Nhật Ký: Kiễng Chân Lên Để Hôn Anh
Tạm biệt tình đ...
2024-08-05 00:03:54
Năm trên giường bệnh, Tô Quân lấy điện thoại ra, hình nền của anh là bức ảnh chụp Thiên Di. Anh nhớ lại lần đầu tiên anh gặp được Thiên Di.
5 năm trước, từ Đài Loan sang Việt Nam lập nghiệp là một quyết định táo bạo nhất của Tô Quân. Anh nhận thấy nguồn lao động ở Việt Nam dồi dào, dân số trẻ. Giá thuê nhân công cũng tương đối ổn so với mặt bằng chung.
Hơn nữa, Chính phủ tạo điều kiện về việc thuê phân xưởng... Còn nhiều yếu tố khách quan hơn nên anh dứt khoát chọn Việt Nam.
Sẵn kinh nghiệm vốn có từ thời sinh viên của bản thân, Tô Quân nhanh chóng bắt kịp nhịp tăng trưởng và phát triển công ty.
Hôm đó là ngày nghỉ, Tô Quân chưa quen đường ở Sài Gòn nên chỉ có thể đi bộ đến trung tâm thương mại gần nhà, tiện thể mua vật dụng cá nhân cho mình.
(Ở trung tâm thương mại sầm uất]
Một cô gái trẻ tuổi từ cổng lớn khu trung tâm thương mại sầm uất bậc nhất Sài Gòn bước ra. Cô mặc một chiếc váy trắng tinh khôi, trên tay cầm một túi quà to. Tối nay cô sẽ dự một bữa tiệc sinh nhật của bạn thân.
Giờ này đường Sài Gòn đông đúc dòng người qua lại, đứng đợi xe đã lâu cũng không có chiếc taxi nào ghé lại. Cô thở dài.
Rồi cô tìm kiếm điện thoại trong túi xách của mình để gọi cho quản gia đến đón. Vậy mà chỉ trong chớp nhoáng, hai tên chạy xe máy rồ ga giật mất túi xách của cô. Cô hoảng sợ hét thất thanh. Vừa đúng lúc Tô Quân đi ngang qua. Anh không thể đứng nhìn như vậy được.
Tô Quân nhanh chóng cởi giày ra.
"Vèo"
Chỉ trong tích tắc, giày bay thẳng vào tên cầm lái khiến chúng chao đảo. Anh phi thẳng đến đá một phát thật mạnh làm chúng ngã nhào lật xe. Cộng thêm được sự hỗ trợ của mọi người thế là sau một cuộc giằng co, cuối cùng chúng cũng bị bắt.
Tô Quân chạy lại đỡ cô gái ấy đứng dậy.
"Cô có sao không?"
"Tôi không sao! Cảm ơn anh!"
Tô Quân đưa túi xách rồi dìu cô. Cô gái quay sang hỏi Tô Quân.
"Anh người nước ngoài?"
Tô Quân gật đầu:
"Tôi là người Đài Loan. Chào cô!"
Bây giờ Tô Quân mới có dịp nhìn kỹ cô gái trước mặt. Vẻ đẹp nhu tình của cô khiến anh nhớ đến mẹ mình. Nhìn cô khiến anh cảm thấy quyến luyến không muốn rời.
"Tôi tên là Tô Quân. Xin hỏi, cô tên gì vậy? Có thể cho tôi làm quen không?"
Cô gái cười dịu dàng, ánh mắt trong trẻo nhìn Tô Quân:
"Tôi tên là Thiên Di! Cảm ơn anh, anh nói tiếng Việt cũng rất khá nha!"
Tô Quân cười trìu mến:
"Thiên Di ư? Cái tên thật đẹp!"
Từ đó, Tô Quân hay tìm cách gặp mặt Thiên Di. Lúc thì đi ăn, lúc thì bắt cô dạy tiếng Việt cho anh. Cũng có thể ở cô, anh tìm được sự ấm áp bấy lâu đã mất.
Tô Quân nằm trên giường bệnh, cơn đau đôi lúc khiến anh khẽ nhíu mày. Anh bật điện thoại vào thư viện âm nhạc mở lên một bài hát tiếng Việt mà anh yêu thích nhất. Từng câu từ của bài hát khiến trái tim anh nhói lên:
"Tình yêu đôi lúc không cùng cảm giác yêu thương từ hai người
Dù cho hạnh phúc em chọn là ai, không phải anh..."
Tay anh lướt qua những tầm hình chụp Thiên Di rồi cười. Có lẽ năm năm đã đủ dài để yêu một người. Miễn cưỡng không hạnh phúc!
Rõ ràng đã có kết quả. Thôi thì đã đến lúc buông bỏ.
Tô Quân lấy tay nhấn vào nút xóa anh. Một câu hỏi từ điện thoại:
"Bạn có chắc chắn muốn xóa?"
Xưa nay, một khi đã quyết định điều gì thì Tô Quân anh tuyệt đối không hối hận.
