Nhất Kiến Hoạ Thiên Duyên

Quán Quân

2024-10-07 23:47:13

Sau vòng thứ nhất, sẽ có năm đội được tiến vào vòng sau, tức chín người, bao gồm cả Oanh Thời, Mặc Liên và Thiển Chiêu. Còn Nhuận Diên đã không kịp thì giờ mà bị loại.

Do cũng là số lẻ, mà người có biểu hiện tốt nhất trong bài thi, tức Oanh Thời được miễn ở vòng hai, trực tiếp tiến vào bán kết.

Mượn cớ được nghỉ ngơi một ngày Oanh Thời lười nhác ngả gối, đánh một giấc đến tận hôm sau. Lúc vừa tỉnh dậy thì thấy Thiển Chiêu bù lu bù loa lên kêu có người bát nạt cô bé. Tiểu sư muội được cưng nhất tông môn cũng vì thế mà tất cả đều gật gù chăm chú nghe nàng kể lể.

Đại khái là Chiêu kém may, gặp phải Phong Mễ- á quân mười năm về trước, là đệ tử thân truyền của Miên Hoa sư cô, hắn ngang ngược, không những đánh thua Thiển Chiêu mà còn chế giễu nói nàng ăn bám không được tích sự gì, nhờ Mặc Liên mới leo được lên khán đài hôm ấy.

Oanh Thời nhăn nhó mặt mày, người ta thua rồi thì thôi còn bép xép, phô

trương thanh thế, hạ người để nâng mình lên, đúng là hỗn hào.

“Liên, đệ vào bán kết à? Đệ đấu với hắn không?”-Nàng hỏi.

Thiên Chiêu lắc đầu nguầy nguậy.

“Sư huynh sẽ đấu với đệ tử thân truyền của Cẩm Vân sư bá. Còn tỷ mới đấu với hắn.”

Oanh Thời cười man di, xoa đầu Thiển Chiêu:

“Tỷ một chiêu hạ hắn cho muội coi. Xem ai ngày mai sẽ đào hố chôn mình”

Trái ngược với sự ngạo nghễ của Oanh Thời là một Nhuận Diên ủ dột. Tất nhiên rồi, người trong lòng bị bắt nạt nhưng kẻ xử trí lại không thể là hắn, vui làm sao cho nổi.

Thế rồi ngày diễn ra trận bán kết, đương nhiên Oanh Thời cũng làm theo lời hứa của mình. Nàng chắp tay, thể hiện sự tôn trọng với đối thủ. Hắn cũng tôn trọng nàng cúi người theo.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Keng!!!”- Tiếng kẻng vang lên báo hiệu thời gian tỉ thí bắt đầu.

Đặc trưng của y sư là dùng trâm độc hạ thủ, tốc độ của Phong Mễ rất nhanh, nên Oanh Thời không để hắn có cơ hội đả thương nàng, nàng phân thân ra ba ảnh ảo, quây hắn ở bốn phía.

“Cửu Hành Thiên Tỏa.”- Nàng hô.

Những ảo ảnh của nàng chắp ấn tay giống với bản thực. Trong cái nháy mắt, một trận đồ tử nhãn được lập ra, mỗi một người là một trụ cột, một tòa tháp cao chín tầng được dựng bằng bạch hỏa quây lấy Phong Mễ. Đỉnh Tháp là chiếc ô Phượng Vân của nàng.

Ngọn tháp tỏa ra sức nóng tưởng như có thể thiêu đốt mọi thứ. Phong Mễ đang cầm mấy cây trâm thì tay chân bủn rủn ngã khuỵu xuống nền đất, trân trổ nhìn chiếc tháp lửa của nàng.

Cả quảng trường im phăng phắc.

Cẩm Vân cũng phải căng thẳng theo. Chưa bao giờ, ông thấy một trận đồ mạnh và đẹp đến kì vĩ như thế. Đây là kết quả của việc Oanh Thời tập luyện không ngừng nghỉ trong tháng vừa qua sao? Quá kinh khủng. Nàng hoàn toàn có thể nắm chắc ngôi vị quán quân với một đòn này.

Đến cả chưởng môn Cẩm Liên cũng phải đứng bật dậy, vừa là để chiêm ngưỡng, vừa là để tránh việc Oanh Thời sẽ không thủ hạ lưu tình, không khéo lại có kẻ vong mạng. (1)

Không ai dám thở mạnh trước sức nóng kinh khủng từ ngọn lửa màu trắng ấy. Mặc Liên thất thần nhìn. Hắn... hoàn toàn không thể so sánh được với Oanh Thời.

Nàng hạ tay xuống, Phượng Vân trên đỉnh lập tức phi thẳng xuống phía Phong Mễ. Hắn hét toáng lên, gào loạn xạ.

“Á! Không! Không! Nóng quá! Ta nhận thua! Nhận thua!”

Chiếc ô dừng lại ở trên đỉnh đầu hắn, lửa chỉ thiêu rụi mấy cọng tóc con trên đầu Phong Mễ, tóc gặp nóng se lại như lông sâu róm.

Cả quảng trường im lặng lúc lâu thì òa lên hô lớn tên nàng. Tiếng kẻng vang lên:

“Oanh Thời thắng!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nàng nhếch mép cười:

“Hôm trước cười người, hôm sau là đến phiên mình đấy. Bản lĩnh chưa hơn được ai thì đừng cả khinh người khác.”- Nàng khéo tọc mạch đối phương.

Thế rồi, trận của Mặc Liên diễn ra tiếp theo sau đó. Hắn đã không thể thắng.

Do bán kết được rút ngắn thời gian mà chung kết cũng được lùi lên trong chiều cùng ngày.

Đại sư huynh của Tịnh Vân sơn chính là đối thủ của nàng. Y trông đạo mạo như một nho sĩ trẻ tuổi, hiếu học, thiện lương. Y cúi người tỏ sự kinh trọng. Oanh Thời cũng thế.

“Huynh đừng vì ta là con gái mà thủ hạ lưu tình.”- Nàng cười, nói.

“Muội cũng thế.” - Hắn đáp.

Hắn đúng là không thủ hạ lưu tình, nhưng người thắng thì vẫn ngạo nghễ là Oanh Thời mà thôi. Nàng dùng gió bọc mình làm thành một kết giới phòng thủ đầy uyển chuyển linh hoạt. Mấy chiêu thức Cẩm Vân trêu là quái gở được nàng thỏa sức tung ra hết lúc này.

Nhờ có cuộc chiến của Mặc Liên với hắn mà vị Đại sư huynh này đã giảm đi đáng kể sinh lực chiến đấu, trái ngược với Oanh Thời đang dồi dào tiên lực, thiện chiến, chỉ qua lại có mấy chiêu mà Oanh Thời đã khiến đối phương phải kiệt quệ ngã xuống, nàng dứt điểm dùng gió quật đối phương xuống dưới khán đài.

“Oanh Thời thắng!”- Cẩm Liên tuyên bố đầy dõng dạc.

Thế rồi, trong tiếng hò reo rộn rã Oanh Thời chỉ chăm chăm xin nhận giải, nàng cư nhiên được vào Thiên Bảo chọn lựa pháp khí. Nàng không chọn gì cho mình, lấy một chiếc cung tên đẹp mắt tặng cho Thiển Chiêu, một chiếc vỏ kiếm có kết giới cho Mặc Liên và một cây trường thương uy dũng cho Nhuận Diên. Còn sư phụ nàng...

“Sư phụ, của con năm viên đạn nhé.”

Không thiếu nợ ai một món nào.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Kiến Hoạ Thiên Duyên

Số ký tự: 0