Nhật Ký Làm Ruộng Của Tống Đàn
Tỉnh Lại
Kinh Cức Chi Ca
2024-11-16 05:19:45
Lúc Tống Đàn tỉnh lại thì bên cạnh giường liền có ba cái đầu xuất hiện, người cầm đầu là một bác sĩ trung niên, tóc thưa thớt, ánh mắt lại thanh triệt:
“Hiện tại có cảm giác thế nào?”
Ánh mắt của Tống Đàn trượt xuống thẻ tên ở trước ngực bác sĩ.
Một gương mặt chụp chân dung khá sinh động.
Bệnh viện nhân dân 1 Ninh tỉnh
Bác sĩ chủ trị: Trương Nguyên
Cô ngây ngẩn nhìn thẻ tên này, ký ức quen thuộc không ngừng hiện lên trong đầu, vào giờ phút này, cô vừa là người tu chân Tống Đàn, cũng là người thường Tống Đàn.
Hồn phách dung hợp, kiếp trước kiếp này, hơn một trăm năm, rốt cuộc cô cũng đã trở lại.
Bốn phương tám hướng tràn ngập mùi nước sát trùng ở bệnh viện, linh khí thiếu thốn đến mức giống như tơ nhện, tâm niệm cô động đậy, mặc niệm tâm pháp tu luyện, vận chuyển nửa ngày mới có hai luồng linh khí chậm rì rì bơi lội lại đây.
Tống Đàn nhẹ nhàng thở ra —— có thể tu luyện là tốt rồi.
Có thể tu luyện là có thể tự bảo vệ mình, không nói cái khác, trồng linh thực hơn 100 năm thì việc nuôi sống chính mình là không thành vấn đề.
Lại nhìn bác sĩ vẫn luôn chờ đợi câu trả lời của mình, Tống Đàn hơi hé miệng, có chút mới lạ nói:
“Vẫn....tốt”
Thực tập sinh ở bên trái ngoan ngoãn đưa sổ khám bệnh tới, bác sĩ chủ trị vừa mới vừa chuyển chính thức viết chữ rồng bay phượng múa, bắt chước sách trời của các vị tiền bối đi trước, vừa viết còn vừa cười cực kỳ hiền hòa:
“Kết quả kiểm tra của chúng tôi cũng rất tốt, cô gái à, cô đúng là người may mắn! Gặp tai nạn giao thông liên hoàn, đầu của cô còn bị đập vỡ, có thể sẽ bị một chút chấn động não, nhưng mà những chỗ khác thì không sao”
“Chỉ cần quan sát thêm một hai ngày liền có thể xuất viện.”
“Nhưng mà hiện trường quá rối loạn, di động trong quần áo của cô không thể khởi động máy, hơn nữa bệnh tình của cô không nặng nên trước mắt chúng tôi vẫn chưa thông báo cho người nhà của cô biết”
Người nhà……
Trong đầu Tống Đàn hiện lên ba gương mặt.
Cô theo bản năng sờ lên đầu, trong lúc hoảng hốt lại nghĩ tới cảnh tượng tai nạn xe cộ, vội vàng hỏi:
“Tôi nhớ rõ lúc ấy có một người đàn ông đã cứu tôi, hiện tại anh ấy như…… thế nào?”
Đời trước, lúc xảy ra tai nạn xe cộ thì cô liền mất đi ý thức, căn bản không biết có người từng liều mạng cứu cô như thế hay không.
Mà hiện giờ……
Bác sĩ chủ trị do dự trong chốc lát: “Nửa tiếng trước có 18 người bị thương được phân tới bệnh viện chúng tôi, nghe bên phòng cháy nói cô bị một người đàn ông trẻ tuổi túm ra từ trong xe đúng không?”
Tống Đàn gật đầu.
Bác sĩ do dự một cái chớp mắt mới nói: “Cậu ấy…… không có nguy hiểm tới tính mạng, là người nơi khác, vừa rồi đã bị người nhà chuyển tới bệnh viện tuyến trên rồi”
Gánh nặng trong lòng Tống Đàn được cởi bỏ.
“Vậy bác sĩ có phương thức liên lạc của anh ấy hoặc là người nhà anh ấy không? Tôi muốn gặp mặt nói lời cảm ơn”
Bác sĩ lắc đầu: “Lúc đó cậu ấy cứu vài người, lúc người nhà cậu ấy đuổi tới chỉ nói không cần nói lời cảm ơn, bởi vậy không muốn lộ ra bất cứ phương thức liên hệ nào”
“Vậy đã chuyển tới bệnh viện nào?”
“Là bệnh viện Nhân Ái ở Bắc Kinh”
Tống Đàn gật đầu, cũng không hỏi lại nữa.
Cô nghĩ rằng trước mắt mình vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với nơi này, chờ cô hội tụ linh khí tu luyện lại một lần nữa thì sẽ trực tiếp gieo quẻ, đo lường tính toán nơi ở của ân nhân.
“Hiện tại có cảm giác thế nào?”
Ánh mắt của Tống Đàn trượt xuống thẻ tên ở trước ngực bác sĩ.
Một gương mặt chụp chân dung khá sinh động.
Bệnh viện nhân dân 1 Ninh tỉnh
Bác sĩ chủ trị: Trương Nguyên
Cô ngây ngẩn nhìn thẻ tên này, ký ức quen thuộc không ngừng hiện lên trong đầu, vào giờ phút này, cô vừa là người tu chân Tống Đàn, cũng là người thường Tống Đàn.
Hồn phách dung hợp, kiếp trước kiếp này, hơn một trăm năm, rốt cuộc cô cũng đã trở lại.
Bốn phương tám hướng tràn ngập mùi nước sát trùng ở bệnh viện, linh khí thiếu thốn đến mức giống như tơ nhện, tâm niệm cô động đậy, mặc niệm tâm pháp tu luyện, vận chuyển nửa ngày mới có hai luồng linh khí chậm rì rì bơi lội lại đây.
Tống Đàn nhẹ nhàng thở ra —— có thể tu luyện là tốt rồi.
Có thể tu luyện là có thể tự bảo vệ mình, không nói cái khác, trồng linh thực hơn 100 năm thì việc nuôi sống chính mình là không thành vấn đề.
Lại nhìn bác sĩ vẫn luôn chờ đợi câu trả lời của mình, Tống Đàn hơi hé miệng, có chút mới lạ nói:
“Vẫn....tốt”
Thực tập sinh ở bên trái ngoan ngoãn đưa sổ khám bệnh tới, bác sĩ chủ trị vừa mới vừa chuyển chính thức viết chữ rồng bay phượng múa, bắt chước sách trời của các vị tiền bối đi trước, vừa viết còn vừa cười cực kỳ hiền hòa:
“Kết quả kiểm tra của chúng tôi cũng rất tốt, cô gái à, cô đúng là người may mắn! Gặp tai nạn giao thông liên hoàn, đầu của cô còn bị đập vỡ, có thể sẽ bị một chút chấn động não, nhưng mà những chỗ khác thì không sao”
“Chỉ cần quan sát thêm một hai ngày liền có thể xuất viện.”
“Nhưng mà hiện trường quá rối loạn, di động trong quần áo của cô không thể khởi động máy, hơn nữa bệnh tình của cô không nặng nên trước mắt chúng tôi vẫn chưa thông báo cho người nhà của cô biết”
Người nhà……
Trong đầu Tống Đàn hiện lên ba gương mặt.
Cô theo bản năng sờ lên đầu, trong lúc hoảng hốt lại nghĩ tới cảnh tượng tai nạn xe cộ, vội vàng hỏi:
“Tôi nhớ rõ lúc ấy có một người đàn ông đã cứu tôi, hiện tại anh ấy như…… thế nào?”
Đời trước, lúc xảy ra tai nạn xe cộ thì cô liền mất đi ý thức, căn bản không biết có người từng liều mạng cứu cô như thế hay không.
Mà hiện giờ……
Bác sĩ chủ trị do dự trong chốc lát: “Nửa tiếng trước có 18 người bị thương được phân tới bệnh viện chúng tôi, nghe bên phòng cháy nói cô bị một người đàn ông trẻ tuổi túm ra từ trong xe đúng không?”
Tống Đàn gật đầu.
Bác sĩ do dự một cái chớp mắt mới nói: “Cậu ấy…… không có nguy hiểm tới tính mạng, là người nơi khác, vừa rồi đã bị người nhà chuyển tới bệnh viện tuyến trên rồi”
Gánh nặng trong lòng Tống Đàn được cởi bỏ.
“Vậy bác sĩ có phương thức liên lạc của anh ấy hoặc là người nhà anh ấy không? Tôi muốn gặp mặt nói lời cảm ơn”
Bác sĩ lắc đầu: “Lúc đó cậu ấy cứu vài người, lúc người nhà cậu ấy đuổi tới chỉ nói không cần nói lời cảm ơn, bởi vậy không muốn lộ ra bất cứ phương thức liên hệ nào”
“Vậy đã chuyển tới bệnh viện nào?”
“Là bệnh viện Nhân Ái ở Bắc Kinh”
Tống Đàn gật đầu, cũng không hỏi lại nữa.
Cô nghĩ rằng trước mắt mình vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với nơi này, chờ cô hội tụ linh khí tu luyện lại một lần nữa thì sẽ trực tiếp gieo quẻ, đo lường tính toán nơi ở của ân nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro