Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-fan
Cơ bụng
Tô Phục Linh
2025-03-22 03:29:51
D*c vọng trong mắt Kỷ Sơn Dã càng nồng hơn, anh vuốt v3 lên vết hôn đó, Lâm Ngư cau mày đập tay anh: "Sau này anh đừng để lại dấu hôn cho em nữa.""Tại sao?" Kỷ Sơn Dã nói."Để người khác nhìn thấy thì không hay, hôm qua Chu Chi Tường đã thấy rồi.""Cậu ấy thấy thì thấy thôi." Kỷ Sơn Dã không cho là đúng: "Đâu phải cậu ấy không biết quan hệ của chúng mình.""Em không muốn để người khác nhìn thấy." Bị người khác nhìn thấy cuộc sống cá nhân của mình và Kỷ Sơn Dã, Lâm Ngư cảm thấy hơi xấu hổ."Có được không anh?" Lâm Ngư lại đẩy anh."Được, nghe em." Kỷ Sơn Dã đồng ý đáp.Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Kỷ Sơn Dã đi mở cửa, là Chu Chi Tường tới đón anh đến rạp. Kỷ Sơn Dã không thể ở khách sạn nữa, thay đồ xong rồi chuẩn bị đi cùng Chu Chi Tường ra ngoài."Em muốn ăn gì, thiếu gì thì nói với anh, anh dặn người đưa đến cho em." Kỷ Sơn Dã dặn dò cậu."Được, em biết rồi."Chu Chi Tường gật đầu chào tạm biệt cậu, Kỷ Sơn Dã đội mũ lưỡi trai lên rời đi, chỉ còn một mình Lâm Ngư ở lại khách sạn.Cậu nghĩ, có lẽ đây mới đúng là tình trạng yêu đương bình thường của cậu và Kỷ Sơn Dã. Bọn họ đều phải chờ đợi, không phải Kỷ Sơn Dã chờ cậu thì lại là cậu ở khách sạn chờ anh.Lúc Kỷ Sơn Dã bận rộn, Lâm Ngư ngồi một mình trên ghế sofa xem TV, chơi game. Dù sao, trước đây hầu hết thời gian nghỉ ngơi cậu đều làm vậy, cũng không khác gì ở khách sạn cả.Cơm tối là niêu hấp cách thuỷ Kỷ Sơn Dã dặn Chu Chi Tường đưa đến, lúc cậu nhận được đồ, cơm trong niêu vẫn còn nóng hổi, Kỷ Sơn Dã bảo cậu gửi ảnh cậu ăn cơm cho anh, Lâm Ngư bèn chụp cho anh. Nhưng không ngờ là Kỷ Sơn Dã còn nói muốn xem ảnh cậu selfie ăn cơm.Lâm Ngư cười khẽ, nghĩ thì ra diễn viên nổi tiếng hẹn hò cũng giống người bình thường.Có điều, cuối cùng cậu vẫn gửi ảnh cho Kỷ Sơn Dã.Buổi tối, hơn mười giờ Kỷ Sơn Dã về. Lúc anh về đến, Lâm Ngư đang ngồi trên thảm, xem tài liệu mà giáo viên hướng dẫn vừa gửi cậu trên laptop đặt trên bàn nhỏ uống trà.Kỷ Sơn Dã cởi áo khoác, ngồi trên ghế sofa, tay khoác lên vai cậu, cũng nhìn vào laptop rồi hỏi: "Không phải em được nghỉ à, sao vẫn phải làm?"Lâm Ngư nói: "Giáo viên hướng dẫn không tìm được ai nên em đành phải làm."Kỷ Sơn Dã nói: "Lúc nào mới xong?""Sắp xong rồi, chừng nửa tiếng nữa."Nói rồi, Lâm Ngư đứng lên, nói với Kỷ Sơn Dã: "Em đi tắm trước, anh xem tin nhắn trên điện thoại giúp em, nếu có người gửi tải liệu cho em thì nhớ báo em một tiếng.""Được, em đi đi." Kỷ Sơn Dã nói.Lâm Ngư cầm đồ ngủ vào nhà tắm, một lát sau, điện thoại Lâm Ngư trên bàn reo lên. Kỷ Sơn Dã đưa mắt nhìn, màn hình hiển thị người tên Trâu Đào gửi một tập tin cho cậu.Kỷ Sơn Dã gọi Lâm Ngư: "Trâu Đào vừa gửi một tập tin cho em."Tiếng nước trong nhà tắm ào ào, giọng Lâm Ngư có phần không rõ: "Được, em biết rồi."Kỷ Sơn Dã vốn định để điện thoại Lâm Ngư xuống, chỉ là lúc này, điện thoại Lâm Ngư lại reo lên báo có tin nhắn, Kỷ Sơn Dã đưa mắt nhìn theo thói quen thì nhíu mày lại.Bạn học: [Đã ngủ chưa?]Kỷ Sơn Dã ấn vào khung trò chuyện của người được Lâm Ngư lưu là bạn học này thì mới phát hiện, hôm qua rồi hôm kia cậu ta đều hỏi Lâm Ngư cùng một câu hỏi, Lâm Ngư không trả lời.Kỷ Sơn Dã lướt lên trên, xem lịch sử trò chuyện của cậu ta và Lâm Ngư.Bạn học: [Hôm nay tới phòng gym, nay cậu làm gì thế?]Bạn học: [Ảnh.]Trong ảnh là một người đàn ông soi gương chụp selfie, mặc áo ba lỗ bó sát người, cố ý kéo áo lên qua bụng lộ ra cơ bụng miễn cưỡng thành hình, dưới cậu ta mặc một chiếc quần đùi thể thao, lưng quần kéo cực thấp.Bạn học: [Sao cậu không trả lời tôi? Ngủ rồi sao?]Bạn học: [Mệt quá à? Có cần tôi tới nhà ăn số hai lấy bánh ngọt cho cậu không, không phải cậu thích món đó nhất sao.]Bạn học: [Sao không nói chuyện?]Bạn học: [Cậu không nói là tôi tới tận phòng ngủ cậu đưa đó nhé.]Lâm Ngư: [Không cần đưa.]Lâm Ngư: [Cám ơn ý tốt của cậu.]Mày Kỷ Sơn Dã nhíu chặt lại, sắc mặt cũng trở nên cực kỳ khó coi. Anh tiếp tục lướt lên trên, người này gửi cho cậu rất nhiều tin nhắn.Bạn học: [Hôm nay lúc làm thí nghiệm chụp ảnh cho cậu này, đẹp không?]Bạn học: [Ảnh.]Bạn học: [Tối cùng ra ngoài ăn cơm, nhé?]Lâm Ngư: [Không đâu, cám ơn.]Bạn học: [Sao cậu cứ từ chối tôi?]Lâm Ngư: [...]"Anh đang xem gì thế?" Không biết Lâm Ngư đi tới ngồi bên cạnh Kỷ Sơn Dã từ lúc nào, cậu vừa lau tóc vừa hỏi anh.Kỷ Sơn Dã đưa điện thoại cho cậu xem, vẻ mặt khó chịu: "Người này là ai?"Lâm Ngư đưa mắt nhìn: "Bạn học của em.""Bạn học em đối xử với em kiểu này?" Kỷ Sơn Dã tức tới bật cười: "Rõ ràng cậu ta đang quấy rối em mà em không thấy sao?""Quấy rối?" Lâm Ngư hơi khựng lại, thực ra cậu không có ấn tượng mấy với bạn học này, bởi vì đề tài nghiên cứu ở trường nên không thể không kết bạn, tên danh bạ cũng chỉ để tạm. Sau đó, Lâm Ngư cứ cảm thấy người bạn học này cực kỳ kỳ lạ, suốt ngày gửi mấy tin nhắn khó hiểu cho cậu chứ vốn không nghĩ đến phương diện khác."Gửi ảnh này cho em không phải quấy rối thì là gì? Dáng người có vậy mà còn dám khoe khoang." Lồ|\|g ngực Kỷ Sơn Dã như nghẹn lại không chỗ trút. Anh nhìn Lâm Ngư chằm chằm, hỏi: "Còn nữa, sao cậu ta biết em thích ăn loại bánh ngọt nào?"Lâm Ngư bị hỏi mà bối rối: "Chắc là đoán, bình thường em hay ăn bánh ngọt ở nhà ăn đó nhất."Kỷ Sơn Dã cứ nhìn cậu mãi không nói gì.Lâm Ngư hơi sợ, cậu cảm thấy Kỷ Sơn Dã thế này có phần xa lạ."Đưa điện thoại cho anh." Kỷ Sơn Dã nói.Lâm Ngư ngoan ngoãn đưa điện thoại cho anh.Cậu thấy Kỷ Sơn Dã soạn tin trên khung trò chuyện của mình với bạn học kia.[Tôi đã có bạn trai, sau này cậu đừng nhắn tin làm phiền tôi như vậy nữa. Tôi không có hứng thú với bất cứ chuyện gì của cậu cả, nếu cậu làm phiền nữa, tôi sẽ trực tiếp báo cảnh sát.]Lâm Ngư thấy anh gửi tin nhắn bèn hỏi: "Làm vậy có phải hơi chuyện bé xé ra to rồi không?""Chuyện bé xé ra to?" Kỷ Sơn Dã nhìn cậu, một giây sau anh lập tức ấn chọn chặn người bạn kia trên điện thoại."Anh không cảm thấy đây là chuyện bé." Kỷ Sơn Dã nói.Lâm Ngư lấy lại điện thoại, hỏi anh: "Sao anh lại chặn cậu ta?"Kỷ Sơn Dã: "Không chặn cậu ta, em còn muốn giữ lại làm gì?"Lâm Ngư giải thích: "Cậu ta là thành viên trong nhóm bọn em, sau này còn rất nhiều việc phải trao đổi với cậu ta, có rất nhiều tài liệu thí nghiệm đều ở chỗ cậu ta. Anh chặn cậu ta rồi, sau đó em vẫn phải kết bạn lại.""Hai người còn cùng một nhóm?""Đúng vậy.""Vậy em bảo với giáo viên hướng dẫn đổi nhóm lại.""Gì mà đổi nhóm lại, đây là việc đã quyết định từ lúc khai giảng rồi, đã có hướng nghiên cứu của đề tài, sao đổi được?" Lâm Ngư không hiểu sao tự dưng lại nhảy qua chuyện đổi nhóm.Ánh mắt Kỷ Sơn Dã lạnh đi: "Nên là bây giờ em đang cãi nhau với anh vì cậu ta sao?"Lâm Ngư rất bất đắc dĩ: "Em không muốn cãi nhau với anh mà. Em chỉ nói là, chỉ vì một người như vậy mà phải đổi nhóm thì toàn bộ nỗ lực và thành quả thời gian trước của em đều uổng phí, em không muốn thế, hơn nữa đổi nhóm rất phiền phức, không đơn giản như anh nói."Kỷ Sơn Dã nói: "Vậy ý em là sau này em vẫn phải làm chung với cậu ta?"Lâm Ngư thở dài, nói: "Có lẽ là bạn học em có hơi... nhưng em mặc kệ cậu ta là được rồi. Trước đây em cũng không để ý đến cậu ta, đâu phải anh không nhìn thấy. Nhưng bọn em cùng nhóm, chắc chắn không thiếu được việc chạm mặt hay trao đổi. Với lại em là bạn trai anh, hoàn toàn không có ý gì với cậu ta cả, anh không cần lo lắng đâu."Kỷ Sơn Dã nhìn cậu không lên tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro