. Cho nên mới cố ý đến xem khảo hạch của Thất Phong Lân này. Nhất định là vậy!” Trong lòng hắn ta thầm nghĩ, ngay sau đó ánh mắt trở nên vô cùng kiên định: “Mình nhất định phải biểu hiện thật tốt. Sẽ không để cho Mộng sư tỷ thất vọng.”

Nhìn thấy mọi người xung quanh bị Mộng Dao làm cho mê hoặc, trong lòng Tô Uyển Nhi tràn đầy ghen tị.

Nàng ta nhìn về phía Mộng Dao, cảm giác có hơi quen thuộc, nhưng trong lúc nhất thời lại không nhớ ra.

Tuy rằng lần trước nàng ta đã gặp Mộng Dao, nhưng chỉ mới nhìn thấy sườn mặt và bóng lưng.

Cộng thêm Phương Thần ở trong mắt nàng ta chính là một tên khốn hèn hạ, tự nhiên sẽ không liên tưởng đến Mộng Dao ngồi tít trên cao và Phương Thần.

Trong một căn phòng khác, Lâm Tuyết Nghiên cũng ở đó.

Chỉ là nàng ta cũng không có lộ mặt, mà ở trên lầu cao nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng này.

Nàng ta nhìn thấy Mộng Dao liếc mắt đưa tình về phía Phương Thần, trong mắt nàng ta tràn đầy vẻ bất lực.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mấy ngày gần đây Mộng Dao vẫn muốn đỉ gặp Phương Thần, nhưng đều bị nàng ta ngăn lại.

Nàng ta vốn tưởng rằng Mộng Dao sẽ quên người này, nhưng không ngờ nàng ấy vẫn đến đây vì hắn.

Nhìn Phương Thần, trong lòng nàng ta hung ác nói: “Phương Thần! Ta tuyệt đối sẽ không để Mộng Dao mắc bẫy của ngươi đâu.”

Trong một lầu cao khác, La Vân cũng tới.

Khi nhìn thấy Mộng Dao, hắn ta hơi kinh ngạc, đồng thời trong mắt hiện lên một tỉa dục vọng.

Cộng thêm Phương Thần ở trong mắt nàng ta chính là một tên khốn hèn hạ, tự nhiên sẽ không liên tưởng đến Mộng Dao ngồi tít trên cao và Phương Thần.

Trong một căn phòng khác, Lâm Tuyết Nghiên cũng ở đó.

Chỉ là nàng ta cũng không có lộ mặt, mà ở trên lầu cao nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng này.

Nàng ta nhìn thấy Mộng Dao liếc mắt đưa tình về phía Phương Thần, trong mắt nàng ta tràn đầy vẻ bất lực.

Mấy ngày gần đây Mộng Dao vẫn muốn đỉ gặp Phương Thần, nhưng đều bị nàng ta ngăn lại.

Nàng ta vốn tưởng rằng Mộng Dao sẽ quên người này, nhưng không ngờ nàng ấy vẫn đến đây vì hắn.

Nhìn Phương Thần, trong lòng nàng ta hung ác nói: “Phương Thần! Ta tuyệt đối sẽ không để Mộng Dao mắc bẫy của ngươi đâu.”

Trong một lầu cao khác, La Vân cũng tới.

Khi nhìn thấy Mộng Dao, hắn ta hơi kinh ngạc, đồng thời trong mắt hiện lên một tỉa dục vọng.

không muốn lấy được người ưu tú như Mộng Dao, hắn ta đương nhiên cũng muốn. Thậm chí lúc trước hắn ta lựa chọn gia nhập Phong thứ hai cũng có một phần nguyên nhân là vì Mộng Dao.

“Sao nàng ấy cũng tới đây?” La Vân nghi hoặc nhìn khuôn mặt xỉnh đẹp quyến rũ của Mộng Dao.

Nhưng mà mặc cho hắn ta có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra nguyên nhân, chỉ có thể khẽ lắc đầu tự nói: “Thôi quên đi, có lẽ là muốn xem khảo hạch ngoại môn nên mới tới”

Hắn ta nhìn chằm chằm vào Phương Thần: ”Hình như tu vỉ của tên tạp chủng này lại tăng lên rồi, thật thú vị. Trên người hắn nhất định có bí mật gì đó, trước hết để cho tên tạp chủng này bị đào thải sau đó mới bắt giữ. Ta rất muốn tra hỏi hắn, ta không tin không hỏi ra được bí mật khôi phục của hắn.”

Nghĩ tới đây, hắn ta mỉm cười một cách dữ tợn.

Vì khảo hạch của Thất Phong lần này mà hắn ta đã chuẩn bị rất nhiều, hắn ta tuyệt đối tự tin Phương Thần thậm chí còn không qua được cửa thứ nhất.

Phương Thần cũng không biết mình đã bị

rất nhiều người theo dõi, đối mặt với ánh mắt đưa tình của Mộng Dao, trong lòng hắn cười khổ một tiếng, làm như không thấy gì cả.

Cùng lúc đó, trưởng lão trọng tài đứng ra tuyên bố: “Được rồi, mọi người bình tĩnh, khảo hạch của Thất Phong chuẩn bị bắt đầu.”

Lời này vừa nói ra, sự náo động phía dưới nhất thời trở nên yên tĩnh.

Trưởng lão trọng tài nói tiếp: “Khảo hạch của Thất Phong có tổng cộng ba cửa ải, một là thiên phú, hai là ý chí, ba là võ đài”

“Chỉ cần vượt qua hai cửa ải đầu tiên trong ba cửa ảỉ này là có thể tiến vào nội môn Thất Phong, nhưng mà cửa ảỉ thứ ba võ đài có phần thưởng hậu hĩnh, sẽ giúp ích rất nhiều cho các ngươi sau khi tiến vào nội môn.”

Phía dưới có người hỏi: “Trưởng lão, phần thưởng là gì thế?”

Trưởng lão trọng tài nói: “Tám người đứng đầu có thể được một Lạc Lỉnh Thảo cấp hai để nâng cao tu vi, đến bốn người đứng đầu có thể được ba Lạc Linh Thảo. Mà người đứng đầu không chỉ có thể được năm Lạc Lỉnh Thảo, còn có phần thưởng đặc biệt.”

Nói tới đây, ông ta mỉm cười thần bí.

Mọi người nhất thời tò mò, phần thưởng đặc biệt này sẽ là cái gì? Chẳng lẽ là một nụ hôn của Mộng sư tỷ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Có người mơ mộng trong lòng.

Trưởng lão trọng tài mỉm cười, nói: “Phần thưởng đặc biệt lần này do Mộng sư điệt ban tặng. Là Vân Tiên Đan cấp ba.”

Ngay khi những lời này được thốt ra, dưới sân nhất thời trở nên hỗn loạn.

“Ta không nghe lầm chú? Vân Tiên Đan? Đây chính là đan dược cần thiết để bước vào Hậu Thiên Cảnh. Nó cực kỳ trân quý. Cho dù là đệ tử nội môn cũng phải trả giá rất lớn mới có thể lấy được.”

ở bên ngoài rất khó tìm được Vân Tiên Đan, cũng chỉ có tông phái lớn như Thiên Vũ Thần Tông mới có rất nhiều.

Đương nhiên, dù cho Thiên Vũ Thần Tông có nhưng cũng là cực kỳ khan hiếm, không phải đệ tử nào cũng dều có thể có được.

Điều này cũng khiến cho rất nhiều tu sĩ cả đời đều chỉ có thể ở Tụ Lình cảnh, không cách nào tiến hơn nữa.

Mọi người nóng lòng muốn thử, trong mắt hừng hực quyết tâm.

Có lẽ đây sẽ là cơ hội một bước lên trời của bọn họ.

Trong đó, La Ngạo là người kích động nhất, cho dù La gia lớn mạnh nhưng muốn lấy được một viên Vân Tiên Đan cũng rất khó khăn.

Nếu có lỉnh đan này, có lẽ hắn ta có thể nhanh chóng bước vào Hậu Thiên Cảnh.

“Mộng sư tỷ quả nhiên là đến vì mình. Lần này mình nhất định phải đứng đầu. Viên linh đan này ngoại trừ mình có thể lấy ra thì ai có thể lấy được chứ?” Trong lòng hắn ta vô cùng kiên định, cảm thấy Mộng Dao đến đây là vì mình.

Phương Thần ở một bên, trong mắt cũng hiện lên một tỉa sáng, Vân Tiên Đan này đối với hắn cũng rất quan trọng.

Nhìn thấy các đệ tử khí thế tăng vọt, trưởng lão trọng tài rất hài lòng.

Nhưng mà không có ai chú ý tới, ánh mắt của ông ta tùy ý liếc nhìn Phương Thần ở phía xa, nhưng cũng nhanh chóng thu hồi nên không có ai chú ý tới.

Ông ta thản nhiên nói: “Tốt lắm, hiện giờ bắt đầu tiến lên báo danh lĩnh dãy số chuẩn bị cửa thứ nhất của khảo hạch.”

Lập tức có khoảng trăm đệ tử, mỗi người cầm một cái rương gỗ đi tới phía trước.

Tham gia khảo hạch của Thất Phong ước chừng có hơn năm ngàn người, nhưng mà tốc độ báo tên rút thăm lại không hề chậm chút nào.

Phương Thần xếp ở cuối, sau một nén nhang cũng đến lượt hắn.

Sau khỉ hắn báo tên mình thì bắt đầu rút thăm, tay vừa mới thò vào đã chạm đến một tờ giấy.

Phương Thần cũng không có nghĩ nhiều, hắn câm lấy rồi đỉ qua một bên.

Mở ra xem, 5321.

Số thứ tự cuối cùng, e rằng đến cuối cùng mới đến lượt hắn.

Đối với việc này Phương Thần cũng không quá để ý, sau khi ký nhận xong thì tìm một chỗ để chờ.

Thấy tất cả mọi người đã rút xong, trưởng lão trọng tài vung tay, có một tỉa sáng lóe lên, trước bục cao xuất hiện một viên linh châu ước chừng to bằng quả bóng rổ.

Giờ phút này lỉnh châu trong suốt, có những vệt ánh sáng nhấp nháy.

Trưởng lão trọng tài nói: “Thiên phú tổng cộng chia làm chín cấp, muốn vượt qua cửa khảo hạch thứ nhất rất đơn giản, chỉ cần đạt tới cấp thứ tư xem như sẽ thông qua.”

Có người tò mò hỏi: “Trưởng lão, trước khi vào ngoại môn bọn ta đã khảo nghiệm qua thiên phú rồi mà? Sao giờ còn làm nữa?”

Trưởng lão trọng tài giải thích: “Nguyên nhân rất đơn giản, thiên phú của ngươi sẽ thay đổi theo quá trình tu luyện, nếu căn cơ của ngươi phù phiếm, hoặc là trong lúc tu luyện lưu lại tai họa ngầm thì cũng sẽ làm cho thiên phú của ngươi giảm xuống, cho nên đừng nghĩ qua thiên phú ngoại môn thì vào nội môn sẽ không có bất kỳ vấn đề gì, căn cơ rất quan trọng.”

“Bây giờ cửa ảỉ khảo hạch thứ nhất chính thức bắt đầu, số một đi lên.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Kiếm Thành Ma

Số ký tự: 0