Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chuyển Nhà 6
Văn Tử Bảo Trứ Bạch Thái
2024-11-07 16:53:33
Tinh Tinh khóc lâu thật lâu, cả mắt lẫn đầu đều khó chịu, cũng không có hứng ăn, Trình Hoan đút cho cậu, cậu cố gắng ăn được nửa bát thì lắc đầu nói không ăn được nữa.
Ăn không được Trình Hoan cũng không cố bắt ép, đặt nhóc con xuống ghế sô pha, tự mình đi làm chút gì đó để ăn.
Ăn xong cơm rửa xong chén, Tinh Tinh đã ngủ lại rồi, Trình Hoan trước khi ăn cơm có bỏ khăn lông ướt vào trong tủ lạnh, bây giờ nhiệt độ vừa phải.
Cô lấy ra gấp vài lượt, đắp lên mắt của Tinh Tinh.
Khăn lông ướt quá, Tinh Tinh có hơi không thích, trong mơ còn giơ tay muốn túm nó xuống.
Trình Hoan bắt lấy tay của cậu để sang một bên, qua một lúc nữa đợi khăn lông hết lạnh lại lấy một lần nước nữa vắt khô rồi để tủ lạnh.
Tinh Tinh ngủ rất say, Trình Hoan đắp khăn lạnh cho cậu mấy lần cũng không thấy cậu tỉnh, bấy giờ mới bắt tay chuẩn bị thu dọn đồ đạc.
Đồ có thể dọn trước thì hôm qua Trình Hoan đã gói ghém lại rồi, những món hôm nay phải dọn không nhiều, đồ trong nhà có thể mang đi có hạn, ngoại trừ bát đũa chăn đệm ra, cũng chỉ còn lại quần áo của mẹ con hai người.
Nắng gắt, mền với chiếu ban sáng phơi ra bây giờ đã khô rồi. Trình Hoan thu đồ vào, chiếu cuốn lại để dựa vào góc tường, mền gấp lại nhét vào trong vali.
Lúc Trình Hoan còn đang bận bịu thì Tinh Tinh đã tỉnh lại, lúc thằng bé tỉnh dậy không thấy mẹ đâu, gấp đến độ dép cũng không mang đã nhảy xuống tìm khắp nơi.
Đến khi tận mắt nhìn thấy Trình Hoan trong phòng, Tinh Tinh mới buông lỏng sự căng thẳng từ nãy, cậu dụi mắt kêu một tiếng mẹ, không đợi Trình Hoan trả lời lại xoay người chạy "bịch bịch bịch" ra phòng khách.
Đợi lúc Tinh Tinh mang dép xong, lại về dáng vẻ bé ngoan mò vào phòng.
Cậu ngồi xổm bên cạnh Trình Hoan nhìn cô làm việc, đôi lúc còn phụ một tay, có điều rốt cuộc là giúp đỡ bận hay là giúp bận thêm thì cũng không chắc nữa.
Đồ đạc không nhiều, không lâu lắm đã thu dọn xong xuôi, Trình Hoan xách những bao lớn bao nhỏ kia chồng chất trong phòng khách, đi ra pha cho bé con một cốc nước muối loãng.
Hôm nay Tinh Tinh mất hơi nhiều nước, khát lắm, một cốc nước không tới hai ngụm đã uống hết rồi. Cậu ôm cái cốc, ngồi trên bao tải dứa đang chứa hành lý, hỏi người đang bận rộn ở trong bếp: "Mẹ ơi, bao giờ thì mình đi ạ?"
"Đợi xe tới là mình đi."
Trình Hoan đã gọi công ty chuyển nhà, thời gian hẹn là tầm một giờ chiều, bữa ăn cuối cùng ở nơi này cô làm cũng đơn giản, chỉ làm hai cái bánh trứng.
Người của công ty dọn nhà đến sớm hơn giờ hẹn một chút, Tinh Tinh ôm chiếc bánh của cậu, còn chưa ăn xong thì chuông cửa đã bị người ta nhấn rồi.
Nhóc con phản ứng rất nhanh, tiếng chuông vừa reo lên thì cậu đã chạy ngay ra mở cửa cho người ta.
Qua quá trình dạy bảo của Trình Hoan, bây giờ cậu rất là hiểu phép tắc, đứng ở cửa hỏi người bên ngoài: "Chú ơi, cho hỏi chú tìm ai ạ."
Người ngoài cửa nhìn thấy đứa bé nhỏ thế này cũng thú vị, phối hợp nói: "Bọn chú tìm người lớn nhà cháu."
"Xin chờ một lát." Đi hết quy trình dạy bảo của mẹ mình, Tinh Tinh cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, cậu bám lấy khung cửa, quay đầu muốn gọi mẹ thì phát hiện mẹ đã đi lại đây rồi.
"Mẹ ơi, chú này tìm mẹ." Cậu chạy bước nhỏ đến bên cạnh Trình Hoan nói.
"Ừa, mẹ biết rồi, cám ơn Tinh Tinh."
Nhóc con có hơi ngại, cậu trốn ra sau lưng Trình Hoan, dùng cái giọng nhỏ xíu nói: "Không có gì."
Hiệu suất của công ty dọn nhà rất cao, nhân viên kia một tay hành lý một tay bao tải dứa, chỉ vài chuyến đã để hết đồ đạc lên trên xe.
Trình Hoan khóa cửa, dắt Tinh Tinh xuống lầu, hai người họ phải đi cùng xe của công ty dọn nhà.
Tinh Tinh lần đầu tiên ngồi trên loại xe tải nhẹ này, cảm thấy chỗ nào cũng thật là kỳ diệu.
Hai mẹ con ngồi ghế lái phụ, Tinh Tinh rướn cổ ra ngoài xem.
"Mẹ ơi." Cậu quay về trong lòng Trình Hoan, khen ngợi thật to: "Chiếc xe này thật là tuyệt, to như thế này! Là chiếc xịn nhất! Xịn hơn cả cái xe này, cái xe kia luôn."
Hướng ngón tay cậu đúng lúc có một chiếc xe lái qua dừng lại bên đường, hướng đầu xe đối diện với bọn họ, logo ở dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng, tỏa ra mùi tiền bạc giàu có.
Ăn không được Trình Hoan cũng không cố bắt ép, đặt nhóc con xuống ghế sô pha, tự mình đi làm chút gì đó để ăn.
Ăn xong cơm rửa xong chén, Tinh Tinh đã ngủ lại rồi, Trình Hoan trước khi ăn cơm có bỏ khăn lông ướt vào trong tủ lạnh, bây giờ nhiệt độ vừa phải.
Cô lấy ra gấp vài lượt, đắp lên mắt của Tinh Tinh.
Khăn lông ướt quá, Tinh Tinh có hơi không thích, trong mơ còn giơ tay muốn túm nó xuống.
Trình Hoan bắt lấy tay của cậu để sang một bên, qua một lúc nữa đợi khăn lông hết lạnh lại lấy một lần nước nữa vắt khô rồi để tủ lạnh.
Tinh Tinh ngủ rất say, Trình Hoan đắp khăn lạnh cho cậu mấy lần cũng không thấy cậu tỉnh, bấy giờ mới bắt tay chuẩn bị thu dọn đồ đạc.
Đồ có thể dọn trước thì hôm qua Trình Hoan đã gói ghém lại rồi, những món hôm nay phải dọn không nhiều, đồ trong nhà có thể mang đi có hạn, ngoại trừ bát đũa chăn đệm ra, cũng chỉ còn lại quần áo của mẹ con hai người.
Nắng gắt, mền với chiếu ban sáng phơi ra bây giờ đã khô rồi. Trình Hoan thu đồ vào, chiếu cuốn lại để dựa vào góc tường, mền gấp lại nhét vào trong vali.
Lúc Trình Hoan còn đang bận bịu thì Tinh Tinh đã tỉnh lại, lúc thằng bé tỉnh dậy không thấy mẹ đâu, gấp đến độ dép cũng không mang đã nhảy xuống tìm khắp nơi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đến khi tận mắt nhìn thấy Trình Hoan trong phòng, Tinh Tinh mới buông lỏng sự căng thẳng từ nãy, cậu dụi mắt kêu một tiếng mẹ, không đợi Trình Hoan trả lời lại xoay người chạy "bịch bịch bịch" ra phòng khách.
Đợi lúc Tinh Tinh mang dép xong, lại về dáng vẻ bé ngoan mò vào phòng.
Cậu ngồi xổm bên cạnh Trình Hoan nhìn cô làm việc, đôi lúc còn phụ một tay, có điều rốt cuộc là giúp đỡ bận hay là giúp bận thêm thì cũng không chắc nữa.
Đồ đạc không nhiều, không lâu lắm đã thu dọn xong xuôi, Trình Hoan xách những bao lớn bao nhỏ kia chồng chất trong phòng khách, đi ra pha cho bé con một cốc nước muối loãng.
Hôm nay Tinh Tinh mất hơi nhiều nước, khát lắm, một cốc nước không tới hai ngụm đã uống hết rồi. Cậu ôm cái cốc, ngồi trên bao tải dứa đang chứa hành lý, hỏi người đang bận rộn ở trong bếp: "Mẹ ơi, bao giờ thì mình đi ạ?"
"Đợi xe tới là mình đi."
Trình Hoan đã gọi công ty chuyển nhà, thời gian hẹn là tầm một giờ chiều, bữa ăn cuối cùng ở nơi này cô làm cũng đơn giản, chỉ làm hai cái bánh trứng.
Người của công ty dọn nhà đến sớm hơn giờ hẹn một chút, Tinh Tinh ôm chiếc bánh của cậu, còn chưa ăn xong thì chuông cửa đã bị người ta nhấn rồi.
Nhóc con phản ứng rất nhanh, tiếng chuông vừa reo lên thì cậu đã chạy ngay ra mở cửa cho người ta.
Qua quá trình dạy bảo của Trình Hoan, bây giờ cậu rất là hiểu phép tắc, đứng ở cửa hỏi người bên ngoài: "Chú ơi, cho hỏi chú tìm ai ạ."
Người ngoài cửa nhìn thấy đứa bé nhỏ thế này cũng thú vị, phối hợp nói: "Bọn chú tìm người lớn nhà cháu."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Xin chờ một lát." Đi hết quy trình dạy bảo của mẹ mình, Tinh Tinh cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, cậu bám lấy khung cửa, quay đầu muốn gọi mẹ thì phát hiện mẹ đã đi lại đây rồi.
"Mẹ ơi, chú này tìm mẹ." Cậu chạy bước nhỏ đến bên cạnh Trình Hoan nói.
"Ừa, mẹ biết rồi, cám ơn Tinh Tinh."
Nhóc con có hơi ngại, cậu trốn ra sau lưng Trình Hoan, dùng cái giọng nhỏ xíu nói: "Không có gì."
Hiệu suất của công ty dọn nhà rất cao, nhân viên kia một tay hành lý một tay bao tải dứa, chỉ vài chuyến đã để hết đồ đạc lên trên xe.
Trình Hoan khóa cửa, dắt Tinh Tinh xuống lầu, hai người họ phải đi cùng xe của công ty dọn nhà.
Tinh Tinh lần đầu tiên ngồi trên loại xe tải nhẹ này, cảm thấy chỗ nào cũng thật là kỳ diệu.
Hai mẹ con ngồi ghế lái phụ, Tinh Tinh rướn cổ ra ngoài xem.
"Mẹ ơi." Cậu quay về trong lòng Trình Hoan, khen ngợi thật to: "Chiếc xe này thật là tuyệt, to như thế này! Là chiếc xịn nhất! Xịn hơn cả cái xe này, cái xe kia luôn."
Hướng ngón tay cậu đúng lúc có một chiếc xe lái qua dừng lại bên đường, hướng đầu xe đối diện với bọn họ, logo ở dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng, tỏa ra mùi tiền bạc giàu có.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro