Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-fan

Dễ hợp dễ tan

Tô Phục Linh

2025-03-22 03:29:51

5.Ngày 13 tháng 4 năm 2021Tôi chưa chết.Vài giây trước khi nuốt thuốc, tôi vẫn do dự, đành từ bỏ.Dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên tôi thử, mấy lần trước đây đều không thành công, cũng không thiếu gì lần này.Tham sống sợ chết, tôi chợt nghĩ đến cụm từ này.Tôi cảm giác trạng thái của mình càng ngày càng kém, cuối tuần trước lúc tới gặp bác sĩ Trương, tôi không hề nói câu nào, chỉ yên lặng ngồi trên ghế.Cuối cùng anh ấy hỏi tôi có gặp lại mẹ hay không, tôi vẫn không trả lời.Một lần tư vấn tâm lý thất bại nhưng vẫn phải trả tiền cho anh ấy như bình thường.Nói đến đây, tôi còn phải cảm ơn Kỷ Sơn Dã, nếu không phải vì đợt đó làm thợ trang điểm cho anh thì tôi hoàn toàn không cáng đáng nổi tiền khám bác sĩ tâm lý.Thực ra mọi người bên cạnh đều nhận ra tình trạng gần đây của tôi không ổn, giống như hồn ma vất vưởng vậy. Tuy rằng bọn họ không biết tôi có chuyện gì nhưng vẫn sẽ an ủi tôi. Rất cảm ơn vì bọn họ đã quan tâm đến tôi nhưng tôi vẫn cho rằng mình không hề có cảm giác tồn tại.Tôi tự cảm nhận rằng, mình phải làm chút gì đó thay đổi. Ví dụ như lúc trước quyết định viết nhật ký, ít nhất phải có chút gì mới bắt đầu.Học kỳ này sắp kết thúc, giáo viên hướng dẫn nói kỳ sau trưởng khoa Trương có một hạng mục nghiên cứu ở núi Phục Nhai, ông ấy muốn dẫn hai sinh viên đi theo. Tôi có hơi muốn đi.Những bạn học khác đều không muốn đi, vì núi Phục Nhai quá hẻo lánh, định vị bản đồ hoàn toàn không tìm được vị trí cụ thể của nó, bởi vì nơi đây không có sóng. Điều kiện sinh hoạt cũng rất gian khổ, hơn nữa còn không biết khi nào hạng mục nghiên cứu sẽ kết thúc.Nhưng tôi vẫn cảm thấy rất hứng thú, bởi vì hạng mục nghiên cứu liên quan đến khía cạnh gây trồng cây chất lượng tốt, đây cũng là phương hướng mà tôi luôn nghiên cứu. Nếu có thể thành công, nhận được giải thưởng là không nghi ngờ, cũng coi như một bước tiến nho nhỏ trong phát triển nông nghiệp.Đây là một phần nguyên nhân, ngoài ra, tôi chỉ muốn thoát khỏi tình trạng hiện tại, tôi cần phải chuyển sự chú ý của mình sang các phương diện khác, không nghĩ đến chuyện của bản thân nữa.Hôm nay là ngày thứ mười bảy chia tay với Kỷ Sơn Dã, chúng tôi không có bất cứ liên hệ nào, giống như bản thân thực sự biến mất khỏi thế giới của anh rồi.6.Ngày 14 tháng 4 năm 2021Không có chuyện gì cả.Không có nhật ký.7.Ngày 15 tháng 4 năm 2021Lúc đăng ký hạng mục của trưởng khoa Trương, đàn anh hơn tôi một khoá cũng đăng ký tham gia. Nhưng trưởng khoa Trương nói, thời gian của hạng mục yêu cầu sớm hơn, bảo tôi tuần sau chuẩn bị đồ đạc đi với ông ấy.Trước khi đi phải gửi đại cương luận văn cho giáo viên hướng dẫn, bởi vì núi Nhai Sơn không có sóng, ngày về không chắc chắn nên phải chuẩn bị trước.Tôi đành bận bịu làm thí nghiệm suốt đêm, tìm tài liệu rồi viết luận văn.Có hơi luống cuống tay chân.Ngày 18 tháng 4 năm 2021Tôi xuất phát đi núi Phục Nhai, hai tiếng đi máy bay, bảy tiếng ngồi xe buýt, một tiếng đi bộ mới kéo được vali tới chân núi Phục Nhai.Tạm thời khoảng thời gian này chưa cần đi l3n đỉnh núi, làm quen với hoàn cảnh trước đã.Cảnh đêm nơi đây rất đẹp, vừa ngẩng đầu là có thể thấy bầu trời đầy sao. Chúng tôi ở trong một khoảnh sân của gia đình nhà nông dưới chân núi, mạng hơi yếu nhưng tôi vẫn phải tranh thủ thời gian viết luận văn mà giáo viên hướng dẫn sắp xếp.8.Ngày 20 tháng 4 năm 2021Ba giờ sáng, tay tôi hơi run, đến giờ hơi thở vẫn chưa bình thường lại được.Ban nãy, Kỷ Sơn Dã gọi điện thoại cho tôi, anh lại không chặn tôi.Tôi đang mải xem tài liệu, lúc có cuộc gọi đến, không nhìn đến tên đã lập tức nghe máy.Tôi "Alo" một tiếng, bên kia mãi không có tiếng nói bèn lấy điện thoại ra nhìn thử mới phát hiện là Kỷ Sơn Dã gọi đến.Tim như thắt lại trong phút chốc, lồ|\|g ngực như nghẹn lại, hơi thở cũng trở nên kiềm chế. Qua thêm mười mấy giây, đầu dây bên kia vẫn yên lặng, tôi nghĩ có lẽ là Kỷ Sơn Dã gọi nhầm nhưng tôi không muốn cúp máy.Nhưng mà, Kỷ Sơn Dã lập tức nói chuyện."Mấy đồ của em còn cần hay không?" Kỷ Sơn Dã hỏi tôi.Là giọng của Kỷ Sơn Dã, tôi không biết tại sao, bỗng hơi muốn khóc. Có điều tôi vẫn siết chặt lòng bàn tay, đến cả hơi thở cũng trở nên khẽ khàng.Thực ra tôi có hơi sững sờ, hoàn toàn không nghĩ được anh vừa hỏi mình chuyện gì, chỉ đơn thuần muốn nghe giọng anh nói."Mấy đồ em còn để nhà anh ấy, lúc nào em tới lấy?" Anh lại hỏi lại tôi.Lần này, tôi đã nghe được anh đang hỏi cái gì. Trái tim như thắt lại chầm chậm giãn ra, thì ra, anh gọi điện thoại cho tôi chỉ là vì muốn hỏi chuyện này."Anh gửi tới trường đi, em nhờ người lấy hộ." Tôi đáp.Hình như Kỷ Sơn Dã cười: "Sao thế? Đến cả đồ của mình mà cũng không cần à.""Không phải, em không có ở trường." Tôi nói."Vậy em ở đâu?" Anh lại hỏi.Tôi chợt yên lặng vài giây: "Ở trên núi, có một hạng mục nghiên cứu của trưởng khoa ở đây.""Lúc nào em về?" Anh hỏi thêm."Chưa biết." Đúng là tôi không biết ngày về, nếu mà hạng mục không thành công thì có lẽ tôi không thể quay về."Thời gian của hạng mục ít nhất phải một năm." Tôi lại trả lời.Kỷ Sơn Dã yên lặng một lát, ngữ điệu anh nói chuyện rất lạnh nhạt: "Cứ vậy không muốn gặp anh, trốn xa vậy sao?"Tôi nhéo lòng bàn tay mình, nói: "Em không có."Dường như Kỷ Sơn Dã rất không vui, anh cười khẽ: "Tốt nhất là em tự qua đây một chuyến, đồ của em nhiều lắm, anh không có sức dọn rồi gửi qua cho em đâu.""Anh nhìn mấy đồ đó mà thấy phiền lòng, chừng nào em về thì tự qua lấy về đi." Kỷ Sơn Dã có vẻ rất ghét tôi.Cũng phải, nào ai sẽ có thái độ tốt với người yêu cũ đã bỏ mình chứ.Tôi nói: "Nếu anh không thích mấy đồ đó thì vứt chúng đi, cũng không sao, không phải thứ gì quan trọng cả."Kỷ Sơn Dã không lên tiếng, tôi chỉ nghe được anh hít thở."Đây chính là dễ hợp dễ tan mà em nói à?" Một lúc lâu sau, Kỷ Sơn Dã hỏi tôi.Tôi muốn nói chút gì đó nhưng cuối cùng không đáp. Kỷ Sơn Dã có vẻ cũng không quan tâm câu trả lời của tôi mà nhanh chóng cúp điện thoại.Không phải cuộc nói chuyện vui vẻ gì, tôi cảm giác hình như mình lại phá hỏng chuyện gì rồi.Tôi nghĩ, có lẽ tôi chính là người yêu cũ thất bại nhất của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-fan

Số ký tự: 0