Nhật Ký: Kiễng Chân Lên Để Hôn Anh
Một ngày dạo ch...
2024-08-05 00:03:54
Rồi khi bình minh ló dạng, tôi đang nằm trên giường nệm êm ái. Người tôi bây giờ như đòn bánh tét được quấn lại bởi chiếc chăn.
Cái gì kỳ vậy?
Tôi tự thắc mắc không lẽ nằm lăn qua lăn lại rồi bị quấn vào? Khó khăn xoay người một vòng tôi mới ra khỏi chăn được. Tôi với tay lấy điện thoại ra xem có công việc gì cần sắp xếp không.
Ôi! Tôi mừng muốn rớt nước mắt, hôm nay là thứ bảy. Tôi được nghỉ!
Tôi với tay lấy điện thoại nhắn tin cho chủ tịch:
"Chủ tịch ơi! Khi nào về lại Sài Gòn ạ?"
Sau đó tôi vào vệ sinh cá nhân vừa bước ra điện thoại gọi đến:
"Chủ nhật về. Tôi còn có việc. Tiền phòng tôi thanh toán đến chủ nhật bao gồm 3 bữa. Cô về hay ở tự quyết định."
Chủ tịch kêu tôi tự về khác nào bỏ con giữa chợ? Tôi lóe lên suy nghĩ ở lại Đà Lạt tận hưởng dù gì cũng không nên phí phạm tiền phòng. Tôi nhanh chóng đáp lời chủ tịch:
"Tôi ở đây! Khi nào chủ tịch về thì tôi về. Cảm ơn chủ tịch!"
"Trừ lương chứ cảm ơn gì?"
Ôi! Chủ tịch lại lấy lương ra hù dọa tôi. Tôi lại sợ mà năn nỉ:
"Chủ tịch tôi sẽ làm tốt công việc ngài yên tâm!"
Ngài ấy không thèm trả lời tôi. Vậy thì thôi tôi đi ăn sáng.
Lúc vừa thưởng thức buffet sáng vừa tìm địa chỉ để đi. Khung cảnh phía thung lũng bên dưới tràn đầy sức sống khác hẳn vẻ đẹp lung linh huyền ảo về đêm. Ánh nắng nhẹ xuyên qua từng lớp mây trắng chiếu rọi vào phong cảnh bên dưới. Hoa lá thi nhau đung đưa trong gió, từng giọt sương trong suốt long lanh động lại. Gió mang hương thơm ngào ngạt của núi rừng thổi qua.
Trên cả tuyệt vời!
Cuối cùng tôi quyết định đi tham quan nóc nhà của Đà Lạt. Vậy là tôi ăn nhanh rồi đi thôi. Vừa đi ra cổng thì tôi thấy chủ tịch đang đứng nhìn đồng hồ. Ngài ấy hôm nay mặc một bộ đồ thoải mái, áo thun quần jean và giày thể thao. Tôi như vớ được vàng nhanh chóng chạy lại:
"Chủ tịch! Chủ tịch! Ngài đi…", tôi thở hổn hển nói không nên lời.
Tôi đeo balo mặc quần jean áo thun màu trắng rộng, tóc búi cao lên. Trong tôi cứ như học sinh cấp 3. Tôi nói tiếp:
"May quá! Ngài chưa đi! Ngài cho tôi đi chung với ạ…"
Tôi đứng lại cúi người. Một tay đặt lên ngực, một tay chống ngay đầu gối rồi thở ra. Chủ tịch nhíu mày quay sang tiến lại gần tôi. Rồi khó chịu nói:
"Không tiện đường!"
Tôi còn chưa nói tôi đi đâu mà lại bảo không tiện đường. Thật quá đáng!
Từ phía xa, chiếc Mercedes đang tiến lại gần. Cửa trong xe từ từ mở ra. Phía trước tay lái là anh Hoàng Hải. Phía sau tôi nhìn ra bóng dáng của một người phụ nữ trẻ tuổi.
Anh Hoàng Hải lên tiếng:
"Tô Quân lên xe!"
Thì ra chủ tịch nhà tôi có hẹn nên không cho tôi đi. Anh Hoàng Hải nhìn tôi cười dịu dàng. Nếu không phải có "crush" rồi thì với nụ cười này tôi sẽ gục ngã mất thôi!
"Em đi đâu?"
Tôi cười nói:
"Dạ em bắt xe buýt ra chợ Đà Lạt ạ!"
Chủ tịch vào xe ngồi cạnh người phụ nữ. Tôi nhìn ra được người đó là Thiên Di. Rồi chủ tịch nhà tôi phán một câu lạnh lùng:
"Không tiện đường!"
Hoàng Hải mở cửa xe ra tay ngoắc tôi vào trong:
"Vào đi! Anh chở em đến chợ. Tiện đường!"
Có câu nói này tôi vui vẻ lên xe nhưng nhìn ánh mắt của chủ tịch tôi đanh ngậm ngùi từ chối:
"Dạ em bắt xe buýt được rồi, cảm ơn anh!"
Tôi lủi thủi quay sang hướng khác đi. Lại là giọng của anh Hoàng Hải:
"Lên đi hôm nay là thứ bảy. Tô Quân không phải chủ tịch của em. Ở đây không có xe buýt. Còn nữa, xe này cũng đâu phải của hắn ha!"
Tôi gật đầu đồng ý rồi lên xe. Anh Hoàng Hải nói chí phải! Tôi mà đi bộ chắc tới tối cũng chưa đến nơi. Trong xe tôi quan sát thấy chủ tịch ngồi rất gần chị Thiên Di. Ngày ấy len lén nhìn chị ấy một cách trìu mến.
Chủ tịch nhà tôi mặt dày thiệt chứ. Người ta đã bảo xem như anh trai mà bây giờ còn dùng ánh mắt yêu thương.
Tôi thì tính tình thẳng thắn, nên thấy cảnh này chịu không được thở dài lắc đầu.
Anh Hoàng Hải nhìn thấy thái độ của tôi như vậy nhìn tôi:
"Em định đi đâu?"
Tôi nhìn nhìn anh ấy trả lời:
"Em định lên "nóc nhà" Đà Lạt"
Anh ấy nhìn tôi thắc mắc:
"Vậy em ra chợ Đà Lạt làm gì?"
Tôi cười cười thật lòng trả lời:
"Em thuê xe máy chạy đi!"
Tôi và anh Hoàng Hải vẫn tiếp tục trò chuyện. Phía sau xe chủ tịch và chị Thiên Di ngại ngùng không nói gì với nhau.
Anh Hoàng Hải gợi ý:
"Hay em đi với tụi anh đi. Tụi anh đến nông trại của nhà anh"
Tôi tròn mắt ngưỡng mộ:
"Anh có cả nông trại hả? Em thật ngưỡng mộ! Dạ nếu không phiền!"
Chủ tịch liếc xéo tôi định lên tiếng thì chị Thiên Di nói vào:
"Được đó! Em đi chung cho vui!"
Công nhận là giọng nói của chị ấy ngọt như mía lùi, lại rất xinh đẹp. Thảo nào chủ tịch nhà tôi yêu thầm 5 năm.
"Em cảm ơn anh chị!"
Rồi không quên quay mặt xuống cảm ơn chủ tịch. Tôi hình dung ra mình được trải nghiệm một ngày tại nông trại mà mắt tôi sáng rực trong lòng vui sướng!
….
Vừa đến nơi đã có một dàn nhân viên ra chào đón. Khi xuống xe, chủ tịch dịu dàng mở cửa cho chị Thiên Di. Anh Hoàng Hải cũng rất ga lăng mở cửa cho tôi. Mọi người cùng bước lên xe điện để vào trong nông trại. Vì như vậy sẽ dễ dàng di chuyển hơn còn cảm nhận được gió trời tự nhiên. Chúng tôi đi vòng qua những đồi chè vào sâu bên trong. Dọc đường đi là những nhà lòng kính dùng để trồng rau thuỷ canh, cây ăn quả, trồng hoa.
Anh Hoàng Hải ngồi cạnh tôi còn chủ tịch dĩ nhiên sẽ ngồi cạnh chị Thiên Di rồi.
"Em biết trang trại này rộng bao nhiêu không?", anh Hoàng Hải nhìn tôi rồi hỏi. Tay của anh ấy vòng qua sau lưng tôi gác hờ lên ghế xe điện. Tôi lắc đầu không biết chính xác con số, chỉ biết nó rất rộng.
"Cậu làm khó con bé quá!", chị Thiên Di trêu chọc.
Tôi gãi đầu cười cười cho qua. Còn chủ tịch nha tôi ngồi chéo chân nhìn quanh, thỉnh thoảng lại nhìn qua chị Thiên Di không thèm quan tâm cuộc trò chuyện của chúng tôi.
"230 ha, trong đó 200 ha đồi chè. Còn lại nhà anh sẽ trồng rau củ quả và các loại đặc sản chỉ có ở Đà Lạt", anh Hoàng Hải nâng gọng kính lên như đang làm nhiệm vụ của hướng dẫn viên du lịch.
Thật ấn tượng!
Vừa nói xong, xe dừng lại trước thửa đất trồng hoa oải hương. Màu tím nhu mì của hoa cộng thêm mùi hương thơm dịu nhẹ bất giác làm tôi cảm thấy như lạc giữa chốn bồng lai. Thật thích!
Xuống xe, anh Hoàng Hải kéo tay tôi đi hái dâu tây rồi rau sạch và một ít hoa để chuẩn bị cho bữa tối thịnh soạn. Còn chủ tịch thì đi dạo cùng chị Thiên Di.
…..
Những quả dâu to đỏ nặng trĩu nhìn vào đã muốn cắn một miếng. Giống dâu tây này cũng là loại nhập khẩu. Trước khi vào hái rau thủy canh tôi phải mang ủng và mặc áo khoác trắng nhìn rất giống kỹ sư nông nghiệp. Bây giờ tôi thật hạnh phúc khi được hòa mình vào thiên nhiên như vậy.
Tôi nghĩ khi nào tôi trả nợ hết cho cha mẹ và dành dụm được một số tiền thì tôi sẽ lên đây sống cùng núi đồi. Không cần phải tất bật dậy sớm, bon chen rồi nào là sáng sấp mặt vào công việc đến tận tối thì về nhà ngủ.
Cuộc sống còn ý nghĩa gì cơ chứ?
Tôi nhìn qua anh Hoàng Hải. Hai mắt sáng long lanh bảo với anh:
"Anh Hoàng Hải, em ngưỡng mộ anh quá! Khi nào em không làm việc ở thành phố anh thu nhận em làm nhân viên ở đây nha!"
Tự nhiên anh xoa đầu tôi:
"Em còn trẻ ráng bươn chải khi nào chịu không nổi anh nhận em làm nhân viên."
"Thật nha!"
"Anh không đùa!"
Rồi chúng tôi cùng nhau vui vẻ hái rau. Mong một ngày không xa mong muốn của tôi sẽ thành hiện thực!
Ý nghĩ của tôi bị cắt ngang bởi tiếng hét lớn:
"A… A..."
Tiếng hét đó vừa nghe đã biết là của chị Thiên Di mà. Tôi và anh Hoàng Hải cùng các anh chị nông dân chạy ra xem. Chúng tôi chạy đến khoảng đất trồng cải ở phía thấp hơn tầm 2m, phải xuống bậc thang mới tới được. Chị Thiên Di đang ôm chầm lấy chủ tịch, cả hai đều dính đầy đất đỏ.
Mặt chị Thiên Di không còn chút sắc:
"Mau… Mau cứu Tô Quân. Anh ấy bị thương rồi!", chị ấy đang nắm chặt chân của Tô chủ tịch.
Mọi người tụm lại. Một bác nông dân lấy cây sẻn đập cái gì đó rồi giơ lên. Hóa ra là một con rắn. Anh Hoàng Hải phi thẳng xuống chỗ chủ tịch:
"Đồ ngốc! Tại sao cậu không mang ủng?"
Bác nông dân mặt bình tỉnh chỉ tay về phía con rắn đang nằm:
"Cậu chủ, con rắn này không có độc!"
Anh Hoàng Hải cùng với bác nông dân cổng chủ tịch nhà tôi đi.
…
Chẳng mấy chốc bác sĩ và y tá đã đến. Bác sĩ xem qua vết thương và loại rắn. Còn y tá thì xử lý vết thương… Cuối cùng vị bác sĩ đưa ra kết luận:
"Thưa cậu Hải! Vết thương đã được xử lý xong ạ. Không có gì đáng ngại. Cần tiêm ngừa uốn ván nữa ạ!"
Chủ tịch tôi không sao rồi! Cũng mừng! Có điều tôi thấy chủ tịch mặt dày kinh khủng. Từ lúc bị thương đến giờ cứ nắm chặt tay của chị Thiên Di.
Nếu chị Thiên Di không yêu chủ tịch Tô Quân thì cũng đừng để cho ngài ấy nắm tay, đừng cho ngài ấy tia hy vọng. Người ngoài nhìn vào còn tưởng hai người họ là đôi tình nhân nữa kìa!
Tôi lắc đầu cùng anh Hoàng Hải chuẩn bị bữa trưa.
….
Ngày hôm sau, tôi và chủ tịch bay về Sài Gòn. Trước khi về anh Hoàng Hải còn tặng tôi một bó hoa oải hương và một số đặc sản Đà Lạt. Ngồi trên máy bay tôi quay sang nhìn chủ tịch hỏi về vết thương:
"Chủ tịch ngài còn đau không?"
Chủ tịch chẳng nói câu nào chỉ lắc đầu.
"Chủ tịch! Ngài nghe về "Lời nguyền chia tay" ở Đà Lạt chưa?"
Chủ tịch nhíu chân mày lại, đôi lông mi dài khẽ chớp:
"Kể tôi nghe xem!"
"Cùng người mình yêu đi Đà Lạt ba lần về sẽ chia tay đấy. Còn nếu là yêu thầm sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu!"
Nói rồi tôi không thèm nhìn biểu hiện của chủ tịch. Chỉ quay sang phía cửa sổ cười khoái chí. Ai biểu tối hôm trước lúc tôi ngủ gục ngay bàn ăn chủ tịch bế tôi về phòng còn không quên quấn tôi lại như cái đòn bánh tét. Quá sức quá đáng mà! Nên tôi dọa ngài ấy một chút.
...
Tôi ghét người không rõ ràng. Thái độ không kiên quyết. Không yêu thì không yêu! Đừng tự huyễn hoặc rồi chuốc lấy buồn phiền.
Thôi kệ đi! Về tới Sài Gòn cũng là 5 giờ chiều. Tôi vui vẻ mang quà đến tặng cho "crush" của tôi. Anh ấy hẹn tôi 7 giờ gặp vì anh sắp tuyên bố một tin vô cùng quan trọng. Có phải "crush" của tôi sẽ tỏ tình với tôi không?
Cái gì kỳ vậy?
Tôi tự thắc mắc không lẽ nằm lăn qua lăn lại rồi bị quấn vào? Khó khăn xoay người một vòng tôi mới ra khỏi chăn được. Tôi với tay lấy điện thoại ra xem có công việc gì cần sắp xếp không.
Ôi! Tôi mừng muốn rớt nước mắt, hôm nay là thứ bảy. Tôi được nghỉ!
Tôi với tay lấy điện thoại nhắn tin cho chủ tịch:
"Chủ tịch ơi! Khi nào về lại Sài Gòn ạ?"
Sau đó tôi vào vệ sinh cá nhân vừa bước ra điện thoại gọi đến:
"Chủ nhật về. Tôi còn có việc. Tiền phòng tôi thanh toán đến chủ nhật bao gồm 3 bữa. Cô về hay ở tự quyết định."
Chủ tịch kêu tôi tự về khác nào bỏ con giữa chợ? Tôi lóe lên suy nghĩ ở lại Đà Lạt tận hưởng dù gì cũng không nên phí phạm tiền phòng. Tôi nhanh chóng đáp lời chủ tịch:
"Tôi ở đây! Khi nào chủ tịch về thì tôi về. Cảm ơn chủ tịch!"
"Trừ lương chứ cảm ơn gì?"
Ôi! Chủ tịch lại lấy lương ra hù dọa tôi. Tôi lại sợ mà năn nỉ:
"Chủ tịch tôi sẽ làm tốt công việc ngài yên tâm!"
Ngài ấy không thèm trả lời tôi. Vậy thì thôi tôi đi ăn sáng.
Lúc vừa thưởng thức buffet sáng vừa tìm địa chỉ để đi. Khung cảnh phía thung lũng bên dưới tràn đầy sức sống khác hẳn vẻ đẹp lung linh huyền ảo về đêm. Ánh nắng nhẹ xuyên qua từng lớp mây trắng chiếu rọi vào phong cảnh bên dưới. Hoa lá thi nhau đung đưa trong gió, từng giọt sương trong suốt long lanh động lại. Gió mang hương thơm ngào ngạt của núi rừng thổi qua.
Trên cả tuyệt vời!
Cuối cùng tôi quyết định đi tham quan nóc nhà của Đà Lạt. Vậy là tôi ăn nhanh rồi đi thôi. Vừa đi ra cổng thì tôi thấy chủ tịch đang đứng nhìn đồng hồ. Ngài ấy hôm nay mặc một bộ đồ thoải mái, áo thun quần jean và giày thể thao. Tôi như vớ được vàng nhanh chóng chạy lại:
"Chủ tịch! Chủ tịch! Ngài đi…", tôi thở hổn hển nói không nên lời.
Tôi đeo balo mặc quần jean áo thun màu trắng rộng, tóc búi cao lên. Trong tôi cứ như học sinh cấp 3. Tôi nói tiếp:
"May quá! Ngài chưa đi! Ngài cho tôi đi chung với ạ…"
Tôi đứng lại cúi người. Một tay đặt lên ngực, một tay chống ngay đầu gối rồi thở ra. Chủ tịch nhíu mày quay sang tiến lại gần tôi. Rồi khó chịu nói:
"Không tiện đường!"
Tôi còn chưa nói tôi đi đâu mà lại bảo không tiện đường. Thật quá đáng!
Từ phía xa, chiếc Mercedes đang tiến lại gần. Cửa trong xe từ từ mở ra. Phía trước tay lái là anh Hoàng Hải. Phía sau tôi nhìn ra bóng dáng của một người phụ nữ trẻ tuổi.
Anh Hoàng Hải lên tiếng:
"Tô Quân lên xe!"
Thì ra chủ tịch nhà tôi có hẹn nên không cho tôi đi. Anh Hoàng Hải nhìn tôi cười dịu dàng. Nếu không phải có "crush" rồi thì với nụ cười này tôi sẽ gục ngã mất thôi!
"Em đi đâu?"
Tôi cười nói:
"Dạ em bắt xe buýt ra chợ Đà Lạt ạ!"
Chủ tịch vào xe ngồi cạnh người phụ nữ. Tôi nhìn ra được người đó là Thiên Di. Rồi chủ tịch nhà tôi phán một câu lạnh lùng:
"Không tiện đường!"
Hoàng Hải mở cửa xe ra tay ngoắc tôi vào trong:
"Vào đi! Anh chở em đến chợ. Tiện đường!"
Có câu nói này tôi vui vẻ lên xe nhưng nhìn ánh mắt của chủ tịch tôi đanh ngậm ngùi từ chối:
"Dạ em bắt xe buýt được rồi, cảm ơn anh!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôi lủi thủi quay sang hướng khác đi. Lại là giọng của anh Hoàng Hải:
"Lên đi hôm nay là thứ bảy. Tô Quân không phải chủ tịch của em. Ở đây không có xe buýt. Còn nữa, xe này cũng đâu phải của hắn ha!"
Tôi gật đầu đồng ý rồi lên xe. Anh Hoàng Hải nói chí phải! Tôi mà đi bộ chắc tới tối cũng chưa đến nơi. Trong xe tôi quan sát thấy chủ tịch ngồi rất gần chị Thiên Di. Ngày ấy len lén nhìn chị ấy một cách trìu mến.
Chủ tịch nhà tôi mặt dày thiệt chứ. Người ta đã bảo xem như anh trai mà bây giờ còn dùng ánh mắt yêu thương.
Tôi thì tính tình thẳng thắn, nên thấy cảnh này chịu không được thở dài lắc đầu.
Anh Hoàng Hải nhìn thấy thái độ của tôi như vậy nhìn tôi:
"Em định đi đâu?"
Tôi nhìn nhìn anh ấy trả lời:
"Em định lên "nóc nhà" Đà Lạt"
Anh ấy nhìn tôi thắc mắc:
"Vậy em ra chợ Đà Lạt làm gì?"
Tôi cười cười thật lòng trả lời:
"Em thuê xe máy chạy đi!"
Tôi và anh Hoàng Hải vẫn tiếp tục trò chuyện. Phía sau xe chủ tịch và chị Thiên Di ngại ngùng không nói gì với nhau.
Anh Hoàng Hải gợi ý:
"Hay em đi với tụi anh đi. Tụi anh đến nông trại của nhà anh"
Tôi tròn mắt ngưỡng mộ:
"Anh có cả nông trại hả? Em thật ngưỡng mộ! Dạ nếu không phiền!"
Chủ tịch liếc xéo tôi định lên tiếng thì chị Thiên Di nói vào:
"Được đó! Em đi chung cho vui!"
Công nhận là giọng nói của chị ấy ngọt như mía lùi, lại rất xinh đẹp. Thảo nào chủ tịch nhà tôi yêu thầm 5 năm.
"Em cảm ơn anh chị!"
Rồi không quên quay mặt xuống cảm ơn chủ tịch. Tôi hình dung ra mình được trải nghiệm một ngày tại nông trại mà mắt tôi sáng rực trong lòng vui sướng!
….
Vừa đến nơi đã có một dàn nhân viên ra chào đón. Khi xuống xe, chủ tịch dịu dàng mở cửa cho chị Thiên Di. Anh Hoàng Hải cũng rất ga lăng mở cửa cho tôi. Mọi người cùng bước lên xe điện để vào trong nông trại. Vì như vậy sẽ dễ dàng di chuyển hơn còn cảm nhận được gió trời tự nhiên. Chúng tôi đi vòng qua những đồi chè vào sâu bên trong. Dọc đường đi là những nhà lòng kính dùng để trồng rau thuỷ canh, cây ăn quả, trồng hoa.
Anh Hoàng Hải ngồi cạnh tôi còn chủ tịch dĩ nhiên sẽ ngồi cạnh chị Thiên Di rồi.
"Em biết trang trại này rộng bao nhiêu không?", anh Hoàng Hải nhìn tôi rồi hỏi. Tay của anh ấy vòng qua sau lưng tôi gác hờ lên ghế xe điện. Tôi lắc đầu không biết chính xác con số, chỉ biết nó rất rộng.
"Cậu làm khó con bé quá!", chị Thiên Di trêu chọc.
Tôi gãi đầu cười cười cho qua. Còn chủ tịch nha tôi ngồi chéo chân nhìn quanh, thỉnh thoảng lại nhìn qua chị Thiên Di không thèm quan tâm cuộc trò chuyện của chúng tôi.
"230 ha, trong đó 200 ha đồi chè. Còn lại nhà anh sẽ trồng rau củ quả và các loại đặc sản chỉ có ở Đà Lạt", anh Hoàng Hải nâng gọng kính lên như đang làm nhiệm vụ của hướng dẫn viên du lịch.
Thật ấn tượng!
Vừa nói xong, xe dừng lại trước thửa đất trồng hoa oải hương. Màu tím nhu mì của hoa cộng thêm mùi hương thơm dịu nhẹ bất giác làm tôi cảm thấy như lạc giữa chốn bồng lai. Thật thích!
Xuống xe, anh Hoàng Hải kéo tay tôi đi hái dâu tây rồi rau sạch và một ít hoa để chuẩn bị cho bữa tối thịnh soạn. Còn chủ tịch thì đi dạo cùng chị Thiên Di.
…..
Những quả dâu to đỏ nặng trĩu nhìn vào đã muốn cắn một miếng. Giống dâu tây này cũng là loại nhập khẩu. Trước khi vào hái rau thủy canh tôi phải mang ủng và mặc áo khoác trắng nhìn rất giống kỹ sư nông nghiệp. Bây giờ tôi thật hạnh phúc khi được hòa mình vào thiên nhiên như vậy.
Tôi nghĩ khi nào tôi trả nợ hết cho cha mẹ và dành dụm được một số tiền thì tôi sẽ lên đây sống cùng núi đồi. Không cần phải tất bật dậy sớm, bon chen rồi nào là sáng sấp mặt vào công việc đến tận tối thì về nhà ngủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cuộc sống còn ý nghĩa gì cơ chứ?
Tôi nhìn qua anh Hoàng Hải. Hai mắt sáng long lanh bảo với anh:
"Anh Hoàng Hải, em ngưỡng mộ anh quá! Khi nào em không làm việc ở thành phố anh thu nhận em làm nhân viên ở đây nha!"
Tự nhiên anh xoa đầu tôi:
"Em còn trẻ ráng bươn chải khi nào chịu không nổi anh nhận em làm nhân viên."
"Thật nha!"
"Anh không đùa!"
Rồi chúng tôi cùng nhau vui vẻ hái rau. Mong một ngày không xa mong muốn của tôi sẽ thành hiện thực!
Ý nghĩ của tôi bị cắt ngang bởi tiếng hét lớn:
"A… A..."
Tiếng hét đó vừa nghe đã biết là của chị Thiên Di mà. Tôi và anh Hoàng Hải cùng các anh chị nông dân chạy ra xem. Chúng tôi chạy đến khoảng đất trồng cải ở phía thấp hơn tầm 2m, phải xuống bậc thang mới tới được. Chị Thiên Di đang ôm chầm lấy chủ tịch, cả hai đều dính đầy đất đỏ.
Mặt chị Thiên Di không còn chút sắc:
"Mau… Mau cứu Tô Quân. Anh ấy bị thương rồi!", chị ấy đang nắm chặt chân của Tô chủ tịch.
Mọi người tụm lại. Một bác nông dân lấy cây sẻn đập cái gì đó rồi giơ lên. Hóa ra là một con rắn. Anh Hoàng Hải phi thẳng xuống chỗ chủ tịch:
"Đồ ngốc! Tại sao cậu không mang ủng?"
Bác nông dân mặt bình tỉnh chỉ tay về phía con rắn đang nằm:
"Cậu chủ, con rắn này không có độc!"
Anh Hoàng Hải cùng với bác nông dân cổng chủ tịch nhà tôi đi.
…
Chẳng mấy chốc bác sĩ và y tá đã đến. Bác sĩ xem qua vết thương và loại rắn. Còn y tá thì xử lý vết thương… Cuối cùng vị bác sĩ đưa ra kết luận:
"Thưa cậu Hải! Vết thương đã được xử lý xong ạ. Không có gì đáng ngại. Cần tiêm ngừa uốn ván nữa ạ!"
Chủ tịch tôi không sao rồi! Cũng mừng! Có điều tôi thấy chủ tịch mặt dày kinh khủng. Từ lúc bị thương đến giờ cứ nắm chặt tay của chị Thiên Di.
Nếu chị Thiên Di không yêu chủ tịch Tô Quân thì cũng đừng để cho ngài ấy nắm tay, đừng cho ngài ấy tia hy vọng. Người ngoài nhìn vào còn tưởng hai người họ là đôi tình nhân nữa kìa!
Tôi lắc đầu cùng anh Hoàng Hải chuẩn bị bữa trưa.
….
Ngày hôm sau, tôi và chủ tịch bay về Sài Gòn. Trước khi về anh Hoàng Hải còn tặng tôi một bó hoa oải hương và một số đặc sản Đà Lạt. Ngồi trên máy bay tôi quay sang nhìn chủ tịch hỏi về vết thương:
"Chủ tịch ngài còn đau không?"
Chủ tịch chẳng nói câu nào chỉ lắc đầu.
"Chủ tịch! Ngài nghe về "Lời nguyền chia tay" ở Đà Lạt chưa?"
Chủ tịch nhíu chân mày lại, đôi lông mi dài khẽ chớp:
"Kể tôi nghe xem!"
"Cùng người mình yêu đi Đà Lạt ba lần về sẽ chia tay đấy. Còn nếu là yêu thầm sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu!"
Nói rồi tôi không thèm nhìn biểu hiện của chủ tịch. Chỉ quay sang phía cửa sổ cười khoái chí. Ai biểu tối hôm trước lúc tôi ngủ gục ngay bàn ăn chủ tịch bế tôi về phòng còn không quên quấn tôi lại như cái đòn bánh tét. Quá sức quá đáng mà! Nên tôi dọa ngài ấy một chút.
...
Tôi ghét người không rõ ràng. Thái độ không kiên quyết. Không yêu thì không yêu! Đừng tự huyễn hoặc rồi chuốc lấy buồn phiền.
Thôi kệ đi! Về tới Sài Gòn cũng là 5 giờ chiều. Tôi vui vẻ mang quà đến tặng cho "crush" của tôi. Anh ấy hẹn tôi 7 giờ gặp vì anh sắp tuyên bố một tin vô cùng quan trọng. Có phải "crush" của tôi sẽ tỏ tình với tôi không?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro