Nhật Ký Làm Giàu Trên Thảo Nguyên
Lá Trà Đắc Khôn...
Đâu Bất Điệu Đích Bình Quả
2024-10-05 10:27:05
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trong đầu Bảo Âm có quá là nhiều phương thuốc, có điều ở đây có rất nhiều tài liệu bị khuyết thiếu, chờ sau khi nàng bổ khuyết lại một lượt, Trác Na và Mã Tây đã vắt sữa dê xong trở về.
Hai người vẫn nhớ trà sữa mãi không quên, lúc này các nàng bỏ thêm gạo rang vào uống chung, nhưng vẫn chưa đã thèm, còn muốn uống thêm chén nữa.
Bởi vì trà sữa mà ánh mắt nhìn sữa dê của các nàng thay đổi hẳn. Trước kia ấy à, uống sữa dê chỉ là vì tốt cho sức khỏe, miễn cưỡng uống nửa chén một chén, uống xong thì không muốn uống lại nữa. Còn bây giờ, sữa dê có thể nấu thành trà sữa, thức uống tốt như vậy ai không muốn uống chứ.
Mã Tây nghĩ đến nam nhân nhà mình Tô Hòa, cơ thể ông ấy bị di chứng lúc sinh non, mấy năm nay càng thêm không tốt. Đều nói sữa dê, sữa bò bổ thân, nàng ta cũng mang một ít sữa về nhà, nhưng Tô Hòa phản ứng rất lớn với sữa dê, hầu như là nghe không lọt tai, cuối cùng chỉ có thể uống chút sữa bò. Nhưng trong họ trâu cũng sẽ không lúc nào cũng sinh con, cho dù có sữa bò cũng có rất nhiều nhà muốn, nàng ta cũng chỉ có thể tranh thủ được một chén, còn là dựa vào tay nghề vắt sữa của mình mới cướp được.
Sữa bò khó giành nhưng sữa dê thì lại dễ, trước mắt sữa dê có thể biến thành trà sữa uống ngon, Trác Na lại nói muốn đưa lá trà cho nàng ta, vậy nàng ta...
Ánh mắt Mã Tây nhìn thùng sữa nóng bỏng.
Đương nhiên Trác Na hiểu ý bạn tốt nhiều năm, quay đầu bẻ một nửa bánh trà cho nàng ta, lại kêu Bảo Âm nói những bước làm trà sữa cho Mã Tây.
Thật ra làm trà sữa rất đơn giản, Mã Tây nghe một lần đã hiểu. Nhanh chóng mang sữa dê và lá trà Trác Na cho nàng ta trở về nhà.
Bảo Âm trông mong nhìn theo thùng sữa Mã Tây mang đi kia, cảm thấy hơi mất mát.
“Nhìn dáng vẻ của con kìa, tiếc chút sữa kia đấy à?”
Trác Na ôm chầm con gái, tỉ mỉ kể tình trạng nhà Mã Tây sau đó nói: “Tuy rằng Mã Tây là bạn tốt của nương, nhưng dê nhà ta một ngày vắt sữa hai ba lần, luôn là phiền người ta cho chút sữa ta còn sợ nàng ta ngại chúng ta keo kiệt đấy.”
Con cũng có thể vắt!
Suýt chút nữa Bảo Âm đã buột miệng thốt ra những lời này, nhưng còn chưa nói ra đã bị Trác Na làm cho nuốt trở về.
“Mặc kệ vắt sữa quen tay thế nào, hai người bọn ta cũng không cho con làm đâu, có nghe không? Tính tình súc sinh thế nào làm sao con đoán được. Tấm thân nhỏ bé của con còn không cao đến đầu con dê nữa là.”
“Được rồi...”
Bảo Âm còn có thể nói gì nữa, thái độ của nương đối với chuyện vắt sữa này rất kiên quyết.
Trác Na thấy nàng nghe lời, trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều. Quay đầu lại kiểm tra chân con gái lớn, xác định không có vấn đề gì rồi mới đi.
Hôm nay đã đến phiên nàng ta đi chăm sóc súc vật trong tộc, vốn dĩ phải tối mới về, kết quả đang làm một nửa mới nhớ tới vắt sữa dê, trong nhà cũng không có ai vắt sữa, lúc này mới hỏi xin đi ra một lát.
Đi một lúc đã vắt sữa xong, còn uống hai chén trà sữa, trên người bỗng có sức lực lạ thường. Mãi cho đến giữa trưa phát bánh nang (món ăn chính của người Duy Ngô Nhĩ và người Ka-dắc, Trung Quốc) nàng ta mới phát hiện vậy mà mình lại không hề đói bụng. Phải biết rằng trước kia nàng ta đều đói bụng làm việc thật lâu mới đến giờ cơm.
Hai chén trà sữa mà thôi, không phải cũng giống nước thôi sao?
Trác Na không quá tin tưởng kia là tác dụng của hai chén trà, chỉ ghi nhớ trong lòng, định chờ sáng mai thử lại trà sữa kia.
Thật ra không riêng gì nàng ta, Mã Tây và hai đứa nhóc trong lều cũng không hề đói bụng.
Hôm nay Mã Tây không cần đi chăm súc vật, cho nên vừa về nhà đã nhóm lửa, nấu nước pha trà.
Vừa chế nước vào hương trà mát lạnh đã bốc lên, khiến cho đầu óc mơ màng của Tô Hoà cũng tỉnh táo lên đôi chút. Ông cựa quậy ngồi dậy dựa vào nỉ bạt hỏi: “Tây Tây, mùi gì thế?”
“Thơm không? Đây là lá trà Trác Na cho ta. Nghe nói là thứ người bên phương Nam thích uống.”
Nàng ta vừa trả lời vừa trộn, chờ lá trà ngao hòm hòm rồi thì vớt ra rót sữa dê vào. Trời sinh Tô Hòa có khứu giác nhạy bén, vừa cho sữa vào ông đã ngửi ra mùi sữa dê, theo bản năng nhíu mày.
Sữa dê tanh vậy mà đổ vào trong nước trà, thật sự là đáng tiếc...
Mã Tây nhanh chóng nấu xong trà sữa theo cách mà Bảo Âm dạy. Nàng ta tự uống một ngụm, đại khái là không cho nhiều muối như Bảo Âm, cho nên uống vào hơi nhạt, nhưng vẫn là mùi vị kia, hầu như không tanh chút nào!
“Tô Hòa, lại đây nếm thử cái này. Con gái Trác Na nhận về nuôi đúng là giỏi thật, nàng lấy lá trà nấu với sữa dê, không tanh chút nào.”
“Hả? Không tanh?”
Tô Hòa ngạc nhiên nhận chén, cúi đầu ngửi thì đúng là không nghe mùi tanh làm ông buồn nôn lúc trước. Ông nhấp một ngụm nhỏ, sau đó lập tức ngạc nhiên.
“Đúng là không tệ!”
Trong đầu Bảo Âm có quá là nhiều phương thuốc, có điều ở đây có rất nhiều tài liệu bị khuyết thiếu, chờ sau khi nàng bổ khuyết lại một lượt, Trác Na và Mã Tây đã vắt sữa dê xong trở về.
Hai người vẫn nhớ trà sữa mãi không quên, lúc này các nàng bỏ thêm gạo rang vào uống chung, nhưng vẫn chưa đã thèm, còn muốn uống thêm chén nữa.
Bởi vì trà sữa mà ánh mắt nhìn sữa dê của các nàng thay đổi hẳn. Trước kia ấy à, uống sữa dê chỉ là vì tốt cho sức khỏe, miễn cưỡng uống nửa chén một chén, uống xong thì không muốn uống lại nữa. Còn bây giờ, sữa dê có thể nấu thành trà sữa, thức uống tốt như vậy ai không muốn uống chứ.
Mã Tây nghĩ đến nam nhân nhà mình Tô Hòa, cơ thể ông ấy bị di chứng lúc sinh non, mấy năm nay càng thêm không tốt. Đều nói sữa dê, sữa bò bổ thân, nàng ta cũng mang một ít sữa về nhà, nhưng Tô Hòa phản ứng rất lớn với sữa dê, hầu như là nghe không lọt tai, cuối cùng chỉ có thể uống chút sữa bò. Nhưng trong họ trâu cũng sẽ không lúc nào cũng sinh con, cho dù có sữa bò cũng có rất nhiều nhà muốn, nàng ta cũng chỉ có thể tranh thủ được một chén, còn là dựa vào tay nghề vắt sữa của mình mới cướp được.
Sữa bò khó giành nhưng sữa dê thì lại dễ, trước mắt sữa dê có thể biến thành trà sữa uống ngon, Trác Na lại nói muốn đưa lá trà cho nàng ta, vậy nàng ta...
Ánh mắt Mã Tây nhìn thùng sữa nóng bỏng.
Đương nhiên Trác Na hiểu ý bạn tốt nhiều năm, quay đầu bẻ một nửa bánh trà cho nàng ta, lại kêu Bảo Âm nói những bước làm trà sữa cho Mã Tây.
Thật ra làm trà sữa rất đơn giản, Mã Tây nghe một lần đã hiểu. Nhanh chóng mang sữa dê và lá trà Trác Na cho nàng ta trở về nhà.
Bảo Âm trông mong nhìn theo thùng sữa Mã Tây mang đi kia, cảm thấy hơi mất mát.
“Nhìn dáng vẻ của con kìa, tiếc chút sữa kia đấy à?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trác Na ôm chầm con gái, tỉ mỉ kể tình trạng nhà Mã Tây sau đó nói: “Tuy rằng Mã Tây là bạn tốt của nương, nhưng dê nhà ta một ngày vắt sữa hai ba lần, luôn là phiền người ta cho chút sữa ta còn sợ nàng ta ngại chúng ta keo kiệt đấy.”
Con cũng có thể vắt!
Suýt chút nữa Bảo Âm đã buột miệng thốt ra những lời này, nhưng còn chưa nói ra đã bị Trác Na làm cho nuốt trở về.
“Mặc kệ vắt sữa quen tay thế nào, hai người bọn ta cũng không cho con làm đâu, có nghe không? Tính tình súc sinh thế nào làm sao con đoán được. Tấm thân nhỏ bé của con còn không cao đến đầu con dê nữa là.”
“Được rồi...”
Bảo Âm còn có thể nói gì nữa, thái độ của nương đối với chuyện vắt sữa này rất kiên quyết.
Trác Na thấy nàng nghe lời, trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều. Quay đầu lại kiểm tra chân con gái lớn, xác định không có vấn đề gì rồi mới đi.
Hôm nay đã đến phiên nàng ta đi chăm sóc súc vật trong tộc, vốn dĩ phải tối mới về, kết quả đang làm một nửa mới nhớ tới vắt sữa dê, trong nhà cũng không có ai vắt sữa, lúc này mới hỏi xin đi ra một lát.
Đi một lúc đã vắt sữa xong, còn uống hai chén trà sữa, trên người bỗng có sức lực lạ thường. Mãi cho đến giữa trưa phát bánh nang (món ăn chính của người Duy Ngô Nhĩ và người Ka-dắc, Trung Quốc) nàng ta mới phát hiện vậy mà mình lại không hề đói bụng. Phải biết rằng trước kia nàng ta đều đói bụng làm việc thật lâu mới đến giờ cơm.
Hai chén trà sữa mà thôi, không phải cũng giống nước thôi sao?
Trác Na không quá tin tưởng kia là tác dụng của hai chén trà, chỉ ghi nhớ trong lòng, định chờ sáng mai thử lại trà sữa kia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật ra không riêng gì nàng ta, Mã Tây và hai đứa nhóc trong lều cũng không hề đói bụng.
Hôm nay Mã Tây không cần đi chăm súc vật, cho nên vừa về nhà đã nhóm lửa, nấu nước pha trà.
Vừa chế nước vào hương trà mát lạnh đã bốc lên, khiến cho đầu óc mơ màng của Tô Hoà cũng tỉnh táo lên đôi chút. Ông cựa quậy ngồi dậy dựa vào nỉ bạt hỏi: “Tây Tây, mùi gì thế?”
“Thơm không? Đây là lá trà Trác Na cho ta. Nghe nói là thứ người bên phương Nam thích uống.”
Nàng ta vừa trả lời vừa trộn, chờ lá trà ngao hòm hòm rồi thì vớt ra rót sữa dê vào. Trời sinh Tô Hòa có khứu giác nhạy bén, vừa cho sữa vào ông đã ngửi ra mùi sữa dê, theo bản năng nhíu mày.
Sữa dê tanh vậy mà đổ vào trong nước trà, thật sự là đáng tiếc...
Mã Tây nhanh chóng nấu xong trà sữa theo cách mà Bảo Âm dạy. Nàng ta tự uống một ngụm, đại khái là không cho nhiều muối như Bảo Âm, cho nên uống vào hơi nhạt, nhưng vẫn là mùi vị kia, hầu như không tanh chút nào!
“Tô Hòa, lại đây nếm thử cái này. Con gái Trác Na nhận về nuôi đúng là giỏi thật, nàng lấy lá trà nấu với sữa dê, không tanh chút nào.”
“Hả? Không tanh?”
Tô Hòa ngạc nhiên nhận chén, cúi đầu ngửi thì đúng là không nghe mùi tanh làm ông buồn nôn lúc trước. Ông nhấp một ngụm nhỏ, sau đó lập tức ngạc nhiên.
“Đúng là không tệ!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro