Nhất Kiến Hoạ Thiên Duyên

Có Ý

2024-10-07 23:47:13

Ngồi trên xe ngựa, không khí tĩnh lặng đến mức khiến người ta bồn chồn. Từ lúc đưa nàng rời khỏi Phượng Vân lâu, Tử Nguyệt không hề mở miệng nói một câu nào. Hắn cũng không ngoảnh đầu nhìn nàng một cái, chỉ có nàng bẽn lẽn thi thoảng lại khẽ liếc trộm hắn.

Phải nói làm sao nhỉ? Nàng rất thích được nhìn hắn mặc y phục trắng như thế này. Không giống với quan phục, khi mặc thường phục, với phong cách mộc mạc, nàng cảm thấy dường như nàng đã gần với hắn hơn, không còn chỉ là tôi tớ nữa. Có ai từng nói hắn mặc màu trắng rất đẹp chưa, khi nhìn thấy hắn tim nàng như muốn nhảy bổ cả ra ngoài, đập loạn xạ tứ tung, gào thét rằng hắn đẹp muốn chết đi được.

Cảm giác này là gì? Khi nàng biết hắn lo lắng cho nàng, tức giận vì nàng, nàng thấy vui một cách kì lạ.

“Đại...”

“Ta...”

Cả hai đồng thanh cùng một lúc, cùng ngoảnh mặt đối mắt nhìn nhau. Tử Nguyệt thở dài. Hắn rầu rĩ như một đứa trẻ. Hắn đưa tay vuốt chiếc trâm rủ trên búi tóc nàng, nói với giọng xót xa:

“Công vỗ béo ngươi mới mấy ngày mà đã bay sạch rồi.”

Nàng biết. Ở cái chỗ quỷ quái ấy, làm gì có chuyện được ăn uống tử tế. Có thế mới nhận ra được, Cấm vệ quân tốt với nàng thế nào. Nàng cúi gằm đầu, thầm thấy may mắn vì lớp trang điểm đã che đi gương mặt ngượng chín đỏ của nàng.

Nàng thủ thỉ:

“Đại nhân lo cho nô tì ạ?”

“Ừ.”-Hắn đáp dứt khoát.

Tử Nguyệt là người như thế. Kiêu hãnh ngạo nghễ nhưng không tự phụ. Hắn sẵn sàng thừa nhận tình cảm của mình. Hắn không che giấu điều gì, cũng chưa bao giờ tỏ ra cao thượng trước kẻ như nàng. Chỉ là cái tôi của hắn cũng sẽ khiến hắn không dễ dàng mà bộc bạch thẳng toẹt ra rằng, hắn có ý với nàng, hắn để tâm và quan tâm tới mọi điều xung quanh nàng.

Là một kẻ có đầu óc lanh lợi, Oanh Thời dĩ nhiên nhận ra ý từ của hắn, nàng càng cúi đầu sâu hơn. Tử Nguyệt khẽ khàng xoa đầu nàng:

 “Ta xin lỗi. Để ngươi phải làm những việc như thế này... là ta tắc trách.”

Oanh Thời lắc đầu nguầy nguậy như quấy cháo, nàng dõng dạc nói:

“Đại nhân, hoàn thành nhiệm vụ là chức trách của nô tì. Nô tì không tiếp khách lẻ, cũng không chịu điều gì khổ cực. Ngài đừng cảm thấy có lỗi.”

Đôi khi Tử Nguyệt cũng bộc lộ chút mỏng manh này trước nàng. Oanh Thời thích những khi hắn thật thà như thế.

Về tới phủ, nàng cũng hiểu được phần nào sầu não của Lam Lễ. Tượng hổ bị đá, phần đầu đã nát vụn... Lính canh chắc ba hồn bảy vía đã bay đi phân nửa. Ai nấy nhìn nàng cũng như vớ được ngọn cỏ cứu mạng. Tổng quản thấy nàng thì cười tủm tỉm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ngươi thế này, đại nhân bao bọc cũng phải.”

“...”

“Mà sao trước nay ta không phát hiện ra ngươi cũng có mấy phần tư sắc đấy chứ nhỉ.”-Lam Lễ bồi thêm chọc tức nàng.

Oanh Thời đá mạnh vào mắt cá chân hắn. Lam Lễ rú lên đau đớn.

“Đáng đời.”- Nàng gằn từng chữ.

Chẳng qua trước nay nàng luôn buộc tóc, chưa xõa xuống hay búi kiểu cách, không làm điệu bao giờ, cũng không ăn vận. Thường ngày chỉ mặc đồ dành cho hạ nhân, vẻ ngoài cũng không được chăm chút. Vào thanh lâu đương nhiên phải khác rồi, trang phục rườm rà, trâm cài đeo nặng muốn gãy cổ.

Tới chính điện, Oanh Thời đưa khế ước ra cho Tử Nguyệt xem.

“Đại nhân, ngài có thể tìm một quý tộc nào có nét chữ như vậy được không?”

“Quý tộc sao?”

“Vâng, nhìn trang phục nô tì đoán ít cũng phải quan tứ phẩm đổ lên. Còn khá trẻ. Dáng người mảnh khảnh, là quan văn ạ.”

Là cấm quân đang tra án, việc đối chiếu chữ viết cũng không phải việc gì quá khó khăn với hắn. Chỉ cần nửa ngày, hắn đã đưa ra trước nàng ba tấm chân dung.

“Ba kẻ này có nét chữ tương đồng.”-Lam Lễ nói.

Oanh Thời chọn ra một bức. Sắc mặt Tử Nguyệt liền thày đổi, có phần đắc ý. Hắn nhướng mày.

“Người của Lã gia.”

Lần này, thì Lã gia đã thực sự có liên can mật thiết đến vụ án rồi. Còn tiền đồng thì sao? Chỉ cần vạch tội buôn bán nô lệ, chắc chắn sẽ được lệnh khám nghiệm. Tới lúc ấy, một mũi tên trúng hai con nhạn, phạm một lúc hai đại tội, Lã gia sẽ không còn bất kì cơ hội nào trở mình nữa. Song một suy nghĩ lóe lên trong đầu Oanh Thời. Mặt nàng trắng bệch. Tử Nguyệt cũng thế. Cả hai đều nhận ra một vấn đề nghiêm trọng khác.

Từ buôn nô lệ đến đúc tiền giả đều có mục đích là để kiếm tiền. Với gia thế khuếch trương của Lã gia và thái hậu, họ đâu cần nhiều tiền như thế. Trừ khi họ cần nuôi nhiều miệng ăn.

Lã gia là gia tộc đứng đầu quan võ, binh lệnh trong tay đủ để hô phong hoán vũ, Hoàng Đế còn phải kiêng dè. Nay lại có Lã Thái Hậu nắm quyền hậu cung, dưới sự thúc ép của bà ta, vị phi tử kia sớm muộn cũng sẽ hoài long thai.... Bên chính bên hậu ra sức chèn ép hoàng quyền.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lã gia đang có ý định tạo phản.

Bảo sao hôm ấy, Tử Nguyệt lại nói mong mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy. Thứ lớn hơn cả hoàng mệnh chính là long tọa trên kia.

Oanh Thời rùng mình vì phán đoán của nàng.

“Đại nhân có suy nghĩ giống nô tì không?”

Hắn gật đầu.

“Trước mắt không được đánh rắn động cỏ, chuyện này hệ trọng. Chuyện Lã gia còn phải xem phía Bệ hạ như nào.”

Rồi hắn liếc nhìn Lam Lễ.

“Chuyện của Lam gia...”

Lam Lễ lập tức quỳ xuống, chắp tay.

“Không cần bận tâm tới hạ nhân. Đại nhân, xin người cứ dâng tấu.”

“Đây là tội diệt tộc đấy. Ngươi sẽ bị ảnh hưởng.”

“...Nếu có thế góp phần lật đổ cơ đồ Lã gia. Ta tình nguyện. Đại nhân, Lam gia có lỗi với ngài.”

Tử Nguyệt hít sâu một hơi, day trán. Hắn cũng có vẻ mặt tương tự như khi ngồi trong xe ngựa. Vẻ mặt này, đó là khi hắn không thể bảo vệ thân tín của mình. Hắn là người đứng đầu cấm quân, chỉ huy đô sứ Cấm Vệ quân, làm việc cho triều đình, đôi khi có những việc hắn cũng không thể vẹn toàn như ý.

Lúc Lam Lễ rời đi. Oanh Thời mới hỏi hắn:

“Đại nhân sẽ vạch tội Lam gia sao?”

Một câu nghi vấn đã có giải đáp từ đầu. Tử Nguyệt “Ừ” một tiếng từ cổ họng, nghe nặng nề. Nàng đặt tay lên vai hắn, bờ vai rộng, vững chãi như gánh vác bao hoài bão cháy bỏng lớn lao. Hắn đang sầu muộn. Vẻ mặt hắn không hề đổi thay nhưng đôi mắt ấy không sáng, không long lanh như ánh trăng mà đục ngầu như nước mưa bên hiên nhà. Hắn đang phải đánh đổi, đặt cược mạng sống của hạ cấp cho những ước định lớn lao sau này.

“Nô tì tin ngài sẽ có cách.”- Oanh Thời động viên hắn, tin tưởng hắn.

Tử Nguyệt khẽ vỗ về đôi tay nàng. Không biết là vỗ về nàng hay vỗ về gánh nặng trong lòng hắn đây.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Kiến Hoạ Thiên Duyên

Số ký tự: 0