Nhất Kiến Hoạ Thiên Duyên

Luyện Võ

2024-10-07 23:47:13

Sau mấy hôm lên cơn sốt cao miên man thì Oanh Thời cũng có thể lết khỏi giường. Nàng ngủ đến quên trời quên đất, thậm chí còn chẳng biết mình về phòng bằng cách nào, ai đã thay y phục đẫm nước cho nàng. Song Oanh Thời không quản những chuyện đó, tỉnh dậy, xỏ dép, và chuyện đầu tiên nàng làm là đi tìm Tử Nguyệt.

Nàng mạnh dạn mở tung cửa thư phòng, thì thấy Lam Lễ đang thay thuốc cho Tử Nguyệt.

Khổ sở chưa, đến cả chuyện hắn bị thương cũng phải giấu diếm không thể mời thầy thuốc. Nhìn cơ thể tráng kiện phô trần dưới ánh nắng ban ngày, Oanh Thời đỏ mặt, mạnh dạn đóng cửa cái rầm.

Nàng ngạo nghễ bật tung cửa phòng người ta ra, thị phạm liếc nhìn cơ thể của người ta cho đã rồi ngạo nghễ đóng cửa xem như chưa có gì xảy ra. Đúng là một hạ nhân được việc!

Tử Nguyệt thì bất lực nhướng mày một cái, còn khóe miệng Lam Lễ thì giần giật từng cơn, chóng đi chóng đến, không để cho ai kịp biểu lộ cái gì.

Tử Nguyệt bó thuốc xong, thấy bóng dáng thù lù ngồi trước cửa thì bước ra hỏi han, bóng dáng cao lớn in hằn trên nền gỗ thu hút cái ngoái nhìn của Oanh Thời.

Hắn hôm nay mặc thường phục, cả người thân bạch y với mái tóc buông lơi lười biếng trông rất giống một tu sĩ nào đó đang sống ẩn dật không màng thế sự nhân gian. Song gương mặt hắn thiếu sức sống trông thấy, nhìn quầng thâm dưới đôi mắt hắn, Oanh Thời bất giác hỏi:

“Đại nhân không ngủ được sao?”

“Còn không phải ngươi...”

Những chữ còn lại bị hắn nuốt ngược vào trong. Hiển nhiên Oanh Thời hiểu được hắn định nói gì... Hắn đã chăm sóc mấy hôm nàng bị ốm. Nàng cảm động còn không hết, vì vậy cũng không có ý định vạch trần hắn, hào phóng giữ cho hắn chút thể diện.

“Đại nhân không vào cung sao? Thái...”

“Vào trong rồi nói.”-Hắn ngắt lời.

“Ngài cấm nô tì vào thư phòng mà.”

“Bảo được thì ngươi cứ vào.”-Hắn đáp có chút cộc cằn.

Bước vào căn phòng mà Oanh Thời khao khát bấy lâu, nàng không kìm nén được nụ cười kì quái ở trên môi, tay nàng run run chỉ muốn ôm cả căn phòng này về làm của riêng.

Tử Nguyệt đẩy đĩa bánh cho nàng có ý định kêu nàng ăn thì chợt Lam Lễ nhắc nhở nàng còn đang bệnh. Oanh Thời tay cầm bánh liền bị Tử Nguyệt vỗ mạnh vào tay, đem đĩa bánh giấu đi.

...Nàng ốm chứ có rụng răng đâu mà không ăn được.

“Thế, có chuyện gì mà ngươi chải đầu còn chưa chải, áo khoác còn chưa mặc lại vội vã đến đây.”- Tử Nguyệt đánh giá một lượt rồi hỏi nàng.

Đúng là trời thu thì có chút lạnh, nhưng chưa đến mức cần áo khoác, còn tóc tai bù xù, thì quả thực là nàng thiếu chỉnh chu, song không phải Tử Nguyệt cũng thế sao.

Khác mỗi cái, hắn có trông thiếu chỉnh tề thế nào, thì hắn vẫn là hắn, ngũ quan vẫn tinh xảo như một bức họa tiên tử, thậm chí vẻ phóng túng ma mị trông hắn càng quyến rũ hơn. Còn nàng thì... trông như vừa trốn trại trở ra.

Oanh Thời vội cào cào mái tóc cho có lệ.

“Nô tì muốn xem thương thể ngài ra sao thôi.”

Lam Lễ đáp:

“Ba ngày trôi qua, cũng đã đóng vảy rồi.”

Lam Lễ dường như biết chút y thuật phòng thân. Oanh Thời gật gù hài lòng, nàng cũng không hề để ý đến việc mình đã ngủ li bì ba ngày ra sao, chỉ lảm nhảm một câu cảm thán “Người của Cẩm Y Vệ đúng là đa tài.”

Tử Nguyệt sa sầm mặt mũi:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ngươi cũng là người bệnh đấy.”

Oanh Thời cãi giả:

“Nhưng nô tì khỏi rồi.”

“Ngươi vừa mới tỉnh thôi, ngủ li bì ba ngày sao mà khỏe nhanh thế được.”

Nàng vỗ ngực tự tin:

“Nô tì ít bị ốm lắm, đại nhân yên tâm, trông hèn hèn thế thôi chứ nô tì khỏe như vâm ấy.”

Lam Lễ bật cười: “Hèn hèn…”

Ngoài dự đoán của nàng, Tử Nguyệt như càng thêm dầu vào lửa, lần này thì hắn bực thật:

“Ngươi thực sự coi mình là mình đồng da sắt sao? Ngươi có coi trọng bản thân mình không thế!? Đầu gối thì tước da tóe máu, tay chân chẳng chỗ nào lành lặn cả. Ngươi cũng không thể chú ý vỗ béo mình lên một chút sao!?”

Thình lình bị mắng nên nụ cười của Oanh Thời hóa đá. Cả Lam Lễ cũng bất ngờ.

Đại nhân trong mắt hắn chưa bao giờ có biểu hiện như vậy với một hạ nhân. Dáng vẻ trầm tĩnh điềm đạm bình thường của hắn đâu rồi. Kể cả khi có cáu gắt lúc luyện võ thì cũng chưa bao giờ mất đi vẻ bình tĩnh như lúc này.

Cấm quân là đội quân của triều đình, chỉ phụng sự mệnh lệnh của Hoàng Đế, cũng có thể coi như một mật quân, Cẩm Y vệ luôn phải đối mặt với hiểm nguy rình rập, vì vậy với họ thương tích là chuyện bình thường, thế mà giờ đây, chỉ chút xây xước nhỏ của một thư đồng, lại khiến chỉ huy sứ đoàn quân nổi cáu... Lam Lễ khẽ dấy lên chút dự cảm bất an trong lòng.

Đại nhân thay đổi rồi.

Oanh Thời lúng túng:

“Nô tì biết lỗi. Nhưng đại nhân, mạn phép, nô tì có thể học võ được không?”

Lam Lễ bất ngờ, nhưng Tử Nguyệt có vẻ đoán được trước, trông hắn không mấy thoải mái:

“Tại sao?”- Hắn hỏi dù biết câu trả lời.

“Nô tì không muốn mình vô dụng như vậy.”

Lam Lễ rất hài lòng, hắn dần thay đổi định kiến về tiểu cô nương nhỏ con trước mắt, hắn nói đỡ cho nàng:

“Đại nhân, nếu như cô ấy đã rơi vào tầm ngắm, chuyện biết chút võ công phòng vệ cũng rất cần thiết.”

Oanh Thời nhìn Tử Nguyệt với ánh mắt cầu xin, hắn mặt mày tối sầm nhưng rồi cũng bó tay đồng ý nửa vời:

“Ngươi cứ dưỡng bệnh xong đã.”

Oanh Thời cười tươi rói, “Dạ” một tiếng rồi ngoan ngoãn rời đi. Chóng nhanh chóng đến, đúng là nàng luôn biết cách khiến người ta bất ngờ.

Lúc thì cương trực cứng rắn, mạnh mẽ hơn rất nhiều so với dáng vóc, cam đảm nhưng bồng bột, lúc thì khôn ngoan, lúc lại lanh lợi ham mê đọc sách, nhưng cũng có lúc lại yếu đuối lạ lùng. Nàng rất giỏi giấu đi những yếu điểm của mình.

Ba hôm bị bệnh, Tử Nguyệt có ghé thăm Oanh Thời mấy bận, lần nào trông nàng cũng vật vã, run mình vì sốt cao, thế mà nháy mắt đã chạy nhảy khắp phủ. Không biết có phải là hắn quá dung túng cho nàng hay không nhưng quả thực xông vào thư phòng của hắn như nàng đúng là cái gan trời cho, đến Lam Lễ cũng chẳng dám.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Đại nhân có vẻ rất yên tâm về nàng ta nhỉ?”-Lam Lễ hỏi.

Làm gì có chuyện hạ cấp muốn đi thì đi muốn tới thì tới không thưa gửi như vậy trước mặt thượng cấp đâu chứ.

Tử Nguyệt xoay xoay chén trà:

“Ngươi bất bình điều gì?”

Lam Lễ cúi người:

“Thần không dám. Chỉ là chưa từng thấy ai vô phép vô thưởng vô phạt như vậy trước đây.”

“Nàng ta đúng là rất được việc, chỉ có điều đây không phải nơi nàng nên tới.”

“Đại nhân... ngài lo lắng sao?”

Lam Lễ cũng hiểu Tử Nguyệt đang trăn trở điều gì.

Song Cẩm Y vệ cũng có rất nhiều nữ nhân kia mà. Trong mắt Lam Lễ thì Oanh Thời có thể xem như là nhạy bén hơn người một chút, tài lanh và có óc phán đoán, thậm chí đôi khi nàng ta linh hoạt thức thời đến mức hắn cũng ghen tị, nhưng nàng chưa tới mức thông minh, biết quá nhiều mà ảnh hưởng đến an nguy bản thân.

Là người điều tra lai lịch của Oanh Thời, Lam Lễ biết nàng chính là người cưu mang Tử Nguyệt trước đây, vì vậy liền phủ định những suy nghĩ vô căn cứ trong đầu mình. Dung túng đến vậy, chắc vì phần ân nghĩa trước kia mà thôi. Hai đứa trẻ, thì làm gì có thể sinh ra mối tình cảm gì sâu nặng.

Lam Lễ nói tiếp:

“Vậy nên đại nhân càng nên cẩn trọng hơn mới có thể đảm bảo an toàn trên dưới Cẩm Y vệ.”

Tử Nguyệt đổi chủ đề:

“Vị quý nhân mới nhập cung ta bảo ngươi điều tra sao rồi?”

“Đúng như đại nhân dự đoán, phía Thái Hậu đã bắt đầu khẩn trương, gấp gáp rồi.”

“Thiếu bình tĩnh thật không phải phong thái của bà ta.”

“Đại nhân cũng thấy vậy sao.”

“Cứ âm thầm điều tra đi, chuyện này có nhiều điểm nghi vấn.”

Hoàng Đế lấy cớ Tử Nguyệt bị thương ở chân mà không bắt hắn vào triều. Vì vậy có thể xem như hắn được nghỉ phép nửa tháng.

Với thân thể được tôi luyện ngày đêm, vết thương trên bụng hắn cũng rất nhanh khỏi hẳn. Oanh Thời thì chỉ hai ngày sau khi khỏi ốm, đã được Lam Lễ chỉ bảo nhiệt tình, ngày nào cũng rèn luyện thể lực từ tờ mờ sáng đến khi nào ê ẩm rụng rời chân tay mới thôi.

“Trước khi chết dưới mũi đao kẻ địch, thì ta đã chết dưới cực hình ngài bày ra rồi!”- Ngày nào Oanh Thời cũng nói thế song bài tập chỉ thêm khắc khổ chứ không thuyên giảm.

Nhưng cũng nhờ có thế mà hơn nửa năm sau, nàng đã có thể thành thạo các đường kiếm cơ bản, cũng được cầm kiếm lần đầu tiên.

Nhưng đáng tiếc, trường kiếm quá nặng để Oanh Thời có thể điều khiển. Về sau, Tử Nguyệt cũng cho người luyện hai thanh đoản kiếm cho nàng. Ngắn gọn dễ cầm, rất vừa vặn với Oanh Thời.

Chẳng mấy chốc mà Oanh Thời tới đây đã được tròn một năm. Từ sau lần thích khách, tần suất Tử Nguyệt vào cung cũng thuyên giảm, vì thế mà trên dưới Cẩm Y vệ được trải qua những tháng ngày nhàn nhã hiếm có. Oanh Thời cũng không thắc mắc bất kì điều gì về Thái Hậu.

Dần dà, mối nhục hôm ấy dần bị quên lãng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Kiến Hoạ Thiên Duyên

Số ký tự: 0