Ta Ở Thiên Giới...
2024-10-07 23:47:13
"Phập!" - Tiếng da thịt bị đâm xuyên ngọt xớt vang lên phía sau Oanh Thời ngay khi chữ "đoài" cuối cùng kịp lấp lại lỗ trống
Tí tách, tí tách, từng giọt máu đỏ tươi chảy xuống má nàng. Oanh Thời trợn tròn mắt, không dám tin vào mắt mình.
Nguyệt Ca đã dùng chính thân hắn cản lại sát chiêu cho nàng. Năm cái móng vuốt bẩn tưởi kia xuyên qua vai hắn, thừa ra cả đoạn, để cho máu theo đó mà chảy xuống gương mặt hoảng sợ của Oanh Thời.
Thanh trường kiếm của Nguyệt Ca đánh bật Ma Tôn lại ra sau, vết thương hở cứ vậy ứa máu ra, tuôn như thác, thấm đẫm vai và ngực hắn.
Oanh Thời sợ hãi, run rẩy che lại vết thương cho hắn, để rồi tay nàng cũng ướt đẫm máu tươi tanh nồng. Nàng bịt miệng vết thương, truyền tiên khí cho hắn, cố gắng giúp hắn đỡ được phần nào. Vết thương do oán khí gây ra cứ toát ra làn khói màu tím ôi thiu, ăn mòn da thịt khiến thương thể càng thêm trầm trọng. Hắn khẽ giằng tay nàng
ra.
Vô ích mà thôi... Hắn lại không muốn nàng sẽ dùng thứ tiên lực thuần khiết kia, được vắt kiệt từ sinh mạng nàng truyền cho hắn. Như vậy là quá đủ rồi. Cảnh tượng này, sao mà quen thuộc quá.
"Tất cả là tại ta... Tại ta..."- Nàng hoảng hốt, lắp bắp, mắt nàng hần cả lên những tia máu vì sợ.
Hẳn cười khó nhọc.
"Khong dau, nang lam tot lam."
Hắn không hề trách nàng, không mắng nàng chẳng nghe lời hắn, không quở nàng sao không ở đó ngoan ngoãn đợi hắn. Hắn vốn có cách riêng của mình, nhưng dầu sao... dù nàng có làm gì đi nữa, hắn đều sẽ chiều theo ý nàng, động viên an ủi nàng.
"Nang nhin xem."- Han chi ve phia Ma Ton dang om dau quan quai dau.
"Luồng ma khí từ kết giới chính là thần thức của Ma Tôn, không có thần thức, Quỷ Đoạt Phách sẽ đòi quyền kiểm soát cơ thể, mà một thân xác phàm nhân cũng chẳng thể nào gồng gánh được lượng lớn ma lực như thế nếu không có thần thức."
Khóe miệng hắn trào ra dòng máu đỏ tươi, hắn gượng nuốt ngược vào trong, vị giác hắn khó nhọc cảm nhận thứ mùi tanh nồng ấy. Nguyệt Ca xoa đầu nàng, cười dịu dàng.
"Nha đầu, ở đây ngoan ngoãn nhé."
Hắn không còn nói "đợi ta" nữa.
Hắn niệm loại thần chú gì đó, khiến chân Oanh Thời nặng như chì, chẳng thể nhấc mình lên cất bước, cũng chẳng thể cất lên được lời nào từ trong cuống họng, chỉ có thể bất lực nhìn hắn...
Nguyệt Ca rảo bước tới chỗ Ma Tôn, từng bước hắn đi oai phong, uy nghi lẫm liệt, hệt như vết thương trên kia chả hề hấn gì với hắn. Bóng lưng tiêu sái kia khiến Oanh Thời thoáng nhận ra, hắn sẽ làm gì đấy dại dột. Nàng muốn ngăn, nhưng không thể.
Bờ vai thẳng tắp ấy là bờ vai đã luôn đặt trăm họ lên tất cả, bờ vai gánh vác nghiệp giang sơn, bờ vai an ủi nàng mỗi khi giông tố bủa vây cuộc đời nàng. Khi ấy, như đồng cảm với chủ tử, thanh trường kiếm hắn cẩm trên tay cũng toát ra thứ ánh sáng kiêu dũng đẹp lạ kì.
Thần tôn Bách Lý Nguyệt Ca, vị thần của chiến tranh... là chiến thần.
Mái tóc hắn đen láy tung bay như dải lụa vấn vương khẽ khàng đung đưa theo nhịp bước.
"Định Tiên." - Hắn nói.
Chợt một đạo sét đánh xuống đì đùng khiến mặt đất rung chuyển, dư chấn khiến lớp đất cát xới tung mịt mù trên không trung. Xuất hiện giữa đạo sét là một pháp bảo trông như chiếc hô lô đúc bằng vàng. Nó tỏa ra ánh sáng vàng rực kiêu kì, những bụi tiên quanh nó cứ vậy thanh lọc toàn bộ oán khí xung quanh.
Mặc Liên lúc ấy. Không là Quỷ Đoạt Phách bấy giờ, màu mắt nó đã chuyển màu đỏ au của máu, nó gầm gừ, nhảy bổ lấy về phía Nguyệt Ca. Không một tác động vật lý nào có thể đả thương được nó, cả Oanh Thời của hiện tại cũng vậy. Nguyệt Ca lằng lặng đợi nó tần công mình, rồi ôm chặt lấy cái móng vuốt đã đầm xuyên qua bụng hằn.
Hắn... dùng chính thân xác của hắn để giam giữ Quỷ Đoạt Phách vào trong.
Trong linh hồn con quỷ, còn chứa cả một phần của Ma Tôn. Tất cả hóa thành một dải oán khí màu đen bị hút vào bên trong người Nguyệt.
"Khai trận!"
Hắn hô, rồi Định Tiên hóa thành một cái lư khổng lồ, ôm bọc lấy cơ thể hắn.
Oanh Thời hốt hoảng giầy mình khỏi thứ thần lực đang o ép nàng, chợt cảm giác đè nặng trên người đã tiêu tán, nàng vội vã chạy tới, nước mắt trực trào mong mình có thể kịp với lấy gì của hẳn. Thế rồi thân thể Nguyệt cùng
Mặc Liên hóa thành những hạt bùi mỏng manh trước sức ép của pháp khí.
Trước lúc tan biến hoàn toàn, Nguyệt Ca cười buồn:
"Ta đợi nàng. Ở Thiên giới."
Rồi Định Tiên vỡ tan. Đem theo Mặc Liên, Nguyệt Ca, Ma Tôn cùng vỡ vụn.
Mất đi một hồn ba phách, Ma Tôn sẽ vĩnh viễn không thể hồi sinh một lần nào nữa.
Nguyệt Ca không ngờ lại có ngày hắn sẽ dùng pháp khí do địch thủ tạo ra để lưỡng bại câu thương thế này.
Oanh Thời chạy đến ngã khuyu, vùi cả mặt xuống đất. Nàng hoảng loạn vơ từng nắm đất nơi Định Tiên vừa tan biến, nhưng rồi đó lại chỉ là lớp cát mỏng manh nhanh chóng phiêu diêu theo cơn gió lạnh lòng người.
Nước mắt nàng lã chã tuôn rơi, rồi bỗng vỡ òa cảm xúc, gào khóc như một đứa trẻ....
"Diêm Vương, như thế ổn chứ?"- Phán quan hỏi.
Bách Lý Nguyệt Ca lúc này đang lằng lặng nhìn người hắn yêu, cái ấn ký huyết lệ đỏ tươi trên trán hẳn khẽ sáng lên, một giọt lệ long lanh rơi trên khóe mi trái của hắn. Hắn bước đi với gương mặt buồn thương vô tận.
Hắn đã dùng thổ nhưỡng và linh đan của Bạch Cốt Tinh luyện hóa cho mình một thân xác người phàm. Vốn định sẽ can thiệp vào mệnh cách của nàng theo cách "người" nhất có thể, vốn định sẽ giả làm phàm nhân, khiến nàng yêu hẳn, rồi dụ nàng tu tiền cùng hẳn.
Thế nhưng rồi lại chẳng ngờ sẽ bị thương chí mạng như thế, rồi đến nước phải lưỡng bại câu thương, đến nước phải tra tấn tâm lý nàng như vậy.
Hắn không nỡ giày xéo nàng thêm nữa, nàng chịu quá nhiều đau đớn rồi. Khi nhìn từng người rời xa nàng, giày xéo tâm can nàng vì đó là con đường mà kẻ tu tiên như nàng phải chịu, hắn thực sự đã xiêu lòng, hẳn chẳng nỡ khiến nàng dắn vặt mãi, cứ nhìn Mặc Liên mà xem... Chính nổi đau tang thương đấy đã khiến hắn ta trở nên méo mó cỡ nào.
Nguyệt Ca tự nhủ hắn sẽ không hạ phàm tìm nàng nữa. Hắn sẽ đợi nàng thôi, nếu không phải kiếp này, hắn tình nguyện đời đời kiếp kiếp, rũ bỏ thần cách, hóa thành phàm nhân, quấn chặt lấy tơ hồng đời nàng.
Nhưng sâu trong thâm tâm hắn, hắn vẫn mong là nàng sẽ cùng hắn...
Nàng có nghe thấy đúng không? Lần này, nàng sẽ tìm hắn chứ.
Hắn biết mình đang ích kỉ, nhưng hắn mong rằng, có một giây phút nào đó nàng đã rung động với hắn, sẽ vì hắn mà tu tiên, rồi nói với hắn rằng nàng sẽ trở thành Minh Hậu của hắn, đi với hắn đến cuối con đường.
"Thời, ta ở Thiên Giới đợi nàng.
Tí tách, tí tách, từng giọt máu đỏ tươi chảy xuống má nàng. Oanh Thời trợn tròn mắt, không dám tin vào mắt mình.
Nguyệt Ca đã dùng chính thân hắn cản lại sát chiêu cho nàng. Năm cái móng vuốt bẩn tưởi kia xuyên qua vai hắn, thừa ra cả đoạn, để cho máu theo đó mà chảy xuống gương mặt hoảng sợ của Oanh Thời.
Thanh trường kiếm của Nguyệt Ca đánh bật Ma Tôn lại ra sau, vết thương hở cứ vậy ứa máu ra, tuôn như thác, thấm đẫm vai và ngực hắn.
Oanh Thời sợ hãi, run rẩy che lại vết thương cho hắn, để rồi tay nàng cũng ướt đẫm máu tươi tanh nồng. Nàng bịt miệng vết thương, truyền tiên khí cho hắn, cố gắng giúp hắn đỡ được phần nào. Vết thương do oán khí gây ra cứ toát ra làn khói màu tím ôi thiu, ăn mòn da thịt khiến thương thể càng thêm trầm trọng. Hắn khẽ giằng tay nàng
ra.
Vô ích mà thôi... Hắn lại không muốn nàng sẽ dùng thứ tiên lực thuần khiết kia, được vắt kiệt từ sinh mạng nàng truyền cho hắn. Như vậy là quá đủ rồi. Cảnh tượng này, sao mà quen thuộc quá.
"Tất cả là tại ta... Tại ta..."- Nàng hoảng hốt, lắp bắp, mắt nàng hần cả lên những tia máu vì sợ.
Hẳn cười khó nhọc.
"Khong dau, nang lam tot lam."
Hắn không hề trách nàng, không mắng nàng chẳng nghe lời hắn, không quở nàng sao không ở đó ngoan ngoãn đợi hắn. Hắn vốn có cách riêng của mình, nhưng dầu sao... dù nàng có làm gì đi nữa, hắn đều sẽ chiều theo ý nàng, động viên an ủi nàng.
"Nang nhin xem."- Han chi ve phia Ma Ton dang om dau quan quai dau.
"Luồng ma khí từ kết giới chính là thần thức của Ma Tôn, không có thần thức, Quỷ Đoạt Phách sẽ đòi quyền kiểm soát cơ thể, mà một thân xác phàm nhân cũng chẳng thể nào gồng gánh được lượng lớn ma lực như thế nếu không có thần thức."
Khóe miệng hắn trào ra dòng máu đỏ tươi, hắn gượng nuốt ngược vào trong, vị giác hắn khó nhọc cảm nhận thứ mùi tanh nồng ấy. Nguyệt Ca xoa đầu nàng, cười dịu dàng.
"Nha đầu, ở đây ngoan ngoãn nhé."
Hắn không còn nói "đợi ta" nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn niệm loại thần chú gì đó, khiến chân Oanh Thời nặng như chì, chẳng thể nhấc mình lên cất bước, cũng chẳng thể cất lên được lời nào từ trong cuống họng, chỉ có thể bất lực nhìn hắn...
Nguyệt Ca rảo bước tới chỗ Ma Tôn, từng bước hắn đi oai phong, uy nghi lẫm liệt, hệt như vết thương trên kia chả hề hấn gì với hắn. Bóng lưng tiêu sái kia khiến Oanh Thời thoáng nhận ra, hắn sẽ làm gì đấy dại dột. Nàng muốn ngăn, nhưng không thể.
Bờ vai thẳng tắp ấy là bờ vai đã luôn đặt trăm họ lên tất cả, bờ vai gánh vác nghiệp giang sơn, bờ vai an ủi nàng mỗi khi giông tố bủa vây cuộc đời nàng. Khi ấy, như đồng cảm với chủ tử, thanh trường kiếm hắn cẩm trên tay cũng toát ra thứ ánh sáng kiêu dũng đẹp lạ kì.
Thần tôn Bách Lý Nguyệt Ca, vị thần của chiến tranh... là chiến thần.
Mái tóc hắn đen láy tung bay như dải lụa vấn vương khẽ khàng đung đưa theo nhịp bước.
"Định Tiên." - Hắn nói.
Chợt một đạo sét đánh xuống đì đùng khiến mặt đất rung chuyển, dư chấn khiến lớp đất cát xới tung mịt mù trên không trung. Xuất hiện giữa đạo sét là một pháp bảo trông như chiếc hô lô đúc bằng vàng. Nó tỏa ra ánh sáng vàng rực kiêu kì, những bụi tiên quanh nó cứ vậy thanh lọc toàn bộ oán khí xung quanh.
Mặc Liên lúc ấy. Không là Quỷ Đoạt Phách bấy giờ, màu mắt nó đã chuyển màu đỏ au của máu, nó gầm gừ, nhảy bổ lấy về phía Nguyệt Ca. Không một tác động vật lý nào có thể đả thương được nó, cả Oanh Thời của hiện tại cũng vậy. Nguyệt Ca lằng lặng đợi nó tần công mình, rồi ôm chặt lấy cái móng vuốt đã đầm xuyên qua bụng hằn.
Hắn... dùng chính thân xác của hắn để giam giữ Quỷ Đoạt Phách vào trong.
Trong linh hồn con quỷ, còn chứa cả một phần của Ma Tôn. Tất cả hóa thành một dải oán khí màu đen bị hút vào bên trong người Nguyệt.
"Khai trận!"
Hắn hô, rồi Định Tiên hóa thành một cái lư khổng lồ, ôm bọc lấy cơ thể hắn.
