Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Không Phải Chị,...
Văn Tử Bảo Trứ Bạch Thái
2024-11-07 16:53:33
Giang Minh Viễn nhìn theo hướng anh ta bảo, chỉ thấy đoàn người qua lại tấp nập.
“Cái gì?”
“Ở kia kìa, đứa trẻ mặc chiếc quần màu xạnh lục ấy, bên cạnh còn có người lớn, tôi bảo là đứa trẻ đó giống cậu y đúc.” Người bên cạnh lại chỉ hướng đó, vừa nhìn chăm chú kỹ lưỡng, hai người vừa nhìn thấy lúc trước lại biến đi đâu mất.
“Ơ kìa, hình như đi mất rồi.” Anh ta tặc lưỡi, thúc giục bạn tốt: “Minh Viễn, hay là cậu kiểm tra CCTV xem xem, nói không chừng lại là đứa con trai thất lạc của cậu.”
Giang Minh Viễn liếc anh ta một cái, không quan tâm cái người phẩm vị thấp kém này, quay người đi về hướng khác.
................
Trình Hoan hoàn toàn không biết mình đã lướt qua nam chính, cô dắt theo Tinh Tinh đi vào một cửa hàng quần áo trẻ em, bắt đầu chọn quần áo cho cậu.
Là bạn nhỏ đã bốn tuổi, Tinh Tinh cũng có sở thích của mình, nhưng gu thẩm mỹ của cậu bé quả thực có vấn đề, Trình Hoan thấy những đồ cậu thích đều có chút đơn giản, vậy là thẳng thừng từ chối.
Cũng may Tinh Tinh không có tật xấu không cho liền làm loạn như những đứa trẻ bình thường khác, bị từ chối cũng chỉ bĩu môi, một lúc sau lại đi theo sau làm cái đuôi của Trình Hoan.
Cửa hàng quần áo trẻ em bán đồ cho cả bé nam lẫn bé nữ, trong đó phần lớn là quần áo bé nữ, Trình An bị những bộ váy đáng yêu làm cho mê mờ cả mắt, đứng ở đó mãi không đi.
Tinh Tinh thấy mẹ cứ nhìn mãi chiếc váy có chút sợ hãi, cậu kéo góc áo của Trình Hoan, nhỏ tiếng gọi: “Mẹ.”
“Ừ, có chuyện gì thế?” Trình Hoan quay đầu lại.
“Những đồ đó là cho con gái mặc.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu đanh lại, nghiêm túc nói: “Con là con trai.”
“Phì!”
Nhân viên bán hàng đứng sau hai người họ không nhịn được cười, nói với Trình Hoan: “Em trai cô thật đáng yêu.”
Tiếng nói lúc nãy của Tinh Tinh quá bé, cô ấy không nghe rõ, nghĩ rằng hai người là chị dẫn em trai đi mua đồ.
“Đây là mẹ của cháu!” Trình Hoan còn chưa kịp nói gì, Tinh Tinh đã nói trước rồi, cậu ôm đùi Trình Hoan, phồng má lên hét to với nhân viên bán hàng: “Không phải chị, là mẹ!”
Nhân viên bán hàng có chút ngượng ngùng, cô ấy gượng cười, nói với Trình Hoan: “Thật ngại quá, nhìn cô trẻ như vậy, tôi còn tưởng hai người là chị em.”
“Không sao.” Trình Hoan cười cười, cúi đầu nói với cậu bé: “Được rồi, chị gái đây không phải cố ý đâu, Tinh Tinh không giận nữa được không?”
Dưới ánh mắt của mẹ, Tinh Tinh miễn cưỡng vâng một tiếng, cậu nắm tay Trình Hoan, quay đầu nói lại với nhân viên bán hàng: “Đây là mẹ của em.”
“Chị biết đây là mẹ em rồi.” Nhân viên bán hàng đưa tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu: “Bạn nhỏ à, vừa nãy chị nói sai rồi, chị xin lỗi em, em tha thứ cho chị được không?”
Tinh Tinh lần đầu tiên gặp tình huống này, có chút lúng túng, cậu nghiêng đầu nhìn Trình Hoan, theo gợi ý của cô nói với nhân viên bán hàng: “Được rồi, em tha thứ cho chị.”
Trình Hoan xoa đầu cậu: “Bảo bối ngoan.”
Sau lần này, cậu bé càng thân thiết với Trình Hoan hơn, cứ có người nhìn bọn họ, liền kéo Trình Hoan nói với người ta một câu đây là mẹ cháu.
Trình Hoan bị tuyên bố chủ quyền như vậy có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng biết trẻ nhỏ làm vậy cũng là vì thiếu cảm giác an toàn mà thôi. Bởi vì ở chỗ nguyên chủ vẫn luôn không được chăm sóc, cho nên sau khi đột nhiên nhận được một chút quan tâm, trong tiềm thức liền muốn giữ chặt không buông.
Sợ đứa trẻ nghĩ lung tung, Trình Hoan cũng không ngắm những bộ quần áo dành cho bé gái nữa, cô dẫn Tinh Tinh đi đến khu quần áo cho bé trai, chọn đồ cho cậu.
Quần áo của trẻ nhỏ đẹp là thứ yếu, mặc lên có thoải mái không mới quan trọng.
Trình Hoan thấy bộ nào ổn liền đưa cho Tinh Tinh đi thử, sau đó hỏi cảm nhận của cậu, khả năng biểu đạt của cậu cũng được, có cảm nhận gì đều có thể nói ra tương đối rõ ràng.
Đi dạo hơn nửa tiếng, mua ba bộ quần áo, Tinh Tinh có chút mệt không đi được nữa.
Trình Hoan thấy vậy cũng không tiếp tục đi dạo, mặc dù vẫn chưa thỏa thích, nhưng ba bộ quần áo cũng đủ để mặc rồi, không đủ đến lúc đó lại đi mua.
Bây giờ còn nhiều chỗ cần tiêu tiền, quả thật không thể tiêu hoang bừa bãi.
Nghĩ lại hoàn cảnh bây giờ cùng với số tiền còn lại trong thẻ ngân hàng, Trình Hoan lại thở dài một hơi.
Quả nhiên, tất cả mọi phiền não đều liên quan đến tiền...
Nếu như muốn tiết kiệm tiền thì hai mẹ con họ cũng không thể đi ăn ngoài được rồi.
“Cái gì?”
“Ở kia kìa, đứa trẻ mặc chiếc quần màu xạnh lục ấy, bên cạnh còn có người lớn, tôi bảo là đứa trẻ đó giống cậu y đúc.” Người bên cạnh lại chỉ hướng đó, vừa nhìn chăm chú kỹ lưỡng, hai người vừa nhìn thấy lúc trước lại biến đi đâu mất.
“Ơ kìa, hình như đi mất rồi.” Anh ta tặc lưỡi, thúc giục bạn tốt: “Minh Viễn, hay là cậu kiểm tra CCTV xem xem, nói không chừng lại là đứa con trai thất lạc của cậu.”
Giang Minh Viễn liếc anh ta một cái, không quan tâm cái người phẩm vị thấp kém này, quay người đi về hướng khác.
................
Trình Hoan hoàn toàn không biết mình đã lướt qua nam chính, cô dắt theo Tinh Tinh đi vào một cửa hàng quần áo trẻ em, bắt đầu chọn quần áo cho cậu.
Là bạn nhỏ đã bốn tuổi, Tinh Tinh cũng có sở thích của mình, nhưng gu thẩm mỹ của cậu bé quả thực có vấn đề, Trình Hoan thấy những đồ cậu thích đều có chút đơn giản, vậy là thẳng thừng từ chối.
Cũng may Tinh Tinh không có tật xấu không cho liền làm loạn như những đứa trẻ bình thường khác, bị từ chối cũng chỉ bĩu môi, một lúc sau lại đi theo sau làm cái đuôi của Trình Hoan.
Cửa hàng quần áo trẻ em bán đồ cho cả bé nam lẫn bé nữ, trong đó phần lớn là quần áo bé nữ, Trình An bị những bộ váy đáng yêu làm cho mê mờ cả mắt, đứng ở đó mãi không đi.
Tinh Tinh thấy mẹ cứ nhìn mãi chiếc váy có chút sợ hãi, cậu kéo góc áo của Trình Hoan, nhỏ tiếng gọi: “Mẹ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ừ, có chuyện gì thế?” Trình Hoan quay đầu lại.
“Những đồ đó là cho con gái mặc.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu đanh lại, nghiêm túc nói: “Con là con trai.”
“Phì!”
Nhân viên bán hàng đứng sau hai người họ không nhịn được cười, nói với Trình Hoan: “Em trai cô thật đáng yêu.”
Tiếng nói lúc nãy của Tinh Tinh quá bé, cô ấy không nghe rõ, nghĩ rằng hai người là chị dẫn em trai đi mua đồ.
“Đây là mẹ của cháu!” Trình Hoan còn chưa kịp nói gì, Tinh Tinh đã nói trước rồi, cậu ôm đùi Trình Hoan, phồng má lên hét to với nhân viên bán hàng: “Không phải chị, là mẹ!”
Nhân viên bán hàng có chút ngượng ngùng, cô ấy gượng cười, nói với Trình Hoan: “Thật ngại quá, nhìn cô trẻ như vậy, tôi còn tưởng hai người là chị em.”
“Không sao.” Trình Hoan cười cười, cúi đầu nói với cậu bé: “Được rồi, chị gái đây không phải cố ý đâu, Tinh Tinh không giận nữa được không?”
Dưới ánh mắt của mẹ, Tinh Tinh miễn cưỡng vâng một tiếng, cậu nắm tay Trình Hoan, quay đầu nói lại với nhân viên bán hàng: “Đây là mẹ của em.”
“Chị biết đây là mẹ em rồi.” Nhân viên bán hàng đưa tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu: “Bạn nhỏ à, vừa nãy chị nói sai rồi, chị xin lỗi em, em tha thứ cho chị được không?”
Tinh Tinh lần đầu tiên gặp tình huống này, có chút lúng túng, cậu nghiêng đầu nhìn Trình Hoan, theo gợi ý của cô nói với nhân viên bán hàng: “Được rồi, em tha thứ cho chị.”
Trình Hoan xoa đầu cậu: “Bảo bối ngoan.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau lần này, cậu bé càng thân thiết với Trình Hoan hơn, cứ có người nhìn bọn họ, liền kéo Trình Hoan nói với người ta một câu đây là mẹ cháu.
Trình Hoan bị tuyên bố chủ quyền như vậy có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng biết trẻ nhỏ làm vậy cũng là vì thiếu cảm giác an toàn mà thôi. Bởi vì ở chỗ nguyên chủ vẫn luôn không được chăm sóc, cho nên sau khi đột nhiên nhận được một chút quan tâm, trong tiềm thức liền muốn giữ chặt không buông.
Sợ đứa trẻ nghĩ lung tung, Trình Hoan cũng không ngắm những bộ quần áo dành cho bé gái nữa, cô dẫn Tinh Tinh đi đến khu quần áo cho bé trai, chọn đồ cho cậu.
Quần áo của trẻ nhỏ đẹp là thứ yếu, mặc lên có thoải mái không mới quan trọng.
Trình Hoan thấy bộ nào ổn liền đưa cho Tinh Tinh đi thử, sau đó hỏi cảm nhận của cậu, khả năng biểu đạt của cậu cũng được, có cảm nhận gì đều có thể nói ra tương đối rõ ràng.
Đi dạo hơn nửa tiếng, mua ba bộ quần áo, Tinh Tinh có chút mệt không đi được nữa.
Trình Hoan thấy vậy cũng không tiếp tục đi dạo, mặc dù vẫn chưa thỏa thích, nhưng ba bộ quần áo cũng đủ để mặc rồi, không đủ đến lúc đó lại đi mua.
Bây giờ còn nhiều chỗ cần tiêu tiền, quả thật không thể tiêu hoang bừa bãi.
Nghĩ lại hoàn cảnh bây giờ cùng với số tiền còn lại trong thẻ ngân hàng, Trình Hoan lại thở dài một hơi.
Quả nhiên, tất cả mọi phiền não đều liên quan đến tiền...
Nếu như muốn tiết kiệm tiền thì hai mẹ con họ cũng không thể đi ăn ngoài được rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro