Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-fan
Bữa sáng
Tô Phục Linh
2025-03-22 03:29:51
Lâm Ngư khoác áo khoác rồi xuống lầu, cậu vừa tới đầu cầu thang, Kỷ Sơn Dã ngồi trong xe đã vươn tay vẫy vẫy với cậu, Lâm Ngư vào trong xe."Sao anh biết em chuyển nhà?" Lâm Ngư hỏi anh.Kỷ Sơn Dã không trả lời cậu, ánh mắt ẩn giấu chút ngượng ngùng.Lâm Ngư biết mình đã không cần đáp án, Kỷ Sơn Dã yên lặng chính là câu trả lời rõ nhất. Cậu cau mày, hỏi: "Anh theo dõi em?""Không phải theo dõi..." Kỷ Sơn Dã trả lời rất nhanh: "Chỉ là anh muốn biết em ở đâu.""Anh bảo vậy không phải theo dõi thì còn gọi là gì?" Lâm Ngư đáp."Sao anh lại theo dõi em?""Anh chỉ nghĩ muốn nhìn em nhiều hơn, xin lỗi." Kỷ Sơn Dã hơi chột dạ, nói: "Nếu quấy rầy đến em, anh rất xin lỗi. Sau này anh sẽ không làm vậy nữa.""Anh đến đây từ lúc nào?" Lâm Ngư hỏi."Từ hơn mười giờ." Kỷ Sơn Dã trả lời."Sau khi đến thì anh vẫn chờ ở đây à?""Ừm." Kỷ Sơn Dã nói.Lâm Ngư nói: "Anh bảo em xuống là vì muốn nói chuyện gì?"Kỷ Sơn Dã: "Có phải em và... người bạn trai kia đã chia tay rồi không?"Lâm Ngư im lặng nhìn anh."Anh thấy em dọn đồ khỏi nhà cậu ta...""Nếu như... hai người chia tay rồi, vậy em có thể cho anh một cơ hội không?" Kỷ Sơn Dã nói một câu cực kỳ trúc trắc, anh chưa từng sốt sắng đến vậy: "Chúng mình bắt đầu lại có được không em?""Em không cần phải vội vàng từ chối anh, anh có thể đợi. Coi như em cho anh một cơ hội để theo đuổi em có được không?""Chúng mình quay lại nhé?"Lâm Ngư nhìn anh, lặng đi vài giây rồi hỏi anh: "Anh nghiêm túc sao?""Rất nghiêm túc." Kỷ Sơn Dã nói: "Từ ngày đầu tiên em trở về, anh đã muốn nói với em rồi.""Anh biết ở một vài phương diện, có thể anh sẽ không tốt bằng người bạn---" Kỷ Sơn Dã lại đổi giọng: "bạn trai cũ kia, nhưng trong tương lai, anh sẽ làm tốt hơn cậu ta."Lâm Ngư nói: "Anh hiểu lầm rồi, đàn anh không phải bạn trai cũ của em.""Hả?" Kỷ Sơn Dã tỏ vẻ lúng túng."Ý của em là, bọn em chưa từng hẹn hò, anh ấy chỉ là đàn anh của em thôi." Lâm Ngư không muốn hiểu lầm này càng lúc càng sâu nữa."Nhưng không phải em... bọn em ở chung sao?""Gần đây ký túc ở trường đang sửa, em không có chỗ ở, đàn anh tạm thời cho em ở nhờ thôi." Lâm Ngư nói: "Ở cùng chỗ chứ không phải cùng phòng."Kỷ Sơn Dã lại nói: "Nhưng trước đó, lúc ở núi Phục Nhai, hai người còn cùng đi xem phim mà?"Lâm Ngư nghĩ lại, hỏi anh: "Sao anh biết lúc bọn em ở núi Phục Nhai từng đi xem phim?"Kỷ Sơn Dã đưa mắt nhìn cậu, nói: "Trước đó anh có tới núi Phục Nhai tìm em.""Vốn định tới nói chuyện đàng hoàng với em nhưng lại nhìn thấy em và người đàn ông kia cùng đi xem phim."Lâm Ngư nghe thì im lặng."Thế nên, hai người vốn không hẹn hò?" Kỷ Sơn Dã nhìn Lâm Ngư."Là do anh hiểu lầm." Lâm Ngư nói: "Hơn nữa, lúc đó trông anh có vẻ không hề để ý nên em cũng không muốn giải thích với anh.""Anh xin lỗi." Kỷ Sơn Dã nói khẽ."Sao bây giờ anh lại thích xin lỗi em thế." Lâm Ngư lẩm bẩm.Kỷ Sơn Dã không lên tiếng.Lâm Ngư ngồi thẳng người, nhìn vào Kỷ Sơn Dã: "Em muốn biết một vấn đề, anh phải trả lời em nghiêm túc.""Gì cơ?""Anh muốn hẹn hò lại với em, là vì đọc được nhật ký của em, cảm thấy em đáng thương, thương hại em nên mới nói vậy?""Hay chẳng qua là vì không chấp nhận em có bạn trai mới, muốn chiếm hữu nên mới muốn bên em?"Không gian chợt im ắng một lúc khiến người ta vừa lúng túng lại hoảng hốt, Lâm Ngư cúi đầu, cậu biết Kỷ Sơn Dã đang nhìn mình nhưng vẫn không dám ngẩng đầu nhìn lại."Không phải nguyên nhân nào cả." Kỷ Sơn Dã nói."Muốn lại được ở bên em, chỉ vì anh yêu em. Anh đã từng sai lầm một lần khi chia tay với em, anh không muốn sai lần thứ hai." Kỷ Sơn Dã lẩm bẩm.Lâm Ngư cúi đầu, tay siết chặt: "Mẹ em chỉ là ảo giác của em, từ khi em học cấp hai, bà đã mất rồi. Thế nên, nói cách khác, em chính là bệnh nhân tâm thần." Cậu nói: "Biết những điều này rồi, liệu anh còn muốn bên em không?"Kỷ Sơn Dã nở nụ cười: "Em cảm thấy anh sẽ từ bỏ vì lý do này ư?"Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay Lâm Ngư: "Cho anh một cơ hội được không? Lần nữa yêu anh nhé.""Được không em?" Anh thấy Lâm Ngư không trả lời bèn hỏi lại lần nữa.Lâm Ngư: "Hiện tại em rất rối, anh để em nghĩ một thời gian được không?""Được, em muốn bao lâu?""Em...""Không sao, em muốn bao lâu, anh đều sẽ chờ em." Kỷ Sơn Dã nói."Em về ngủ trước đi, hôm nay muộn quá rồi." Kỷ Sơn Dã mở cửa xe giúp cậu: "Sáng mai anh lại tới tìm em."Cuối cùng Lâm Ngư đưa mắt nhìn Kỷ Sơn Dã rồi vẫn lên lầu.10.Từ sau cuộc nói chuyện trong xe hôm đó, Lâm Ngư cảm nhận rõ Kỷ Sơn Dã như chuyển sang trạng thái khác.Nếu như nói trước đây, anh trong trạng thái do dự chần chừ không bước thì hiện giờ anh đã chuyển sang trạng thái tiến công mãnh liệt, bước nhanh về phía trước.Sáng hôm sau, Lâm Ngư vừa rời giường vệ sinh cá nhân đã nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài. Cậu ra mở cửa, thấy Kỷ Sơn Dã mang theo túi lớn đồ ăn sáng đứng bên ngoài.Kỷ Sơn Dã giơ tay lên: "Tới đưa cơm cho em."Cậu còn chưa nói gì, Kỷ Sơn Dã đã tự đi vào. Anh vừa quan sát nhà vừa đi tới bên bàn ăn, đặt bữa sáng lên bàn, mở túi ra: "Anh mua tiểu long bao của quán dưới lầu nhà anh, không phải trước đây em thích quán này nhất sao.""Mau ăn đi, ăn xong anh đưa em tới trường." Kỷ Sơn Dã nói.Lâm Ngư nói: "Không cần đâu, em tự đi tàu điện ngầm là được rồi, gần lắm.""Vậy anh đưa em tới ga tàu điện ngầm." Kỷ Sơn Dã lại nói.Anh đi tới, đẩy Lâm Ngư tới bên bàn ăn ngồi xuống: "Mau ăn đi, không là lát nữa nguội mất."Lâm Ngư ăn tiểu long bao, Kỷ Sơn Dã ngồi đối diện đang nhìn cậu. Lâm Ngư nhìn anh, đẩy đồ qua: "Anh cũng ăn đi."Kỷ Sơn Dã thấy thì chỉ cười, lắc đầu: "Anh nhìn em ăn là được rồi."Lúc anh nói lời này, đôi mắt sáng tựa như những vì sao trên bầu trời đêm, Lâm Ngư bèn quay đầu đi, thực sự không dám nhìn thẳng vào anh.Lâm Ngư tường rằng hôm nay đến đưa bữa sáng là Kỷ Sơn Dã nổi hứng nhất thời, nhưng cậu không ngờ, mấy ngày tiếp theo, anh đều tới nhà đưa bữa sáng cho cậu vào cùng một thời điểm.Mỗi lần anh tới đều không nói quá nhiều, như chỉ đơn thuần tới đưa bữa sáng cho cậu, chở cậu tới trường, nhìn cậu một lúc rồi về.Được một thời gian, rốt cuộc Lâm Ngư không nhịn được hỏi anh: "Mỗi ngày anh đều đến chỗ em không làm chậm trễ công việc của anh sao?""Anh không phải đi đóng phim à?" Từ sau khi gặp lại Kỷ Sơn Dã, Lâm Ngư chưa từng thấy anh bận bịu làm việc. Trước đó, khi bọn họ yêu nhau thường rất lâu không gặp gỡ chứ không giống như bây giờ, gần như ngày nào cũng đều gặp."Không, gần đây anh đang nghỉ ngơi." Kỷ Sơn Dã nói."Sao anh không đi đóng phim nữa?" Lâm Ngư hỏi anh."Không có kịch bản hay, cũng không có ekip nào ổn cả." Nói đúng ra, kể từ sau khi chia tay với Lâm Ngư, Kỷ Sơn Dã lựa chọn bặt vô âm tín, anh phát hiện mình đã coi nhẹ sự phù phiếm của giới giải trí. Một phần nguyên nhân trước kia anh chia tay với Lâm Ngư cũng vì hiện thực bên nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro