Cắn Trả Bất Ng...
Lam Thiên Lam Lam
2024-08-07 19:58:19
Một đám người ăn ăn uống uống, trước khi đi còn rửa sạch nồi chén, quét sân, dọn dẹp rác rưởi.
Mạc Văn Tú đưa mắt nhìn một đám thanh niên rời đi, nhìn sân và phòng bếp sạch sẽ, không nhịn được khen: "Những đứa trẻ này cũng chỉ có bộ dạng hai mươi tuổi mà thôi, nhưng làm việc lại nhanh nhẹn, còn thích sạch sẽ, được dạy dỗ tốt."
Rốt cuộc cũng là quân nhân, ở quê, bà chưa thấy thanh niên nhà ai đến nhà người ta làm khách, còn giúp người ta nấu cơm, trước khi đi còn dọn dẹp sạch sẽ, cũng chỉ có một ít nữ đồng chí làm những chuyện này. Không phải nói đàn ông ở quê không có giáo dưỡng tốt, mà là trong lòng bọn họ không có cái suy nghĩ này, cảm thấy chuyện phòng bếp là chuyện của phụ nữ.
"Quả thật những thanh niên trẻ tuổi này đúng là không tệ. Rốt cuộc là quân nhân, có kỷ luật, có quy củ."
Trịnh Cẩm Hoa nói xong định đi ngủ trưa, nhưng luôn cảm giác thiếu cái gì đó, cô nhìn xung quanh, bỗng nhiên lớn tiếng hỏi: "Thắng Tiệp đâu?"
Vừa dứt lời, Tiểu Trần trở lại, cậu ta liếc nhìn đoàn trưởng, lấy can đảm nói: "Chị dâu, Thắng Tiệp bị tiểu đội trưởng Cố ôm đi rồi, tiểu đội trưởng Cố nói trước khi trời tối sẽ trả lại."
Trịnh Cẩm Hoa thầm nghĩ, thằng nhóc này giống như quen biết từ trước, nếu biết đứa trẻ đi đâu rồi, cô cũng yên tâm, nói: "Có quấy rầy các cậu hay không?"
Tiểu Trần vội nói: "Hôm nay được nghỉ, sẽ không quấy rầy."
Trịnh Cẩm Hoa gật đầu: "Vậy được."
Tiểu Trần lại nhìn đoàn trưởng, chạy trốn thật nhanh.
Thẩm Thận Hành sầm mặt lại: "Mấy thằng nhóc này." Tất nhiên mấy thằng nhóc này cũng bao gồm cả con con trai của mình nữa.
Trịnh Cẩm Hoa cũng trầm mặt: "Đến quân khu, đứa nhỏ này cũng trở nên buông thả rồi."
Thẩm Thận Hành trầm giọng nói: "Lá gan quá lớn."
Mạc Văn Tú ở bên cạnh khuyên nhủ: "Con trai gan lớn một chút mới tốt."
Trịnh Cẩm Hoa nói: "Quan trọng chính là nó không nói với người nhà một tiếng, về chuyện này nên phạt. Buổi tối sẽ không cho nó uống sữa bột, sáng mai cũng sẽ không có trứng gà, chờ nó biết lỗi rồi mới thôi."
Nghĩ đến chuyện hai đứa bé bị bắt cóc trong mơ, cô thật muốn lúc thằng bé trở về, đè cái mông nhỏ kia đánh một trận.
Thẩm Thận Hành giải quyết dứt khoát: "Chính là như vậy."
Mạc Văn Tú nhíu mày muốn nói gì đó, nhưng lại sợ nuông chiều đứa trẻ, Thắng Tiệp tự mình theo người khác ra ngoài, còn không nói với người nhà, đúng là hành động rất nguy hiểm, quả thật phải dạy dỗ cho bé một trận.
Nghĩ đến chỗ này, bà nhìn về phía Thắng Âm và Thận Ngôn: "Hai đứa cũng vậy, đi chỗ nào thì nhớ nói với người nhà, nếu không người nhà không thấy mấy đứa sẽ lo lắng. Lại nói, lỡ như gặp phải người xấu thì sao? Bắt cóc nhiều như vậy, bộ đội an toàn còn khá tốt. Ra bộ đội rồi cứ tùy tiện chạy loạn như thế, bị người xấu bắt đi, nhà cũng không thể về được, cũng không tìm được cha mẹ. Con nít thật không biết cái lợi hại trong đó."
Thắng Âm nghe bà ngoại nói, sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, vội vàng chạy vào trong lòng bà ngoại: "Bà ngoại, cháu nghe lời bà, không chạy loạn."
Mạc Văn Tú sờ đầu của cô bé: "Ngoan, đừng sợ, cha mẹ và bà ngoại còn ở đây."
Thẩm Thận Ngôn cũng nói: "Em cũng sẽ không chạy loạn. Đều là do em không trông chừng Thắng Tiệp."
Trịnh Cẩm Hoa vỗ vai của cậu: "Cái này không trách em, thằng nhóc kia thành tinh rồi, nó muốn chạy ra ngoài, em có canh cũng không ngăn cản được."
Thẩm Thận Ngôn cúi thấp đầu: "Em sẽ chịu phạt cùng với Thắng Tiệp."
Trịnh Cẩm Hoa chém đinh chặt sắt nói: "Không cần, chỉ một mình nó chịu phạt thôi. Nếu không sẽ không có hiệu quả."
Thẩm Thận Ngôn suy nghĩ một chút, cũng có đạo lý, vì tốt cho Thắng Tiệp, cậu vẫn nghe lời của chị dâu đi.
Trịnh Cẩm Hoa đi vào phòng ngủ trưa, Mạc Văn Tú đi vào phòng bếp định nhào bột lên men, lại hấp một nồi bánh bao, bánh bao hấp buổi sáng đã ăn xong vào buổi trưa rồi. Đến phòng bếp, bà ngây ngẩn, trong chậu sắt có một con gà và một miếng thịt, bà gọi Thẩm Thận Hành.
Thẩm Thận Hành đi vào, thấy đồ trong chậu, anh cười một tiếng: "Đám nhóc này."
Mạc Văn Tú cũng cười nói: "Mẹ còn nói thịt nướng khoai tây của buổi trưa, sao khoai tây lại nhiều như vậy, thịt gà cũng không nhiều giống như nấu ba con. Chắc là giữ lại cho chúng ta đó, một đám thanh niên tuổi tác không lớn, nhưng cũng rất thấu tình đạt lý, trong chốc lát cũng không ăn hết được thịt này, mùa hè dễ bị hư, mẹ dùng chút muối ướp một lát, có thể để lâu một chút."
Thẩm Thận Hành nói: "Mẹ, mẹ xem rồi làm đi ạ, con đi trại lính một chuyến."
"Được."
Mạc Văn Tú đưa mắt nhìn một đám thanh niên rời đi, nhìn sân và phòng bếp sạch sẽ, không nhịn được khen: "Những đứa trẻ này cũng chỉ có bộ dạng hai mươi tuổi mà thôi, nhưng làm việc lại nhanh nhẹn, còn thích sạch sẽ, được dạy dỗ tốt."
Rốt cuộc cũng là quân nhân, ở quê, bà chưa thấy thanh niên nhà ai đến nhà người ta làm khách, còn giúp người ta nấu cơm, trước khi đi còn dọn dẹp sạch sẽ, cũng chỉ có một ít nữ đồng chí làm những chuyện này. Không phải nói đàn ông ở quê không có giáo dưỡng tốt, mà là trong lòng bọn họ không có cái suy nghĩ này, cảm thấy chuyện phòng bếp là chuyện của phụ nữ.
"Quả thật những thanh niên trẻ tuổi này đúng là không tệ. Rốt cuộc là quân nhân, có kỷ luật, có quy củ."
Trịnh Cẩm Hoa nói xong định đi ngủ trưa, nhưng luôn cảm giác thiếu cái gì đó, cô nhìn xung quanh, bỗng nhiên lớn tiếng hỏi: "Thắng Tiệp đâu?"
Vừa dứt lời, Tiểu Trần trở lại, cậu ta liếc nhìn đoàn trưởng, lấy can đảm nói: "Chị dâu, Thắng Tiệp bị tiểu đội trưởng Cố ôm đi rồi, tiểu đội trưởng Cố nói trước khi trời tối sẽ trả lại."
Trịnh Cẩm Hoa thầm nghĩ, thằng nhóc này giống như quen biết từ trước, nếu biết đứa trẻ đi đâu rồi, cô cũng yên tâm, nói: "Có quấy rầy các cậu hay không?"
Tiểu Trần vội nói: "Hôm nay được nghỉ, sẽ không quấy rầy."
Trịnh Cẩm Hoa gật đầu: "Vậy được."
Tiểu Trần lại nhìn đoàn trưởng, chạy trốn thật nhanh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Thận Hành sầm mặt lại: "Mấy thằng nhóc này." Tất nhiên mấy thằng nhóc này cũng bao gồm cả con con trai của mình nữa.
Trịnh Cẩm Hoa cũng trầm mặt: "Đến quân khu, đứa nhỏ này cũng trở nên buông thả rồi."
Thẩm Thận Hành trầm giọng nói: "Lá gan quá lớn."
Mạc Văn Tú ở bên cạnh khuyên nhủ: "Con trai gan lớn một chút mới tốt."
Trịnh Cẩm Hoa nói: "Quan trọng chính là nó không nói với người nhà một tiếng, về chuyện này nên phạt. Buổi tối sẽ không cho nó uống sữa bột, sáng mai cũng sẽ không có trứng gà, chờ nó biết lỗi rồi mới thôi."
Nghĩ đến chuyện hai đứa bé bị bắt cóc trong mơ, cô thật muốn lúc thằng bé trở về, đè cái mông nhỏ kia đánh một trận.
Thẩm Thận Hành giải quyết dứt khoát: "Chính là như vậy."
Mạc Văn Tú nhíu mày muốn nói gì đó, nhưng lại sợ nuông chiều đứa trẻ, Thắng Tiệp tự mình theo người khác ra ngoài, còn không nói với người nhà, đúng là hành động rất nguy hiểm, quả thật phải dạy dỗ cho bé một trận.
Nghĩ đến chỗ này, bà nhìn về phía Thắng Âm và Thận Ngôn: "Hai đứa cũng vậy, đi chỗ nào thì nhớ nói với người nhà, nếu không người nhà không thấy mấy đứa sẽ lo lắng. Lại nói, lỡ như gặp phải người xấu thì sao? Bắt cóc nhiều như vậy, bộ đội an toàn còn khá tốt. Ra bộ đội rồi cứ tùy tiện chạy loạn như thế, bị người xấu bắt đi, nhà cũng không thể về được, cũng không tìm được cha mẹ. Con nít thật không biết cái lợi hại trong đó."
Thắng Âm nghe bà ngoại nói, sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, vội vàng chạy vào trong lòng bà ngoại: "Bà ngoại, cháu nghe lời bà, không chạy loạn."
Mạc Văn Tú sờ đầu của cô bé: "Ngoan, đừng sợ, cha mẹ và bà ngoại còn ở đây."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Thận Ngôn cũng nói: "Em cũng sẽ không chạy loạn. Đều là do em không trông chừng Thắng Tiệp."
Trịnh Cẩm Hoa vỗ vai của cậu: "Cái này không trách em, thằng nhóc kia thành tinh rồi, nó muốn chạy ra ngoài, em có canh cũng không ngăn cản được."
Thẩm Thận Ngôn cúi thấp đầu: "Em sẽ chịu phạt cùng với Thắng Tiệp."
Trịnh Cẩm Hoa chém đinh chặt sắt nói: "Không cần, chỉ một mình nó chịu phạt thôi. Nếu không sẽ không có hiệu quả."
Thẩm Thận Ngôn suy nghĩ một chút, cũng có đạo lý, vì tốt cho Thắng Tiệp, cậu vẫn nghe lời của chị dâu đi.
Trịnh Cẩm Hoa đi vào phòng ngủ trưa, Mạc Văn Tú đi vào phòng bếp định nhào bột lên men, lại hấp một nồi bánh bao, bánh bao hấp buổi sáng đã ăn xong vào buổi trưa rồi. Đến phòng bếp, bà ngây ngẩn, trong chậu sắt có một con gà và một miếng thịt, bà gọi Thẩm Thận Hành.
Thẩm Thận Hành đi vào, thấy đồ trong chậu, anh cười một tiếng: "Đám nhóc này."
Mạc Văn Tú cũng cười nói: "Mẹ còn nói thịt nướng khoai tây của buổi trưa, sao khoai tây lại nhiều như vậy, thịt gà cũng không nhiều giống như nấu ba con. Chắc là giữ lại cho chúng ta đó, một đám thanh niên tuổi tác không lớn, nhưng cũng rất thấu tình đạt lý, trong chốc lát cũng không ăn hết được thịt này, mùa hè dễ bị hư, mẹ dùng chút muối ướp một lát, có thể để lâu một chút."
Thẩm Thận Hành nói: "Mẹ, mẹ xem rồi làm đi ạ, con đi trại lính một chuyến."
"Được."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro