Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-fan

Lên xe tôi

Tô Phục Linh

2025-03-22 03:29:51

13.Mưa lớn xối xả, xe đi lên đường núi lầy lội.Lâm Ngư ngồi trong xe bảo mẫu, mắt nhìn chăm chăm vào cánh cửa xe bị nước mưa không ngừng xối vào. Cậu hơi sốt sắng, cổ họng ngưa ngứa ho một tiếng, lơ đãng quay đầu nhìn qua kính chiếu hậu lại thấy đôi mắt thâm trầm của Kỷ Sơn Dã ở hàng ghế sau.Phát hiện anh đang nhìn cậu, Lâm Ngư vội vàng dời mắt.Những người khác trong xe không để ý đến sự khác thường của hai người. Lái xe ngồi đằng trước đang vui vẻ trò chuyện với Chu Chi Tường.Thực ra, Lâm Ngư vốn không nên ngồi trên chiếc xe này.Hai tiếng trước, mưa còn chưa quá lớn, chỉ nhỏ tí tách giống như sương. Đoàn làm phim muốn chuyển cảnh l3n đỉnh núi quay tiếp. Ban đầu Lâm Ngư định ngồi xe của trợ lý đạo diễn Tiểu Lưu, cậu che ô đứng bên đường chờ, cách đó không xa là xe bảo mẫu của Kỷ Sơn Dã, Chu Chi Tường đang làm công tác chuẩn bị cuối cùng, chạy vội bảo vệ đạo cụ trong lòng bỏ vào trong xe.Lâm Ngư nhìn bóng lưng Chu Chi Tường chạy nhanh, lại đưa mắt nhìn xe, Kỷ Sơn Dã vừa ngồi vào bên trong.Tiểu Lưu che ô, giẫm lên bọt nước chạy lại, cậu ấy nói trong mưa có phần không rõ ràng lắm, mãi đến khi đến gần, Lâm Ngư mới nghe được."Xe không đi được rồi." Tiểu Lưu nói."Sao thế?""Không biết tự nhiên có xe tải lớn ở đâu ra chặn trước xe chúng tôi, không ra được, gọi điện thoại thế nào cũng không có ai nghe máy, thật là xui xẻo mà!" Cậu ấy oán trách."Cậu mau đi với tôi ngồi xe lão Trương đi, chúng ta ngồi chen với bọn họ."Tiểu Lưu tới trước xe lão Trương, chen vào ngồi cùng hai người ở ghế sau. Cậu ấy ngồi bên trong rồi vẫy tay với cậu: "Mau vào đi, mọi người đang đợi đi đó."Trong xe đã có bảy người ngồi, gần như không còn chỗ trống, nếu Lâm Ngư vào nữa thì chắc chắn phải ngồi giữa hai người sau cùng kia, người bên trong có vẻ hơi mất kiên nhẫn. Không gian trong xe chật hẹp và bầu không khí nặng nề khiến Lâm Ngư đứng bên ngoài lần lữa chưa bước."Mau lên, những người khác đều đi rồi." Tiểu Lưu lại giục giã.Lâm Ngư khẽ cắn răng, lúc đang định đi lên thì cửa sổ xe bảo mẫu của Kỷ Sơn Dã từ từ hạ xuống."Lên xe này đi." Cách cửa sổ xe mờ mịt hơi nước, Kỷ Sơn Dã nói với cậu.Tiểu Lưu nhìn thấy Kỷ Sơn Dã thì sửng sốt rõ, giọng nói cũng dịu đi, cười chào hỏi: "Anh Kỷ, anh vẫn chưa đi sao?""Không cần phiền anh đâu, Lâm Ngư ngồi chen với bọn em là được rồi, đi có một đoạn thôi." Tiểu Lưu nói."Tới đây đi, đừng đứng bên ngoài nữa." Kỷ Sơn Dã nói thêm, anh đưa mắt nhìn về phía Lâm Ngư.Bầu không khí chợt yên lặng vài giây, chỉ có tiếng mưa tát vào mặt ô. Chu Chi Tường ngồi ghế phó lái, nhìn Tiểu Lưu rồi vội vàng nói: "Để Lâm Ngư đi với chúng tôi đi, xe chúng tôi còn chỗ.""Nhanh lên đây đi, mưa có vẻ nặng hạt hơn rồi."Cuối cùng Tiểu Lưu nhìn Lâm Ngư rồi cười nói: "Đi đi, đám anh Kỷ cũng gọi cậu rồi đó."Lâm Ngư ngập ngừng rồi vẫn lên xe Kỷ Sơn Dã. Không gian trong xe rất rộng, chính giữa rộng đến độ Lâm Ngư cứng đờ tay chân. Kỷ Sơn Dã ngồi ghế sau, cô gái phụ trách trang phục Hạ Diệp ngồi đằng trước, trên cùng là lái xe và Chu Chi Tường.Lâm Ngư cẩn thận cụp ô lại, ngồi chỗ gần nhất, tay cầm chiếc ô ướt sũng không ngừng nhỏ nước, nhất thời cậu cảm thấy hơi lúng túng."Không sao đâu, cậu để trên sàn đi." Chu Chi Tường ngồi đằng trước quay qua nói chuyện với Lâm Ngư."À, ừm." Lâm Ngư vẫn trải mấy lớp khăn giấy lên sàn rồi mới dám đặt ô xuống. Dù gì thì xe của Kỷ Sơn Dã có vẻ rất đắt tiền."Trong xe hơi bí, nếu cậu thấy không thoải mái thì có thể bỏ khẩu trang xuống." Hạ Diệp nhìn cậu, cười híp mắt nói."À, được." Lâm Ngư tháo khẩu trang ra.Sau khi tháo khẩu trang, cậu nhận ra Hạ Diệp cứ nhìn mình chăm chăm nhưng cậu không nói gì.Tuy rằng Lâm Ngư đã trang điểm cho Kỷ Sơn Dã gần một tháng nhưng bình thường cậu không có giao lưu gì với nhân viên của anh. Bởi vì quá bận, trong phòng trang điểm, mỗi người đều có việc phải làm của riêng mình. Kể cả lúc không bận thì thời gian của bọn họ cũng không khớp nhau.Vì lẽ đó, nói một cách nghiêm túc, giờ phút trên xe này là lần chạm mặt đầu tiên không phải vì công việc của bọn họ."Này, cậu có phiền tôi hỏi chút không?" Hạ Diệp nhìn Lâm Ngư."Không phiền. Cô hỏi đi.""Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?" Hạ Diệp nói.Lâm Ngư thoáng sửng sốt, nói: "Tôi 24."Hạ Diệp gật đầu rồi lại nhìn mặt cậu, nói: "Trông mặt cậu trắng thật đấy, bình thường không để râu à?"Câu hỏi này của cô ấy đột nhiên nhảy cóc, Lâm Ngư có phần không phản ứng kịp.Chu Chi Tường ngồi trên ghế phụ lái quay đầu lại, nhìn cô ấy: "Hạ Diệp, cô hỏi gì lạ thế? Nào có đàn ông mà không để râu?""Nhưng... cậu nhìn mặt Lâm Ngư trắng lắm ấy, cằm cũng bóng loáng, khác hẳn với kiểu đàn ông thô kệch như cậu."Chu Chi Tường nói với Lâm Ngư: "Cậu đừng để ý, chỗ này của Hạ Diệp... có vấn đề." Cậu ấy chỉ vào vị trí đầu: "Nói chuyện kỳ lạ ghê."Hạ Diệp vươn người, đập vào đầu Chu Chi Tường: "Cậu nói đầu ai có vấn đề đấy?""Tôi sai, tôi sai rồi." Chu Chi Tường tránh đi.Trên xe còn có Kỷ Sơn Dã đang ngồi, bọn họ không dám nô đùa ầm ĩ quá. Hạ Diệp lại hỏi: "Tôi nghe Tiểu Chu nói, nghề của cậu không phải là thợ trang điểm, cậu làm gì đó?""Tôi đang học thạc sĩ." Lâm Ngư nói."Thạc sĩ á? Ngành gì thế?""Về nông học."Hạ Diệp lộ ra vẻ ngạc nhiên: "Không thể nào nhìn ra được, không thấy giống với khí chất của cậu." Cô ấy nói: "Cậu không trêu tôi đó chứ?""Không." Lâm Ngư lắc đầu nói."Tôi vẫn cảm thấy cậu giống kiểu người học nghệ thuật, chẳng hạn như mỹ thuật, điêu khắc gì đó, trông rất giống.""Đúng là có người cũng nói vậy." Lâm Ngư cười khẽ.Chu Chi Tường ngồi trên ghế phụ lái quay đầu lại, nói: "Hạ Diệp, tôi cũng đồng ý với cô. Tiểu Ngư, trông cậu thật sự rất giống người học nghệ thuật."Hạ Diệp lại nói: "Thế cậu làm thêm ở đây, bên trường có sao không?"Lâm Ngư nói: "Tôi đã xin nghỉ với giáo viên hướng dẫn rồi, giờ việc bên trường không bận lắm nên vẫn ổn."Hạ Diệp: "Thế nếu sau này bên trường bận, cậu còn làm thợ trang điểm tiếp không?"Lâm Ngư thoáng im lặng, không biết tại sao, cậu chợt ngẩng đầu nhìn Kỷ Sơn Dã qua gương chiếu hậu, thấy anh đang đọc kịch bản bèn nhanh chóng cúi đầu, nói: "Chắc là sẽ không đi nữa, nếu làm tiếp, giáo viên hướng dẫn sẽ có ý kiến."Hạ Diệp và Chu Chi Tường không hỏi nữa, bầu không khí trong xe chợt yên lặng vài giây. Lúc Chu Chi Tường mở miệng tính muốn nói chuyện khác thì xe đột nhiên dừng lại, mấy người nghiêng về đằng trước theo quán tính lại bị dây an toàn kéo về.Chu Chi Tường hỏi lái xe Chung Phàm: "Sao thế ạ?"Chung Phàm nhìn đằng trước: "Tôi cũng không rõ, xe đằng trước đột nhiên dừng lại." Sau đó anh ấy tháo dây an toàn, lấy chiếc ô ở bên cạnh: "Tôi ra ngoài xem thử."Lâm Ngư nhìn ra ngoài cửa, lúc này mới phát hiện cơn mưa nhỏ tí tách không biết từ lúc nào đã biến thành mưa to như trút nước, nước mưa không ngừng tạt vào cửa sổ xe rồi rơi xuống, mặt đường cũng trở nên lầy lội.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-fan

Số ký tự: 0