Oanh Thời hốt hoảng giầy mình khỏi thứ thần lực đang o ép nàng, chợt cảm giác đè nặng trên người đã tiêu tán, nàng vội vã chạy tới, nước mắt trực trào mong mình có thể kịp với lấy gì của hẳn. Thế rồi thân thể Nguyệt cùng
Mặc Liên hóa thành những hạt bùi mỏng manh trước sức ép của pháp khí.
Trước lúc tan biến hoàn toàn, Nguyệt Ca cười buồn:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ta đợi nàng. Ở Thiên giới."
Rồi Định Tiên vỡ tan. Đem theo Mặc Liên, Nguyệt Ca, Ma Tôn cùng vỡ vụn.
Mất đi một hồn ba phách, Ma Tôn sẽ vĩnh viễn không thể hồi sinh một lần nào nữa.
Nguyệt Ca không ngờ lại có ngày hắn sẽ dùng pháp khí do địch thủ tạo ra để lưỡng bại câu thương thế này.
Oanh Thời chạy đến ngã khuyu, vùi cả mặt xuống đất. Nàng hoảng loạn vơ từng nắm đất nơi Định Tiên vừa tan biến, nhưng rồi đó lại chỉ là lớp cát mỏng manh nhanh chóng phiêu diêu theo cơn gió lạnh lòng người.
Nước mắt nàng lã chã tuôn rơi, rồi bỗng vỡ òa cảm xúc, gào khóc như một đứa trẻ....
"Diêm Vương, như thế ổn chứ?"- Phán quan hỏi.
Bách Lý Nguyệt Ca lúc này đang lằng lặng nhìn người hắn yêu, cái ấn ký huyết lệ đỏ tươi trên trán hẳn khẽ sáng lên, một giọt lệ long lanh rơi trên khóe mi trái của hắn. Hắn bước đi với gương mặt buồn thương vô tận.
Hắn đã dùng thổ nhưỡng và linh đan của Bạch Cốt Tinh luyện hóa cho mình một thân xác người phàm. Vốn định sẽ can thiệp vào mệnh cách của nàng theo cách "người" nhất có thể, vốn định sẽ giả làm phàm nhân, khiến nàng yêu hẳn, rồi dụ nàng tu tiền cùng hẳn.
Thế nhưng rồi lại chẳng ngờ sẽ bị thương chí mạng như thế, rồi đến nước phải lưỡng bại câu thương, đến nước phải tra tấn tâm lý nàng như vậy.
Hắn không nỡ giày xéo nàng thêm nữa, nàng chịu quá nhiều đau đớn rồi. Khi nhìn từng người rời xa nàng, giày xéo tâm can nàng vì đó là con đường mà kẻ tu tiên như nàng phải chịu, hắn thực sự đã xiêu lòng, hẳn chẳng nỡ khiến nàng dắn vặt mãi, cứ nhìn Mặc Liên mà xem... Chính nổi đau tang thương đấy đã khiến hắn ta trở nên méo mó cỡ nào.
Nguyệt Ca tự nhủ hắn sẽ không hạ phàm tìm nàng nữa. Hắn sẽ đợi nàng thôi, nếu không phải kiếp này, hắn tình nguyện đời đời kiếp kiếp, rũ bỏ thần cách, hóa thành phàm nhân, quấn chặt lấy tơ hồng đời nàng.
Nhưng sâu trong thâm tâm hắn, hắn vẫn mong là nàng sẽ cùng hắn...
Nàng có nghe thấy đúng không? Lần này, nàng sẽ tìm hắn chứ.
Hắn biết mình đang ích kỉ, nhưng hắn mong rằng, có một giây phút nào đó nàng đã rung động với hắn, sẽ vì hắn mà tu tiên, rồi nói với hắn rằng nàng sẽ trở thành Minh Hậu của hắn, đi với hắn đến cuối con đường.
"Thời, ta ở Thiên Giới đợi nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro