Nhật Ký Làm Giàu Trên Thảo Nguyên
Lá Trà Đắc Khôn...
Đâu Bất Điệu Đích Bình Quả
2024-10-05 10:27:05
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tuy rằng còn hơi có mùi tanh, nhưng mà rất ít, lại có mùi trà thơm ngát lẫn vào, hợp khẩu vị không nói nên lời.
Tô Hòa vẫn luôn không có khẩu vị uống một hơi hai chén, Mã Tây vui mừng đến đỏ cả mắt. Tháp Na nhặt phân trâu trở về vốn đang vui mừng, vừa vào lều đã thấy mắt mẹ đỏ tươi, lập tức hơi hoảng hốt. Có điều con bé còn chưa kịp lên tiếng hỏi, đã bị kéo qua.
“Đứa nhỏ này, đã kêu con đi chơi đi, phân trâu để mẹ đi nhặt rồi kia mà.”
Mã Tây tháo cái khung trên lưng con gái xuống, nhanh tay rót cho con bé một chén trà sữa.
“Na Na, con nếm thử trà sữa này xem, mẹ làm theo cách Bảo Âm chỉ đấy, con xem có phải mùi vị chỗ bọn con hay không.”
“Trà sữa?”
Tháp Na không hiểu ra sao, con bé còn chưa nghe cái tên này bao giờ.
Mã Tây vẫn nghĩ là Bảo Âm làm món đặc sản quê nhà, đương nhiên nói là đặc sản quê nhà cũng đúng, có điều không ai ngờ quê của nàng không phải như mọi người nghĩ mà thôi.
Tháp Na cũng uống một chén trà sữa, trong lòng rất nghi ngờ. Ngon thì ngon thật đấy, nhưng quê các nàng chưa từng nghe nói qua có thứ này nhỉ.
Nghi ngờ nên buổi chiều mẹ chuẩn bị đi vắt sữa lần thứ hai, con bé cũng đi theo đến lều nhà Bảo Âm.
Lúc này trong lều đang rất náo nhiệt, Đại Cách đã trở lại.
Nam tử hán nhỏ tuổi tràn đầy kiêu ngạo đưa hai con thỏ tới trước mặt muội muội, vô cùng hài lòng nghe những lời khen từ hai muội muội.
“Đại ca giỏi thật đấy!”
“Đại ca, con thỏ khó bắt lắm, vậy mà ca lại bắt được tận hai con! Thật là giỏi!”
Bảo Âm tò mò sờ hai con thỏ đen đen, tuy rằng trên lông dính chút bùn đất, nhưng vẫn xinh đẹp như thường. Nàng ước lượng thử, một con ít nhất cũng sáu bảy cân.
Hai con đều bị bắn trúng chân, nhưng một con bị chân trước, một con bị chân sau. Thật không thể tưởng được, đại ca mới mười ba tuổi lại có tài bắn cung giỏi như vậy.
“Đúng lúc, còn nửa tháng nửa là trời trở lạnh, da hai con thỏ này có thể làm đôi giày cho tiểu muội.”
Triều Lạc nghe xong không hề hờn giận còn gật đầu nói: “Đúng làm nên làm, A Âm thiếu nhiều thứ lắm.”
Trong lòng Bảo Âm ấm áp, cũng không khiến mọi người mất hứng nói không cần. Nàng thích được quan tâm như vậy, thích cảm giác được cưng chiều, càng thích ngươi tốt với ta, ta tốt với ngươi hơn qua lại.
“Đại ca đi ra ngoài cả ngày chắc đã đói bụng rồi, muội đi nấu chút đồ ăn cho huynh.”
Sữa vắt hồi sáng còn không ít, Bảo Âm vui mừng đi lấy ra nấu trà sữa, đang nấu dở thì nhìn thấy Tháp Na và Mã Tây cùng tới, vốn định nấu thêm thì các nàng nói đã uống ở nhà rồi.
Tháp Na có nghĩ nói nhỏ với Bảo Âm vài câu, nhưng con bé thấy con thỏ lạ, nhất thời cũng không chú ý tới, thành ra cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
Lần này Mã Tây tới vắt nửa thùng sữa, Bảo Âm kêu lấy thêm nàng ta lại không chịu, nói là trong nhà còn có thừa, một ngày non nửa thùng là đủ rồi.
Thật ra với quan hệ của hai nhà, nàng ta không nên lấy sữa gì cả. Có điều trà sữa kia làm trượng phu nàng ta có khẩu vị, kêu nàng ta từ chối nàng ta không làm được. Cho nên chờ lần sau trong tộc chia thịt, nàng ta sẽ lấy một ít cho Trác Na. Cũng không biết lá trà có đắt hay không, một chút thịt có thể đổi được không...
“Lá trà có đắt không?”
Buổi tối cả nhà ngồi quây quần xì xụp uống trà sữa gạo rang, đột nhiên Trác Na hỏi một câu như vậy.
Cáp Nhật Hồ suy nghĩ rồi gật đầu: “Chắc là đắt, dù sao cũng là đồ trong niên lễ. Tân triều mới lập không lâu, tân đế có lòng trấn an những bộ tộc chúng ta, cho nên chắc chắn niên lễ năm ấy không keo kiệt. Ta nhớ trong niên lễ lúc đó có lá trà, có vải lụa, còn có mật ong các thứ, khác không nói, chỉ riêng tấm vải lụa kia thôi khắp cả thảo nguyên cũng không tìm ra mười tấm.”
Nói đến đây, cả nhà đang uống trà sữa ai nấy cảm thấy có hơi bỏng miệng.
Lá trà bằng giá vải lụa, vậy là đắt tới mức nào chứ?
Bảo Âm cũng đau lòng không thôi, tuy nàng không hiểu biết nhiều về lá trà, nhưng cũng biết có vài loại trà thật sự đắt đỏ, mấy ngàn thậm chí hơn vạn một cân trà cũng có.
Cáp Nhật Hồ thấy cả nhà cau mày, đột nhiên cười.
“Nhìn mọi người không biết còn tưởng đang uống thuốc đấy. Trà này ấy à, đắt hơn nữa thì cũng có ích lợi gì, còn không phải để mốc meo trong ngăn tủ sao. Ta cảm thấy bây giờ khá tốt, nó có thể làm sữa dê uống ngon hơn, tiết kiệm không ít lương thực cho nhà ta.”
Hắn nói xong đưa chén đưa cho thê tử.
“Uống không đủ, thêm chén nữa, thêm miếng gạo rang.”
Cả nhà ăn uống một bữa no nê.
Trà sữa vị mặn đúng là ngon hơn vị của cháo trắng nhiều lắm, gạo rang được cho thêm vào đó cũng ít hơn bình thường, nhưng ăn vào lại có thể chống đói, vô cùng tiết kiệm.
Tuy rằng còn hơi có mùi tanh, nhưng mà rất ít, lại có mùi trà thơm ngát lẫn vào, hợp khẩu vị không nói nên lời.
Tô Hòa vẫn luôn không có khẩu vị uống một hơi hai chén, Mã Tây vui mừng đến đỏ cả mắt. Tháp Na nhặt phân trâu trở về vốn đang vui mừng, vừa vào lều đã thấy mắt mẹ đỏ tươi, lập tức hơi hoảng hốt. Có điều con bé còn chưa kịp lên tiếng hỏi, đã bị kéo qua.
“Đứa nhỏ này, đã kêu con đi chơi đi, phân trâu để mẹ đi nhặt rồi kia mà.”
Mã Tây tháo cái khung trên lưng con gái xuống, nhanh tay rót cho con bé một chén trà sữa.
“Na Na, con nếm thử trà sữa này xem, mẹ làm theo cách Bảo Âm chỉ đấy, con xem có phải mùi vị chỗ bọn con hay không.”
“Trà sữa?”
Tháp Na không hiểu ra sao, con bé còn chưa nghe cái tên này bao giờ.
Mã Tây vẫn nghĩ là Bảo Âm làm món đặc sản quê nhà, đương nhiên nói là đặc sản quê nhà cũng đúng, có điều không ai ngờ quê của nàng không phải như mọi người nghĩ mà thôi.
Tháp Na cũng uống một chén trà sữa, trong lòng rất nghi ngờ. Ngon thì ngon thật đấy, nhưng quê các nàng chưa từng nghe nói qua có thứ này nhỉ.
Nghi ngờ nên buổi chiều mẹ chuẩn bị đi vắt sữa lần thứ hai, con bé cũng đi theo đến lều nhà Bảo Âm.
Lúc này trong lều đang rất náo nhiệt, Đại Cách đã trở lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam tử hán nhỏ tuổi tràn đầy kiêu ngạo đưa hai con thỏ tới trước mặt muội muội, vô cùng hài lòng nghe những lời khen từ hai muội muội.
“Đại ca giỏi thật đấy!”
“Đại ca, con thỏ khó bắt lắm, vậy mà ca lại bắt được tận hai con! Thật là giỏi!”
Bảo Âm tò mò sờ hai con thỏ đen đen, tuy rằng trên lông dính chút bùn đất, nhưng vẫn xinh đẹp như thường. Nàng ước lượng thử, một con ít nhất cũng sáu bảy cân.
Hai con đều bị bắn trúng chân, nhưng một con bị chân trước, một con bị chân sau. Thật không thể tưởng được, đại ca mới mười ba tuổi lại có tài bắn cung giỏi như vậy.
“Đúng lúc, còn nửa tháng nửa là trời trở lạnh, da hai con thỏ này có thể làm đôi giày cho tiểu muội.”
Triều Lạc nghe xong không hề hờn giận còn gật đầu nói: “Đúng làm nên làm, A Âm thiếu nhiều thứ lắm.”
Trong lòng Bảo Âm ấm áp, cũng không khiến mọi người mất hứng nói không cần. Nàng thích được quan tâm như vậy, thích cảm giác được cưng chiều, càng thích ngươi tốt với ta, ta tốt với ngươi hơn qua lại.
“Đại ca đi ra ngoài cả ngày chắc đã đói bụng rồi, muội đi nấu chút đồ ăn cho huynh.”
Sữa vắt hồi sáng còn không ít, Bảo Âm vui mừng đi lấy ra nấu trà sữa, đang nấu dở thì nhìn thấy Tháp Na và Mã Tây cùng tới, vốn định nấu thêm thì các nàng nói đã uống ở nhà rồi.
Tháp Na có nghĩ nói nhỏ với Bảo Âm vài câu, nhưng con bé thấy con thỏ lạ, nhất thời cũng không chú ý tới, thành ra cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
Lần này Mã Tây tới vắt nửa thùng sữa, Bảo Âm kêu lấy thêm nàng ta lại không chịu, nói là trong nhà còn có thừa, một ngày non nửa thùng là đủ rồi.
Thật ra với quan hệ của hai nhà, nàng ta không nên lấy sữa gì cả. Có điều trà sữa kia làm trượng phu nàng ta có khẩu vị, kêu nàng ta từ chối nàng ta không làm được. Cho nên chờ lần sau trong tộc chia thịt, nàng ta sẽ lấy một ít cho Trác Na. Cũng không biết lá trà có đắt hay không, một chút thịt có thể đổi được không...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Lá trà có đắt không?”
Buổi tối cả nhà ngồi quây quần xì xụp uống trà sữa gạo rang, đột nhiên Trác Na hỏi một câu như vậy.
Cáp Nhật Hồ suy nghĩ rồi gật đầu: “Chắc là đắt, dù sao cũng là đồ trong niên lễ. Tân triều mới lập không lâu, tân đế có lòng trấn an những bộ tộc chúng ta, cho nên chắc chắn niên lễ năm ấy không keo kiệt. Ta nhớ trong niên lễ lúc đó có lá trà, có vải lụa, còn có mật ong các thứ, khác không nói, chỉ riêng tấm vải lụa kia thôi khắp cả thảo nguyên cũng không tìm ra mười tấm.”
Nói đến đây, cả nhà đang uống trà sữa ai nấy cảm thấy có hơi bỏng miệng.
Lá trà bằng giá vải lụa, vậy là đắt tới mức nào chứ?
Bảo Âm cũng đau lòng không thôi, tuy nàng không hiểu biết nhiều về lá trà, nhưng cũng biết có vài loại trà thật sự đắt đỏ, mấy ngàn thậm chí hơn vạn một cân trà cũng có.
Cáp Nhật Hồ thấy cả nhà cau mày, đột nhiên cười.
“Nhìn mọi người không biết còn tưởng đang uống thuốc đấy. Trà này ấy à, đắt hơn nữa thì cũng có ích lợi gì, còn không phải để mốc meo trong ngăn tủ sao. Ta cảm thấy bây giờ khá tốt, nó có thể làm sữa dê uống ngon hơn, tiết kiệm không ít lương thực cho nhà ta.”
Hắn nói xong đưa chén đưa cho thê tử.
“Uống không đủ, thêm chén nữa, thêm miếng gạo rang.”
Cả nhà ăn uống một bữa no nê.
Trà sữa vị mặn đúng là ngon hơn vị của cháo trắng nhiều lắm, gạo rang được cho thêm vào đó cũng ít hơn bình thường, nhưng ăn vào lại có thể chống đói, vô cùng tiết kiệm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro