Những người thực sự yêu thương em sẽ không bắt nạt em vì bất cứ...
Giang La La
2024-07-03 20:11:55
Ngày 14 tháng 2, trời trong xanh.
Những người thực sự yêu thương em sẽ không bắt nạt em vì bất cứ lý do gì.
… [Nhật ký quan sát thanh mai]
Anh ta là anh trai, tất nhiên sẽ hiểu ánh mắt của anh trai với em gái là như thế nào, vì vậy tâm tư của Hứa Gia Thời không hề khó đoán.
Người lớn trong nhà đều nói rằng Hứa Gia Thời đối xử với Đào Ấu Tâm còn hơn cả anh ruột, bây giờ nhìn thì quả nhiên là như thế thật. Chẳng qua anh ta chỉ sai bảo Đào Ấu Tâm một chút việc vặt mà Hứa Gia Thời đã không thể chịu đựng được, đúng là nâng trong tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan rồi, không khác gì cậu mợ cả.
Đáng tiếc là anh ta không phải một thành viên trong đó.
“Chẳng qua tôi chỉ bảo con bé làm một số việc lặt vặt mà thôi, thế cũng gọi là sai sử à?” Trịnh Gia Khang liên tục xoay khối rubik trong tay, kiêu ngạo nhướng mày: “Cậu không coi con bé là em gái thì tất nhiên không biết anh trai là gì rồi.”
“Tôi không có em gái, nhưng ít nhất thì tôi cũng không để một cô bé làm này làm kia, dù cho đó chỉ là việc nhỏ.” Hứa Gia Thời thẳng thắn đáp trả.
“Ồ.” Trịnh Gia Khang cười khẩy, chẳng hề quan tâm: “Nếu cậu không thích nhìn cách tôi cư xử như vậy thì đi tố cáo đi. Cứ nói với mọi người là tôi bắt Đào Ấu Tâm bưng trà rót nước, xem là bọn họ có tới dạy dỗ tôi và đuổi đứa anh trai vô lương tâm này ra ngoài không đi.”
Đôi mắt sắc bén của Hứa Gia Thời lóe lên.
Trịnh Gia Khang là họ hàng thân thiết của nhà họ Đào, dù anh ta có bắt Đào Ấu Tâm rót nước trước mặt người lớn thì mọi người trong nhà cũng chẳng cảm thấy có vấn đề gì.
Nhưng anh lại không thể chịu được những điều đó.
Những hành vi tưởng chừng như nhỏ nhặt của Trịnh Gia Khang không phải là vô ý mà giống như anh ta đang tự ti về giá trị bản thân và chỉ khi bắt người khác làm việc thì anh ta mới có được cảm giác hài lòng giả tạo.
Anh không hiểu rõ con người của Trịnh Gia Khang đến mức có thể đánh giá bản chất con người chỉ qua vài phút ngắn ngủi này được, nhưng anh sẽ không bao giờ chấp nhận việc người khác đối xử với Đào Ấu Tâm như vậy, kể cả là anh trai cô.
Mấy ngày sau, ngày nào Hứa Gia Thời cũng tới nhà họ.
Trịnh Gia Khang vẫn thường xuyên sai bảo Đào Ấu Tâm làm này kia cho anh ta, dù vậy nhưng yêu cầu của anh ta không hề quá đáng, khiến người ta không thể bới móc được gì, quả thực là trắng trợn.
Sau nhiều lần liên tiếp, Hứa Gia Thời càng tin rằng thái độ của Trịnh Gia Khang rõ ràng cố ý.
“Anh Khang Khang, quần áo của anh được giặt sạch rồi ạ.” Khi máy giặt vang lên tiếng thông báo, Đào Ấu Tâm quay về phòng gọi một tiếng.
Nhưng Trịnh Gia Khang lại không hề nhúc nhích mà cứ lười biếng nằm yên trên sô pha và ra lệnh không chút khách sáo: “Giúp anh phơi đi.”
Đào Ấu Tâm hơi bực mình.
Dạo này Trịnh Gia Khang gọi cô làm việc càng ngày càng nhiều, tuy nhiên trên thực tế đều không đáng kể. Nghĩ lại vấn đề lúc này của anh ta nên Đào Ấu Tâm vẫn lựa chọn bao dung.
Cô thả chiếc điều khiển trong tay xuống rồi đứng dậy tới phòng giặt đồ.
Trong lúc cô đang cúi người mở lồng giặt thì Hứa Gia Thời bỗng giữ chặt bả vai cô lại: “Anh ta bảo em làm gì em cũng làm à, từ khi nào em biết chăm sóc người khác thế?”
Đào Ấu Tâm ngạc nhiên trước sự xuất hiện đột ngột của anh, cô sửng sốt một lúc mới trả lời: “Chỉ phơi chút quần áo thôi mà.”
“Bây giờ là phơi quần áo, thế còn hôm qua với hôm trước thì sao, thậm chí mấy hôm mà anh không qua thì anh ta còn bắt em làm gì nữa?” Hứa Gia Thời nhìn chăm chú vào đôi mắt cô: “Em càng nghe lời thì anh ta lại càng thấy em dễ bắt nạt.”
Đào Ấu Tâm không phản bác.
Mặc dù đôi lúc thần kinh thô nhưng không có nghĩa là cô không cảm nhận được. Thái độ của Trịnh Gia Khang càng lúc càng rõ ràng, nhưng cô nhớ ông bà nội từng nói là anh trai bị bệnh, phải thông cảm cho anh.
Cô chậm chạp cúi đầu rồi thở dài: “Thật ra trước đây anh ấy không thế đâu.”
Hàng năm vào dịp lễ tết, gia đình cô và ông bà nội đều quây quần bên nhau, khi còn nhỏ cô cùng Trịnh Gia Khang trèo cây, leo được nửa đường không xuống được, Trịnh Gia Khang đã đứng dưới gốc cây để đỡ chân cô bằng đôi vai non nớt của mình.
Hồi đó cô không thon thả như bây giờ, khi cô giẫm lên bả vai Trịnh Gia Khang thì cơ thể cậu nhóc hơi run lên.
Cô sợ hãi hét lên “Anh”, Trịnh Gia Khang nghiến răng động viên cô: “Tâm Tâm đừng sợ, anh trai ở dưới đỡ em.”
Khi sắp tiếp được Đào Ấu Tâm, cô chẳng may trượt chân ngã xuống, còn Trịnh Gia Khang làm đệm thịt cho cô khiến tay bị trầy xước hết cả. Hai người về nhà trong tình trạng vô cùng bẩn thỉu, Trịnh Gia Khang ôm hết trách nhiệm vào mình, thậm chí lúc bị trách mắng còn lén liếc nhìn cô rồi cười toe toét.
Sau khi được nhận tiền mừng tuổi, Trịnh Gia Khang dẫn cô đi mua sắm. Khi đi ngang qua cửa hàng giày, họ liếc thấy đôi giày da bươm bướm rất hợp ý được bày trong tủ kính.
Đôi giày đó rất đẹp nên giá cả cũng không phải vừa, phải tiêu tốn hết cả tiền tiêu vặt của Trịnh Gia Khang mới đủ nên cô lắc đầu không dám lấy, song Trịnh Gia Khang lại rất cương quyết: “Anh trai mua đồ cho em gái là chuyện hiển nhiên.”
“Còn nữa, trước đây chắc em đã kể với anh rồi, ngoài cửa nhà anh ấy có một vườn hoa.”
Ngoài cửa nhà họ Trịnh có một vườn hoa, ở đó được trồng những loại hoa theo mùa. Đào Ấu Tâm nói rằng hoa rất đẹp và cô rất thích, thế nên từ đó trở đi mỗi lần tới nhà họ Trịnh thì Trịnh Gia Khang đều sẽ hái mấy bông hoa để chào đón cô.
“Mọi thứ đều thay đổi từ khi cô chú cãi nhau, bởi thế nên anh Khang Khang mới bị bệnh.” Đó là bệnh tâm lý, ông bà nội lúc tới đã nói ý với nhà họ như vậy.
Cô không trải qua cuộc sống như Trịnh Gia Khang nên không có cách nào để đồng cảm với anh ta, nhưng cô cũng tự ngẫm một chút, nếu ba mẹ mình suốt ngày cãi nhau rồi tra tấn nhau thì cuộc sống có khác nào địa ngục chứ.
Nghĩ về kỷ niệm đẹp luôn khiến người ta bâng khuâng, Hứa Gia Thời nghe hiểu ý của cô nhưng anh vẫn không đồng ý: “Em có nhường nhịn cũng chẳng thể chữa được bệnh của anh ta đâu.”
Đào Ấu Tâm nghĩ: “Nhưng ít nhất thì cũng để cho anh ấy cảm thấy thoải mái khi ở nhà em vào thời gian này là đủ rồi.”
“Rốt cuộc thì ai đối xử với em tốt hơn?” Hứa Gia Thời đưa tay bóp má cô: “Trước giờ anh chưa từng bắt em làm những chuyện như vậy.”
Anh không dùng sức nên chỉ khiến má cô hơi phồng lên, Đào Ấu Tâm không sợ chút nào, đôi mắt cong lên nhìn anh rồi cười, nom rất lanh lợi: “Nếu anh Gia Thời cần em giúp, nhất định em cũng sẽ làm.”
Hứa Gia Thời khẽ hừ một tiếng, buông tay ra: “Không cần.”
“Thế em đi phơi quần áo nhé?” Đào Ấu Tâm chỉ vào máy giặt.
Hứa Gia Thời dời mắt sang chỗ khác, tựa lưng vào cửa không nói gì, coi như là ngầm đồng ý bảo cô tiếp tục.
Đào Ấu Tâm lấy quần áo trong máy ra rồi treo lên sào phơi, đằng sau vang lên tiếng gọi của Hứa Gia Thời.
“Đào Ấu Tâm.”
“Nếu là người yêu thương em thật lòng thì sẽ không dùng bất kỳ lý do gì để ức hiếp em đâu.”
Cô gái hơi khựng lại, đưa lưng về phía anh rồi trả lời: “Em biết rồi, anh Gia Thời.”
Sau khi cô phơi xong đồ quay lại, Trịnh Gia Khang lại nghĩ ra trò mới để bắt nạt cô. Lần này cô không nghe theo nữa mà nói thẳng với Trịnh Gia Khang: “Em phải làm bài tập, anh cần gì thì tự lấy đi nhé.”
Đào Ấu Tâm nói xong bèn quay trở về thư phòng.
Cô không hề vịn cớ mà thật sự là cô có rất nhiều bài tập nghỉ đông cần phải hoàn thành.
Đào Ấu Tâm vừa mới bày sách vở lên bàn thì cánh cửa thư phòng bất ngờ bị đẩy ra, Trịnh Gia Khang xông thẳng vào rồi chất vấn cô: “Hứa Gia Thời nói với em cái gì?”
Đào Ấu Tâm ngạc nhiên nhìn lên.
Trịnh Gia Khang chống một tay lên bàn: “Cậu ta bảo em đừng nghe anh đúng không?”
Thấy Đào Ấu Tâm không nói gì, Trịnh Gia Khang tỏ ra như đã hiểu hết: “À, mồm thì bảo người nhà phải chăm sóc lẫn nhau, thế mà người ngoài châm ngòi mấy câu đã thay đổi dễ như trở bàn tay, sao em không đi làm em gái cậu ta đi.”
Thấy anh ta liên tục nhằm vào Hứa Gia Thời, Đào Ấu Tâm lắc đầu liên tục: “Anh ấy không nói gì với em cả.”
Trên mặt Trịnh Gia Khang hiện ra chút không kiên nhẫn: “Đừng nói dối nữa, em nghĩ anh không thấy à, hai người đứng trong phòng giặt đồ nói chuyện cả buổi còn gì.”
Lời nói thô lỗ khiến Đào Ấu Tâm phải cau mày: “Anh đã ra tới phòng giặt thì sao không tự phơi quần áo của mình đi?”
Không ngờ lại khiến em gái ngoan ngoãn hỏi ngược lại mình, Trịnh Gia Khang không khỏi nghẹn lời trong tức khắc.
Việc có thể tự hiểu ngầm thì lại bị anh ta vạch trần, rồi còn đổ lỗi cho Hứa Gia Thời khiến Đào Ấu Tâm không có cách nào để tha thứ: "Anh không phải không có thời gian hay là anh lười biếng, anh chỉ muốn sai bảo em làm việc cho anh thôi, phải không?"
Đây là lần đầu tiên Trịnh Gia Khang nhìn thấy Đào Ấu Tâm tức giận, hoàn toàn khác với cô em gái dễ thương hay cười trong ấn tượng của anh ta.
Em họ của anh ta là công chúa trong hũ mật, ngây thơ và không biết gì về nỗi đau khổ của người khác.
Nhìn thấy gia đình ba người hạnh phúc của họ, Trịnh Gia Khang càng trở nên cáu kỉnh, chỉ có bắt ép Đào Ấu Tâm làm việc cho mình mới có thể đè nén được sự bất công trong lòng.
Nhưng hôm nay, em gái cũng phản kháng anh ta.
Những người thực sự yêu thương em sẽ không bắt nạt em vì bất cứ lý do gì.
… [Nhật ký quan sát thanh mai]
Anh ta là anh trai, tất nhiên sẽ hiểu ánh mắt của anh trai với em gái là như thế nào, vì vậy tâm tư của Hứa Gia Thời không hề khó đoán.
Người lớn trong nhà đều nói rằng Hứa Gia Thời đối xử với Đào Ấu Tâm còn hơn cả anh ruột, bây giờ nhìn thì quả nhiên là như thế thật. Chẳng qua anh ta chỉ sai bảo Đào Ấu Tâm một chút việc vặt mà Hứa Gia Thời đã không thể chịu đựng được, đúng là nâng trong tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan rồi, không khác gì cậu mợ cả.
Đáng tiếc là anh ta không phải một thành viên trong đó.
“Chẳng qua tôi chỉ bảo con bé làm một số việc lặt vặt mà thôi, thế cũng gọi là sai sử à?” Trịnh Gia Khang liên tục xoay khối rubik trong tay, kiêu ngạo nhướng mày: “Cậu không coi con bé là em gái thì tất nhiên không biết anh trai là gì rồi.”
“Tôi không có em gái, nhưng ít nhất thì tôi cũng không để một cô bé làm này làm kia, dù cho đó chỉ là việc nhỏ.” Hứa Gia Thời thẳng thắn đáp trả.
“Ồ.” Trịnh Gia Khang cười khẩy, chẳng hề quan tâm: “Nếu cậu không thích nhìn cách tôi cư xử như vậy thì đi tố cáo đi. Cứ nói với mọi người là tôi bắt Đào Ấu Tâm bưng trà rót nước, xem là bọn họ có tới dạy dỗ tôi và đuổi đứa anh trai vô lương tâm này ra ngoài không đi.”
Đôi mắt sắc bén của Hứa Gia Thời lóe lên.
Trịnh Gia Khang là họ hàng thân thiết của nhà họ Đào, dù anh ta có bắt Đào Ấu Tâm rót nước trước mặt người lớn thì mọi người trong nhà cũng chẳng cảm thấy có vấn đề gì.
Nhưng anh lại không thể chịu được những điều đó.
Những hành vi tưởng chừng như nhỏ nhặt của Trịnh Gia Khang không phải là vô ý mà giống như anh ta đang tự ti về giá trị bản thân và chỉ khi bắt người khác làm việc thì anh ta mới có được cảm giác hài lòng giả tạo.
Anh không hiểu rõ con người của Trịnh Gia Khang đến mức có thể đánh giá bản chất con người chỉ qua vài phút ngắn ngủi này được, nhưng anh sẽ không bao giờ chấp nhận việc người khác đối xử với Đào Ấu Tâm như vậy, kể cả là anh trai cô.
Mấy ngày sau, ngày nào Hứa Gia Thời cũng tới nhà họ.
Trịnh Gia Khang vẫn thường xuyên sai bảo Đào Ấu Tâm làm này kia cho anh ta, dù vậy nhưng yêu cầu của anh ta không hề quá đáng, khiến người ta không thể bới móc được gì, quả thực là trắng trợn.
Sau nhiều lần liên tiếp, Hứa Gia Thời càng tin rằng thái độ của Trịnh Gia Khang rõ ràng cố ý.
“Anh Khang Khang, quần áo của anh được giặt sạch rồi ạ.” Khi máy giặt vang lên tiếng thông báo, Đào Ấu Tâm quay về phòng gọi một tiếng.
Nhưng Trịnh Gia Khang lại không hề nhúc nhích mà cứ lười biếng nằm yên trên sô pha và ra lệnh không chút khách sáo: “Giúp anh phơi đi.”
Đào Ấu Tâm hơi bực mình.
Dạo này Trịnh Gia Khang gọi cô làm việc càng ngày càng nhiều, tuy nhiên trên thực tế đều không đáng kể. Nghĩ lại vấn đề lúc này của anh ta nên Đào Ấu Tâm vẫn lựa chọn bao dung.
Cô thả chiếc điều khiển trong tay xuống rồi đứng dậy tới phòng giặt đồ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lúc cô đang cúi người mở lồng giặt thì Hứa Gia Thời bỗng giữ chặt bả vai cô lại: “Anh ta bảo em làm gì em cũng làm à, từ khi nào em biết chăm sóc người khác thế?”
Đào Ấu Tâm ngạc nhiên trước sự xuất hiện đột ngột của anh, cô sửng sốt một lúc mới trả lời: “Chỉ phơi chút quần áo thôi mà.”
“Bây giờ là phơi quần áo, thế còn hôm qua với hôm trước thì sao, thậm chí mấy hôm mà anh không qua thì anh ta còn bắt em làm gì nữa?” Hứa Gia Thời nhìn chăm chú vào đôi mắt cô: “Em càng nghe lời thì anh ta lại càng thấy em dễ bắt nạt.”
Đào Ấu Tâm không phản bác.
Mặc dù đôi lúc thần kinh thô nhưng không có nghĩa là cô không cảm nhận được. Thái độ của Trịnh Gia Khang càng lúc càng rõ ràng, nhưng cô nhớ ông bà nội từng nói là anh trai bị bệnh, phải thông cảm cho anh.
Cô chậm chạp cúi đầu rồi thở dài: “Thật ra trước đây anh ấy không thế đâu.”
Hàng năm vào dịp lễ tết, gia đình cô và ông bà nội đều quây quần bên nhau, khi còn nhỏ cô cùng Trịnh Gia Khang trèo cây, leo được nửa đường không xuống được, Trịnh Gia Khang đã đứng dưới gốc cây để đỡ chân cô bằng đôi vai non nớt của mình.
Hồi đó cô không thon thả như bây giờ, khi cô giẫm lên bả vai Trịnh Gia Khang thì cơ thể cậu nhóc hơi run lên.
Cô sợ hãi hét lên “Anh”, Trịnh Gia Khang nghiến răng động viên cô: “Tâm Tâm đừng sợ, anh trai ở dưới đỡ em.”
Khi sắp tiếp được Đào Ấu Tâm, cô chẳng may trượt chân ngã xuống, còn Trịnh Gia Khang làm đệm thịt cho cô khiến tay bị trầy xước hết cả. Hai người về nhà trong tình trạng vô cùng bẩn thỉu, Trịnh Gia Khang ôm hết trách nhiệm vào mình, thậm chí lúc bị trách mắng còn lén liếc nhìn cô rồi cười toe toét.
Sau khi được nhận tiền mừng tuổi, Trịnh Gia Khang dẫn cô đi mua sắm. Khi đi ngang qua cửa hàng giày, họ liếc thấy đôi giày da bươm bướm rất hợp ý được bày trong tủ kính.
Đôi giày đó rất đẹp nên giá cả cũng không phải vừa, phải tiêu tốn hết cả tiền tiêu vặt của Trịnh Gia Khang mới đủ nên cô lắc đầu không dám lấy, song Trịnh Gia Khang lại rất cương quyết: “Anh trai mua đồ cho em gái là chuyện hiển nhiên.”
“Còn nữa, trước đây chắc em đã kể với anh rồi, ngoài cửa nhà anh ấy có một vườn hoa.”
Ngoài cửa nhà họ Trịnh có một vườn hoa, ở đó được trồng những loại hoa theo mùa. Đào Ấu Tâm nói rằng hoa rất đẹp và cô rất thích, thế nên từ đó trở đi mỗi lần tới nhà họ Trịnh thì Trịnh Gia Khang đều sẽ hái mấy bông hoa để chào đón cô.
“Mọi thứ đều thay đổi từ khi cô chú cãi nhau, bởi thế nên anh Khang Khang mới bị bệnh.” Đó là bệnh tâm lý, ông bà nội lúc tới đã nói ý với nhà họ như vậy.
Cô không trải qua cuộc sống như Trịnh Gia Khang nên không có cách nào để đồng cảm với anh ta, nhưng cô cũng tự ngẫm một chút, nếu ba mẹ mình suốt ngày cãi nhau rồi tra tấn nhau thì cuộc sống có khác nào địa ngục chứ.
Nghĩ về kỷ niệm đẹp luôn khiến người ta bâng khuâng, Hứa Gia Thời nghe hiểu ý của cô nhưng anh vẫn không đồng ý: “Em có nhường nhịn cũng chẳng thể chữa được bệnh của anh ta đâu.”
Đào Ấu Tâm nghĩ: “Nhưng ít nhất thì cũng để cho anh ấy cảm thấy thoải mái khi ở nhà em vào thời gian này là đủ rồi.”
“Rốt cuộc thì ai đối xử với em tốt hơn?” Hứa Gia Thời đưa tay bóp má cô: “Trước giờ anh chưa từng bắt em làm những chuyện như vậy.”
Anh không dùng sức nên chỉ khiến má cô hơi phồng lên, Đào Ấu Tâm không sợ chút nào, đôi mắt cong lên nhìn anh rồi cười, nom rất lanh lợi: “Nếu anh Gia Thời cần em giúp, nhất định em cũng sẽ làm.”
Hứa Gia Thời khẽ hừ một tiếng, buông tay ra: “Không cần.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thế em đi phơi quần áo nhé?” Đào Ấu Tâm chỉ vào máy giặt.
Hứa Gia Thời dời mắt sang chỗ khác, tựa lưng vào cửa không nói gì, coi như là ngầm đồng ý bảo cô tiếp tục.
Đào Ấu Tâm lấy quần áo trong máy ra rồi treo lên sào phơi, đằng sau vang lên tiếng gọi của Hứa Gia Thời.
“Đào Ấu Tâm.”
“Nếu là người yêu thương em thật lòng thì sẽ không dùng bất kỳ lý do gì để ức hiếp em đâu.”
Cô gái hơi khựng lại, đưa lưng về phía anh rồi trả lời: “Em biết rồi, anh Gia Thời.”
Sau khi cô phơi xong đồ quay lại, Trịnh Gia Khang lại nghĩ ra trò mới để bắt nạt cô. Lần này cô không nghe theo nữa mà nói thẳng với Trịnh Gia Khang: “Em phải làm bài tập, anh cần gì thì tự lấy đi nhé.”
Đào Ấu Tâm nói xong bèn quay trở về thư phòng.
Cô không hề vịn cớ mà thật sự là cô có rất nhiều bài tập nghỉ đông cần phải hoàn thành.
Đào Ấu Tâm vừa mới bày sách vở lên bàn thì cánh cửa thư phòng bất ngờ bị đẩy ra, Trịnh Gia Khang xông thẳng vào rồi chất vấn cô: “Hứa Gia Thời nói với em cái gì?”
Đào Ấu Tâm ngạc nhiên nhìn lên.
Trịnh Gia Khang chống một tay lên bàn: “Cậu ta bảo em đừng nghe anh đúng không?”
Thấy Đào Ấu Tâm không nói gì, Trịnh Gia Khang tỏ ra như đã hiểu hết: “À, mồm thì bảo người nhà phải chăm sóc lẫn nhau, thế mà người ngoài châm ngòi mấy câu đã thay đổi dễ như trở bàn tay, sao em không đi làm em gái cậu ta đi.”
Thấy anh ta liên tục nhằm vào Hứa Gia Thời, Đào Ấu Tâm lắc đầu liên tục: “Anh ấy không nói gì với em cả.”
Trên mặt Trịnh Gia Khang hiện ra chút không kiên nhẫn: “Đừng nói dối nữa, em nghĩ anh không thấy à, hai người đứng trong phòng giặt đồ nói chuyện cả buổi còn gì.”
Lời nói thô lỗ khiến Đào Ấu Tâm phải cau mày: “Anh đã ra tới phòng giặt thì sao không tự phơi quần áo của mình đi?”
Không ngờ lại khiến em gái ngoan ngoãn hỏi ngược lại mình, Trịnh Gia Khang không khỏi nghẹn lời trong tức khắc.
Việc có thể tự hiểu ngầm thì lại bị anh ta vạch trần, rồi còn đổ lỗi cho Hứa Gia Thời khiến Đào Ấu Tâm không có cách nào để tha thứ: "Anh không phải không có thời gian hay là anh lười biếng, anh chỉ muốn sai bảo em làm việc cho anh thôi, phải không?"
Đây là lần đầu tiên Trịnh Gia Khang nhìn thấy Đào Ấu Tâm tức giận, hoàn toàn khác với cô em gái dễ thương hay cười trong ấn tượng của anh ta.
Em họ của anh ta là công chúa trong hũ mật, ngây thơ và không biết gì về nỗi đau khổ của người khác.
Nhìn thấy gia đình ba người hạnh phúc của họ, Trịnh Gia Khang càng trở nên cáu kỉnh, chỉ có bắt ép Đào Ấu Tâm làm việc cho mình mới có thể đè nén được sự bất công trong lòng.
Nhưng hôm nay, em gái cũng phản kháng anh ta.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro