Ngoại Truyện Về...
2024-10-07 23:47:13
Về Thiên giới rồi, cái tật bám người của Oanh Thời không hề thay đổi, Nguyệt Ca đi đâu, nó đi theo đấy. Hắn đứng nó đứng, hắn đi nó đi, hắn ngồi nó ngồi. Rồi cả khi hắn làm việc nó cũng lẽo đẽo theo sau hắn. Hắn đang đọc binh thư, thì nó chìa ra một quyển sách, tay nó chỉ vào một chữ cái trên tấm bìa. Trùng hợp thay...
“Nguyệt.”-Hắn đọc.
Oanh Thời cười hớn hở, nó cầm lấy bút của hắn, vẽ nguệch ngoạc bắt chước lại chữ Nguyệt ấy trên mặt bàn. Không hiểu sao Nguyệt Ca không tức giận mà lại còn chỉnh nắn cách cầm bút cho nó. Bất giác, hắn trở thành người thầy bất đắc dĩ của nó lúc nào không hay. Hắn dạy nó đọc, hắn dạy nó viết, dạy nó cách đối nhân xử thế, dạy nó nhiều điều.
Phụng Chiêu tình cờ bắt gặp cảnh tượng ngày hôm ấy thì rất hài lòng, dụng tâm tặng hẳn một tiểu viện nhỏ cho Oanh Thời gần với phủ Chiến Thần, tạo cơ hội cho bé con dễ dàng đến nhiễu sách đệ đệ y. (D)
Nguyệt Ca những tưởng sẽ phản đối nhưng nào ngờ lại chả nói gì, ngoài một cái liếc xéo cảnh cáo cho Phụng Chiêu. Hắn cũng đành chịu, xây một tiểu viện như thế cũng tốt, không nếu cứ để nó kè kè theo hắn lại không hay. Có cái tiểu viện thì tối ngày nó cũng không cần luẩn quẩn trong phủ hắn nữa. Nếu không khó mà dạy cho nó được thế nào gọi là nam nữ thụ thụ bất thân, thế nào gọi là khoảng cách tối thiểu an toàn.
Thời gian cứ thế dần trôi, nhập nhoạng, vụt cái đã năm mươi năm trôi qua, Oanh Thời lớn khôn trở bông thành một thiếu nữ xinh đẹp. Bất cứ nơi đâu có mặt Nguyệt Ca, Oanh Thời đều ở đó. Tuy thế, không khó để nhận ra hắn luôn giữ khoảng cách với nàng.
Oanh Thời lớn khôn gắn với công việc trị thương, cứu nhân độ thế, thậm chí là cải tử hoàn sinh nàng cũng làm được, miễn là thân xác của người đó vẫn còn vương lại hồn phách. Tiên lực của nàng dồi dào đến mức Phụng Chiêu cũng không thể nhìn thấu được. Nó là vô tận. Y gật gù cảm thấy nên phong cho nàng một tước hiệu xứng với công đức nàng tạo ra. Thế là Oanh Thời được y nhận làm muội muội, phong làm thánh nữ, được cung phụng như một công chúa thực thụ. Tiểu viện kia cũng vì thế mà được chuyển vào thiên cung, đổi tên thành Phụng Thiên.
Năm ấy sau ngày nhậm chức thánh nữ chưa lâu, phía Nguyệt Ca tổ chức hội tuyển mộ binh lính tướng sĩ. Oanh Thời tò mò ghé thăm. Hắn mặc kệ nàng đến rầy rà hắn, năm mươi năm qua ngày nào cũng gặp nàng hắn đã quen rồi, hôm nào mà không thấy khéo có khi lại là sự lạ. Miễn sao nàng không làm gì quá phận.
Nhìn hắn chạy đôn chạy đáo, nàng buông lời thắc mắc:
"Huynh lúc nào cũng ôm cả đống việc như vậy hả?"
"Muội biết còn hỏi."
"Ý muội không phải là do bên Chiêu ca ca đùn đẩy... Mà là không có ai cùng huynh đảm đương trọng trách hả? Huynh không có hạ cấp hay bạn bè gì ư?"
Lời nói ngây thơ của nàng vô tình chọc đúng tâm đen của hắn. Nguyệt Ca đột nhiên nhớ lại vài kí ức không hay. Mặt hắn sa sầm, hắn rời đi để giấu sự khó chịu trên gương mặt mình.
"Sau này đừng có hỏi ta những chuyện như vậy."
Không phải hắn không có bạn, hắn từng có, đã từng rất thân. Từng có một vị tướng võ, một hạ cấp, một tri kỉ trong dải đời mênh mông của hắn. Là một trong những vị thần tiên khởi nguyên được huyễn hoang sinh ra, người ấy gọi là Luân. Luân là huynh đệ chí cốt của Nguyệt, cùng nhau vào sinh ra tử, cùng nhau vun đắp xây nên tượng đài chiến thần của bây giờ. Họ cũng từng có một nhóm bạn cùng nhau luyện võ, cùng nhau trải qua vui buồn thế gian.
Với Nguyệt Ca còn trẻ khi ấy thì đó là quãng thời gian quý giá nhất đời hắn. Thế rồi những tưởng sẽ cùng nhau gánh vác vì trăm họ, đội bạn không may đã tử trận gần hết trong đại chiến Tiên Ma lần thứ nhất. Nguyệt là kẻ duy nhất còn sống sót.
Một tay hắn đã nhặt nhạnh từng chút còn sót lại của những người đã từng rất thân với hắn, những thi thể bị giày xéo đến chẳng còn nguyên vẹn. Đặc biệt là Luân, đã bị đánh đến hồn phi phách tán, cả đời Nguyệt có lẽ sẽ vĩnh viễn chẳng thể gặp lại y được nữa. Lúc bấy giờ Nguyệt mới lần đầu nhận thức được sự quý giá của sinh mệnh, sự chết chóc của binh đao, và sự chết tâm khi bản thân đặt quá nhiều tình cảm vào một người, đặt quá nhiều niềm tin tưởng vào sức mạnh của bản thân.
Vị thần năm ấy cũng lần đầu nhận ra hắn không phải đấng toàn năng. Không phải chuyện gì cũng thuận xuôi theo ý hắn, càng không phải chuyện gì hắn cũng có thể giải quyết được, điển hình như sự bất lực đến trần trụi của hắn hôm nay. (3)
Rõ ràng, đã ước hẹn sẽ cùng nhau chinh chiến tứ phương kia mà...
Kể từ đó về sau, Nguyệt Ca không còn nhận thêm người bạn nào nữa, cũng chẳng để ai xuất hiện với tần suất quá nhiều trong cuộc sống của hắn trừ Chiêu, cũng khép mình không mở lòng với bất kì ai khác. Không có tình cảm sẽ không có đau thương, đao kiếm là sự vô thường, nay ta sống mai người chết là lẽ thường tình, vì thế hắn thà rằng thành kẻ máu lạnh tột bậc, cũng không để bản thân sa vào vũng lầy năm ấy một lần nào nữa.
Vì thế hắn không có bạn. Cũng không có bất kì thân tín nào. Là kẻ đơn phương độc mã.
Sau cuộc vạ miệng hôm ấy, Nguyệt Ca không còn thấy Oanh Thời nữa, thế rồi phía ranh giới Tiên ma có biến. Một loài quỷ mới không thuộc tiên, không thuộc ma được ra đời tại dòng sông lệ khí chết chóc, bắt hồn người chết, nuốt chửng, không cho ai bước qua huyễn hoang, khiến huyễn hoang mất đi cân bằng, ảnh hưởng nghiêm trọng đến nhân giới và thiên giới. Con quỷ ấy được đặt tên là Quỷ Đoạt Phách.
Bách Lý Nguyệt Ca nhận mệnh liền một mình đi xuống nơi đó bình định. Nào ngờ mũi kiếm của hắn không thể chém vào người con quỷ. Nó không có nhục thể. Là một quỷ hồn. Không có loại vũ khí hay sát thương vật lý nào có thể tác động lên nó, thần thuật cũng vậy.
Nguyệt Ca bất cẩn để con quỷ đẩy hắn xuống dòng sông lệ khí dày đặc kia, khiến thần thức của hắn tổn thương nghiêm trọng. Lệ khí ăn mòn thần lực khiến Nguyệt Ca yếu dần. Đám rêu xanh dưới đáy cứ như nhưng cánh tay của người chết, kéo hắn xuống sâu.
Hắn không thể cựa quậy, lâm vào cảnh khốn cùng. Phụng Chiêu bấy giờ đánh hơi ra chuyện chẳng lành đã lập tức đi xuống xem xét tình hình. Oanh Thời cũng đi theo.
Quỷ Đoạt Phách thấy người thì bổ nhào tới. Phụng Chiêu cũng không thể làm gì được nó, lưng bị oán khí cào rách rớm máu. Nó ngoái nhìn về phía Oanh Thời. Nàng giận dữ:
“Nguyệt đâu rồi? Ngươi đã làm gì Nguyệt?”
Con quỷ không thân thiện mấy, nó bổ nhào về nàng. Tiên lực thanh khiết của Oanh Thời lập tức thanh tẩy nó, Quỷ Đoạt Phách rú lên đau đớn.
Nàng thấy dòng sông phẳng lặng kia khẽ dâng lên mấy bọt nước. Không nghĩ ngợi nhiều, nàng phi mình nhảy xuống dòng sông đầy lệ khí, Phụng Chiêu vội tới cản nhưng không kịp.
Khi cả người nàng chìm xuống đáy con sông, bỗng ánh sáng lóa lên từ cơ thể nàng, tiên lực thuần khiết nhuộm đầy lệ khí, biến con sống chết chóc thành một dải sông mềm mại huyền ảo, láp lánh như rát bạc. Tiên lực mạnh mẽ của Oanh Thời đã thanh tẩy toàn bộ những oán linh không thể siêu thoát khỏi nơi đây.
Oán linh được thanh tẩy biến thành những đốm sáng lấp lánh bay về phía huyễn hoang. Dòng sông lệ khí bỗng trở nên thơ mộng đến lạ kì. Những linh hồn được siêu thoát dịu dàng, phấp phơi bay như nói lời cảm ơn. Cả đời Phụng Chiêu chưa từng thấy cảnh tượng nào đẹp đẽ như thế.
Một con sông dài trải dọc ranh giới Tiên Ma đã được thanh lọc hoàn toàn.
Bách Lý Nguyệt Ca đang chìm sâu trong đáy bể bỗng thấy trước mắt sáng lòa. Hắn gượng mở mí mắt nặng trịch, nhìn xem thứ gì đang đến. Hắn không còn thấy đau đớn nữa mà như được cứu rồi. Đám rêu xanh ban nãy còn trói chặt hắn đã hóa thành bọt sóng đổi lại là cái ôm ấm áp của Oanh Thời. Và rồi, hắn lịm đi trong vòng tay nàng.
Lần nữa, hắn lại được nàng cứu.
“Nguyệt.”-Hắn đọc.
Oanh Thời cười hớn hở, nó cầm lấy bút của hắn, vẽ nguệch ngoạc bắt chước lại chữ Nguyệt ấy trên mặt bàn. Không hiểu sao Nguyệt Ca không tức giận mà lại còn chỉnh nắn cách cầm bút cho nó. Bất giác, hắn trở thành người thầy bất đắc dĩ của nó lúc nào không hay. Hắn dạy nó đọc, hắn dạy nó viết, dạy nó cách đối nhân xử thế, dạy nó nhiều điều.
Phụng Chiêu tình cờ bắt gặp cảnh tượng ngày hôm ấy thì rất hài lòng, dụng tâm tặng hẳn một tiểu viện nhỏ cho Oanh Thời gần với phủ Chiến Thần, tạo cơ hội cho bé con dễ dàng đến nhiễu sách đệ đệ y. (D)
Nguyệt Ca những tưởng sẽ phản đối nhưng nào ngờ lại chả nói gì, ngoài một cái liếc xéo cảnh cáo cho Phụng Chiêu. Hắn cũng đành chịu, xây một tiểu viện như thế cũng tốt, không nếu cứ để nó kè kè theo hắn lại không hay. Có cái tiểu viện thì tối ngày nó cũng không cần luẩn quẩn trong phủ hắn nữa. Nếu không khó mà dạy cho nó được thế nào gọi là nam nữ thụ thụ bất thân, thế nào gọi là khoảng cách tối thiểu an toàn.
Thời gian cứ thế dần trôi, nhập nhoạng, vụt cái đã năm mươi năm trôi qua, Oanh Thời lớn khôn trở bông thành một thiếu nữ xinh đẹp. Bất cứ nơi đâu có mặt Nguyệt Ca, Oanh Thời đều ở đó. Tuy thế, không khó để nhận ra hắn luôn giữ khoảng cách với nàng.
Oanh Thời lớn khôn gắn với công việc trị thương, cứu nhân độ thế, thậm chí là cải tử hoàn sinh nàng cũng làm được, miễn là thân xác của người đó vẫn còn vương lại hồn phách. Tiên lực của nàng dồi dào đến mức Phụng Chiêu cũng không thể nhìn thấu được. Nó là vô tận. Y gật gù cảm thấy nên phong cho nàng một tước hiệu xứng với công đức nàng tạo ra. Thế là Oanh Thời được y nhận làm muội muội, phong làm thánh nữ, được cung phụng như một công chúa thực thụ. Tiểu viện kia cũng vì thế mà được chuyển vào thiên cung, đổi tên thành Phụng Thiên.
Năm ấy sau ngày nhậm chức thánh nữ chưa lâu, phía Nguyệt Ca tổ chức hội tuyển mộ binh lính tướng sĩ. Oanh Thời tò mò ghé thăm. Hắn mặc kệ nàng đến rầy rà hắn, năm mươi năm qua ngày nào cũng gặp nàng hắn đã quen rồi, hôm nào mà không thấy khéo có khi lại là sự lạ. Miễn sao nàng không làm gì quá phận.
Nhìn hắn chạy đôn chạy đáo, nàng buông lời thắc mắc:
"Huynh lúc nào cũng ôm cả đống việc như vậy hả?"
"Muội biết còn hỏi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ý muội không phải là do bên Chiêu ca ca đùn đẩy... Mà là không có ai cùng huynh đảm đương trọng trách hả? Huynh không có hạ cấp hay bạn bè gì ư?"
Lời nói ngây thơ của nàng vô tình chọc đúng tâm đen của hắn. Nguyệt Ca đột nhiên nhớ lại vài kí ức không hay. Mặt hắn sa sầm, hắn rời đi để giấu sự khó chịu trên gương mặt mình.
"Sau này đừng có hỏi ta những chuyện như vậy."
Không phải hắn không có bạn, hắn từng có, đã từng rất thân. Từng có một vị tướng võ, một hạ cấp, một tri kỉ trong dải đời mênh mông của hắn. Là một trong những vị thần tiên khởi nguyên được huyễn hoang sinh ra, người ấy gọi là Luân. Luân là huynh đệ chí cốt của Nguyệt, cùng nhau vào sinh ra tử, cùng nhau vun đắp xây nên tượng đài chiến thần của bây giờ. Họ cũng từng có một nhóm bạn cùng nhau luyện võ, cùng nhau trải qua vui buồn thế gian.
Với Nguyệt Ca còn trẻ khi ấy thì đó là quãng thời gian quý giá nhất đời hắn. Thế rồi những tưởng sẽ cùng nhau gánh vác vì trăm họ, đội bạn không may đã tử trận gần hết trong đại chiến Tiên Ma lần thứ nhất. Nguyệt là kẻ duy nhất còn sống sót.
Một tay hắn đã nhặt nhạnh từng chút còn sót lại của những người đã từng rất thân với hắn, những thi thể bị giày xéo đến chẳng còn nguyên vẹn. Đặc biệt là Luân, đã bị đánh đến hồn phi phách tán, cả đời Nguyệt có lẽ sẽ vĩnh viễn chẳng thể gặp lại y được nữa. Lúc bấy giờ Nguyệt mới lần đầu nhận thức được sự quý giá của sinh mệnh, sự chết chóc của binh đao, và sự chết tâm khi bản thân đặt quá nhiều tình cảm vào một người, đặt quá nhiều niềm tin tưởng vào sức mạnh của bản thân.
Vị thần năm ấy cũng lần đầu nhận ra hắn không phải đấng toàn năng. Không phải chuyện gì cũng thuận xuôi theo ý hắn, càng không phải chuyện gì hắn cũng có thể giải quyết được, điển hình như sự bất lực đến trần trụi của hắn hôm nay. (3)
Rõ ràng, đã ước hẹn sẽ cùng nhau chinh chiến tứ phương kia mà...
Kể từ đó về sau, Nguyệt Ca không còn nhận thêm người bạn nào nữa, cũng chẳng để ai xuất hiện với tần suất quá nhiều trong cuộc sống của hắn trừ Chiêu, cũng khép mình không mở lòng với bất kì ai khác. Không có tình cảm sẽ không có đau thương, đao kiếm là sự vô thường, nay ta sống mai người chết là lẽ thường tình, vì thế hắn thà rằng thành kẻ máu lạnh tột bậc, cũng không để bản thân sa vào vũng lầy năm ấy một lần nào nữa.
Vì thế hắn không có bạn. Cũng không có bất kì thân tín nào. Là kẻ đơn phương độc mã.
Sau cuộc vạ miệng hôm ấy, Nguyệt Ca không còn thấy Oanh Thời nữa, thế rồi phía ranh giới Tiên ma có biến. Một loài quỷ mới không thuộc tiên, không thuộc ma được ra đời tại dòng sông lệ khí chết chóc, bắt hồn người chết, nuốt chửng, không cho ai bước qua huyễn hoang, khiến huyễn hoang mất đi cân bằng, ảnh hưởng nghiêm trọng đến nhân giới và thiên giới. Con quỷ ấy được đặt tên là Quỷ Đoạt Phách.
Bách Lý Nguyệt Ca nhận mệnh liền một mình đi xuống nơi đó bình định. Nào ngờ mũi kiếm của hắn không thể chém vào người con quỷ. Nó không có nhục thể. Là một quỷ hồn. Không có loại vũ khí hay sát thương vật lý nào có thể tác động lên nó, thần thuật cũng vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyệt Ca bất cẩn để con quỷ đẩy hắn xuống dòng sông lệ khí dày đặc kia, khiến thần thức của hắn tổn thương nghiêm trọng. Lệ khí ăn mòn thần lực khiến Nguyệt Ca yếu dần. Đám rêu xanh dưới đáy cứ như nhưng cánh tay của người chết, kéo hắn xuống sâu.
Hắn không thể cựa quậy, lâm vào cảnh khốn cùng. Phụng Chiêu bấy giờ đánh hơi ra chuyện chẳng lành đã lập tức đi xuống xem xét tình hình. Oanh Thời cũng đi theo.
Quỷ Đoạt Phách thấy người thì bổ nhào tới. Phụng Chiêu cũng không thể làm gì được nó, lưng bị oán khí cào rách rớm máu. Nó ngoái nhìn về phía Oanh Thời. Nàng giận dữ:
“Nguyệt đâu rồi? Ngươi đã làm gì Nguyệt?”
Con quỷ không thân thiện mấy, nó bổ nhào về nàng. Tiên lực thanh khiết của Oanh Thời lập tức thanh tẩy nó, Quỷ Đoạt Phách rú lên đau đớn.
Nàng thấy dòng sông phẳng lặng kia khẽ dâng lên mấy bọt nước. Không nghĩ ngợi nhiều, nàng phi mình nhảy xuống dòng sông đầy lệ khí, Phụng Chiêu vội tới cản nhưng không kịp.
Khi cả người nàng chìm xuống đáy con sông, bỗng ánh sáng lóa lên từ cơ thể nàng, tiên lực thuần khiết nhuộm đầy lệ khí, biến con sống chết chóc thành một dải sông mềm mại huyền ảo, láp lánh như rát bạc. Tiên lực mạnh mẽ của Oanh Thời đã thanh tẩy toàn bộ những oán linh không thể siêu thoát khỏi nơi đây.
Oán linh được thanh tẩy biến thành những đốm sáng lấp lánh bay về phía huyễn hoang. Dòng sông lệ khí bỗng trở nên thơ mộng đến lạ kì. Những linh hồn được siêu thoát dịu dàng, phấp phơi bay như nói lời cảm ơn. Cả đời Phụng Chiêu chưa từng thấy cảnh tượng nào đẹp đẽ như thế.
Một con sông dài trải dọc ranh giới Tiên Ma đã được thanh lọc hoàn toàn.
Bách Lý Nguyệt Ca đang chìm sâu trong đáy bể bỗng thấy trước mắt sáng lòa. Hắn gượng mở mí mắt nặng trịch, nhìn xem thứ gì đang đến. Hắn không còn thấy đau đớn nữa mà như được cứu rồi. Đám rêu xanh ban nãy còn trói chặt hắn đã hóa thành bọt sóng đổi lại là cái ôm ấm áp của Oanh Thời. Và rồi, hắn lịm đi trong vòng tay nàng.
Lần nữa, hắn lại được nàng cứu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro