Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-fan

Cafe đen

Tô Phục Linh

2025-03-22 03:29:51

"Sao cậu đeo khẩu trang thế? Ốm à?" Anh ta hỏi."Ừm." Lâm Ngư trả lời qua loa.Ngay lúc cậu đang rầu rĩ làm sao để diễn viên nam này không nói gì khi trang điểm nữa, đột nhiên có mấy người từ ngoài phòng trang điểm đi vào, Lâm Ngư ngẩng đầu nhìn thấy Kỷ Sơn Dã với vóc dáng cao nhất đi ở sau cùng.Cậu cảm giác bọn họ đang lặng lẽ nhìn nhau từ xa trong một thoáng, sau đó Lâm Ngư nhanh chóng cúi đầu tránh đi.Mấy người trong phòng trang điểm thấy Kỷ Sơn Dã đến thì vội vàng đứng lên chào hỏi: "Chào anh Kỷ.""Anh Kỷ, sao anh cũng tới thế?"Kỷ Sơn Dã nói: "Chuyển cảnh. Phòng trang điểm ở bên kia có vấn đề nên tôi chuyển tới phòng trang điểm này."Lớp trang điểm trên mặt Kỷ Sơn Dã không quá tinh xảo, vì để phù hợp với vai diễn, thậm chí trông anh còn có phần chật vật. Mái tóc tán loạn, đôi mắt có quầng thâm sẫm màu, đến cả bờ môi cũng đang khô nứt. Chỉ trang điểm vậy mà trông anh vẫn đẹp trai.Có vài người chính là như vậy, dù có nằm trên đất, trên người rồi mặt toàn là nước bùn dơ bẩn thì trước ống kính vẫn đẹp đẽ. Cái đẹp lan tràn trong không khí rõ là để chỉ kiểu người như Kỷ Sơn Dã.Lâm Ngư thản nhiên tiếp tục trang điểm cho người ta, ánh mắt liếc thấy Kỷ Sơn Dã ngồi trên ghế bên cạnh mình, còn thợ trang điểm của anh đang đứng đằng sau dặm lại cho anh. Lâm Ngư cảm giác khoảnh khắc anh ngồi xuống này, trái tim như chợt hẫng một nhịp.Kỷ Sơn Dã cúi đầu đọc kịch bản, một cô gái phụ trách trang phục bên cạnh trò chuyện với anh: "Anh Kỷ, đã rất lâu anh không đóng phim rồi. Lần này có thể xem anh đóng, em thật sự rất vui."Kỷ Sơn Dã không ngẩng đầu mà chỉ cười: "Chỉ thời gian ngắn không đóng thôi.""Anh Kỷ, em là fan của anh, lát nữa em có thể chụp ảnh chung với anh không?" Cô ta lại hỏi.Kỷ Sơn Dã ngẩng đầu nhìn cô ta, nói: "Giờ tôi đang mặc trang phục diễn nên không tiện lắm, đợi lát nữa nghỉ có thời gian sẽ chụp với cô.""Dạ, dạ được.""Vậy em có thể xin chữ ký được không?""Được.""Cám, cám ơn anh." Cô ta đưa một cuốn sổ và chiếc bút tới, Kỷ Sơn Dã ký tên xong rồi đưa lại cho cô ta.Cô ta rất sung sướng, còn định nói thêm gì đó thì có một người đàn ông hơi mập bên cạnh anh đi tới chắn ánh mắt cô ta: "Xin lỗi, anh Kỷ phải đọc kịch bản, hiện tại vẫn đang trong giờ làm việc, có chuyện gì chúng ta nói sau được không?""Được, được." Cô ta vội vàng gật đầu.Lâm Ngư trang điểm cho nam diễn viên xong, rồi lại chuyển sang trang điểm cho một người khác. Còn Kỷ Sơn Dã ngồi chưa được bao lâu đã chuyển cảnh xong, đạo diễn gọi anh qua, cậu thì vẫn đứng đó trang điểm cho diễn viên khác.Trang điểm một mạch tới tám giờ tối, cuối cùng Lâm Ngư cũng có chút thời gian nghỉ ngơi nhưng vẫn chưa thể đi, lát nữa cậu còn phải trang điểm cho mấy diễn viên nữa. Diễn viên đều bị gọi đi đóng phim rồi, cậu mệt mỏi ngồi sải lai trên ghế, một mình dọn đồ đạc trong phòng trang điểm thì Kỷ Sơn Dã và người đàn ông hơi mập theo anh đột nhiên đi tới, Lâm Ngư thoáng kinh ngạc. Kỷ Sơn Dã ngồi vào chỗ ban nãy, lại bên cạnh cậu."Anh Kỷ, anh có đói không? Có muốn ăn tạm chút gì đó không?""Không cần, lát nữa rồi ăn." Kỷ Sơn Dã nói."Dạ." Cậu ấy lại hỏi: "Lát nữa phải quay cảnh đêm, anh Kỷ, em gọi gì đó cho anh tỉnh táo nhé. Anh uống cafe đen hay uống trà?""Cái nào cũng được." Kỷ Sơn Dã tập trung đọc kịch bản.Vài phút sau, Kỷ Sơn Dã đột nhiên nói với người đàn ông kia: "Tiểu Chu, cậu ra xe bảo mẫu lấy giúp tôi cái gối cổ vào đây."Tiểu Chu hơi bất ngờ nhưng lập tức cung kính nói: "Vâng."Lâm Ngư thoáng ngừng động tác dọn dẹp đồ trang điểm, nếu như người đàn ông kia đi ra ngoài, vậy thì chẳng phải trong phòng trang điểm chỉ còn hai người là cậu và Kỷ Sơn Dã sao?Sau khi Tiểu Chu ra ngoài, bầu không khí trong phòng trang điểm đột nhiên trở nên yên tĩnh. Sự yên tĩnh này khiến Lâm Ngư cảm thấy khác thường, cậu làm bộ bận rộn, cẩn thận thu dọn lại túi trang điểm của mình nhưng thật ra, lúc này cầm đồ gì trên tay, chính cậu đều không rõ lắm."Có cầm ảnh ký tên không?" Kỷ Sơn Dã không ngẩng đầu, vừa lật kịch bản trong tay vừa hỏi.Lâm Ngư nhìn anh, hơi bất ngờ Kỷ Sơn Dã lại hỏi chuyện cậu. Nhưng càng bất ngờ hơn là, Kỷ Sơn Dã còn nhận ra cậu. Lần trước và lần này gặp, cậu đều đeo khẩu trang, thế mà anh vẫn nhận ra được."Này?" Lâm Ngư mãi không nói gì, Kỷ Sơn Dã bèn ngẩng đầu nhìn cậu.Lâm Ngư nghĩ đến lần trước gặp mặt, tránh ánh mắt của anh, hốt hoảng vội vàng trả lời: "Có, có cầm." Thật ra cậu không cầm.Kỷ Sơn Dã cười: "Không ngờ cậu lại là thợ trang điểm của đoàn làm phim này."Lâm Ngư nói: "Trùng hợp thôi."Lát sau, Kỷ Sơn Dã hỏi cậu: "Hôm ấy sao cậu lại nói với tôi mấy câu kia?"Lâm Ngư nhanh chóng ý thức được ý anh là gì, cậu không ngờ Kỷ Sơn Dã trực tiếp như vậy nên hơi ngây người, không biết trả lời thế nào, yên lặng trong thoáng chốc."Có phải cậu đã biết gì đó hay không?" Anh lại hỏi.Lâm Ngư do dự, há rồi lại khép miệng lại, cuối cùng vẫn không nói."Không sao, cậu cứ nói đi."Lâm Ngư nói: "Hôm đó tôi vô tình thấy Đàm Linh và Chung Viễn hôn nhau."Kỷ Sơn Dã nhìn cậu, cười cười: "Thì ra là thế."Căn phòng yên tĩnh trở lại, Lâm Ngư chỉ cảm thấy ngột ngạt vì sự yên tĩnh này. Trong lòng lại rối rắm nghĩ đến phỏng đoán nguyên nhân anh và Đàm Linh chia tay mà trên mạng lan truyền xôn xao thời gian trước, thật sự không nhịn được tò mò bèn nhỏ giọng hỏi anh: "Anh và Đàm Linh chia tay là vì... là vì chuyện tôi đã nói với anh đó sao?"Kỷ Sơn Dã thoáng dừng động tác lật kịch bản, nhìn về phía cậu.Cuối cùng Lâm Ngư nhận được một câu trả lời bâng quơ sao cũng được."Không hẳn vậy." Kỷ Sơn Dã nói nhưng không giải thích tiếp.Cho dù ai cũng nói diễn viên giống người bình thường, có thất tình lục dục, cuộc sống đời thường. Nhưng phần lớn mọi người đều hiểu rằng, diễn viên yêu đương khác hẳn với người bình thường, cuộc sống của bọn họ bị cản trở, chỉ có thể nhìn thoáng được một góc qua một số ảnh chụp từ tạp chí tư nhân săn tin, hơn nữa, dù được nhìn thấy một góc cũng không xác định được đó là thật hay không.Thật thật giả giả, không ai nói rõ được.Lâm Ngư không trông mong có thể biết được toàn bộ câu chuyện từ Kỷ Sơn Dã. Không có diễn viên nào bằng lòng tiết lộ cuộc sống riêng tư của mình cho một người bình thường làm để tài để buôn chuyện, nếu Kỷ Sơn Dã nói gì đó với cậu thật thì đó mới là mơ hão.Tiểu Chu từ bên ngoài về, mang theo gối cổ, và mang theo cả cafe đen thì thấy Kỷ Sơn Dã ngồi trên ghế đọc kịch bản, thợ trang điểm ở bên cạnh đang đứng đó dọn đồ, trong phòng rất yên tĩnh.Tiểu Chu thoáng kinh ngạc, bởi vì bình thường Kỷ Sơn Dã không quen ngồi cùng chỗ với nhân viên trong đoàn làm phim. Nếu như đoàn làm phim không có phòng nghỉ đơn thì thường anh sẽ quay về xe bảo mẫu ngồi. Chỉ không ngờ, hôm nay anh lại ngồi trong phòng trang điểm này lâu thế."Anh Kỷ, gối cổ của anh đây." Tiểu Chu đưa đồ cho anh."Để đó đi." Kỷ Sơn Dã không ngẩng đầu, mắt vẫn đang nhìn kịch bản.Tiểu Chu không dám quấy rầy Kỷ Sơn Dã, cậu ấy biết lúc đọc kịch bản, Kỷ Sơn Dã muốn cực kỳ yên tĩnh. Vì thế cậu ấy đưa mắt quan sát người còn lại trong phòng - thợ trang điểm kia. Người này khá cao, khoảng chừng một mét tám, mặc một chiếc sơ mi trắng đơn giản nhất, quần jean, tóc hơi xoăn, buộc một lọn lỏng ra sau đầu, cậu đeo một chiếc khẩu trang màu xanh lam, nghiêng mặt, không rõ diện mạo nhưng hẳn là một người rất đẹp trai.Có điều cũng chưa biết đâu được, sau khi tháo khẩu trang ra có còn đẹp được vậy hay không thì không chắc.Lâm Ngư đã nhận ra ánh mắt không hề kiêng dè từ Tiểu Chu, tuy cậu không rõ vì sao Tiểu Chu nhìn mình nhưng cậu không thích bị người khác nhìn chằm chằm, lòng thầm sợ hãi, cả người đều không thoải mái. Vì thế cậu chẳng màng lịch sự, chỉ cứng người bước chân nhanh chóng đi ra ngoài.Đợi đến khi cậu trở lại, Kỷ Sơn Dã đã không còn ngồi đó, trợ lý của anh cũng đi mất, chỉ còn lại phòng trang điểm trống không và cốc cafe đen đặt trên chiếc bàn trước đó.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-fan

Số ký tự: 0