Đánh Chiếm Hoàn...
2024-10-07 23:47:13
Lúc trở về, Bắc Trấn vương hằm hằm nhìn Oanh Thời, ông ta mặc kệ chuyện nàng lập công, cho rằng nàng cố tình làm thế để giương đông kích tây, gỡ bỏ mối nghi ngờ của mọi người với bản thân. Thế là ông ta liền còng thêm một đoạn xích vào tay nàng, mấy vạn binh tiễn kia bị đưa vào tầm ngắm theo dõi, đám người Bắc Trấn coi họ như những kẻ đáng ngờ. Nguyệt Thành có giải thích thế nào, ông ta cũng bảo thủ.
"Lão già thối tha!"- Nàng nghĩ bụng. Con nuôi của ông dở sống dở chết thế mà chẳng gửi viện binh đến còn quay lại trách nàng. Nếu nàng mà là ông ta, nàng phải mở tiệc khao binh mừng Nguyệt Thành đại nạn không chết mới đúng.
Nàng lập tức mất hết thiện cảm với Bắc Trấn vương. Thấy rất cảm phục Nguyệt Thành vì chịu được cái con người cố chấp này những sáu năm. Nàng xoa đầu hắn:
"May mà chàng không trở nên lầm lì giống ông ta."
".."
Lúc nhìn hạ cấp siết lại đoạn dây trói tay nàng, hắn "nhẹ nhàng" đập vào vai kẻ nọ:
"Làm ăn cẩn thận. Tay vợ ta cũng là cổ ngươi đấy."
Đôi mắt sắc bén như mũi dao tựa hồ có thể ra tay giết người. Thế là từ đấy trong doanh trại không ai dám bàn ra tán vào về nàng. Liếc nhìn nàng cũng không dám. Cái dây đay trói nàng cũng lỏng lẻo như có như không.
Sáu vạn binh tử trận, phía Hoàng Đế Hoành triều không biết lấy đâu ra tự tin trực tiếp đưa sứ thần đến giễu võ dương oai trên triều đình nước Tế, đưa ra yêu sách có lợi cho bản thân. Yêu cầu Hoàng Đế nước Tề quy phục thành vương nước Hoành, gọi nước Hoành là thiên triều, giao trả lại hai châu biên giới, nếu không sẽ dấy binh trực tiếp nghênh chiến.
Có lẽ sự thất bại của Oanh Liễm và Oanh Vũ đã khiến sĩ khí đằng ấy dội vang, lòng tham cũng vì thế mà không ghìm được trỗi dậy. Hoàng Đế Tề quốc nổi cơn thịnh nộ, hạ lệnh xử tử sứ thần phương Bắc, trả lại cho Hoành quốc hai cái đầu. Chính thức tuyên chiến. Ông phong Nguyệt Thành lên làm thái tử, điều ba người ca ca nàng ra chiến tuyến dưới sự chỉ đạo của Nguyệt Thành. Cấm quân cũng được huy động toàn lực lượng để bảo vệ đế đô.
Hai nồi lửa quân sự chính thức nghênh chiến với nhau chỉ sau nửa năm gây hấn bên một nước chư hầu nhỏ nhoi.
Nơi biên giới, thái tử Hoành quốc tự đắc đem một giàn hỏa xa ra với thái độ thắc chắn. Bên ấy chỉ huy động mười vạn binh. Còn Tề quốc gần như huy động tám phần binh lực, hơn hai mươi vạn người. Tiếng đạn não vang trời.
Oanh Thời lo lắng đến mức trời không nóng nàng cũng đổ mồ hôi hột. Oanh Vũ từ đâu xuất hiện đem theo thanh trường kiếm tới cởi trói cho nàng. Nàng ngạc nhiên:
"Sao huynh vào được đây?"
"Lỡ đâu đại quân thất trận, muội sẽ gặp nguy hiểm mất. Mấy kẻ canh cửa toàn là một lũ vô dụng, võ công còn chả bằng một góc Thanh Liên."
"Thế Thanh Liên đâu rồi?
"Ở ngoài canh chừng đó. Khổ cho muội, hằn ửng hết tay lên rồi. Con gái con đứa. Tên phu quân của muội cũng vô dụng quá thể."- Oanh Vũ nói mà xót cả ruột gan.
Oanh Thời xoa xoa tay. Hắn không phải là vô tâm mà là quá bận. Tay nàng đỏ không phải vì đau mà là dị ứng với chất liệu thô ráp của đoạn dây. Từ khi tấn phong làm thái tử, nàng chưa thấy Nguyệt Thành về doanh trại bao giờ, có lẽ phải ba bốn ngày rồi, hắn bận việc quân đến quên ăn quên ngủ. Không gặp nàng, cũng là để khiến nàng đỡ phần lo lắng hơn.
Oanh Vũ kéo nàng đi:
"Theo ta tới Ưng Châu."
Oanh Thời nghệt mặt.
"Làm gì, ca?"
"Hai vạn binh ở đấy, chỉ cần phía chính tuyến có lệnh sẽ tiến vào Hoành quốc."
Oanh Thời đứng khựng lại:
"...Hai vạn binh là người Tề?"
Oanh Vũ gật đầu:
"Ừ, muội yên tâm. Phá được vòng vây địch, chúng ta sẽ tiến vào nội thành di tản bớt dân chúng. Lần này bệ hạ xem chừng quyết tâm bành trướng lãnh thổ rồi."
"Cao kiến lần này là của ai thế."
"...Thái tử. Ta cũng không ngờ hắn cũng tính cả đường lui cho người Hoành."
Nàng bật cười. Chàng là kiểu người nhân hậu như thế.
Thời gian đợi chiến báo từ Ứng Châu mất những gần mười ngày... Mười ngày là thời gian chiến trận diễn ra nảy lửa và ác liệt bên biên giới. Lòng Oanh Thời nóng như lửa đốt, lúc có pháo hiệu báo thắng vang dội trên trời, nàng thở phào nhẹ nhõm như trút được cả tấn đá đè nặng trên vai.
Khương Dực từ Bắc Trấn tới Ứng Châu báo tin cho nàng.
Mười ngày thực ra không hề dài. Với trận chiến quy mô như vậy, có thể nói là thần tốc. Hắn kể câu chuyện với một giọng hớn hở, đầy li kì. Nói rằng không hiểu vì sao khi khai hỏa, hỏa xa của Hoành quốc bồng không hoạt động, rồi thế nào mà nó lại tự phát nổ, quân lính bên đấy chưa đánh đã hoảng loạn, chúng đánh gần như với tâm trạng cảm tử, liều chết, tên nào tên nấy cũng muốn lấy đầu tướng sĩ nước Tề để đổi lấy địa vị.
Binh lực của Hoành quốc yếu. Bởi chúng gây chiến liên miên năm này qua năm khác, thường xuyên nạt các nước chư hầu, số quân tinh nhuệ có nhiều kinh nghiệm sa trường tuy rằng cũng có nhưng vì không được nghỉ ngơi thỏa đáng, chiến tranh liên miên mà nhuệ khí không đủ, không có sức lực nghênh chiến như dàn binh mã thiện chiến, sinh lực dồi dào của nước Tề.
Hơn cả, sự chủ quan, ngỗ ngược đã trực tiếp đưa Hoành quốc vào sự thất bại thảm hại. Tề quốc còn đến hơn mười lăm vạn binh, ai nấy cũng bừng bừng sĩ khí, dự nghỉ chân một hôm, sau đó sẽ một mạch tiến quân thẳng vào kinh đô Hoành quốc.
Hoành quốc tuy khoáng sản giàu đạt, song địa hình lại gập ghềnh hiểm trở không tiện giao thương buôn bán cũng vì thế mà kinh đô nằm về phía Nam gần với Ưng Châu đất Tề. Chả mất mấy hôm, đại binh của Nguyệt Thành nhanh chóng đã gần đến cửa kinh.
Bên trong, Oanh Thời đã di tản gần hết dân thường... Chỉ còn duy nhất một nơi ấy là phố đèn đỏ. Lúc đi qua Sở Thanh Lâu, nàng đã thấy A Nguyệt. Tỷ ta đã dành cả đời cho kĩ viện. Nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành năm nào đã tàn lụi, sắp tới lục tuần, nhưng tỷ ta vẫn còn minh mẫn lắm. Khi thấy đám người Oanh Thời đến đưa đi di tản, mắt người phụ nữ ấy ngấn lệ.
Người đàn bà ấy như đã trải qua muôn vàn gian truân, đôi mắt chứa chan đầy muộn sầu. Bà khẽ vỗ vỗ vào má
Oanh Thời vài cái âu yếm, nhưng không nói lời nào rồi ngoảnh đầu rời đi. Đôi lưng khẽ còng đầy khắc khổ. Chẳng ai biết được người đàn bà mệnh khổ ấy đã từng là một hồng bài nức tiếng một thời... cũng chẳng ai biết được bà đã trải qua những gì, để rồi ở cái tuổi ấy mà trông như đã thấy được trăm kiếp người.
Oanh Thời thần người ra ngắm nhìn. Rồi nàng cũng chợt thấy điểm lạ ở Uyển Nhi. Nàng ta nhìn toán người thanh lâu với một đôi mắt cá chết. Trông không hề tình nguyện muốn cứu.
"Lão già thối tha!"- Nàng nghĩ bụng. Con nuôi của ông dở sống dở chết thế mà chẳng gửi viện binh đến còn quay lại trách nàng. Nếu nàng mà là ông ta, nàng phải mở tiệc khao binh mừng Nguyệt Thành đại nạn không chết mới đúng.
Nàng lập tức mất hết thiện cảm với Bắc Trấn vương. Thấy rất cảm phục Nguyệt Thành vì chịu được cái con người cố chấp này những sáu năm. Nàng xoa đầu hắn:
"May mà chàng không trở nên lầm lì giống ông ta."
".."
Lúc nhìn hạ cấp siết lại đoạn dây trói tay nàng, hắn "nhẹ nhàng" đập vào vai kẻ nọ:
"Làm ăn cẩn thận. Tay vợ ta cũng là cổ ngươi đấy."
Đôi mắt sắc bén như mũi dao tựa hồ có thể ra tay giết người. Thế là từ đấy trong doanh trại không ai dám bàn ra tán vào về nàng. Liếc nhìn nàng cũng không dám. Cái dây đay trói nàng cũng lỏng lẻo như có như không.
Sáu vạn binh tử trận, phía Hoàng Đế Hoành triều không biết lấy đâu ra tự tin trực tiếp đưa sứ thần đến giễu võ dương oai trên triều đình nước Tế, đưa ra yêu sách có lợi cho bản thân. Yêu cầu Hoàng Đế nước Tề quy phục thành vương nước Hoành, gọi nước Hoành là thiên triều, giao trả lại hai châu biên giới, nếu không sẽ dấy binh trực tiếp nghênh chiến.
Có lẽ sự thất bại của Oanh Liễm và Oanh Vũ đã khiến sĩ khí đằng ấy dội vang, lòng tham cũng vì thế mà không ghìm được trỗi dậy. Hoàng Đế Tề quốc nổi cơn thịnh nộ, hạ lệnh xử tử sứ thần phương Bắc, trả lại cho Hoành quốc hai cái đầu. Chính thức tuyên chiến. Ông phong Nguyệt Thành lên làm thái tử, điều ba người ca ca nàng ra chiến tuyến dưới sự chỉ đạo của Nguyệt Thành. Cấm quân cũng được huy động toàn lực lượng để bảo vệ đế đô.
Hai nồi lửa quân sự chính thức nghênh chiến với nhau chỉ sau nửa năm gây hấn bên một nước chư hầu nhỏ nhoi.
Nơi biên giới, thái tử Hoành quốc tự đắc đem một giàn hỏa xa ra với thái độ thắc chắn. Bên ấy chỉ huy động mười vạn binh. Còn Tề quốc gần như huy động tám phần binh lực, hơn hai mươi vạn người. Tiếng đạn não vang trời.
Oanh Thời lo lắng đến mức trời không nóng nàng cũng đổ mồ hôi hột. Oanh Vũ từ đâu xuất hiện đem theo thanh trường kiếm tới cởi trói cho nàng. Nàng ngạc nhiên:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Sao huynh vào được đây?"
"Lỡ đâu đại quân thất trận, muội sẽ gặp nguy hiểm mất. Mấy kẻ canh cửa toàn là một lũ vô dụng, võ công còn chả bằng một góc Thanh Liên."
"Thế Thanh Liên đâu rồi?
"Ở ngoài canh chừng đó. Khổ cho muội, hằn ửng hết tay lên rồi. Con gái con đứa. Tên phu quân của muội cũng vô dụng quá thể."- Oanh Vũ nói mà xót cả ruột gan.
Oanh Thời xoa xoa tay. Hắn không phải là vô tâm mà là quá bận. Tay nàng đỏ không phải vì đau mà là dị ứng với chất liệu thô ráp của đoạn dây. Từ khi tấn phong làm thái tử, nàng chưa thấy Nguyệt Thành về doanh trại bao giờ, có lẽ phải ba bốn ngày rồi, hắn bận việc quân đến quên ăn quên ngủ. Không gặp nàng, cũng là để khiến nàng đỡ phần lo lắng hơn.
Oanh Vũ kéo nàng đi:
"Theo ta tới Ưng Châu."
Oanh Thời nghệt mặt.
"Làm gì, ca?"
"Hai vạn binh ở đấy, chỉ cần phía chính tuyến có lệnh sẽ tiến vào Hoành quốc."
Oanh Thời đứng khựng lại:
"...Hai vạn binh là người Tề?"
Oanh Vũ gật đầu:
"Ừ, muội yên tâm. Phá được vòng vây địch, chúng ta sẽ tiến vào nội thành di tản bớt dân chúng. Lần này bệ hạ xem chừng quyết tâm bành trướng lãnh thổ rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cao kiến lần này là của ai thế."
"...Thái tử. Ta cũng không ngờ hắn cũng tính cả đường lui cho người Hoành."
Nàng bật cười. Chàng là kiểu người nhân hậu như thế.
Thời gian đợi chiến báo từ Ứng Châu mất những gần mười ngày... Mười ngày là thời gian chiến trận diễn ra nảy lửa và ác liệt bên biên giới. Lòng Oanh Thời nóng như lửa đốt, lúc có pháo hiệu báo thắng vang dội trên trời, nàng thở phào nhẹ nhõm như trút được cả tấn đá đè nặng trên vai.
Khương Dực từ Bắc Trấn tới Ứng Châu báo tin cho nàng.
Mười ngày thực ra không hề dài. Với trận chiến quy mô như vậy, có thể nói là thần tốc. Hắn kể câu chuyện với một giọng hớn hở, đầy li kì. Nói rằng không hiểu vì sao khi khai hỏa, hỏa xa của Hoành quốc bồng không hoạt động, rồi thế nào mà nó lại tự phát nổ, quân lính bên đấy chưa đánh đã hoảng loạn, chúng đánh gần như với tâm trạng cảm tử, liều chết, tên nào tên nấy cũng muốn lấy đầu tướng sĩ nước Tề để đổi lấy địa vị.
Binh lực của Hoành quốc yếu. Bởi chúng gây chiến liên miên năm này qua năm khác, thường xuyên nạt các nước chư hầu, số quân tinh nhuệ có nhiều kinh nghiệm sa trường tuy rằng cũng có nhưng vì không được nghỉ ngơi thỏa đáng, chiến tranh liên miên mà nhuệ khí không đủ, không có sức lực nghênh chiến như dàn binh mã thiện chiến, sinh lực dồi dào của nước Tề.
Hơn cả, sự chủ quan, ngỗ ngược đã trực tiếp đưa Hoành quốc vào sự thất bại thảm hại. Tề quốc còn đến hơn mười lăm vạn binh, ai nấy cũng bừng bừng sĩ khí, dự nghỉ chân một hôm, sau đó sẽ một mạch tiến quân thẳng vào kinh đô Hoành quốc.
Hoành quốc tuy khoáng sản giàu đạt, song địa hình lại gập ghềnh hiểm trở không tiện giao thương buôn bán cũng vì thế mà kinh đô nằm về phía Nam gần với Ưng Châu đất Tề. Chả mất mấy hôm, đại binh của Nguyệt Thành nhanh chóng đã gần đến cửa kinh.
Bên trong, Oanh Thời đã di tản gần hết dân thường... Chỉ còn duy nhất một nơi ấy là phố đèn đỏ. Lúc đi qua Sở Thanh Lâu, nàng đã thấy A Nguyệt. Tỷ ta đã dành cả đời cho kĩ viện. Nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành năm nào đã tàn lụi, sắp tới lục tuần, nhưng tỷ ta vẫn còn minh mẫn lắm. Khi thấy đám người Oanh Thời đến đưa đi di tản, mắt người phụ nữ ấy ngấn lệ.
Người đàn bà ấy như đã trải qua muôn vàn gian truân, đôi mắt chứa chan đầy muộn sầu. Bà khẽ vỗ vỗ vào má
Oanh Thời vài cái âu yếm, nhưng không nói lời nào rồi ngoảnh đầu rời đi. Đôi lưng khẽ còng đầy khắc khổ. Chẳng ai biết được người đàn bà mệnh khổ ấy đã từng là một hồng bài nức tiếng một thời... cũng chẳng ai biết được bà đã trải qua những gì, để rồi ở cái tuổi ấy mà trông như đã thấy được trăm kiếp người.
Oanh Thời thần người ra ngắm nhìn. Rồi nàng cũng chợt thấy điểm lạ ở Uyển Nhi. Nàng ta nhìn toán người thanh lâu với một đôi mắt cá chết. Trông không hề tình nguyện muốn cứu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro