Nhật Ký Quan Sát Thanh Mai

Chương 7

Giang La La

2024-07-03 20:11:55

Ngày 23 tháng 9, ngày nắng.

Phiền.

"Nhật ký quan sát thanh mai"

"Hứa Gia Thời, anh có thích em không?"

Khi thiếu nữ hoạt bát đến gần và thẳng thắn đặt câu hỏi, chàng thiếu niên mười bốn tuổi bình tĩnh giơ cuốn sách lên và chặn cô lại.

Đào Ấu Tâm lập tức đứng thẳng người, kiểu tóc đuôi ngựa cao đung đưa, rời khỏi tầm nhìn của Hứa Gia Thời.

Sau đó lại nghe thấy cô nói với người đứng sau: "Thấy không, đã nói anh ấy không thích mình mà."

"Anh Gia Thời và mình lớn lên bên nhau, thân thiết hơn cả anh em ruột."

"Đó không phải là mối quan hệ như mọi người nghĩ đâu."

Đào Ấu Tâm là học sinh lớp 9 trung học cơ sở, đã lớn thành một thiếu nữ duyên dáng, nhưng tính cách vẫn như trước, thẳng thắn chân thành.

Hứa Gia Thời vẫn không thích cười, hiếm khi chủ động giao tiếp với người khác, ngoại hình dần phát triển trở nên đẹp trai và lạnh lùng hơn. Nhưng điều đó không ngăn cản cậu trở thành mối tình đầu trong mắt các cô nhóc mới lớn.

Do mối quan hệ thân thiết giữa Đào Ấu Tâm và Hứa Gia Thời nên nhiều người đã lén lút thảo luận là họ yêu sớm.

Sau khi giải thích, có người cho rằng đó là thích thầm: "Làm sao có thể có tình bạn khác giới trong sáng chứ? Hoặc là người này không nói, hoặc người kia giả vờ như không biết."

Đào Ấu Tâm tự tin nói với mọi người rằng chắc chắn cô không thích thầm Hứa Gia Thời nên bạn bè đã đẩy vấn đề sang phía Hứa Gia Thời: "Có khi nào là cậu ấy thích thầm cậu không? Cậu xem trong trường có rất nhiều nữ sinh nhưng cậu ấy chỉ tốt với cậu thôi."

Đào Ấu Tâm giải thích: "Bọn mình lớn lên bên nhau mà."

Người bạn còn hào hứng hơn: "Thanh mai trúc mã càng hợp với kiểu thích thầm."

Vì vậy, Đào Ấu Tâm đã kéo cô bạn về phía Hứa Gia Thời và hỏi cậu câu "Anh có thích em không" để chứng minh rằng cô và Hứa Gia Thời thực sự chỉ là bạn bè anh em trong sáng.

Tưởng Oánh Oánh xấu hổ giậm chân.

Hỏi như vậy thì thừa nhận mới lạ.

Đào Ấu Tâm và Tưởng Oánh Oánh trở lại chỗ ngồi, Khúc Thất Thất đang đọc trộm cuốn tiểu thuyết ngẩng đầu lên, trông rất hiểu biết.

Tưởng Oánh Oánh từng đi học ở nơi khác, học kỳ này cô ấy mới đến nên nhiều chuyện chỉ biết một chút.

Khúc Thất Thất quen Đào Ấu Tâm từ khi còn học tiểu học nên biết Đào Ấu Tâm là một người rất đặc biệt, mạch não của cô khác với những người khác.

Năm lớp 7, có một cô nhóc đưa đồ ăn cho Hứa Gia Thời, cậu đã trả lại tiền cho cô nhóc đó ngay tại chỗ.

Nhìn thấy cảnh này, Đào Ấu Tâm chợt nghĩ đến việc đưa đồ ăn cho Hứa Gia Thời.

Khúc Thất Thất vẫn còn nhớ vẻ mặt của Hứa Gia Thời khi đó, bởi vì dường như cô ấy nhìn thấy Hứa Gia Thời mỉm cười! Thật hiếm có!

Nhưng giây tiếp theo, Đào Ấu Tâm đưa tay ra và yêu cầu Hứa Gia Thời trả tiền.

Hứa Gia Thời vẫn im lặng và trả hộp cơm trưa cho Đào Ấu Tâm với vẻ mặt khó chịu.

Sau đó họ mới biết Hứa Gia Thời và cô nhóc kia tham gia cuộc thi nhóm khoa học và công nghệ, để tiết kiệm thời gian, họ thỏa thuận thay phiên nhau mang đồ ăn.

Có vô số những sự việc kỳ quặc như vậy.

Một ví dụ khác, Đào Ấu Tâm đang đói nên đến bàn học của Hứa Gia Thời để lấy đồ ăn vặt. Khi Hứa Gia Thời quay lại, cậu tìm thấy "chứng cứ phạm tội" trên bàn và lập tức đoán được đó là kiệt tác của ai.

Hứa Gia Thời cầm gói socola bước tới chỗ Đào Ấu Tâm và yêu cầu cô mua một gói khác.

"Tại sao? Em chỉ ăn một ít thôi mà." Đào Ấu Tâm không hiểu từ khi nào Hứa Gia Thời lại trở nên keo kiệt như vậy: "Anh Gia Thời, gần đây anh rất nghèo phải không?"

Hứa Gia Thời xoa trán: "Dùng đầu óc của em suy nghĩ xem anh có thể đi mua socola hả?"

"Hả, đây không phải của anh à?" Đào Ấu Tâm luôn thoải mái ăn đồ ăn của Hứa Gia Thời, nhưng nếu là người khác, cô sẽ sợ.

Hứa Gia Thời lấy ra một lá thư cùng một mảnh giấy có lời nhắn đưa cho cô: "Mua một gói giống vừa rồi, tìm tên lớp này rồi trả lại đi."

Thì ra chính nữ sinh thầm mến Hứa Gia Thời đã lén nhét thư tình và socola vào bàn học của cậu.

Cảm thấy áy náy, Đào Ấu Tâm lập tức làm theo, thậm chí còn trả tiền mua thêm một gói gửi cho cô gái đó. Đào Ấu Tâm xin lỗi nhưng cô gái đó đã bật khóc và không bao giờ xuất hiện trước mặt Hứa Gia Thời nữa.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Đào Ấu Tâm đi đến chỗ Hứa Gia Thời nhận sai: "Anh Gia Thời, em đã trả lại rồi."

Hứa Gia Thời "ừm" một tiếng rồi không nói thêm gì nữa, từ tận đáy lòng, cậu không cho rằng Đào Ấu Tâm lấy đồ trong ngăn kéo của mình là sai.

Khúc Thất Thất cho rằng đây là ngoài ý muốn, ai biết Đào Ấu Tâm không những không suy nghĩ lại mà còn nhân cơ hội thu được lợi ích cho mình.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đào Ấu Tâm đứng cạnh bàn học của Hứa Gia Thời: "Lỡ như sau này có người nhét thứ gì đó vào bàn của anh thì sao? Liệu em có lấy nhầm nữa không?"

Hứa Gia Thời bình tĩnh trả lời: "Em có thể không ăn."

"Lỡ em đói thì làm sao?"

"Đến cửa hàng tự mua."

"Đi lên đi xuống cầu thang mệt lắm."

"Mang từ nhà đi."

"Nhưng em hay quên."

"... Anh để vào ngăn thứ hai trong cặp." Hứa Gia Thời thỏa hiệp.

Từ đó trở đi, mỗi khi Đào Ấu Tâm cảm thấy đói hoặc thèm ăn, cô đều có thể trực tiếp tìm đồ ăn vặt có sẵn từ ngăn thứ hai trong cặp sách của Hứa Gia Thời, bảy ngày một tuần không trùng lặp.

"Chao ôi." Sau khi chia sẻ những việc khác người này với Tưởng Oánh Oánh, Khúc Thất Thất thở dài: "Thế cậu hiểu rồi phải không? Đào Ấu Tâm không có gì trong đầu. Cậu nói thích thầm gì đó, cậu ấy cũng không hiểu đâu."

"Mình không hiểu cái gì?" Đột nhiên một giọng nói truyền vào tai họ, Đào Ấu Tâm chen vào.

Khúc Thất Thất lập tức ngừng nói, sợ cô nghe thấy lại làm chuyện phi lý.

Đào Ấu Tâm không hề nhận ra điều đó, vui vẻ mời bạn bè: "Hôm nay mình không học múa. Chiều chúng ta đi chơi cầu lông đi?"

"Được." Khúc Thất Thất đồng ý theo phản xạ, sau đó giơ tay đập đầu: "Không được rồi. Chiều nay mình phải đến quảng trường Tinh Quang xem trận đấu của bạn mình."

Đào Ấu Tâm thuận miệng hỏi: "Thi gì?"

"Street dance, ngầu lắm." Khúc Thất Thất ngẩng đầu lên, liếc nhìn hai người bạn đầy thắc mắc trước mặt, cong môi mời gọi: "Hay là chúng ta đi cùng nhau nhé?"

Cả ba vô cùng ăn ý với nhau.

Buổi chiều tan học, cả ba vội vàng thu dọn cặp sách, trao đổi ánh mắt, chuẩn bị rời đi. Đào Ấu Tâm giơ ngón tay lên chỉ về hướng Hứa Gia Thời, ngụ ý rằng cô phải đi thông báo.

Ngoại trừ cuối tuần, Đào Ấu Tâm đều đến phòng tập múa vào thứ Ba và thứ Năm, cô về nhà muộn và phần lớn thời gian Hứa Gia Thời đưa cô về nên phải nói với Hứa Gia Thời: "Anh Gia Thời, hôm nay em và Thất Thất, Oánh Oánh đến quảng trường Tinh Quang chơi."

Hứa Gia Thời nhẹ nhàng nói "Ừm".

Sau khi nhận được câu trả lời, Đào Ấu Tâm xách cặp, chạy đi cùng hai cô bạn.

Quảng trường Tinh Quang được vây quanh bởi ba trung tâm thương mại, rất đông đúc và sôi động.

Trên đường đi đến quảng trường, Khúc Thất Thất mô tả một cách sinh động cho hai người khung cảnh của một cuộc thi street dance mà mình đã xem, có thể tóm tắt trong ba từ: Quá là chất!

Đào Ấu Tâm cẩn thận liếc cô ấy một cái: "Sao mình không biết cậu có một người bạn biết nhảy street dance nhỉ?"

Khúc Thất Thất giải thích: "Cậu ấy học ở chỗ khác chuyển đến giống như Oánh Oánh. Năm nay cậu ấy mới về để tham gia kỳ thi tuyển sinh cấp 3, cũng không học ở trường mình. Cậu ấy nói mới quay về không có nhiều bạn bè nên bảo mình đến cổ vũ."

Hôm nay là vòng thi sơ tuyển của giải đấu, có thể thấy sân khấu được dựng ngay giữa quảng trường và những tấm áp phích rực rỡ treo xung quanh từ xa. Hiện trường có rất nhiều bạn trẻ đứng rải rác khắp nơi, đủ các độ tuổi, khi ba người đến nơi thì cuộc thi đã bắt đầu.

Nhịp điệu của nhạc street dance luôn mang lại năng lượng, ánh mắt của Đào Ấu Tâm bị thu hút bởi những bạn trẻ đang nhảy trên sân khấu, cô bất ngờ bị Khúc Thất Thất kéo đi.

Khúc Thất Thất cúi đầu nhìn điện thoại: "Tin nhắn nói ở bên trái sân khấu…"

Ba người dựa vào dáng người nhỏ nhắn xuyên qua đám đông, hai ba người cao lớn đột nhiên lao tới, họ lại bị ép ra, mãi đến khi hai nhóm trên sân khấu PK xong mới tìm được kẽ hở chui vào.

"Đến rồi, đến rồi." Khúc Thất Thất lay lay cánh tay nhắc nhở hai người, nhìn thấy hai bên trái phải đồng thời có hai thiếu niên đi tới, bên trái mặc áo thun trắng, bên phải mặc áo thun đen giống như Hắc Bạch Song Sát.

Không, phải là Tứ Sát.

Một chàng trai mặc áo thun đen đang cầm vành mũ bóng chày và không thể nhìn rõ khuôn mặt, nhưng Khúc Thất Thất đã chỉ vào cậu ấy và nói: "Nhìn kìa, đó là bạn của mình."

Khi nhạc nổi lên, những người trên sân khấu bắt đầu nhảy, chuyển động cơ thể linh hoạt dẻo dai, tư thế nhảy đẹp mắt đã thu hút sự cổ vũ của rất nhiều khán giả.

Khúc Thất Thất vừa mở camera ra thì nhận được thông báo pin yếu, cô ấy nhanh chóng kéo tay áo Đào Ấu Tâm: "Điện thoại của mình hết pin, quay video lại giúp mình nhé."

"Ồ." Đào Ấu Tâm giơ cao điện thoại và ghi lại điệu nhảy street dance với độ phân giải cao.

Những người trong video nhảy theo nhịp, mọi chuyển động đều khớp theo linh hồn của âm nhạc, họ phóng khoáng, tự do và hoang dã, bầu không khí rung động lòng người.

Ở đoạn cao trào, chàng trai cao lớn mặc áo phông đen cởi mũ làm đạo cụ, xoay người trên không, cuối cùng mọi người cũng thấy cậu ấy trông như thế nào, khuôn mặt tuấn tú và biểu cảm lạnh lùng khiến ngay cả ống kính cũng k thiên vị vài phần.

Khi rời sân khấu, thậm chí chàng trai còn chào khán giả một cách khoa trương: "Tôi là Tạ Nhiên số 9, các bạn hãy nhớ tên tôi nhé."

Trong buổi tuyển chọn, cậu ấy là người đầu tiên nói to tên mình ở phần cuối và làm ban giám khảo không thể không nhớ tên.

Một lúc sau, Tạ Nhiên chạy từ phía sau sân khấu tới chỗ Khúc Thất Thất mong được khen ngợi: "Thế nào? Tôi ngầu không?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khúc Thất Thất nhe răng tỏ vẻ chán ghét. Cho đến khi Tạ Nhiên hỏi về đoạn video, Khúc Thất Thất mới kéo Đào Ấu Tâm và Tưởng Oánh Oánh đến giới thiệu: "Đây là bạn của tôi. Cậu ấy tên là Đào Ấu Tâm và đây là Tưởng Oánh Oánh."

"Xin chào, tôi là Tạ Nhiên." Nụ cười của Tạ Nhiên tươi rói, làm động tác street dance với bọn họ.

Mọi người làm quen như vậy, Đào Ấu Tâm mở video, nói thầm: "Mình sẽ gửi video cho Thất Thất."

"Không cần phiền phức vậy đâu, cậu thêm bạn QQ của tôi đi." Tạ Nhiên lấy điện thoại di động ra, thêm bạn với Đào Ấu Tâm.

Trong lúc gửi video, Tạ Nhiên nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện của Đào Ấu Tâm, nói: "Ảnh đại diện của cậu thú vị đó."

Đào Ấu Tâm cười hì hì: "Đúng chứ.”

Tạ Nhiên gật đầu đồng ý: "Vịt béo."

Đào Ấu Tâm: "... Đó là thiên nga."

Hình đại diện của Đào Ấu Tâm trông giống như một con thiên nga, nhưng nó không có chiếc cổ thon và bộ lông đẹp mà có vẻ ngoài mũm mĩm trông giống như một con vịt ngốc nghếch.

Mọi người đều không hiểu tại sao Đào Ấu Tâm người có vẻ ngoài giống như một tiểu tiên nữ, lại sử dụng một avatar buồn cười như vậy, hoàn toàn không phù hợp với khí chất của cô, chỉ có Hứa Gia Thời nhìn thoáng qua đã nhận ra đó là một con thiên nga chứ không phải một con vịt.

Tuy nhiên, điều cậu nói lại là: "Thiên nga ngốc nghếch."

Dù sao thì thật khó để nghe được những từ tốt đẹp từ miệng Hứa Gia Thời, vì vậy cứ nghĩ cậu đang khen hình đại diện dễ thương của cô đi.

Sau ngày hôm đó, tài khoản Đào Ấu Tâm có thêm một người bạn mới tên Tạ Nhiên. Người bạn này nghiện xem vòng bạn bè, nếu ai đăng gì thì sẽ luôn bấm thích và bình luận bên dưới. Bản thân cậu ta cũng rất năng động, thỉnh thoảng đăng một số video nhảy, bình thường chơi game thắng hoặc thấy một truyện cười cũng sẽ chia sẻ.

Đào Ấu Tâm bấm vào ứng dụng, nhìn thấy một câu chuyện cười có hình người và chó mà Tạ Nhiên vừa đăng lên, lập tức bật cười.

"Cười gì vậy?"

Giọng nói lạnh lùng của chàng trai trẻ đột nhiên vang lên từ phía sau, khiến trái tim Đào Ấu Tâm giật thót, cô theo phản xạ nhét điện thoại di động vào trong áo khoác.

Toang rồi, lười biếng lộ liễu quá, quên mất mình và Hứa Gia Thời đang làm bài tập ở trong phòng...

"Hả? Em có cười à?" Đào Ấu Tâm không biết để tay ở đâu bèn giơ lên vuốt lại tóc, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Hứa Gia Thời nhìn cô thật lâu, ánh mắt đầy dò xét.

Cậu nhìn thấy Đào Ấu Tâm đang giấu điện thoại.

Đây không phải là lần đầu tiên Đào Ấu Tâm chơi khi đang làm bài tập về nhà, điều khiến cậu chú ý là gần đây, một người bạn qua mạng tên Bash thường xuyên xuất hiện trong vòng bạn bè của Đào Ấu Tâm, không chỉ thích những bài đăng trước đây của cô mà còn để lại bình luận và tương tác ở phần bình luận.

Vòng bạn bè của Bash không đặt quyền riêng tư nên có thể trực tiếp nhấn vào xem. Từ manh mối trong phần bình luận, cậu biết người đó tên là Tạ Nhiên, một học sinh lớp 9 ở trường bên cạnh, sở thích lớn nhất là nhảy street dance.

Hứa Gia Thời nhớ lại lần trước Đào Ấu Tâm về nhà, cô liên tục nói bạn của ai nhảy street dance rất ngầu. Sau đó, trong giờ ra chơi, cậu lại tình cờ nghe Đào Ấu Tâm nhắc đến street dance với Khúc Thất Thất.

Vậy người tên Tạ Nhiên này là bạn mới của Đào Ấu Tâm?

Hứa Gia Thời suy nghĩ một lúc, sau đó mở miệng hỏi: "Gần đây có bạn mới à?"

"Bạn mới gì cơ? Không, không!" Đào Ấu Tâm vội vàng phủ nhận, lắc đầu như trống bỏi.

Trong vấn đề học tập, Hứa Gia Thời nghiêm khắc với cô giống như một giáo viên nghiêm nghị. Đào Ấu Tâm cảm thấy có lỗi vì nghịch điện thoại và không thể suy nghĩ về những gì Hứa Gia Thời hỏi nên cô phủ nhận.

Hứa Gia Thời bước lại gần cô một bước, vào thời điểm quan trọng, điện thoại di động reo lên.

Hứa Gia Thời nhận được cuộc gọi và nói với Đào Ấu Tâm: "Anh đi nhận bưu phẩm."

Lúc Hứa Gia Thời rời đi, Đào Ấu Tâm lấy điện thoại di động từ trong áo khoác ra, đang định cất lại ngăn kéo làm bài tập, lại đột nhiên có một tin nhắn mới hiện lên.

Bash: Hi, video đó còn không? Tôi vô tình xóa rồi, chưa kịp sao lưu lại.

Hóa ra Tạ Nhiên muốn đoạn video lần trước ở quảng trường Tinh Quang, Đào Ấu Tâm vẫn chưa xóa nên vào trong album ảnh tìm rồi lựa chọn gửi đi.

Tốc độ internet hơi chậm và qua một lúc lâu quá trình truyền tải vẫn chưa hoàn thành.

Tay trái Đào Ấu Tâm cầm điện thoại, tay phải lật qua bài tập, phát hiện mình còn rất nhiều bài tập chưa làm do ham chơi. Chờ lát nữa cô phải nhanh chóng hoàn thành bài tập về nhà, nếu không sẽ bị phê bình.

Lúc này, ngoài cửa vang lên âm thanh, Đào Ấu Tâm làm theo động tác như trước giấu điện thoại di động, lại nhét vào trong áo khoác.

Hứa Gia Thời cầm một chiếc hộp đã mở bước vào, Đào Ấu Tâm đặt bút xuống, hỏi: "Bưu phẩm gì vậy?"

Hứa Gia Thời lấy hai ba thứ trong hộp ra, kẹp giữa hai ngón tay rồi lắc nhẹ: "Thẻ game của em đến rồi."

Tuần trước, Đào Ấu Tâm thích một trò chơi mới và xin Hứa Gia Thời đặt hàng giúp cô, chính là cái này.

"Wow!" Đào Ấu Tâm vui vẻ đứng dậy, chưa kịp phản ứng thì điện thoại di động nhét trong túi "bụp" một tiếng rơi xuống đất.

Đoạn video vừa gửi đi bị click do ma sát, đoạn video Tạ Nhiên đang nhảy đột nhiên xuất hiện trên màn hình độ phân giải cao.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhật Ký Quan Sát Thanh Mai

Số ký tự: 0