Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-fan

Gặp mặt

Tô Phục Linh

2025-03-22 03:29:51

6.Ngày 9 tháng 3 năm 2020Đoàn làm phim đã khai máy được hai tuần, tôi còn chưa từng thấy Đàm Linh. Nghe người ta nói, cảnh diễn của Đàm Linh ít, chỉ ký hợp đồng hai tháng với đoàn làm phim, cho nên khi phim điện ảnh quay được gần một nửa, cô ấy mới tới.Bởi vì vừa khai giảng không bao lâu, học kỳ này tôi chưa quá bận. Lúc không cần tôi trang điểm, tôi ngồi một mình trên ghế ở đoàn làm phim, nghiên cứu đề tài giáo viên hướng dẫn sắp xếp cho tôi, trước cuối tháng gửi lại đại cương đề tài là được, với tôi, chuyện này không quá khó.Tôi chán ngán chờ Đàm Linh đến, thật không ngờ chưa đợi được Đàm Linh lại chờ được Kỷ Sơn Dã đến trước.Hôm đó, vì phải trang điểm cho rất nhiều diễn viên quần chúng, tám giờ sáng tôi đã đến phim trường. Đoàn làm phim đang dựng cảnh để quay hôm nay, mấy diễn viên đang ngồi trên ghế vừa đợi vừa đọc kịch bản. Khoảng chừng mười giờ, không biết mấy cô gái trong phòng trang điểm nhìn thấy gì mà đứng trước cửa nói ríu rít ầm ĩ, ai ai cũng cầm điện thoại chạy ra ngoài. Ngay cả mấy diễn viên quần chúng đang xếp hàng chờ trang điểm cũng túm năm tụm ba vây lại trước cửa ngó nhìn.Người phụ trách trang phục của đoàn làm phim họ Trần, bình thường người khác hay gọi chị ấy là chị Lisa, con người chị ấy rất hiền hòa, cả ngày luôn vui vẻ, hớn hở, với ai cũng đều trò chuyện được cùng đôi ba câu. Chị ấy đi tới, hỏi tôi: "Chao ôi, em có muốn ra xem không?""Sao thế ạ?" Tôi nói."Kỷ Sơn Dã đến rồi." Trông chị ấy có vẻ rất hưng phấn.Tôi đeo khẩu trang, tập trung nhìn vào hàng mày đang vẽ: "Em không đi đâu, còn chưa trang điểm xong.""Vậy chị đi đây." Chị ấy nói rồi đi luôn.Cô gái đang được tôi trang điểm liếc qua liếc lại, thấp giọng nói với tôi: "Anh ơi, có thể để lát nữa trang điểm cho em được không, em cũng muốn đi xem một lát."Tôi yên lặng, buông bút kẻ mày trong tay xuống: "Em muốn đi thì đi thôi, tiện anh nghỉ một lát."Bọn họ đi rồi, phòng trang điểm lập tức trở nên vắng vẻ, chỉ có chừng mấy người đang ngồi trên ghế lướt điện thoại. Cám ơn Kỷ Sơn Dã đáng ghét vì đã cho tôi chút thời gian nghỉ ngơi thở dốc.Tôi ngồi trên ghế, tháo khẩu trang, uống ngụm nước. Không bao lâu sau, chị Lisa từ bên ngoài trở về, tôi lại đeo khẩu trang lên. Chị Lisa đến bên cạnh tôi, cho tôi xem điện thoại của chị ấy: "Nhìn này, chị chụp được Kỷ Sơn Dã rồi."Ảnh trên màn hình điện thoại có rất nhiều người, chị ấy không ngừng phóng to bức ảnh đó, rồi lại phóng to tiếp, cuối cùng tôi đã thấy được một người đàn ông trong góc đội mũ lưỡi trai, mặc đồ đen đơn giản. Ảnh người khá mờ, tôi miễn cưỡng phân biệt được, đó hẳn là Kỷ Sơn Dã."Tiếc ghê, anh ấy đến gặp đạo diễn. Chị chỉ được nhìn một lát, người ta đã bị đạo diễn kéo vào phòng họp rồi.""Mẹ nó thật là đẹp trai! Em nói xem gương mặt này, vóc dáng này, ai thấy mà không kìm được chảy nước miếng chứ. Ban đầu chị còn nghĩ có nên nhân cơ hội này chụp ảnh chung với anh ấy hay không, em xem nhiều người vậy, chen được vào đã là tốt lắm rồi.""Rất lâu rồi Kỷ Sơn Dã không lộ mặt trước công chúng. Anh ấy đến thăm ban, lát nữa kiểu gì cũng sẽ lên hot search."Lisa ngẩng đầu nhìn tôi: "Ôi, một thời gian nữa bạn gái anh ấy Đàm Linh vào đoàn, chắc anh ấy cũng sẽ đến thăm ban. Chị thấy vẫn còn cơ hội gặp anh ấy."Chị ấy thấp giọng buôn chuyện với tôi: "Chị nghe nói, hình như quan hệ của Kỷ Sơn Dã và Đàm Linh không tốt lắm, có vẻ hai người họ đang ồn ào muốn chia tay, em nói xem là thật hay giả?"Tôi nói: "Em không rõ."Chị ấy nhìn tôi một lát rồi dán mắt vào mặt tôi, không biết đang nhìn gì khiến tôi thầm sợ hãi. Sau đó chị ấy đột nhiên lấy khẩu trang của tôi xuống: "Chị bảo này, Tiểu Lâm, em đẹp trai thế này mà sao cứ thích đeo khẩu trang thế? Cứ thoải mái bỏ ra cũng được mà.""Nếu không phải trước kia vô tình thấy em từng tháo khẩu trang thì chị còn tưởng em xấu không dám lộ mặt ấy."Tôi cực kỳ không tự nhiên lùi về sau, đeo khẩu trang lên, cười xấu xổ, trả lời khô khan: "Chị khen em quá rồi."Chị Lisa nói: "Em thế này hoàn toàn có thể đi làm thần tượng được đó." Chị ấy còn nói: "À, chị có quen một người đại diện, có muốn chị giới thiệu em cho không?"Chứng ngại giao tiếp xã hội của tôi lúc này phát huy tột cùng: "Không --- không cần đâu ạ."Tôi và chị ấy nói chuyện thêm vài câu nữa rồi lấy cớ muốn đi vệ sinh rời đi. Nói thật, tôi sợ nhất là người khác nhìn mình chằm chằm, nhất là khi còn phải nghe chị ấy nói mấy lời kia.Trên đường từ nhà vệ sinh về, điện thoại của tôi reo lên. Giáo viên hướng dẫn thông báo trong nhóm, cuối tuần phải tới núi Quần Thanh thu thập tiêu bản, còn gửi kèm một tập tài liệu, bên trong là tài liệu mấy loài mà lần này chúng tôi cần thu thập chủ yếu. Tôi ấn mở tập tài liệu, vừa đi vừa xem nên không chú ý đường, đâm sầm vào người đối diện, điện thoại rơi xuống đất.Người đó cứng rắn như hòn đá vậy. Bờ vai tôi bị đâm phải đau nhói nhưng lúc này tôi không quan tâm xoa vai mình mà cuống quýt khom người nhặt lấy điện thoại.May quá, may quá, may mà không bị hỏng. Tháng này tôi khá nghèo, không có tiền mua điện thoại mới."Xin lỗi, cậu không sao chứ?" Người vừa va vào tôi nói.Tôi đứng thẳng người, gương mặt Kỷ Sơn Dã xuất hiện trước mặt tôi. Vừa nhìn thấy, tôi lập tức sửng sốt vài giây, tưởng rằng mình bị ảo giác. Nhưng tôi nhanh chóng phát hiện ra đây là thật, vẫn đứng yên không nhúc nhích.Tôi ý thức được mình bắt đầu thở dốc, trái tim đang điên cuồng đập liên tục. Đó không phải tâm trạng kích động của fan khi nhìn thấy thần tượng mà bởi vì khi thấy anh ta thật sự đứng trước mặt tôi, hình ảnh hiện lên đầu tiên trong đầu tôi chính là anh ta cầm cây gậy gỗ, bên chân toàn là máu tươi.Đó là ác mộng của tôi, tôi không kiềm chế nổi run rẩy, chân nhũn ra, tôi cảm giác mình chẳng mấy chốc mình sẽ co quắp trên đất.Bác sĩ tâm lý nói, em phải đi đối diện với nỗi đau, nếu không em sẽ vĩnh viễn không thoát ra được.Bố tôi khoác lên gương mặt kia của Kỷ Sơn Dã nói, tao muốn giết mày.Mẹ tôi nói, mẹ muốn có gia đình đầm ấm, tuy mẹ rất yêu con nhưng xin lỗi con, hiện giờ mẹ không thể giữ con bên mình.Lời nói của rất nhiều người không ngừng quẩn quanh bên tai tôi, khoảnh khắc này, tôi cảm giác mình như một đồ sứ bị nứt, bề ngoài nhìn thì có vẻ không có hư hao gì nhưng người ngoài chỉ cần khẽ đụng một cái là sẽ biến thành mảnh vụn trên đất.Kỷ Sơn Dã không đi, vẫn luôn nhìn tôi. Tuy tôi không rõ anh ta đang nhìn cái gì, có lẽ cảm thấy con người tôi giống đồ ngốc chăng."Cậu không sao chứ?" Anh ta hỏi lại một câu."Không sao." Cuối cùng tôi đã mở miệng."Xin lỗi." Anh ta nói.Cuộc nói chuyện giữa chúng tôi dừng ở đây, anh ta vội vàng đi luôn. Tôi đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng anh ta, ngửi được hương gỗ nhàn nhạt, rất rõ ràng, đó chính là mùi hương trên người Kỷ Sơn Dã.Tôi như một con rối gỗ giật dây về lại phòng trang điểm, mấy cô gái diễn viên quần chúng đã ngoan ngoãn ngồi về. Tôi lại tiếp tục trang điểm cho các cô ấy nhưng không biết vì sao, tâm trạng khó mà bình tĩnh lại được.Tôi chợt nghĩ đến bố vẫn còn trong tù, đã rất lâu rồi tôi chưa nghĩ đến ông ta, nghĩ đến người này không có gì tốt với tôi cả.Ông ta sẽ không trở ra, cũng sẽ không đánh tôi được nữa. Nghĩ đến đây, tâm trạng căng thẳng của tôi dần dần trấn tĩnh lại. Đúng vậy, không có ai có thể tổn thương tôi nữa.Gặp được Kỷ Sơn Dã chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Anh ta là diễn viên nổi tiếng, không có bất cứ điểm chung nào với cuộc sống tôi. Anh ta không có liên quan gì đến ông bố khốn kiếp kia của tôi, tôi nên thả lỏng, tôi an toàn.Sau khi bình tĩnh lại, tôi bắt đầu nhớ lại đủ chi tiết khi gặp Kỷ Sơn Dã.Anh ta mặc đồ màu đen thuần, mũ được ấn xuống rất thấp, cảm giác không giống với người tôi từng thấy trên TV trước kia.Nói thật, tôi có hơi ỉu xìu. Bởi vì trước kia tôi vẫn luôn cảm thấy phẫn uất, chắc chắn là Kỷ Sơn Dã đã được màn ảnh chải chuốt. Thế mà ban nãy gặp được người thật, tôi mới phát hiện quả nhiên anh ta giống như lời đám fan hâm mộ nói, vóc dáng và bề ngoài thật sự hoàn mỹ đến độ không thể nào xoi mói.Cách biệt giữa diễn viên nổi tiếng và người bình thường không thể nào dùng khoảng cách để suy xét được.Ngoài ra, điều khiến tôi bất ngờ là, giọng nói ban nãy của Kỷ Sơn Dã không giống với trên phim điện ảnh lắm. Hình như khá dịu dàng, rất khẽ khiến tôi rất không quen mà trái lại càng thêm sợ hãi anh ta. Dùng một loại ví von không thỏa đáng lắm, giống kiểu người mặt người dạ thú diễn vai hào hoa phong nhã thường có trong phim ảnh vậy. Có điều, việc này cũng có thể là vì anh ta là diễn viên nổi tiếng, luôn luôn phải giữ hình tượng hoàn mỹ trước mặt người bình thường, nên ban nãy anh ta mới tỏ vẻ khá lịch lãm trước mặt tôi.Dù vậy, anh ta có thế nào cũng không có bất cứ liên quan đến tôi, có lẽ chúng tôi sẽ không gặp lại nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-fan

Số ký tự: 0