"Xóa"
Ngón tay Tô Quân nhấn vào. Lúc này đây, hơn ai hết, Tô Quân trầm ổn đến lạ. Anh nhếch mép cười:
"Thiên Di chỉ cần em hạnh phúc! "
5 năm trước, từ Đài Loan sang Việt Nam lập nghiệp là một quyết định táo bạo nhất của Tô Quân. Anh nhận thấy nguồn lao động ở Việt Nam dồi dào, dân số trẻ. Giá thuê nhân công cũng tương đối ổn so với mặt bằng chung.
Hơn nữa, Chính phủ tạo điều kiện về việc thuê phân xưởng... Còn nhiều yếu tố khách quan hơn nên anh dứt khoát chọn Việt Nam.
Sẵn kinh nghiệm vốn có từ thời sinh viên của bản thân, Tô Quân nhanh chóng bắt kịp nhịp tăng trưởng và phát triển công ty.
Hôm đó là ngày nghỉ, Tô Quân chưa quen đường ở Sài Gòn nên chỉ có thể đi bộ đến trung tâm thương mại gần nhà, tiện thể mua vật dụng cá nhân cho mình.
(Ở trung tâm thương mại sầm uất]
Một cô gái trẻ tuổi từ cổng lớn khu trung tâm thương mại sầm uất bậc nhất Sài Gòn bước ra. Cô mặc một chiếc váy trắng tinh khôi, trên tay cầm một túi quà to. Tối nay cô sẽ dự một bữa tiệc sinh nhật của bạn thân.
Giờ này đường Sài Gòn đông đúc dòng người qua lại, đứng đợi xe đã lâu cũng không có chiếc taxi nào ghé lại. Cô thở dài.
Rồi cô tìm kiếm điện thoại trong túi xách của mình để gọi cho quản gia đến đón. Vậy mà chỉ trong chớp nhoáng, hai tên chạy xe máy rồ ga giật mất túi xách của cô. Cô hoảng sợ hét thất thanh. Vừa đúng lúc Tô Quân đi ngang qua. Anh không thể đứng nhìn như vậy được.
Tô Quân nhanh chóng cởi giày ra.
"Vèo"
Chỉ trong tích tắc, giày bay thẳng vào tên cầm lái khiến chúng chao đảo. Anh phi thẳng đến đá một phát thật mạnh làm chúng ngã nhào lật xe. Cộng thêm được sự hỗ trợ của mọi người thế là sau một cuộc giằng co, cuối cùng chúng cũng bị bắt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Quân chạy lại đỡ cô gái ấy đứng dậy.
"Cô có sao không?"
"Tôi không sao! Cảm ơn anh!"
Tô Quân đưa túi xách rồi dìu cô. Cô gái quay sang hỏi Tô Quân.
"Anh người nước ngoài?"
Tô Quân gật đầu:
"Tôi là người Đài Loan. Chào cô!"
Bây giờ Tô Quân mới có dịp nhìn kỹ cô gái trước mặt. Vẻ đẹp nhu tình của cô khiến anh nhớ đến mẹ mình. Nhìn cô khiến anh cảm thấy quyến luyến không muốn rời.
"Tôi tên là Tô Quân. Xin hỏi, cô tên gì vậy? Có thể cho tôi làm quen không?"
Cô gái cười dịu dàng, ánh mắt trong trẻo nhìn Tô Quân:
"Tôi tên là Thiên Di! Cảm ơn anh, anh nói tiếng Việt cũng rất khá nha!"
Tô Quân cười trìu mến:
"Thiên Di ư? Cái tên thật đẹp!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ đó, Tô Quân hay tìm cách gặp mặt Thiên Di. Lúc thì đi ăn, lúc thì bắt cô dạy tiếng Việt cho anh. Cũng có thể ở cô, anh tìm được sự ấm áp bấy lâu đã mất.
Tô Quân nằm trên giường bệnh, cơn đau đôi lúc khiến anh khẽ nhíu mày. Anh bật điện thoại vào thư viện âm nhạc mở lên một bài hát tiếng Việt mà anh yêu thích nhất. Từng câu từ của bài hát khiến trái tim anh nhói lên:
"Tình yêu đôi lúc không cùng cảm giác yêu thương từ hai người
Dù cho hạnh phúc em chọn là ai, không phải anh..."
Tay anh lướt qua những tầm hình chụp Thiên Di rồi cười. Có lẽ năm năm đã đủ dài để yêu một người. Miễn cưỡng không hạnh phúc!
Rõ ràng đã có kết quả. Thôi thì đã đến lúc buông bỏ.
Tô Quân lấy tay nhấn vào nút xóa anh. Một câu hỏi từ điện thoại:
"Bạn có chắc chắn muốn xóa?"
Xưa nay, một khi đã quyết định điều gì thì Tô Quân anh tuyệt đối không hối hận.
"Xóa"
Ngón tay Tô Quân nhấn vào. Lúc này đây, hơn ai hết, Tô Quân trầm ổn đến lạ. Anh nhếch mép cười:
"Thiên Di chỉ cần em hạnh phúc! "
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro