Nhật Ký Làm Giàu Trên Thảo Nguyên
Gạo Rang Quen T...
Đâu Bất Điệu Đích Bình Quả
2024-10-05 10:27:05
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trác Na liếc nhìn con trai một cái, thằng bé chia rất công bằng, chia cho Bảo Âm cũng như vậy. Đứa nhỏ này, ngoài mặt thì không chịu nhưng trong lòng vẫn coi Bảo Âm là muội muội.
Nàng vui mừng vì con trai hiểu chuyện, nhưng cũng thương nó nên lại gắp thịt trong bát mình sang cho Đại Cách.
“Nương biết con rất ngoan, ăn đi.”
Đại Cách biết mẫu thân mình nói một là một, nói hai là hai nên cũng không cố nữa, bê bát ngồi xuống bên cạnh muội muội. Hai đứa trẻ muội nhìn huynh, huynh nhìn muội, ăn rất ngon miệng.
Bát của Bảo Âm cũng lớn như của bọn họ, Trác Na sợ nàng bị nóng, vốn định bón cho nàng nhưng Bảo Âm lại từ chối.
Sức khỏe của nàng yếu ớt chứ chưa đến nỗi ăn cơm cũng cần người bón, lớn bằng này rồi, sao có thể bắt người lớn bón cơm.
Trác Na thấy Bảo Âm cứ khăng khăng tự ăn nên đành phải nghe theo, đặt một cái ghế dài lên giường để làm bàn cho nàng.
Bát càng ngày càng gần, mùi thơm cũng trở nên ngào ngạt.
Bảo Âm đã ngửi được mùi canh là mùi thịt cừu, nhưng không biết bên trong canh còn có cái gì. Nàng cầm thìa khuấy khuấy, thấy hơi đặc đặc.
Trong canh có là cái gì thì cứ ăn trước đã, nói sau, nàng đói bụng không chịu nổi rồi.
Xúc một thìa to đưa vào miệng, gần như là trong nháy mắt Bảo Âm đã biết là có thứ gì trong canh.
Vậy mà lại là gạo rang!
Món mà nàng ăn từ nhỏ đến lớn!
Nhưng lúc ăn gạo rang ở thời hiện đại, nàng thường ngâm với trà sữa hoặc trộn với sữa chua chứ rất ít khi cho vào nấu với canh thịt.
Cứ tưởng rằng đến đây thì sẽ không có để ăn, không ngờ trên thảo nguyên cũng có món này, hương vị còn thơm hơn thời hiện đại khiến cho nàng rất bất ngờ.
“A Âm, ăn không quen à?”
Trác Na biết đồ ăn ở thảo nguyên và ẩm thực phía Nam hoàn toàn khác nhau. Nghe nói người ở miền Nam thường hay ăn cơm, ăn rau xào… Nhưng trong nhà chỉ có một ít thịt và gạo rang, nàng ấy cũng không còn cách nào khác.
“Hay là ngày mai, bảo cha con đổi một ít gạo về nhé?”
Bảo Âm lấy lại tinh thần, vội vàng từ chối: “Không cần đâu ạ, nương nấu món này ngon lắm! Chỉ là lâu lắm rồi con không được ăn món ngon như vậy, nên sợ là mình đang nằm mơ.”
“Nha đầu ngốc, sao có thể là mơ được! Ngon thì mau ăn đi, ăn nhiều một chút.”
“Vâng!”
Cả nhà ngồi quây quần, không nói gì nữa, chẳng mấy chốc đã ăn hết một bát canh thịt gạo rang lớn.
“Hà…”
Triều Lạc vỗ bụng, vui vẻ nói: “Lâu rồi không được ăn thịt thơm như thế này, thật dễ chịu.”
“Không có tương lai, chẳng phải chỉ là mấy miếng thịt thôi sao. Mau đứng dậy, đi rửa bát với ta đi.”
“Hừ, chắc chắn là đại ca cũng nghĩ như thế, chỉ là ngại nói ra thôi.”
Triều Lạc lè lưỡi, thu bát của cả nhà đi theo ca ca ra khỏi lều. Bảo Âm có lòng muốn đi cùng nhưng không có giày nên không biết phải làm sao, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trên giường.
Mới ngồi hết thời gian một nén hương, trên người đã bị muỗi đốt đến mười nốt, ngứa không chịu nổi.
Thảo nguyên mà, có muỗi là chuyện rất bình thường. Trước đây còn có màn, có hương muỗi, nhưng bây giờ chỉ có thể mặc kệ cho nó đốt. Bảo Âm ngứa đến đứng ngồi không yên, đang do dự không biết có nên xin giúp đỡ hay không thì Trác Na đã phát hiện ra sự khác thường của nàng.
Lúc sờ đến những nốt mẩn ngứa trên người Bảo Âm, Trác Na vô cùng tự trách. Nàng ấy vừa tìm dược thảo để vắt lấy nước bôi lên người cho Bảo Âm, vừa nghiêm túc dạy bảo nàng.
Trác Na liếc nhìn con trai một cái, thằng bé chia rất công bằng, chia cho Bảo Âm cũng như vậy. Đứa nhỏ này, ngoài mặt thì không chịu nhưng trong lòng vẫn coi Bảo Âm là muội muội.
Nàng vui mừng vì con trai hiểu chuyện, nhưng cũng thương nó nên lại gắp thịt trong bát mình sang cho Đại Cách.
“Nương biết con rất ngoan, ăn đi.”
Đại Cách biết mẫu thân mình nói một là một, nói hai là hai nên cũng không cố nữa, bê bát ngồi xuống bên cạnh muội muội. Hai đứa trẻ muội nhìn huynh, huynh nhìn muội, ăn rất ngon miệng.
Bát của Bảo Âm cũng lớn như của bọn họ, Trác Na sợ nàng bị nóng, vốn định bón cho nàng nhưng Bảo Âm lại từ chối.
Sức khỏe của nàng yếu ớt chứ chưa đến nỗi ăn cơm cũng cần người bón, lớn bằng này rồi, sao có thể bắt người lớn bón cơm.
Trác Na thấy Bảo Âm cứ khăng khăng tự ăn nên đành phải nghe theo, đặt một cái ghế dài lên giường để làm bàn cho nàng.
Bát càng ngày càng gần, mùi thơm cũng trở nên ngào ngạt.
Bảo Âm đã ngửi được mùi canh là mùi thịt cừu, nhưng không biết bên trong canh còn có cái gì. Nàng cầm thìa khuấy khuấy, thấy hơi đặc đặc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong canh có là cái gì thì cứ ăn trước đã, nói sau, nàng đói bụng không chịu nổi rồi.
Xúc một thìa to đưa vào miệng, gần như là trong nháy mắt Bảo Âm đã biết là có thứ gì trong canh.
Vậy mà lại là gạo rang!
Món mà nàng ăn từ nhỏ đến lớn!
Nhưng lúc ăn gạo rang ở thời hiện đại, nàng thường ngâm với trà sữa hoặc trộn với sữa chua chứ rất ít khi cho vào nấu với canh thịt.
Cứ tưởng rằng đến đây thì sẽ không có để ăn, không ngờ trên thảo nguyên cũng có món này, hương vị còn thơm hơn thời hiện đại khiến cho nàng rất bất ngờ.
“A Âm, ăn không quen à?”
Trác Na biết đồ ăn ở thảo nguyên và ẩm thực phía Nam hoàn toàn khác nhau. Nghe nói người ở miền Nam thường hay ăn cơm, ăn rau xào… Nhưng trong nhà chỉ có một ít thịt và gạo rang, nàng ấy cũng không còn cách nào khác.
“Hay là ngày mai, bảo cha con đổi một ít gạo về nhé?”
Bảo Âm lấy lại tinh thần, vội vàng từ chối: “Không cần đâu ạ, nương nấu món này ngon lắm! Chỉ là lâu lắm rồi con không được ăn món ngon như vậy, nên sợ là mình đang nằm mơ.”
“Nha đầu ngốc, sao có thể là mơ được! Ngon thì mau ăn đi, ăn nhiều một chút.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vâng!”
Cả nhà ngồi quây quần, không nói gì nữa, chẳng mấy chốc đã ăn hết một bát canh thịt gạo rang lớn.
“Hà…”
Triều Lạc vỗ bụng, vui vẻ nói: “Lâu rồi không được ăn thịt thơm như thế này, thật dễ chịu.”
“Không có tương lai, chẳng phải chỉ là mấy miếng thịt thôi sao. Mau đứng dậy, đi rửa bát với ta đi.”
“Hừ, chắc chắn là đại ca cũng nghĩ như thế, chỉ là ngại nói ra thôi.”
Triều Lạc lè lưỡi, thu bát của cả nhà đi theo ca ca ra khỏi lều. Bảo Âm có lòng muốn đi cùng nhưng không có giày nên không biết phải làm sao, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trên giường.
Mới ngồi hết thời gian một nén hương, trên người đã bị muỗi đốt đến mười nốt, ngứa không chịu nổi.
Thảo nguyên mà, có muỗi là chuyện rất bình thường. Trước đây còn có màn, có hương muỗi, nhưng bây giờ chỉ có thể mặc kệ cho nó đốt. Bảo Âm ngứa đến đứng ngồi không yên, đang do dự không biết có nên xin giúp đỡ hay không thì Trác Na đã phát hiện ra sự khác thường của nàng.
Lúc sờ đến những nốt mẩn ngứa trên người Bảo Âm, Trác Na vô cùng tự trách. Nàng ấy vừa tìm dược thảo để vắt lấy nước bôi lên người cho Bảo Âm, vừa nghiêm túc dạy bảo nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro