Ngoại Truyện Về...
2024-10-07 23:47:13
Lúc Oanh Thời bị bắt cóc, chính nàng cũng không rõ mình bị bế đi kiểu gì.
Nàng bị người ta bỏ thuốc mê bắt xuống ma giới mà quỷ thần chẳng hay. Lúc tỉnh dậy đã bị trói đứng vào cột. Ma Tôn đang ngồi trên tọa, thấy nàng tỉnh thì cười man rợ.
“Ma Điện?”-Nàng lầm bầm.
Khung cảnh xung quanh u ám cô tịch đến lạnh lòng người. Ma chướng khắp nơi sộc vào hơi thở của nàng khiến Oanh Thời nhăn mày khó chịu. Ma Điện là nơi ở của Ma Tôn, trông hắn mới khoa trương làm sao, nơi nào nơi ấy treo mấy viên Dạ Minh Châu to đùng, thế mà lại chả thể thắp sáng toàn bộ căn phòng u uất này, ngược lại khiến nó càng thêm ma mị, quỷ quyệt.
Ma Tôn bước xuống, hắn định đến gần nàng thì tiên lực thuần khiết của Oanh Thời đã nung chảy mấy sợi xích ma đang quấn chặt trên người nàng. Chúng ma thấy vậy, chĩa mũi đao về phía nàng đề phòng cảnh giác. Oanh Thời lầm lì nhìn Ma Tôn.
“Đừng có bước đến đây! Nếu không ta cắn lưỡi chết.”- Nàng mạnh mồm.
Ma Tôn khựng lại, giơ hai tay lên, cười ranh mãnh, xảo quyệt:
“Nào nào, bình tĩnh, chúng ta thương lượng.”
“Ta chả có gì mà thương lượng với ngươi.”- Hắn nói câu nào là nàng cãi giả
câu đó.
Nàng vừa nói vừa tỏa ra lượng tiên khí bức người. Ma khí chạm vào dòng tiên lực mạnh mẽ thì bừng cháy thành những đốm lửa trắng rồi bị thanh tẩy gần như trong cái chớp mắt. Chúng ma sợ hãi lùi ra xa, chỉ còn Ma Tôn đang ở rất gần nàng.
Mày nàng nhíu chặt, thần sắc nghiêm trọng đến mức, chẳng còn đâu dáng vẻ của một thánh nữ vô ưu hoạt bát ngày thường. Nàng siết tay đến lộ cả gân, nàng hằm hằm nhìn con rắn đội lốt người kia, kẻ đã từng khiến Nguyệt xém chút nữa đã chẳng thể thấy được mặt trời hôm nay. Kẻ đã khiến hàng vạn thiên binh thiên tướng chôn thây nơi trận mạc, gia đình ly tán, tử biệt, chẳng thể về với vợ và con thơ.
Hắn càng thấy nàng giận dữ thì càng khoái chí, bật cười khẳng khặc.
“Bớt nóng tính đi xem nào, thánh nữ. Không ai nói cho cô biết không thể lạm dụng thuật thanh tẩy à?”
Oanh Thời vẫn giữ thái độ thù địch với hắn. Ma Tôn nhún vai:
“Không lừa lọc gì cô đâu nhé. Nào, nhìn tóc cô xem. Bọn thiên tộc chúng nó đã bào mòn cô như thế đấy. Một thần tiên có màu tóc chuyển bạc...
Hắn nhìn thẳng vào mắt cô:
“Là sắp chết đấy.”
Oanh Thời rút lấy con đao của bọn tiểu ma.
“Bớt lắm mồm. Ta tự nguyện chứ chưa bao giờ bị ép.”
Nàng không hề lay chuyển chút ý chí nào trước con người tâm địa bẩn độc ấy. Nàng không tin tà, nàng tin chính, nàng tin bản thân mình.
“Ôi, tùy cô nghĩ thôi”
Hắn ngồi xuống tọa, ra điều với cô.
“Xem nào, nếu cô đầu quân cho bổn tọa, bổn tọa sẽ cân nhắc hồi phục mệnh thọ cho cô, muốn quyền thế có quyền thế, muốn giàu sang có giàu sang, muốn gì có nấy, tất cả đều sẽ quy phục dưới váy của cô”
Khóe miệng Oanh Thời giần giật.
“Trông ta giống như thiếu mấy cái đó hả? Ngươi cho được thì ca ca của ta cũng thế. Thua trận thì bớt lằng nhằng bép xép lại, yếu còn bày đặt thanh cao.”
Nàng được nuông chiều quen, mồm mép không giữ được ý tứ khiến Ma Tôn tức điên, bóp nát cả đầu tay vịn trên ghế. Ma khí xung thiên, hắn đập mạnh chân xuống sàn, chiếc bàn đá trên kia lập tức bay về phía Oanh Thời. Nàng dùng tiên lực đốt nó thành vụn trước khi kịp chạm đến cọng tóc mái của nàng.
Chúng ma thấy vậy thì bổ nhào tới “tỉ thí” với nàng một phen. Nàng tuy không thạo võ công song đấu với mấy hạng này thì Oanh Thời thừa thắng. Cả mấy chục tên phủ rạp xuống chân nàng, trên người nàng ngoài vết xước ở mu bàn tay thì chẳng hề hấn gì.
Mặt Ma Tôn xám đen lại, hắn lạnh te nhìn nàng đầy giận dữ. Oanh Thời không sợ, biểu ca là Thiên đế chí tôn, nàng sợ gì tên thất trận hắn, hắn mở mồm kêu nói sự thật, thì nàng cũng nói sự thật đấy còn gì. Rành rành là yếu đuối. Nàng lườm hắn. Ma Tôn nuốt không trôi cục tức, hắn đánh một đạo ma khí về phía nàng. Sắc và mạnh mẽ như một đoạn trường thương.
Tốc độ nhanh đến khủng khiếp, xé gió, xé toạc cả âm thanh, Oanh Thời không thể né, tưởng như cái chết cận kề, chợt có một đạo kiếm khí thay nàng đáp lại. Ma lực và tiên lực giao thoa, hóa thành hạt bụi giữa trầu không.
Bách Lý Nguyệt Ca đã đến kịp, hắn bước tới ghì lấy cánh tay nàng, dò xét trên dưới. Hắn thở gấp vì chạy đến đây, trên gò thái dương khẽ vương mấy giọt mồ hội, phục giáp trên người cũng xộc xệ hơn bình thường. Ma Tôn thấy kì phùng địch thủ thì đứng dậy không còn vẻ bông đùa xảo quyệt nữa.
“Nha đầu, có làm sao không?”
Hắn để ý dòng máu nhỏ đang chảy tí tách trên mu bàn tay nàng. Đau xót nâng tay nàng lên, cầm máu cho nàng, động tác nhanh đến mức tưởng như hoảng loạn luống cuống.
“Ai làm?”-Hắn hỏi.
Oanh Thời khẽ nghiêng đầu:
“Ta đánh bại hắn rồi"
"Hề hề, huynh xem, ta không để mình bị thiệt đâu.
Song hắn vẫn rất khó chịu:
“Hôm nay Ma Tôn khiến muội đổ máu, ta sẽ nhuộm đỏ ma giới cho muội xem.”
Ma Tôn cười khuẩy
“Khẩu khí lớn lắm!”
Nhưng ông ta vừa dứt lời, bên ngoài Ma Điện thiên binh thiên tướng đã dàn thành hàng bao vây tứ phía. Nếu như thiên binh đã kéo đến tận đây, thì quả thực nửa cái Ma Điện này đã được nhuộm màu máu tươi rồi. Bởi thế mà nụ cười trên mặt Ma Tôn tắt lịm.
“Ngươi...
“Hôm nay Ma Tôn dám bạo gan bắt đi thánh nữ Thiên tộc, muội muội Thiên Đế, thiên binh thần tướng không ai không tức giận. Bản tướng đặc biệt dẫn quân đến nghênh giá, thị phạm cho Ma Tôn xem xem, kẻ dám đụng vào nàng sẽ có kết cục thế nào.”
Ma Tôn tức giận nhưng xem chừng không thể làm gì. Một mình ông ta không thể đấu lại nhiều người như vậy. Nhìn ông ta á khẩu thì Oanh Thời hả dạ, nàng bẽn lẽn kéo tay áo Nguyệt Ca:
“Muội muốn về nhà.”
Nguyệt Ca chiều nàng, gật đầu rồi dẫn nàng rời đi. Trước khi đi hắn nói vọng lại:
“Chuyện hôm nay chưa dừng ở đây đâu”
Hắn cũng là người cao ngạo, hắn không chấp nhận việc trong thiên cung có nội gián rồi thình lình bắt người của hắn đi khi hắn vẫn ở trong địa phận Thiên giới như vậy. Lúc biết nàng đột ngột mất tích, hắn đã đánh hơi thấy mùi của ma chướng, Nguyệt Ca đã chẳng nghĩ gì nhiều, lập tức dẫn năm vạn binh tinh nhuệ đánh phá Ma Điện, tới cứu nàng.
Lúc thấy nàng thiếu chút nữa là mất mạng bởi sự thiếu cẩn trọng của hắn, hắn đã mất đi sự bình tĩnh vốn có bẩm sinh. Nếu không phải vì Phụng Chiêu đã đi vắng, thì dù có phải điều thêm mấy vạn thiên binh nữa, hắn cũng phải quét sạch đám hỗn hào đã dằn mặt Oanh Thời hôm nay.
Về tới thiên cung, hắn tức tốc băng bó lại vết thương cho nàng. Vết thương bởi ma chướng không thể dùng tiên thuật chữa trị được... ngoại trừ thứ tiên thuật đặc biệt của Oanh Thời, nhưng khốn nỗi nào có ai tự trị thương cho bản thân được. Hắn xót xa. Nàng cứu nhân độ thế, song lại chẳng thể tự cứu cho chính mình.
Nàng bị người ta bỏ thuốc mê bắt xuống ma giới mà quỷ thần chẳng hay. Lúc tỉnh dậy đã bị trói đứng vào cột. Ma Tôn đang ngồi trên tọa, thấy nàng tỉnh thì cười man rợ.
“Ma Điện?”-Nàng lầm bầm.
Khung cảnh xung quanh u ám cô tịch đến lạnh lòng người. Ma chướng khắp nơi sộc vào hơi thở của nàng khiến Oanh Thời nhăn mày khó chịu. Ma Điện là nơi ở của Ma Tôn, trông hắn mới khoa trương làm sao, nơi nào nơi ấy treo mấy viên Dạ Minh Châu to đùng, thế mà lại chả thể thắp sáng toàn bộ căn phòng u uất này, ngược lại khiến nó càng thêm ma mị, quỷ quyệt.
Ma Tôn bước xuống, hắn định đến gần nàng thì tiên lực thuần khiết của Oanh Thời đã nung chảy mấy sợi xích ma đang quấn chặt trên người nàng. Chúng ma thấy vậy, chĩa mũi đao về phía nàng đề phòng cảnh giác. Oanh Thời lầm lì nhìn Ma Tôn.
“Đừng có bước đến đây! Nếu không ta cắn lưỡi chết.”- Nàng mạnh mồm.
Ma Tôn khựng lại, giơ hai tay lên, cười ranh mãnh, xảo quyệt:
“Nào nào, bình tĩnh, chúng ta thương lượng.”
“Ta chả có gì mà thương lượng với ngươi.”- Hắn nói câu nào là nàng cãi giả
câu đó.
Nàng vừa nói vừa tỏa ra lượng tiên khí bức người. Ma khí chạm vào dòng tiên lực mạnh mẽ thì bừng cháy thành những đốm lửa trắng rồi bị thanh tẩy gần như trong cái chớp mắt. Chúng ma sợ hãi lùi ra xa, chỉ còn Ma Tôn đang ở rất gần nàng.
Mày nàng nhíu chặt, thần sắc nghiêm trọng đến mức, chẳng còn đâu dáng vẻ của một thánh nữ vô ưu hoạt bát ngày thường. Nàng siết tay đến lộ cả gân, nàng hằm hằm nhìn con rắn đội lốt người kia, kẻ đã từng khiến Nguyệt xém chút nữa đã chẳng thể thấy được mặt trời hôm nay. Kẻ đã khiến hàng vạn thiên binh thiên tướng chôn thây nơi trận mạc, gia đình ly tán, tử biệt, chẳng thể về với vợ và con thơ.
Hắn càng thấy nàng giận dữ thì càng khoái chí, bật cười khẳng khặc.
“Bớt nóng tính đi xem nào, thánh nữ. Không ai nói cho cô biết không thể lạm dụng thuật thanh tẩy à?”
Oanh Thời vẫn giữ thái độ thù địch với hắn. Ma Tôn nhún vai:
“Không lừa lọc gì cô đâu nhé. Nào, nhìn tóc cô xem. Bọn thiên tộc chúng nó đã bào mòn cô như thế đấy. Một thần tiên có màu tóc chuyển bạc...
Hắn nhìn thẳng vào mắt cô:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Là sắp chết đấy.”
Oanh Thời rút lấy con đao của bọn tiểu ma.
“Bớt lắm mồm. Ta tự nguyện chứ chưa bao giờ bị ép.”
Nàng không hề lay chuyển chút ý chí nào trước con người tâm địa bẩn độc ấy. Nàng không tin tà, nàng tin chính, nàng tin bản thân mình.
“Ôi, tùy cô nghĩ thôi”
Hắn ngồi xuống tọa, ra điều với cô.
“Xem nào, nếu cô đầu quân cho bổn tọa, bổn tọa sẽ cân nhắc hồi phục mệnh thọ cho cô, muốn quyền thế có quyền thế, muốn giàu sang có giàu sang, muốn gì có nấy, tất cả đều sẽ quy phục dưới váy của cô”
Khóe miệng Oanh Thời giần giật.
“Trông ta giống như thiếu mấy cái đó hả? Ngươi cho được thì ca ca của ta cũng thế. Thua trận thì bớt lằng nhằng bép xép lại, yếu còn bày đặt thanh cao.”
Nàng được nuông chiều quen, mồm mép không giữ được ý tứ khiến Ma Tôn tức điên, bóp nát cả đầu tay vịn trên ghế. Ma khí xung thiên, hắn đập mạnh chân xuống sàn, chiếc bàn đá trên kia lập tức bay về phía Oanh Thời. Nàng dùng tiên lực đốt nó thành vụn trước khi kịp chạm đến cọng tóc mái của nàng.
Chúng ma thấy vậy thì bổ nhào tới “tỉ thí” với nàng một phen. Nàng tuy không thạo võ công song đấu với mấy hạng này thì Oanh Thời thừa thắng. Cả mấy chục tên phủ rạp xuống chân nàng, trên người nàng ngoài vết xước ở mu bàn tay thì chẳng hề hấn gì.
Mặt Ma Tôn xám đen lại, hắn lạnh te nhìn nàng đầy giận dữ. Oanh Thời không sợ, biểu ca là Thiên đế chí tôn, nàng sợ gì tên thất trận hắn, hắn mở mồm kêu nói sự thật, thì nàng cũng nói sự thật đấy còn gì. Rành rành là yếu đuối. Nàng lườm hắn. Ma Tôn nuốt không trôi cục tức, hắn đánh một đạo ma khí về phía nàng. Sắc và mạnh mẽ như một đoạn trường thương.
Tốc độ nhanh đến khủng khiếp, xé gió, xé toạc cả âm thanh, Oanh Thời không thể né, tưởng như cái chết cận kề, chợt có một đạo kiếm khí thay nàng đáp lại. Ma lực và tiên lực giao thoa, hóa thành hạt bụi giữa trầu không.
Bách Lý Nguyệt Ca đã đến kịp, hắn bước tới ghì lấy cánh tay nàng, dò xét trên dưới. Hắn thở gấp vì chạy đến đây, trên gò thái dương khẽ vương mấy giọt mồ hội, phục giáp trên người cũng xộc xệ hơn bình thường. Ma Tôn thấy kì phùng địch thủ thì đứng dậy không còn vẻ bông đùa xảo quyệt nữa.
“Nha đầu, có làm sao không?”
Hắn để ý dòng máu nhỏ đang chảy tí tách trên mu bàn tay nàng. Đau xót nâng tay nàng lên, cầm máu cho nàng, động tác nhanh đến mức tưởng như hoảng loạn luống cuống.
“Ai làm?”-Hắn hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Oanh Thời khẽ nghiêng đầu:
“Ta đánh bại hắn rồi"
"Hề hề, huynh xem, ta không để mình bị thiệt đâu.
Song hắn vẫn rất khó chịu:
“Hôm nay Ma Tôn khiến muội đổ máu, ta sẽ nhuộm đỏ ma giới cho muội xem.”
Ma Tôn cười khuẩy
“Khẩu khí lớn lắm!”
Nhưng ông ta vừa dứt lời, bên ngoài Ma Điện thiên binh thiên tướng đã dàn thành hàng bao vây tứ phía. Nếu như thiên binh đã kéo đến tận đây, thì quả thực nửa cái Ma Điện này đã được nhuộm màu máu tươi rồi. Bởi thế mà nụ cười trên mặt Ma Tôn tắt lịm.
“Ngươi...
“Hôm nay Ma Tôn dám bạo gan bắt đi thánh nữ Thiên tộc, muội muội Thiên Đế, thiên binh thần tướng không ai không tức giận. Bản tướng đặc biệt dẫn quân đến nghênh giá, thị phạm cho Ma Tôn xem xem, kẻ dám đụng vào nàng sẽ có kết cục thế nào.”
Ma Tôn tức giận nhưng xem chừng không thể làm gì. Một mình ông ta không thể đấu lại nhiều người như vậy. Nhìn ông ta á khẩu thì Oanh Thời hả dạ, nàng bẽn lẽn kéo tay áo Nguyệt Ca:
“Muội muốn về nhà.”
Nguyệt Ca chiều nàng, gật đầu rồi dẫn nàng rời đi. Trước khi đi hắn nói vọng lại:
“Chuyện hôm nay chưa dừng ở đây đâu”
Hắn cũng là người cao ngạo, hắn không chấp nhận việc trong thiên cung có nội gián rồi thình lình bắt người của hắn đi khi hắn vẫn ở trong địa phận Thiên giới như vậy. Lúc biết nàng đột ngột mất tích, hắn đã đánh hơi thấy mùi của ma chướng, Nguyệt Ca đã chẳng nghĩ gì nhiều, lập tức dẫn năm vạn binh tinh nhuệ đánh phá Ma Điện, tới cứu nàng.
Lúc thấy nàng thiếu chút nữa là mất mạng bởi sự thiếu cẩn trọng của hắn, hắn đã mất đi sự bình tĩnh vốn có bẩm sinh. Nếu không phải vì Phụng Chiêu đã đi vắng, thì dù có phải điều thêm mấy vạn thiên binh nữa, hắn cũng phải quét sạch đám hỗn hào đã dằn mặt Oanh Thời hôm nay.
Về tới thiên cung, hắn tức tốc băng bó lại vết thương cho nàng. Vết thương bởi ma chướng không thể dùng tiên thuật chữa trị được... ngoại trừ thứ tiên thuật đặc biệt của Oanh Thời, nhưng khốn nỗi nào có ai tự trị thương cho bản thân được. Hắn xót xa. Nàng cứu nhân độ thế, song lại chẳng thể tự cứu cho chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro