Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Mẹ Ơi, Con Muốn...
Văn Tử Bảo Trứ Bạch Thái
2024-11-07 16:53:33
Tinh Tinh nét mặt hoảng sợ, hốt hoảng chạy đến bên cạnh Trình Hoan, ôm lấy cánh tay cô la to: “Mẹ, con bị ngắn lại rồi!”
“Đấy không phải là ngắn, mà là thấp.” Trình Hoan vừa bận bịu với những xiên thịt, miệng lại giải thích cho Tinh Tinh về mối liên hệ giữa áp suất không khí và chiều cao.
Tinh Tinh nghe cũng không hiểu gì mấy, nhưng cũng biết được buổi sáng con người sẽ cao hơn buổi tối.
“Từ sau con sẽ đo vào buổi sáng!” Hiểu được nguyên lý đó, Tinh Tinh mở miệng nói, cậu ngồi lên chiếc ghế cạnh Trình Hoan, nhìn động tác của mẹ hỏi: “Mẹ định làm thịt xiên ạ?”
“Đúng vậy, mẹ phải làm thịt xiên để bán kiếm tiền, kiếm được tiền rồi sẽ mua thật nhiều đồ chơi cho Tinh Tinh.”
Cậu nhóc nghe đến đồ chơi trong nháy mắt liên trở nên vui vẻ, nhưng lúc sau nụ cười trên gương mặt lại tan biến: “Mẹ lại muốn đi đâu vậy?”
Tinh Tinh nhớ trước kia mẹ cũng bảo đi kiếm tiền, sau đó cả ngày đều không thấy về, Tinh Tinh bị khóa ở trong nhà không được ra ngoài, rất đói, nên vừa nghe Trình Hoan nói muốn đi kiếm tiền, cậu cũng chẳng thấy vui vẻ gì.
Trình Hoan không biết chuyện, chỉ tùy tiện gật đầu, nói đúng vậy.
Cô vừa dứt lời, cậu bé bên cạnh liền bĩu môi: “Con muốn đi cùng mẹ.”
Trình Hoan nhíu mày.
Việc bán hàng không phải chuyện dễ dàng, có rất nhiều thứ phải làm, đến lúc ấy căn bản chẳng thời gian đâu mà chăm trẻ con nữa.
Cô mở miệng, định từ chối, lời chưa kịp nói ra, đã bị Tinh Tinh ôm chặt.
“Mẹ ơi, con muốn được đi cùng mẹ ~”
Lập trường của Trình Hoan trong phút chốc liền lung lay.
Dưới sự năn nỉ của cậu nhóc, Trình Hoan cuối cùng cũng đồng ý mang cậu cùng đi kiếm tiền.
Sáu giờ tối, cô chuẩn bị đồ đạc đầy đủ, lái chiếc xe điện ba gác, chở bàn ghế nguyên liệu cùng con trai xuất phát.
Chiếc xe ba gác này là do Trình Hoan mua hai ngày trước, xe cũng không nhỏ, nhưng đồ cô mang theo khá nhiều, bàn ghế xếp chồng lên nhau buộc vào chiếc xe, trông rất nguy hiểm.
Cũng may chỗ Trình Hoan chọn cách chung cư khá gần, đi năm phút là tới nơi.
Đây là quảng trường, trước kia là trung tâm mua sắm, sau này được mua lại, trung tâm mua sắm bị dỡ bỏ, chỗ này liền bị bỏ trống, một phần biến thành quảng trường để giải trí, phần còn lại là chợ đêm.
Lúc Trình Hoan đến cũng không tính là sớm, hàng quán xung quanh cũng bắt đầu mở, chỉ còn hai chỗ ở trong góc.
Cô cũng không để tâm, bảo Tinh Tinh đứng bên cạnh không được đi lung tung, còn mình dỡ đồ trên xe xuống.
Đồ trên xe dần được dỡ xuống từng cái một, chiếc bạt được dựng lên có chút lung lay.
Cũng không còn sớm, khách hàng chủ yếu của chợ đêm vẫn chưa tan làm, hàng quán xung quanh vẫn đang rảnh, không ít người thấy cô chỉ có một mình cũng chủ động qua giúp.
Dưới sự giúp đỡ của mọi người, Trình Hoan cuối cùng cũng dựng xong sạp hàng nhỏ của mình, cô thở ra một hơi, qua mấy cửa hàng gần đó mua nước làm quà cảm ơn, rồi chuyển nốt mấy thùng bia ra.
Sắc trời dần sẩm tối, người đến chợ đêm càng lúc càng nhiều, những hàng quán xung quanh cũng bắt đầu bán hàng. Chỉ có chỗ Trình Hoan, một là do vị trí không tốt, hai là phía trước trống không, trông rất lạnh lẽo.
Trình Hoan cũng không gấp, trước tiên phải chuẩn bị tốt nguyên liệu, cô còn định nhân thời gian này dạy Tinh Tinh vài phép toán cơ bản.
Cậu nhóc rất có hứng thú, giơ hai bàn tay nhỏ bụ bẫm lên tập tính, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Tiết học toán của hai mẹ con họ không kéo dài lâu, một tiếng đồng hồ sau, Trình Hoan cuối cùng cũng có vị khách đầu tiên.
Bây giờ là tám giờ tối, đồ Trình Hoan mang theo không nhiều, mấy vị khách đến ầm ầm ĩ ĩ, than phiền chỗ cô quá nhỏ, trên mặt có chút ghét bỏ.
Sạp hàng mới mở, đồ đạc không nhiều, mấy người đó cũng chẳng hy vọng quá nhiều vào mùi vị, nhưng dù sao thì cũng đến rồi, đi thì cũng ngại, vậy nên cũng gọi vài thứ coi như cho có, nghĩ bụng ăn một chút cũng chẳng thiệt cái gì.
Nhưng những sự hoài nghi của họ, sau khi cắn miếng thịt nướng đầu tiên liền bị quét sạch!
Thịt nướng, cách làm nhìn có vẻ đơn giản, chỉ cần rắc thật nhiều gia vị lên, ăn vào thấy mỗi vị ở bên ngoài, còn thịt bên trong thì như củi khô lại rắc răng.
Thịt nướng của hàng này lại không hề như vậy!
Mùi hương vẫn đậm đà như vậy, dư vị tươi ngon, nhưng thịt bên trong lại rất mềm!
Thịt nướng còn hơi nóng đưa vào miệng, mùi vị tươi ngon tan trong đầu lưỡi, nhai một miếng, sợi thịt liền dễ dàng đứt thành hai đoạn, có thể cảm nhận nước sốt thấm vào từng thớ thịt.
Ngon không cưỡng lại được!
Mấy vị thực khách vừa ăn một miếng, một người đàn ông cởi trần, cổ đeo sợi dây chuyền vàng to khổ trong số đó liền gọi: “Bà chủ, cho mười xiên thịt dê, mười xiên thịt bò... Mỗi người hai mươi xiên nữa!”
“Đấy không phải là ngắn, mà là thấp.” Trình Hoan vừa bận bịu với những xiên thịt, miệng lại giải thích cho Tinh Tinh về mối liên hệ giữa áp suất không khí và chiều cao.
Tinh Tinh nghe cũng không hiểu gì mấy, nhưng cũng biết được buổi sáng con người sẽ cao hơn buổi tối.
“Từ sau con sẽ đo vào buổi sáng!” Hiểu được nguyên lý đó, Tinh Tinh mở miệng nói, cậu ngồi lên chiếc ghế cạnh Trình Hoan, nhìn động tác của mẹ hỏi: “Mẹ định làm thịt xiên ạ?”
“Đúng vậy, mẹ phải làm thịt xiên để bán kiếm tiền, kiếm được tiền rồi sẽ mua thật nhiều đồ chơi cho Tinh Tinh.”
Cậu nhóc nghe đến đồ chơi trong nháy mắt liên trở nên vui vẻ, nhưng lúc sau nụ cười trên gương mặt lại tan biến: “Mẹ lại muốn đi đâu vậy?”
Tinh Tinh nhớ trước kia mẹ cũng bảo đi kiếm tiền, sau đó cả ngày đều không thấy về, Tinh Tinh bị khóa ở trong nhà không được ra ngoài, rất đói, nên vừa nghe Trình Hoan nói muốn đi kiếm tiền, cậu cũng chẳng thấy vui vẻ gì.
Trình Hoan không biết chuyện, chỉ tùy tiện gật đầu, nói đúng vậy.
Cô vừa dứt lời, cậu bé bên cạnh liền bĩu môi: “Con muốn đi cùng mẹ.”
Trình Hoan nhíu mày.
Việc bán hàng không phải chuyện dễ dàng, có rất nhiều thứ phải làm, đến lúc ấy căn bản chẳng thời gian đâu mà chăm trẻ con nữa.
Cô mở miệng, định từ chối, lời chưa kịp nói ra, đã bị Tinh Tinh ôm chặt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mẹ ơi, con muốn được đi cùng mẹ ~”
Lập trường của Trình Hoan trong phút chốc liền lung lay.
Dưới sự năn nỉ của cậu nhóc, Trình Hoan cuối cùng cũng đồng ý mang cậu cùng đi kiếm tiền.
Sáu giờ tối, cô chuẩn bị đồ đạc đầy đủ, lái chiếc xe điện ba gác, chở bàn ghế nguyên liệu cùng con trai xuất phát.
Chiếc xe ba gác này là do Trình Hoan mua hai ngày trước, xe cũng không nhỏ, nhưng đồ cô mang theo khá nhiều, bàn ghế xếp chồng lên nhau buộc vào chiếc xe, trông rất nguy hiểm.
Cũng may chỗ Trình Hoan chọn cách chung cư khá gần, đi năm phút là tới nơi.
Đây là quảng trường, trước kia là trung tâm mua sắm, sau này được mua lại, trung tâm mua sắm bị dỡ bỏ, chỗ này liền bị bỏ trống, một phần biến thành quảng trường để giải trí, phần còn lại là chợ đêm.
Lúc Trình Hoan đến cũng không tính là sớm, hàng quán xung quanh cũng bắt đầu mở, chỉ còn hai chỗ ở trong góc.
Cô cũng không để tâm, bảo Tinh Tinh đứng bên cạnh không được đi lung tung, còn mình dỡ đồ trên xe xuống.
Đồ trên xe dần được dỡ xuống từng cái một, chiếc bạt được dựng lên có chút lung lay.
Cũng không còn sớm, khách hàng chủ yếu của chợ đêm vẫn chưa tan làm, hàng quán xung quanh vẫn đang rảnh, không ít người thấy cô chỉ có một mình cũng chủ động qua giúp.
Dưới sự giúp đỡ của mọi người, Trình Hoan cuối cùng cũng dựng xong sạp hàng nhỏ của mình, cô thở ra một hơi, qua mấy cửa hàng gần đó mua nước làm quà cảm ơn, rồi chuyển nốt mấy thùng bia ra.
Sắc trời dần sẩm tối, người đến chợ đêm càng lúc càng nhiều, những hàng quán xung quanh cũng bắt đầu bán hàng. Chỉ có chỗ Trình Hoan, một là do vị trí không tốt, hai là phía trước trống không, trông rất lạnh lẽo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Hoan cũng không gấp, trước tiên phải chuẩn bị tốt nguyên liệu, cô còn định nhân thời gian này dạy Tinh Tinh vài phép toán cơ bản.
Cậu nhóc rất có hứng thú, giơ hai bàn tay nhỏ bụ bẫm lên tập tính, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Tiết học toán của hai mẹ con họ không kéo dài lâu, một tiếng đồng hồ sau, Trình Hoan cuối cùng cũng có vị khách đầu tiên.
Bây giờ là tám giờ tối, đồ Trình Hoan mang theo không nhiều, mấy vị khách đến ầm ầm ĩ ĩ, than phiền chỗ cô quá nhỏ, trên mặt có chút ghét bỏ.
Sạp hàng mới mở, đồ đạc không nhiều, mấy người đó cũng chẳng hy vọng quá nhiều vào mùi vị, nhưng dù sao thì cũng đến rồi, đi thì cũng ngại, vậy nên cũng gọi vài thứ coi như cho có, nghĩ bụng ăn một chút cũng chẳng thiệt cái gì.
Nhưng những sự hoài nghi của họ, sau khi cắn miếng thịt nướng đầu tiên liền bị quét sạch!
Thịt nướng, cách làm nhìn có vẻ đơn giản, chỉ cần rắc thật nhiều gia vị lên, ăn vào thấy mỗi vị ở bên ngoài, còn thịt bên trong thì như củi khô lại rắc răng.
Thịt nướng của hàng này lại không hề như vậy!
Mùi hương vẫn đậm đà như vậy, dư vị tươi ngon, nhưng thịt bên trong lại rất mềm!
Thịt nướng còn hơi nóng đưa vào miệng, mùi vị tươi ngon tan trong đầu lưỡi, nhai một miếng, sợi thịt liền dễ dàng đứt thành hai đoạn, có thể cảm nhận nước sốt thấm vào từng thớ thịt.
Ngon không cưỡng lại được!
Mấy vị thực khách vừa ăn một miếng, một người đàn ông cởi trần, cổ đeo sợi dây chuyền vàng to khổ trong số đó liền gọi: “Bà chủ, cho mười xiên thịt dê, mười xiên thịt bò... Mỗi người hai mươi xiên nữa!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro