Liên Hồn
2024-10-07 23:47:13
Thiển Chiêu về lại Tịnh Vân sơn thì được Miên Hoa sư cô độ khí đẩy nhanh quá trình hồi phục, dẫu vậy, đáng buồn mà nói thì việc có sẹo là không tránh khỏi. Mặc Liên đương nhiên biết chuyện, dường như cũng tự đem bản thân ra giày vò, dằn vặt dữ lắm, hắn chẳng thèm ló mặt ra cho đám Oanh Thời thấy.
Thế rồi, chỉ một tháng sau ấy, lại có thêm một cú trời giáng, đập thẳng vào niềm tin của Oanh Thời.
Sau khi giải quyết tồn đọng của vụ Quái Kê, Cẩm Vân trở về tông môn, theo sau ông là một tên thái giám cùng bốn vị cung nữ. Họ nhẹ nhàng bước qua Oanh Thời, quỳ rạp xuống chỗ Thiển Chiêu.
“Công chúa, bệ hạ có chỉ, người nên trở về rồi.”- Tên thái giám nói.
Mặt Thiển Chiêu trắng bệch, dường như chẳng muốn vế, bấu víu lấy tay áo Cẩm Vân. Trái ngược với sự bàng hoàng của Oanh Thời là nét mặt “ta đã biết từ đầu rồi mà” của ông. Ông khẽ vỗ vào tay Chiêu.
“Luật ngầm của tu tiên giả chúng ta là không can dự vào triều chính. Sự này hệ trọng, vi sư làm tiếc không giúp được con. Phụ mẫu đã có lời thì mình nên về con ạ. Sau này ta vẫn ở đây chờ con nếu còn muốn tiếp tục theo ta học nghệ”- Ông khéo léo khuyên can cô.
Thế rồi Thiển Chiêu đưa đôi mắt ướt nhìn về Oanh Thời rồi lập tức thu lại tầm nhìn. Bởi trên gương mặt nàng chỉ có sự thất vọng, buồn rầu, và thất kinh mà thôi. Nàng không thích cảm giác mình bị lừa dối trong khi bản thân hết mực tin tưởng đối phương như vậy.
Chuyện của Diên vừa qua lại đến Chiêu, khó cho nàng nếu bắt nàng lập tức phải chấp nhận cả hai... Vốn dĩ, Diễn với nàng đã trở nên khó tự nhiên từ sau khi biết thân phận đối phương rồi. Giờ đây, lại cả cô tiểu sư muội bé bỏng nàng hết mực cưng chiều cũng thế.
Mặc Liên vừa hay lại chẳng có mặt ở đấy, rồi Chiêu cũng đành ngậm ngùi theo về lại đế quốc.
Lúc Thiển Chiêu rời đi, Cẩm Vân tới an ủi Oanh Thời. Ông cũng biết mình che giấu nàng cũng là một hành động không hay, nhưng đương sự còn không mở lời thì ông nào tiết lộ cho nàng được.
Ông kể rằng năm ấy thực sự Diên và Chiêu là những đứa trẻ đầu đường xó chợ, tha hương cầu thực được ông hữu duyên đưa về. Sau này mới biết phía Oanh Diên là do một tay Cẩm Liên sắp đặt vì đã nhận lời của Hiển quận vương.
Còn Thiển Chiêu là bị lạc đoàn người do lũ ống và bản thân nàng cũng đang trên đường tới Tịnh Vân sơn học tiên thuật nhằm áp chế căn bệnh bẩm sinh quái ác trong người. Nay bệnh đã tan, Chiêu phải trở về Lệ quốc- một tiểu quốc nhỏ bé gần với nước Tề để phụng mệnh phụ mẫu, thành gia lập thất, lo chuyện giang sơn.
“Một công chúa sao lại phải gánh nghiệp giang sơn vậy sư phụ?”
Lại còn nhỏ tuổi như Chiêu... thế chẳng phải điều hay gì cho can mà là thiệt thòi cho nàng công chúa ấy.
“Không phải tự dưng con bé sinh ra trong người đã có bệnh. Lệ Đế mắc bệnh di truyền trong người, gần đây thấy sức khỏe suy nhược, thái tử lại nhỏ tuổi, Lệ Đế lo xa muốn nữ nhi về kinh có gì cùng hiền đệ gánh vác nghiệp lớn.
Nếu như Oanh Diên một lòng tu tiên nhưng lại vì lòng quân nổi loạn, giặc trong giặc ngoài, vì lòng hiếu thuận mà phải cầm giáo gươm bảo vệ non sông gác lại lứa đôi và hoài bão thì hoàn cảnh của Thiển Chiêu cũng éo le chẳng kém cạnh gì.
Hoàng quyền đúng thật là gò ép số phận con người. Đỉnh núi tuy cao nhưng nhỏ và hẹp, khiến ai cũng phải ngậm ngùi để lại hành trang và ước vọng phía sau, để rồi chẳng mấy ai có thể giữ được ý niệm ban đầu, được làm con người thật của chính mình.
Biết đâu, chính gương mặt vô ưu vô sầu kia mới thực sự là tâm tính Oanh Diên muốn hướng đến thì sao. Biết đâu, Thiển Chiêu vẫn luôn một lòng ở lại Tịnh Vân sơn để ngao du tứ phương, tung hoành thiên hạ. Cả hai mới mười sáu tuổi, thế mà cuộc sống lại bắt hai đứa phải chọn lựa đầy độc ác như vậy.
Buồn thương có đó, nhưng cũng có cả chút hờn giận, và bất lực vì Oanh Thời chẳng thể làm gì được cho Diên và Chiêu. Thế rồi chỉ nửa tháng sau, hay tin Thiển Chiêu phải xuất giá, liên hôn sang nước Tề để đổi lấy binh lực chống lại thế lực ngoại bang thì Oanh Thời chẳng còn bình tĩnh nổi nữa. Cẩm Vân thấy thế thì đồng ý cho nàng rời đi.
“Cứ làm điều con muốn, nơi đây vẫn luôn mở cửa đón các con”- Ông nói với chất giọng đầm ấm, yêu thương.
Oanh Thời của ông thay đổi rồi. Không còn chỉ một lòng tu tiên, không còn mãi vướng bận chuyện của quá khứ nữa, mà thực sự đã gác lại đau thương phía sau, bận lòng vì tương lai, vì tình cảm ruột rà dành cho đệ muội chung môn đồ của nàng. Không còn thực dụng chỉ lo tính làm sao sớm ngày gặp lại người cũ, mà giờ đây đã để tâm đến người xung quanh rồi, để ý đến cả cảm xúc của họ.
Nàng lớn rồi. Biết lo toan rồi.
Còn Mặc Liên... đứa trẻ này gần đây khiến ông hao tổn tâm sức nhiều, càng ngày càng thấy lạ lẫm, xa cách. Làm sao để đứa trẻ ấy có thể thông thoáng, hướng về ánh dương như Oanh Thời đây...
Oanh Thời trong ngày lập tức đến Lệ quốc, nàng dễ dàng dùng thuật ẩn thân mà tới được cung Lưu Ly của Lạc Tư công chúa- Thiển Chiêu. Nhìn Thiển Chiêu buồn rầu đuổi hết hạ nhân ra ngoài, xô đẩy đống hỉ phục thì Oanh Thời tới ngăn. Cô công chúa mau nước mắt, sụt sùi nhìn nàng:
“Sư tỷ...
Cô sợ nàng còn giận mà không dám làm gì cả. Oanh Thời thấy thế lại thương, vòng lên ôm Chiêu vào lòng.
“Có ta ở đây với muội.”
Thiển Chiêu òa lên nức nở, nước mắt giàn giụa kể lể cho nàng:
“Huhu, sư tỷ ơi sư tỷ, họ dụ muội về, bắt muội xuất giá, gả đi xa rồi... Muội không muốn, muội muốn tiếp tục ở với tỷ, với sư phụ cơ...”
“Ta biết, ta biết.”
“Huhu, nhưng mà muội không làm khác được, muội là công chúa phải vì dân mà hiến dâng mình, nhưng mà muội không muốn gả cho một Hoàng Đế hơn mình những mấy chục tuổi đâu...”
Oanh Thời hít một hơi sâu đề ra giải pháp.
“Liên hôn cũng không nhất thiết phải gả cho Hoàng Đế, muội thấy Diên thế nào, tương lai sẽ là Hiển quận vương, cũng là người muội có thể gửi gắm cả đời. Ta không thể bảo muội bỏ nước bỏ dân mà theo ta tu tiên được. Nhưng... cũng thật hết cách. Diên nó thương muội như thế, liên hôn xong qua đợt này, muội có thể xin đệ ấy từ hôn, trả tự do cho muội. Biết rằng xuất giá rồi thiệt thòi cho muội, nhưng còn trẻ, khó gì đâu để bước tiếp kiếm một tấm phu quân.”
Thế rồi trong lúc Oanh Thời đang ngẩn ngơ nghĩ về giải pháp, gương mặt của Chiêu lúng phúng đỏ, ngượng ngùng khi nhắc tới liên hôn với Diên. Mặc kệ sư tỷ của mình mãi luyên thuyên, cô day nhẹ tay áo nàng.
“Muội... liên hôn với Diên cũng được.”
Thế rồi, chỉ một tháng sau ấy, lại có thêm một cú trời giáng, đập thẳng vào niềm tin của Oanh Thời.
Sau khi giải quyết tồn đọng của vụ Quái Kê, Cẩm Vân trở về tông môn, theo sau ông là một tên thái giám cùng bốn vị cung nữ. Họ nhẹ nhàng bước qua Oanh Thời, quỳ rạp xuống chỗ Thiển Chiêu.
“Công chúa, bệ hạ có chỉ, người nên trở về rồi.”- Tên thái giám nói.
Mặt Thiển Chiêu trắng bệch, dường như chẳng muốn vế, bấu víu lấy tay áo Cẩm Vân. Trái ngược với sự bàng hoàng của Oanh Thời là nét mặt “ta đã biết từ đầu rồi mà” của ông. Ông khẽ vỗ vào tay Chiêu.
“Luật ngầm của tu tiên giả chúng ta là không can dự vào triều chính. Sự này hệ trọng, vi sư làm tiếc không giúp được con. Phụ mẫu đã có lời thì mình nên về con ạ. Sau này ta vẫn ở đây chờ con nếu còn muốn tiếp tục theo ta học nghệ”- Ông khéo léo khuyên can cô.
Thế rồi Thiển Chiêu đưa đôi mắt ướt nhìn về Oanh Thời rồi lập tức thu lại tầm nhìn. Bởi trên gương mặt nàng chỉ có sự thất vọng, buồn rầu, và thất kinh mà thôi. Nàng không thích cảm giác mình bị lừa dối trong khi bản thân hết mực tin tưởng đối phương như vậy.
Chuyện của Diên vừa qua lại đến Chiêu, khó cho nàng nếu bắt nàng lập tức phải chấp nhận cả hai... Vốn dĩ, Diễn với nàng đã trở nên khó tự nhiên từ sau khi biết thân phận đối phương rồi. Giờ đây, lại cả cô tiểu sư muội bé bỏng nàng hết mực cưng chiều cũng thế.
Mặc Liên vừa hay lại chẳng có mặt ở đấy, rồi Chiêu cũng đành ngậm ngùi theo về lại đế quốc.
Lúc Thiển Chiêu rời đi, Cẩm Vân tới an ủi Oanh Thời. Ông cũng biết mình che giấu nàng cũng là một hành động không hay, nhưng đương sự còn không mở lời thì ông nào tiết lộ cho nàng được.
Ông kể rằng năm ấy thực sự Diên và Chiêu là những đứa trẻ đầu đường xó chợ, tha hương cầu thực được ông hữu duyên đưa về. Sau này mới biết phía Oanh Diên là do một tay Cẩm Liên sắp đặt vì đã nhận lời của Hiển quận vương.
Còn Thiển Chiêu là bị lạc đoàn người do lũ ống và bản thân nàng cũng đang trên đường tới Tịnh Vân sơn học tiên thuật nhằm áp chế căn bệnh bẩm sinh quái ác trong người. Nay bệnh đã tan, Chiêu phải trở về Lệ quốc- một tiểu quốc nhỏ bé gần với nước Tề để phụng mệnh phụ mẫu, thành gia lập thất, lo chuyện giang sơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Một công chúa sao lại phải gánh nghiệp giang sơn vậy sư phụ?”
Lại còn nhỏ tuổi như Chiêu... thế chẳng phải điều hay gì cho can mà là thiệt thòi cho nàng công chúa ấy.
“Không phải tự dưng con bé sinh ra trong người đã có bệnh. Lệ Đế mắc bệnh di truyền trong người, gần đây thấy sức khỏe suy nhược, thái tử lại nhỏ tuổi, Lệ Đế lo xa muốn nữ nhi về kinh có gì cùng hiền đệ gánh vác nghiệp lớn.
Nếu như Oanh Diên một lòng tu tiên nhưng lại vì lòng quân nổi loạn, giặc trong giặc ngoài, vì lòng hiếu thuận mà phải cầm giáo gươm bảo vệ non sông gác lại lứa đôi và hoài bão thì hoàn cảnh của Thiển Chiêu cũng éo le chẳng kém cạnh gì.
Hoàng quyền đúng thật là gò ép số phận con người. Đỉnh núi tuy cao nhưng nhỏ và hẹp, khiến ai cũng phải ngậm ngùi để lại hành trang và ước vọng phía sau, để rồi chẳng mấy ai có thể giữ được ý niệm ban đầu, được làm con người thật của chính mình.
Biết đâu, chính gương mặt vô ưu vô sầu kia mới thực sự là tâm tính Oanh Diên muốn hướng đến thì sao. Biết đâu, Thiển Chiêu vẫn luôn một lòng ở lại Tịnh Vân sơn để ngao du tứ phương, tung hoành thiên hạ. Cả hai mới mười sáu tuổi, thế mà cuộc sống lại bắt hai đứa phải chọn lựa đầy độc ác như vậy.
Buồn thương có đó, nhưng cũng có cả chút hờn giận, và bất lực vì Oanh Thời chẳng thể làm gì được cho Diên và Chiêu. Thế rồi chỉ nửa tháng sau, hay tin Thiển Chiêu phải xuất giá, liên hôn sang nước Tề để đổi lấy binh lực chống lại thế lực ngoại bang thì Oanh Thời chẳng còn bình tĩnh nổi nữa. Cẩm Vân thấy thế thì đồng ý cho nàng rời đi.
“Cứ làm điều con muốn, nơi đây vẫn luôn mở cửa đón các con”- Ông nói với chất giọng đầm ấm, yêu thương.
Oanh Thời của ông thay đổi rồi. Không còn chỉ một lòng tu tiên, không còn mãi vướng bận chuyện của quá khứ nữa, mà thực sự đã gác lại đau thương phía sau, bận lòng vì tương lai, vì tình cảm ruột rà dành cho đệ muội chung môn đồ của nàng. Không còn thực dụng chỉ lo tính làm sao sớm ngày gặp lại người cũ, mà giờ đây đã để tâm đến người xung quanh rồi, để ý đến cả cảm xúc của họ.
Nàng lớn rồi. Biết lo toan rồi.
Còn Mặc Liên... đứa trẻ này gần đây khiến ông hao tổn tâm sức nhiều, càng ngày càng thấy lạ lẫm, xa cách. Làm sao để đứa trẻ ấy có thể thông thoáng, hướng về ánh dương như Oanh Thời đây...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Oanh Thời trong ngày lập tức đến Lệ quốc, nàng dễ dàng dùng thuật ẩn thân mà tới được cung Lưu Ly của Lạc Tư công chúa- Thiển Chiêu. Nhìn Thiển Chiêu buồn rầu đuổi hết hạ nhân ra ngoài, xô đẩy đống hỉ phục thì Oanh Thời tới ngăn. Cô công chúa mau nước mắt, sụt sùi nhìn nàng:
“Sư tỷ...
Cô sợ nàng còn giận mà không dám làm gì cả. Oanh Thời thấy thế lại thương, vòng lên ôm Chiêu vào lòng.
“Có ta ở đây với muội.”
Thiển Chiêu òa lên nức nở, nước mắt giàn giụa kể lể cho nàng:
“Huhu, sư tỷ ơi sư tỷ, họ dụ muội về, bắt muội xuất giá, gả đi xa rồi... Muội không muốn, muội muốn tiếp tục ở với tỷ, với sư phụ cơ...”
“Ta biết, ta biết.”
“Huhu, nhưng mà muội không làm khác được, muội là công chúa phải vì dân mà hiến dâng mình, nhưng mà muội không muốn gả cho một Hoàng Đế hơn mình những mấy chục tuổi đâu...”
Oanh Thời hít một hơi sâu đề ra giải pháp.
“Liên hôn cũng không nhất thiết phải gả cho Hoàng Đế, muội thấy Diên thế nào, tương lai sẽ là Hiển quận vương, cũng là người muội có thể gửi gắm cả đời. Ta không thể bảo muội bỏ nước bỏ dân mà theo ta tu tiên được. Nhưng... cũng thật hết cách. Diên nó thương muội như thế, liên hôn xong qua đợt này, muội có thể xin đệ ấy từ hôn, trả tự do cho muội. Biết rằng xuất giá rồi thiệt thòi cho muội, nhưng còn trẻ, khó gì đâu để bước tiếp kiếm một tấm phu quân.”
Thế rồi trong lúc Oanh Thời đang ngẩn ngơ nghĩ về giải pháp, gương mặt của Chiêu lúng phúng đỏ, ngượng ngùng khi nhắc tới liên hôn với Diên. Mặc kệ sư tỷ của mình mãi luyên thuyên, cô day nhẹ tay áo nàng.
“Muội... liên hôn với Diên cũng được.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro