Nhật Ký: Kiễng Chân Lên Để Hôn Anh
Một chuyến từ t...
2024-08-05 00:03:54
Rất nhanh một viên canxi sủi được chủ tịch lấy ra. Tôi uống một hơi hết sạch.
Ngài ấy bắt đầu xoa bóp tay cho tôi.
Một hồi tay tôi cũng có thể cử động lại được. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi bị như vậy. Rất may là không có gì nguy hiểm.
Tôi ghen ư? Ghen đến hạ đường huyết sao?
Tôi ngồi dậy nhìn thẳng vào mắt của Tô Quân bằng ánh mắt căm phẫn. Tại sao tôi phải giận chứ?
Tôi chỉ cảm thấy khó chịu vô cùng. Lúc đấy ngài không nói gì thêm nên tôi vào phòng đi ngủ. Lúc tôi giận thường đi ngủ cho khỏi nghĩ nhiều. Nghĩ nhiều rồi tự dằn vặt bản thân mình thôi chứ có việc gì tốt lành đâu!
Tô Quân có gõ cửa phòng tôi mấy lần nhưng tôi bịt tai lại ngủ một giấc đến sáng.
Thế là đang ngủ ngon lành tự nhiên có tiếng:
"Rẹt.. rẹt.sột soạt.."
"Gâu..g...rừ...rừ.."
Tiếng của con Heo làm tôi thức giấc. Nó đang cào cấu cái cửa một cách không thương tiếc.
"Gâu...gâu...gâu..."
Tôi nói vọng ra
"Đợi nhe Heo chút ta cho mi ăn!"
Chắc nó nghe hiểu nên không cào nữa. Tôi vươn vai thoải mái.
Một buổi sáng đầu tuần đã đến. Tôi ngồi dậy nhìn qua cửa sổ xuống khung cảnh bên dưới. Thành phố vẫn náo nhiệt như mọi ngày. Ánh nắng dịu dàng như chứng kiến thành phố đang chuyển mình tỉnh giấc.
Tôi tự cười mình. Thành phố có ngủ bao giờ đâu mà tỉnh nhỉ?
Gió ngoài cửa thối vào cứ lành lạnh giống như Tết vậy. Thích thật!
Không gian yên tĩnh khác hẳn so với lúc ở trọ. Nào là tiếng rao bán hàng, nào là còi xe inh ỏi, tiếng hối thúc nhau kịp giờ đi học, đi làm,... Nếu không có con Heo chắc tôi ngủ quên mất.
Tôi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân sau đó bước đến mở tủ quần áo ra!
Ổi thôi! Tôi lại đãng trí mất rồi! Đồ đâu mà mặc bây giờ?
Cháy hết rồi còn gì!
Vừa bước ra khỏi cửa phòng thì thấy con heo đang cắn túi đồ kèm theo một tấm thiệp.
Là chủ tịch bày trò này sao?
Bây giờ tôi mới nhìn một lượt quanh nhà. Nhìn qua nhìn lại cũng chẳng thấy chủ tịch đâu. Chỉ có tôi và con Heo.
Chắc ngài ấy cò việc ra ngoài sớm rồi.
Tôi hừ lạnh. Vì sao ôi mở tấm thiệp ra. Chữ phồn thể đẹp đẽ với nội dung là:
"Ngày mới tốt lành! Đi làm trễ bị trừ lương!"
Bên trong túi là một bộ đồ thể thao còn có một đôi giày phiên bản giới hạn của công ty. Tất cả đều là màu trắng tinh tế. Tôi thay xong quần áo tự ngắm mình trước gương. Bộ đồ thể thao này được làm bằng một loại vải mịn và rất nhẹ, 3 vòng được tôn lên trông rất đẹp mắt. Mang giày thể thao vào trông tôi năng động vô cùng. Chủ tịch quả là khéo chọn vì hôm nay công ty có một hoạt động thăm hỏi gia đình công nhân.
Tôi đi bộ đến công ty.
Hôm nay chúng tôi đi xe 16 chỗ cùng với các anh chị trong phòng nhân quyền và điều đặc biệt là chủ tịch sẽ đi cùng.
Xe chờ sẵn ở trước công ty. Chúng tôi chất quà lên xe rồi ngồi chờ chủ tịch nữa là có thể. Chủ tịch ngồi vào trong xe và chúng tôi lần lượt lên sau. Cũng không có nhiều người đâu, chỉ có 2 anh chị trong phòng nhân quyền và một nhân viên nhân sự. Và không ai khác nhân viên nhân sự này là Nhật Linh.
Chủ tịch đã yên vị ngồi trong xe. Tôi lên sau:
"Nhật Hạ! Mau ngồi ở đây này!"
Nhật Linh vỗ vào ghế ngồi cạnh mình bảo tôi ngồi bên cạnh. Vì chủ tịch ngồi ở hàng ghế ngay cửa nên tôi vừa bước lên đã chạm mặt ngài ấy. Hai ánh mắt nhìn nhau. Hôm nay ngài ấy cũng mặc một bộ đồ thể thao thoải mái.
Chất liệu và kiểu giác chẳng khác nào bộ đồ tôi đang mặc. Chỉ có khác là ngài ấy mặc màu đen và mang giày đen.
Chuyện gì vậy?
Người ngoài nhìn vào còn tưởng chúng tôi mặc đồ cặp cơ đấy. Tôi dĩ nhiên còn phát bực vì dấu vết trên cổ của chủ tịch nên chọn chỗ ngồi kế bên Nhật Linh. Ngài ấy không vui nên khoanh tay nhắm mắt thư giãn.
Xe bắt đầu chạy. Vì Sài Gòn lúc này vào giờ đi làm nên rất đông. Xe chạy được một đoạn rồi dừng đèn đỏ, chạy tiếp thì dừng vì kẹt xe. Vì quá chóng mặt nên tôi ngủ một giấc cho lành. Rất lâu sau đó, xe dừng lại một lúc. Tôi lờ mờ mở mắt ra nhưng mở hoài cũng không lên đành ngủ tiếp. Tôi ngủ ngon như chưa bao giờ được ngủ. Cảm giác như đang nằm trên một chiếc nệm êm ái.
Cuối cùng sau 4 tiếng đồng hồ xe cũng đến nơi.
"Nhật Hạ...Sắp đến nơi rồi! Dậy nào!"
Tôi nghe tiếng Nhật Linh gọi nên ngồi dậy.
"Nhật Hạ cậu nặng quá làm đùi tui tê ơi là tê!"
Tôi tròn mắt:
"Cậu nham nhở! Cậu tê đùi liên quan gì tôi?"
"Sao không liên quan? Nảy giờ cậu nằm trên đùi tớ đấy!"
Nhật Linh vừa xoa đùi vừa nhìn tôi càm ràm.
Nhưng mà phía trước lại truyền đến tiếng ho nhẹ của chủ tịch. Ông ấy gắn giọng:
"Nhanh chuẩn bị!"
Chúng tôi nghiêm túc không giỡn nữa bắt đầu xem lại một lượt các thứ Xe chạy qua một đoạn đường đất gồ ghề.
Vì sình lầy quá và đường lại hẹp nên chiếc xe không vào được nữa đành phải đi bộ.
Đây là ở Cần Thơ, thật gần với quê tôi nên tôi cảm nhận được cái không khí trong lành. Mùi hương của hoa cỏ, không ồn ào khói bụi như ở thành phố. Có một chút thân thuộc len lỏi vào trong tim.
Tôi xuống xe, săn ống quần lên, cởi giày ra. hai tay mang theo hai thùng quà to bự. Các anh chị cũng tay xách nách mang. Chủ tịch cũng cầm trên tay một phần quà. Nhìn ngài ấy với bộ dạng thoải mái nhưng vẫn toát nên một khí chất làm thu hút ánh nhìn của người khác. Đi bộ hơn 2km mới vào đến nơi. Ngôi nhà được lợp lá nhưng mái lá cũng chẳng còn nguyên vẹn. Trước cửa nhà có một đứa bé trai tầm 4 tuổi đang đứng và một chú chó mực.
Trong em ấy rất gầy. Quần áo mặc trên người rách nhiều chỗ. Nghe có người đến thằng bé chạy vào trong.
Nghe có tiếng chó sủa người bên trong bước ra. Trước mắt tôi là một người đàn ông đang chống nạng khập kiếng bước ra. Vẻ mặt khắc khổ nở nụ cười chào hỏi:
"Chào chủ tịch, chào mọi người. Mọi người đến chơi!"
Người đàn ông chống gậy đi từng bước nặng nề vào nhà kéo ghế ra mời chúng tôi ngồi. Chủ tịch nhà tôi thấy vậy liền đặt hộp quà chồng lên hộp quà tôi đang cầm trên tay rồi bước tới đỡ người đàn ông đó.
Trước khi đi tôi cũng đã nghe Nhật Linh nói qua. Anh công nhân quê ở Cần Thơ. Theo công ty từ lúc công ty thành lập đến giờ. Anh và vợ trong một lần không may trên đường đi làm về bị xe tông. Một chân vì thế mà không giữ được. Nhà anh có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn. Còn mẹ già và con thơ.
Trong khi chủ tịch và mọi người thăm hỏi động viên thì tôi lại gần đứa trẻ chơi cùng thằng bé.
"Cô ơi! Cô làm cùng công ty của cha của con hả?"
Tôi xoa đầu bé con dịu dàng:
"Đúng rồi. Cô là cô Hạ! Con tên gì nè?"
"Con tên cu Bi", thằng bé tròn mắt nhìn tôi.
"Bi ơi! Cô cho con bánh nè!", tôi lấy bánh đã chuẩn bị sẵn cho thằng bé ăn. Gương mặt lắm lem bùn đất ấy nhìn tôi cười
"Cảm ơn cô Hạ!"
Bé Bi nhảy lên sung sướng. Ánh mắt ngây thơ nhìn tôi. Trong đôi mắt của bé Bi, tôi thấy được sự vui mừng. Thật ra con nít rất đơn giản. Chỉ cần được cho quà là có thể vui cả một ngày.
"Cô Hạ! Ba đi làm mua sữa cho con. Ba ở đây Bi không có sữa nhưng Bi có ba. Cô Hạ đừng bắt ba của Bi đi nha!"
Tôi nghe vậy liền bật cười.
"Cô không có bắt cóc ba của Bi. Cô và các cô chú đến thăm Bi thôi!"
"Yeah...Ba ở đây với Bi hoài luôn!", thằng bé vừa ăn bánh vừa chạy loanh quanh trong sân nhìn nó vui vẻ biết mấy.
Sau khi trò chuyện thăm hỏi xong. Tôi thấy chủ tịch bước ra. Tô Quân nhìn thằng bé. Gương mặt điềm tĩnh nở nụ cười. Ngài ấy bước đến gần. Nói nhỏ vào tai bé Bi. Trình độ nói tiếng Việt của chủ tịch khỏi bàn cải.
Tôi ngồi cách xa nên không biết hai người họ nói gì với nhau. Vừa nói vừa cười cười nhìn tôi.
Sau đó bé Bi nhảy lên vui sướng:
"Bi đi học với bạn. Bi được đi học!"
Mọi người lúc này cũng bước ra. Chúng tôi phải về đi thăm một số nhà khác nữa.
Trước khi đi tôi quay người lại nhìn một lần nữa. Hai cha con vẫy tay chào chúng tôi.
Tôi nhìn ngôi nhà, nhìn hai cha con thêm lần nữa rồi rời đi. Lúc quay lưng, tôi nghe tiếng gọi:
"Chị Hạ! Chị Hạ...ơi! Đợi..."
Bé Bi chạy lại đưa cho tôi viên kẹo. Tôi khom người xuống xoa đầu của Bì:
"Bi ngoan! Cố gắng học giỏi! Khi nào rảnh chị và mọi xuống thăm Bi nha!"
"Dạ!" nụ cười và đôi mắt trong trẻo nhìn tôi.
"À! Bi nói chị nghe lúc nãy Bi nói gì với chú đó mà cười vậy?"
', tôi lấy tay chỉ về phía chủ tịch Tô Quân.
Thằng bé nhanh nhẹn trả lời:
"Chú hỏi con cô Hạ có đẹp không?"
"Rồi Bi trả lời sao?"
"Đẹp nhưng mà mẹ của Bi đẹp nhất!"
Tôi cười phá lên. Thằng bé nhìn tôi giọng nói an ủi. Bé Bi còn bắt chước xoa đầu tôi dịu dàng:
"Chú nói chị Hạ hung dữ! Nhưng em vẫn thích chị!"
"Chú cười, thế là con cũng cười."
Tôi lè lưỡi trêu chọc:
"Thế con thấy chú ấy đẹp trai không?"
Tôi vừa nhìn chủ tịch Tô vừa hỏi bé Bi.
"Bi đẹp hơn chú!" •
Tôi cười vui vẻ. Vẫy chào tạm biệt rồi rời đi.
Chúng tôi đi thăm một vài nơi để trao quà từ thiện. Hoàn thành xong cũng đã 5 giờ chiều. Chúng tôi ghé vào một quán cà phê ven bến Ninh Kiều. Những ánh nắng cuối cùng của ngày đang dần tắt đi. Đường phố bắt đầu lên đèn. Mọi người hối hả chen nhau về nhà. Khác hẳn với cảnh ồn ào trên bờ. Dòng sông vẫn êm đềm trôi...
Giai điệu trong quán cà phê ngân lên:
"Một đêm anh mơ mình ríu rít đưa nhau về
Thăm quê xưa với vườn cau thể
Bàn tay anh đan dìu em bước trên cỏ khô
Đi trong hoang vắng chiều Tây Đô
Bờ sông yêu xưa tà áo thướt tha mỹ miều
Sao anh không thấy về Ninh Kiều..."
Có một chút buồn, một chút vấn vương. Tôi ngồi im lặng hít thở. Những kỷ niệm từ chuyến đi này có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên. Những nụ cười ngây ngô, niềm tin và hy vọng vào cuộc sống không bao giờ tắt. Không ai có thể chọn cho mình nơi sinh ra vì cuộc đời mà! Quan trọng chúng ta chọn cách sống như thế nào. Chán nản hay hy vọng vươn lên.
Ngài ấy bắt đầu xoa bóp tay cho tôi.
Một hồi tay tôi cũng có thể cử động lại được. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi bị như vậy. Rất may là không có gì nguy hiểm.
Tôi ghen ư? Ghen đến hạ đường huyết sao?
Tôi ngồi dậy nhìn thẳng vào mắt của Tô Quân bằng ánh mắt căm phẫn. Tại sao tôi phải giận chứ?
Tôi chỉ cảm thấy khó chịu vô cùng. Lúc đấy ngài không nói gì thêm nên tôi vào phòng đi ngủ. Lúc tôi giận thường đi ngủ cho khỏi nghĩ nhiều. Nghĩ nhiều rồi tự dằn vặt bản thân mình thôi chứ có việc gì tốt lành đâu!
Tô Quân có gõ cửa phòng tôi mấy lần nhưng tôi bịt tai lại ngủ một giấc đến sáng.
Thế là đang ngủ ngon lành tự nhiên có tiếng:
"Rẹt.. rẹt.sột soạt.."
"Gâu..g...rừ...rừ.."
Tiếng của con Heo làm tôi thức giấc. Nó đang cào cấu cái cửa một cách không thương tiếc.
"Gâu...gâu...gâu..."
Tôi nói vọng ra
"Đợi nhe Heo chút ta cho mi ăn!"
Chắc nó nghe hiểu nên không cào nữa. Tôi vươn vai thoải mái.
Một buổi sáng đầu tuần đã đến. Tôi ngồi dậy nhìn qua cửa sổ xuống khung cảnh bên dưới. Thành phố vẫn náo nhiệt như mọi ngày. Ánh nắng dịu dàng như chứng kiến thành phố đang chuyển mình tỉnh giấc.
Tôi tự cười mình. Thành phố có ngủ bao giờ đâu mà tỉnh nhỉ?
Gió ngoài cửa thối vào cứ lành lạnh giống như Tết vậy. Thích thật!
Không gian yên tĩnh khác hẳn so với lúc ở trọ. Nào là tiếng rao bán hàng, nào là còi xe inh ỏi, tiếng hối thúc nhau kịp giờ đi học, đi làm,... Nếu không có con Heo chắc tôi ngủ quên mất.
Tôi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân sau đó bước đến mở tủ quần áo ra!
Ổi thôi! Tôi lại đãng trí mất rồi! Đồ đâu mà mặc bây giờ?
Cháy hết rồi còn gì!
Vừa bước ra khỏi cửa phòng thì thấy con heo đang cắn túi đồ kèm theo một tấm thiệp.
Là chủ tịch bày trò này sao?
Bây giờ tôi mới nhìn một lượt quanh nhà. Nhìn qua nhìn lại cũng chẳng thấy chủ tịch đâu. Chỉ có tôi và con Heo.
Chắc ngài ấy cò việc ra ngoài sớm rồi.
Tôi hừ lạnh. Vì sao ôi mở tấm thiệp ra. Chữ phồn thể đẹp đẽ với nội dung là:
"Ngày mới tốt lành! Đi làm trễ bị trừ lương!"
Bên trong túi là một bộ đồ thể thao còn có một đôi giày phiên bản giới hạn của công ty. Tất cả đều là màu trắng tinh tế. Tôi thay xong quần áo tự ngắm mình trước gương. Bộ đồ thể thao này được làm bằng một loại vải mịn và rất nhẹ, 3 vòng được tôn lên trông rất đẹp mắt. Mang giày thể thao vào trông tôi năng động vô cùng. Chủ tịch quả là khéo chọn vì hôm nay công ty có một hoạt động thăm hỏi gia đình công nhân.
Tôi đi bộ đến công ty.
Hôm nay chúng tôi đi xe 16 chỗ cùng với các anh chị trong phòng nhân quyền và điều đặc biệt là chủ tịch sẽ đi cùng.
Xe chờ sẵn ở trước công ty. Chúng tôi chất quà lên xe rồi ngồi chờ chủ tịch nữa là có thể. Chủ tịch ngồi vào trong xe và chúng tôi lần lượt lên sau. Cũng không có nhiều người đâu, chỉ có 2 anh chị trong phòng nhân quyền và một nhân viên nhân sự. Và không ai khác nhân viên nhân sự này là Nhật Linh.
Chủ tịch đã yên vị ngồi trong xe. Tôi lên sau:
"Nhật Hạ! Mau ngồi ở đây này!"
Nhật Linh vỗ vào ghế ngồi cạnh mình bảo tôi ngồi bên cạnh. Vì chủ tịch ngồi ở hàng ghế ngay cửa nên tôi vừa bước lên đã chạm mặt ngài ấy. Hai ánh mắt nhìn nhau. Hôm nay ngài ấy cũng mặc một bộ đồ thể thao thoải mái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chất liệu và kiểu giác chẳng khác nào bộ đồ tôi đang mặc. Chỉ có khác là ngài ấy mặc màu đen và mang giày đen.
Chuyện gì vậy?
Người ngoài nhìn vào còn tưởng chúng tôi mặc đồ cặp cơ đấy. Tôi dĩ nhiên còn phát bực vì dấu vết trên cổ của chủ tịch nên chọn chỗ ngồi kế bên Nhật Linh. Ngài ấy không vui nên khoanh tay nhắm mắt thư giãn.
Xe bắt đầu chạy. Vì Sài Gòn lúc này vào giờ đi làm nên rất đông. Xe chạy được một đoạn rồi dừng đèn đỏ, chạy tiếp thì dừng vì kẹt xe. Vì quá chóng mặt nên tôi ngủ một giấc cho lành. Rất lâu sau đó, xe dừng lại một lúc. Tôi lờ mờ mở mắt ra nhưng mở hoài cũng không lên đành ngủ tiếp. Tôi ngủ ngon như chưa bao giờ được ngủ. Cảm giác như đang nằm trên một chiếc nệm êm ái.
Cuối cùng sau 4 tiếng đồng hồ xe cũng đến nơi.
"Nhật Hạ...Sắp đến nơi rồi! Dậy nào!"
Tôi nghe tiếng Nhật Linh gọi nên ngồi dậy.
"Nhật Hạ cậu nặng quá làm đùi tui tê ơi là tê!"
Tôi tròn mắt:
"Cậu nham nhở! Cậu tê đùi liên quan gì tôi?"
"Sao không liên quan? Nảy giờ cậu nằm trên đùi tớ đấy!"
Nhật Linh vừa xoa đùi vừa nhìn tôi càm ràm.
Nhưng mà phía trước lại truyền đến tiếng ho nhẹ của chủ tịch. Ông ấy gắn giọng:
"Nhanh chuẩn bị!"
Chúng tôi nghiêm túc không giỡn nữa bắt đầu xem lại một lượt các thứ Xe chạy qua một đoạn đường đất gồ ghề.
Vì sình lầy quá và đường lại hẹp nên chiếc xe không vào được nữa đành phải đi bộ.
Đây là ở Cần Thơ, thật gần với quê tôi nên tôi cảm nhận được cái không khí trong lành. Mùi hương của hoa cỏ, không ồn ào khói bụi như ở thành phố. Có một chút thân thuộc len lỏi vào trong tim.
Tôi xuống xe, săn ống quần lên, cởi giày ra. hai tay mang theo hai thùng quà to bự. Các anh chị cũng tay xách nách mang. Chủ tịch cũng cầm trên tay một phần quà. Nhìn ngài ấy với bộ dạng thoải mái nhưng vẫn toát nên một khí chất làm thu hút ánh nhìn của người khác. Đi bộ hơn 2km mới vào đến nơi. Ngôi nhà được lợp lá nhưng mái lá cũng chẳng còn nguyên vẹn. Trước cửa nhà có một đứa bé trai tầm 4 tuổi đang đứng và một chú chó mực.
Trong em ấy rất gầy. Quần áo mặc trên người rách nhiều chỗ. Nghe có người đến thằng bé chạy vào trong.
Nghe có tiếng chó sủa người bên trong bước ra. Trước mắt tôi là một người đàn ông đang chống nạng khập kiếng bước ra. Vẻ mặt khắc khổ nở nụ cười chào hỏi:
"Chào chủ tịch, chào mọi người. Mọi người đến chơi!"
Người đàn ông chống gậy đi từng bước nặng nề vào nhà kéo ghế ra mời chúng tôi ngồi. Chủ tịch nhà tôi thấy vậy liền đặt hộp quà chồng lên hộp quà tôi đang cầm trên tay rồi bước tới đỡ người đàn ông đó.
Trước khi đi tôi cũng đã nghe Nhật Linh nói qua. Anh công nhân quê ở Cần Thơ. Theo công ty từ lúc công ty thành lập đến giờ. Anh và vợ trong một lần không may trên đường đi làm về bị xe tông. Một chân vì thế mà không giữ được. Nhà anh có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn. Còn mẹ già và con thơ.
Trong khi chủ tịch và mọi người thăm hỏi động viên thì tôi lại gần đứa trẻ chơi cùng thằng bé.
"Cô ơi! Cô làm cùng công ty của cha của con hả?"
Tôi xoa đầu bé con dịu dàng:
"Đúng rồi. Cô là cô Hạ! Con tên gì nè?"
"Con tên cu Bi", thằng bé tròn mắt nhìn tôi.
"Bi ơi! Cô cho con bánh nè!", tôi lấy bánh đã chuẩn bị sẵn cho thằng bé ăn. Gương mặt lắm lem bùn đất ấy nhìn tôi cười
"Cảm ơn cô Hạ!"
Bé Bi nhảy lên sung sướng. Ánh mắt ngây thơ nhìn tôi. Trong đôi mắt của bé Bi, tôi thấy được sự vui mừng. Thật ra con nít rất đơn giản. Chỉ cần được cho quà là có thể vui cả một ngày.
"Cô Hạ! Ba đi làm mua sữa cho con. Ba ở đây Bi không có sữa nhưng Bi có ba. Cô Hạ đừng bắt ba của Bi đi nha!"
Tôi nghe vậy liền bật cười.
"Cô không có bắt cóc ba của Bi. Cô và các cô chú đến thăm Bi thôi!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Yeah...Ba ở đây với Bi hoài luôn!", thằng bé vừa ăn bánh vừa chạy loanh quanh trong sân nhìn nó vui vẻ biết mấy.
Sau khi trò chuyện thăm hỏi xong. Tôi thấy chủ tịch bước ra. Tô Quân nhìn thằng bé. Gương mặt điềm tĩnh nở nụ cười. Ngài ấy bước đến gần. Nói nhỏ vào tai bé Bi. Trình độ nói tiếng Việt của chủ tịch khỏi bàn cải.
Tôi ngồi cách xa nên không biết hai người họ nói gì với nhau. Vừa nói vừa cười cười nhìn tôi.
Sau đó bé Bi nhảy lên vui sướng:
"Bi đi học với bạn. Bi được đi học!"
Mọi người lúc này cũng bước ra. Chúng tôi phải về đi thăm một số nhà khác nữa.
Trước khi đi tôi quay người lại nhìn một lần nữa. Hai cha con vẫy tay chào chúng tôi.
Tôi nhìn ngôi nhà, nhìn hai cha con thêm lần nữa rồi rời đi. Lúc quay lưng, tôi nghe tiếng gọi:
"Chị Hạ! Chị Hạ...ơi! Đợi..."
Bé Bi chạy lại đưa cho tôi viên kẹo. Tôi khom người xuống xoa đầu của Bì:
"Bi ngoan! Cố gắng học giỏi! Khi nào rảnh chị và mọi xuống thăm Bi nha!"
"Dạ!" nụ cười và đôi mắt trong trẻo nhìn tôi.
"À! Bi nói chị nghe lúc nãy Bi nói gì với chú đó mà cười vậy?"
', tôi lấy tay chỉ về phía chủ tịch Tô Quân.
Thằng bé nhanh nhẹn trả lời:
"Chú hỏi con cô Hạ có đẹp không?"
"Rồi Bi trả lời sao?"
"Đẹp nhưng mà mẹ của Bi đẹp nhất!"
Tôi cười phá lên. Thằng bé nhìn tôi giọng nói an ủi. Bé Bi còn bắt chước xoa đầu tôi dịu dàng:
"Chú nói chị Hạ hung dữ! Nhưng em vẫn thích chị!"
"Chú cười, thế là con cũng cười."
Tôi lè lưỡi trêu chọc:
"Thế con thấy chú ấy đẹp trai không?"
Tôi vừa nhìn chủ tịch Tô vừa hỏi bé Bi.
"Bi đẹp hơn chú!" •
Tôi cười vui vẻ. Vẫy chào tạm biệt rồi rời đi.
Chúng tôi đi thăm một vài nơi để trao quà từ thiện. Hoàn thành xong cũng đã 5 giờ chiều. Chúng tôi ghé vào một quán cà phê ven bến Ninh Kiều. Những ánh nắng cuối cùng của ngày đang dần tắt đi. Đường phố bắt đầu lên đèn. Mọi người hối hả chen nhau về nhà. Khác hẳn với cảnh ồn ào trên bờ. Dòng sông vẫn êm đềm trôi...
Giai điệu trong quán cà phê ngân lên:
"Một đêm anh mơ mình ríu rít đưa nhau về
Thăm quê xưa với vườn cau thể
Bàn tay anh đan dìu em bước trên cỏ khô
Đi trong hoang vắng chiều Tây Đô
Bờ sông yêu xưa tà áo thướt tha mỹ miều
Sao anh không thấy về Ninh Kiều..."
Có một chút buồn, một chút vấn vương. Tôi ngồi im lặng hít thở. Những kỷ niệm từ chuyến đi này có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên. Những nụ cười ngây ngô, niềm tin và hy vọng vào cuộc sống không bao giờ tắt. Không ai có thể chọn cho mình nơi sinh ra vì cuộc đời mà! Quan trọng chúng ta chọn cách sống như thế nào. Chán nản hay hy vọng vươn lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro