Yêu thầm (1)
Giang La La
2024-07-03 20:11:55
Ngày 23 tháng 12 trời nhiều mây.
Nhiệt tình cởi mở (x), kiêu ngạo ngang ngược (x), hài hước dí dỏm (x), lạnh lùng điềm tĩnh (x), dịu dàng chu đáo (√).
… [Nhật ký quan sát thanh mai].
Mẹ Hứa đến phòng ngủ của con trai, nhìn thấy anh đang cúi người tiến lại gần cô gái đang nằm trên giường, bà ấy sốt ruột đến mức giọng nghẹn lại trong cổ họng, gọi cả họ tên đầy đủ của con trai: “Hứa Gia Thời!”
Cửa phòng còn chưa đóng lại, Hứa Gia Thời ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt mẹ mình.
“Con đang làm cái gì vậy!” Dù mẹ Hứa đã cố gắng hạ giọng nhưng vẫn có thể nghe được sự gấp gáp và cảnh cáo trong đó, mẹ Hứa bước nhanh vào phòng, lại thấy Hứa Gia Thời đang cố gắng rút ngón tay mình ra khỏi lòng bàn tay Đào Ấu Tâm.
Mẹ Hứa: “...”
Thì ra là Đào Ấu Tâm đang nắm lấy tay anh.
Hai người ngầm hiểu cùng đi ra khỏi phòng để tránh đánh thức cô gái còn đang ngủ.
Biết mình đã hiểu lầm con trai, mẹ Hứa mỉm cười để che giấu sự lúng túng: “Con trai à, sao con lại bế Tâm Tâm vào phòng con vậy?”
Hứa Gia Thời bình tĩnh trả lời: “Em ấy ngủ rồi.”
Mẹ Hứa khéo léo gợi ý: “Mẹ đã dọn dẹp sạch sẽ phòng khách cho Tâm Tâm ở rồi.”
Hứa Gia Thời bình thản đáp một tiếng, “Vâng”.
Vâng? Sau đó thì sao?
Chờ mãi không thấy con trai có phản ứng gì nữa, mẹ Hứa bối rối: “Vậy bây giờ con bế Tâm Tâm qua đó nhé?”
Hứa Gia Thời đã sắp xếp xong từ sớm: “Em ấy sẽ ngủ ở phòng con.”
“Vậy còn con thì sao?”
“Con ngủ ở phòng khách.”
“Có gì khác nhau sao?”
“Phòng khách ít khi có người ở nên rất lạnh.”
Đây là lời ngụy biện gì vậy? Không phải phòng nào cũng mở lò sưởi sao?
Nhưng mà mẹ Hứa khá hài lòng với việc con trai mình biết chừng mực như vậy.
Dưới ánh mắt của mẹ Hứa, Hứa Gia Thời mang đồ ngủ của mình đến phòng khách.
Ba Hứa bình tĩnh quan sát cả quá trình: “Em đang lo lắng gì sao?”
“...” Còn không phải là lo lắng con trai anh còn nhỏ tuổi nên không thể kiềm chế mình được sao?
Bà ấy không giỏi che giấu suy nghĩ của mình, nhớ đến dáng vẻ trầm lặng giống nhau như đúc của con trai và chồng mình, mẹ Hứa không nhịn được lẩm bẩm: “Em giữ con bé ở lại là vì sợ con bé ra ngoài vào ban đêm sẽ bị gió thổi làm cảm lạnh, không phải là để tạo cơ hội cho con trai anh.”
Mặc dù bà ấy cũng rất vui với mối quan hệ của hai người nhưng Đào Ấu Tâm còn chưa suy nghĩ thông suốt chuyện này, dù sao thì bà ấy vẫn phải để ý đến cô.
“Vậy thì con trai của em sẽ rất thê thảm.”
“Hả?”
“Đã yêu đơn phương rồi còn bị mẹ ruột của mình chê cười.”
“...” Có lẽ đêm nay bà ấy không ngủ được quá.
Đào Ấu Tâm “chiếm đoạt” phòng ngủ của Hứa Gia Thời lại có được một đêm ngủ ngon.
Cô mơ thấy mùa hè đầy ánh nắng chói chang, trong nhà có một chiếc tủ lạnh chất đầy kem, cô mơ thấy mùa đông, trên bàn bày chân gà nướng và vịt quay nóng hổi.
Cô nóng lòng muốn đưa tay ra ôm hết tất cả những món ngon kia vào lòng, nhào lên phía trước nhưng lại vồ hụt.
“Ai da…”
Đau đau đau, Đào Ấu Tâm mở mắt ra, lại phát hiện hơn nửa người mình đang nằm trên thảm, chỉ có một cái chân còn gác lên mép giường.
Khi còn bé tư thế ngủ không đàng hoàng thì cũng không sao, sao đến khi lớn rồi mà còn có thể bị rơi khỏi giường được chứ.
Cô gắng sức bò dậy, thấy cách trang trí hình đại dương màu xanh trong phòng, cô lập tức hiểu được nguyên nhân.
Sao cô lại ngủ trên giường của Hứa Gia Thời?
Đào Ấu Tâm ngồi khoanh chân trên ghế sô pha, ôm đầu phát điên.
Bên ngoài vang lên vài tiếng gõ cửa, Đào Ấu Tâm không hề suy nghĩ đã nói: “Mời vào”, tầm mắt cô lướt qua thấy quần áo nhăn nhúm và mái tóc rối bời của mình, cô lập tức phản ứng lại, muốn ngăn cản nhưng đã không kịp.
Chủ nhân của phòng ngủ đã quay lại.
“Em dậy rồi à?” Hứa Gia Thời vừa đi chạy bộ buổi sáng về, tóc dường như còn hơi ẩm, trông có vẻ tinh thần sảng khoái.
“A a a.” Đào Ấu Tâm vuốt lại mái tóc, lại phát điên một hồi: “Sao em lại ngủ trên giường của anh?”
“Cũng đâu phải là em chưa từng ngủ.” Hứa Gia Thời vô cùng bình tĩnh bước đến trước mặt cô, đưa tay về phía cô.
Cô là một người không tim không phổi, hoàn toàn không suy nghĩ nhiều, chỉ nhớ những lời mà mẹ mình từng dặn dò: “Chúng ta đã lớn rồi, em cũng không thể tùy tiện đến phòng anh ngủ được.”
“Không sao.” Hứa Gia Thời ung dung kéo cô ngồi dậy: “Em có thể tùy tiện vào phòng ngủ của anh.”
Lời nói của anh giống như cấp cho cô một đặc quyền nào đó vậy.
Lúc này, Đào Ấu Tâm cũng không ý thức được điều này, cô chỉ nghe theo sự dạy dỗ của người nhà nên từ từ kéo dài khoảng cách giữa nam nữ khi ở chung với Hứa Gia Thời.
Cô vội vàng bò dậy khỏi giường, mặc áo khoác vào rồi đến bồn rửa tay lau mặt, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nhớ đến chuyện Hứa Gia Thời đi suốt đêm để về nhà là bởi vì chương trình học của đội tập huấn vừa kết thúc: “Anh Gia Thời, đội tập huấn của anh thế nào rồi?”
“Đang chờ kết quả.”
“Anh nhất định có thể làm được!” Đào Ấu Tâm tin tưởng anh vô điều kiện.
Hứa Gia Thời cũng không hề kiêu ngạo: “Đợi đến lúc đó thì biết.”
Được tham gia vào đội tuyển quốc gia cũng không phải là đích đến, hội Vật lý quốc gia sẽ căn cứ theo thành tích, chọn ra từ 6 đến 13 người trong 50 học sinh của đội tập huấn để tham gia cuộc thi Vật lý Châu Á APHO, những người xếp hạng từ 1 đến 5 sẽ được tham gia cuộc thi Olympic Vật Lý Quốc tế - IPhO.
Cũng không thể xem thường khả năng của những người tài giỏi đến từ khắp mọi nơi trên đất nước được.
Sau Tết Nguyên Đán là kỳ nghỉ đông mà các học sinh đã mong đợi từ lâu, tuy nhiên,thời gian thi cuối kỳ mà nhà trường thông báo làm mọi người phải rên rỉ, chỉ đành phải tiếp tục nhặt sách giáo khoa lên, thức thâu đêm học lại kiến thức của nửa năm này.
Bởi vì kỳ thi cuối kỳ lần này có ý nghĩa khác biệt nên việc phân ban tự nhiên và xã hội trong học kỳ tới sẽ được phân chia dựa theo thành tích của mỗi học sinh.
Trước thời điểm đó, bạn bè cũng đã trao đổi với nhau về nguyện vọng phân ban của mình.
Đào Ấu Tâm học đều cả hai ban khoa học và tự nhiên nhưng cô ghét những câu chữ rườm rà nên muốn học ban tự nhiên hơn, Khúc Thất Thất nổi trội ở ban xã hội nên chắc chắn là sẽ học ban xã hội.
Cứ như vậy, hai người ắt phải xa nhau sau mười năm làm bạn học cùng lớp.
Hai người đồng loạt nhìn một người bạn thân khác: “Tạ Nhiên, cậu chọn ban nào?”
Lúc bị gọi tên, đúng lúc Tạ Nhiên đang mở một quyển sách hóa học ra: “Ban xã hội thôi, không phải các cậu không biết tôi vào bằng cách nào.”
Đào Ấu Tâm buồn bã ôm khuôn mặt nhỏ nhắn: “Vậy không phải chỉ có một mình tôi học ban tự nhiên sao?”
Phản ứng đầu tiên Tạ Nhiên là: “Không phải Hứa Gia Thời cũng học ban tự nhiên sao?”
Nhắc đến Hứa Gia Thời, cô càng cúi đầu thấp hơn: “Không giống nhau, với thành tích đó của anh ấy chắc chắn là sẽ vào được lớp chọn, thành tích cao nhất của tôi chỉ đứng thứ một trăm, không với tới được.”
Phân ban cũng góp phần quyết định con đường tương lai của bọn họ, không thể nào làm việc theo cảm tính được, cho dù có không nỡ thì cũng phải chuẩn bị sẵn sàng cho việc chia xa.
Nhưng mà trước lúc này, điều đầu tiên mà bọn họ phải làm là… Cố gắng để thi được thành tích tốt.
Thầy phát một bộ đề mô phỏng, Tạ Nhiên nhìn xong hai mắt đều tối lại: “Xong đời rồi, tôi không biết làm một câu nào.”
Khúc Thất Thất ngậm bút trong miệng: “Ngay cả đoán bừa cũng không được, thật sự không thể vứt tờ đáp án xuống đất rồi dùng hai chân giẫm lên* được.”
*Vứt tờ đáp án xuống đất rồi dùng hai chân giẫm lên: Người ta tin rằng khi làm như vậy sẽ được may mắn và kết quả của bài thi sẽ cao hơn.
Đúng là một đôi mà.
Bọn họ nhìn xung quanh, thấy Đào Ấu Tâm đang vùi đầu đau khổ viết bài, lập tức khóa mục tiêu: “Tâm Tâm, gần đây cậu học hành rất nghiêm túc đúng không?”
Đào Ấu Tâm một năm một mười nói: “Anh Gia Thời đã chỉ ra một vài điểm chính, tớ nghiên cứu rất lâu rồi mới hiểu được, đúng lúc trong bài thi có đề bài tương tự.”
Khúc Thất Thất và Tạ Nhiên nhìn nhau một cái, lập tức nghĩ ra được biện pháp.
Sau khi kết thúc tiết học thể dục hôm nay, Tạ Nhiên lập tức ngăn Hứa Gia Thời ở sân tập lại, một tay đặt lên trán một tay chống nạnh, liên tục than thở: “Giúp đỡ tôi một chút đi, nhanh cứu anh em đi.”
Mặt Hứa Gia Thời không có biểu cảm gì, đứng yên tại chỗ: “Không có hứng thú.”
Khúc Thất Thất hít một hơi thật sâu, cố làm ra dáng vẻ lau nước mắt, giọng điệu đáng thương nói: “Cậu nể tình chúng ta đã quen biết nhiều năm, dạy chúng tôi vài bộ câu chắc cũng không quá mà.”
Hứa Gia Thời không buồn chớp mắt: “Tôi không có thời gian.”
Kết quả như vậy cũng đã nằm trong dự đoán của bọn họ.
Dù sao thì Hứa Gia Thời nổi tiếng là người lạnh lùng, cũng không chỉ là vẻ bên ngoài.
Nhưng không sao, bọn họ còn có tuyệt chiêu.
Hai người không ngừng nháy mắt với Đào Ấu Tâm, cô gái nhận được tín hiệu, lập tức chắp tay lại làm tư thế cầu xin, định dùng cặp mắt đen láy kia để dụ dỗ đối phương, giọng điệu cũng mềm mỏng hơn lúc bình thường: “Làm ơn đi mà, anh ơi.”
Hứa Gia Thời nhắm hai mắt lại.
Khi ba người cho rằng hy vọng đã tan vỡ, chợt nghe thấy thiếu niên đổi giọng: “Cuối tuần đến tìm tôi.”
Hứa Gia Thời đồng ý.
Nếu biết Đào Ấu Tâm có ích như vậy sớm, lúc nãy bọn họ cũng không cần phải mất mặt ở đây.
Tạ Nhiên đảo mắt một vòng, nhanh chóng lướt đến bên cạnh Đào Ấu Tâm, nhọ giọng hỏi: “Haiz, có phải là dù cậu có đưa ra yêu cầu gì thì Hứa Gia Thời cũng đồng ý đúng không?”
Đào Ấu Tâm không cần nghĩ ngợi, nói: “Cũng có lúc không đồng ý.”
Tạ Nhiên: “Ví dụ như?”
“Anh ấy thường xuyên không cho tôi ăn cái này cái kia, rất phiền phức.” Lúc cô nói “phiền phức” lại giống như đang oán trách anh một cách nũng nịu vậy.
Tạ Nhiên mím môi thành một đường thẳng, nặn ra một nụ cười: “Tôi hiểu.”
Một người trời sinh đã tránh xa người ta như Hứa Gia Thời cũng có điểm yếu.
Không có sự cản trở của ba người, Hứa Gia Thời lại quay về lớp học, bạn bè đang hóng chuyện trong lớp cũng cố ý trêu chọc: “Hứa Gia Thời, sao cậu cứ chơi với mấy người bên lớp số 2 vậy?”
Nam sinh ở bên cạnh hạ giọng tiếp lời: “Cậu chưa nghe nói thanh mai nhỏ của người ta đang ở lớp bên cạnh à?”
Từ trước đến nay Hứa Gia Thời luôn phớt lờ những lời nói bóng gió này.
Đường Quân ôm bóng rổ đến bên cạnh Châu Triệt Ngôn, cố ý đụng vào cánh tay của cậu ấy: “Có đau lòng không?”
“Có hối hận không?”
“Có muốn chủ động tấn công không?”
Lúc đầu khi bọn họ vừa biết được Đào Ấu Tâm là thanh mai nhỏ của Hứa Gia Thời, cộng thêm dáng vẻ thân thiết của hai người, lập tức cho rằng mình không còn cơ hội nữa. Bây giờ đã hai ba tháng trôi qua, bọn họ cũng đã hoàn toàn xác nhận rằng mối quan hệ giữa Đào Ấu Tâm và Hứa Gia Thời chỉ đơn giản là bạn bè.
Ít nhất thì Đào Ấu Tâm không hề có suy nghĩ như vậy.
Nhiệt tình cởi mở (x), kiêu ngạo ngang ngược (x), hài hước dí dỏm (x), lạnh lùng điềm tĩnh (x), dịu dàng chu đáo (√).
… [Nhật ký quan sát thanh mai].
Mẹ Hứa đến phòng ngủ của con trai, nhìn thấy anh đang cúi người tiến lại gần cô gái đang nằm trên giường, bà ấy sốt ruột đến mức giọng nghẹn lại trong cổ họng, gọi cả họ tên đầy đủ của con trai: “Hứa Gia Thời!”
Cửa phòng còn chưa đóng lại, Hứa Gia Thời ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt mẹ mình.
“Con đang làm cái gì vậy!” Dù mẹ Hứa đã cố gắng hạ giọng nhưng vẫn có thể nghe được sự gấp gáp và cảnh cáo trong đó, mẹ Hứa bước nhanh vào phòng, lại thấy Hứa Gia Thời đang cố gắng rút ngón tay mình ra khỏi lòng bàn tay Đào Ấu Tâm.
Mẹ Hứa: “...”
Thì ra là Đào Ấu Tâm đang nắm lấy tay anh.
Hai người ngầm hiểu cùng đi ra khỏi phòng để tránh đánh thức cô gái còn đang ngủ.
Biết mình đã hiểu lầm con trai, mẹ Hứa mỉm cười để che giấu sự lúng túng: “Con trai à, sao con lại bế Tâm Tâm vào phòng con vậy?”
Hứa Gia Thời bình tĩnh trả lời: “Em ấy ngủ rồi.”
Mẹ Hứa khéo léo gợi ý: “Mẹ đã dọn dẹp sạch sẽ phòng khách cho Tâm Tâm ở rồi.”
Hứa Gia Thời bình thản đáp một tiếng, “Vâng”.
Vâng? Sau đó thì sao?
Chờ mãi không thấy con trai có phản ứng gì nữa, mẹ Hứa bối rối: “Vậy bây giờ con bế Tâm Tâm qua đó nhé?”
Hứa Gia Thời đã sắp xếp xong từ sớm: “Em ấy sẽ ngủ ở phòng con.”
“Vậy còn con thì sao?”
“Con ngủ ở phòng khách.”
“Có gì khác nhau sao?”
“Phòng khách ít khi có người ở nên rất lạnh.”
Đây là lời ngụy biện gì vậy? Không phải phòng nào cũng mở lò sưởi sao?
Nhưng mà mẹ Hứa khá hài lòng với việc con trai mình biết chừng mực như vậy.
Dưới ánh mắt của mẹ Hứa, Hứa Gia Thời mang đồ ngủ của mình đến phòng khách.
Ba Hứa bình tĩnh quan sát cả quá trình: “Em đang lo lắng gì sao?”
“...” Còn không phải là lo lắng con trai anh còn nhỏ tuổi nên không thể kiềm chế mình được sao?
Bà ấy không giỏi che giấu suy nghĩ của mình, nhớ đến dáng vẻ trầm lặng giống nhau như đúc của con trai và chồng mình, mẹ Hứa không nhịn được lẩm bẩm: “Em giữ con bé ở lại là vì sợ con bé ra ngoài vào ban đêm sẽ bị gió thổi làm cảm lạnh, không phải là để tạo cơ hội cho con trai anh.”
Mặc dù bà ấy cũng rất vui với mối quan hệ của hai người nhưng Đào Ấu Tâm còn chưa suy nghĩ thông suốt chuyện này, dù sao thì bà ấy vẫn phải để ý đến cô.
“Vậy thì con trai của em sẽ rất thê thảm.”
“Hả?”
“Đã yêu đơn phương rồi còn bị mẹ ruột của mình chê cười.”
“...” Có lẽ đêm nay bà ấy không ngủ được quá.
Đào Ấu Tâm “chiếm đoạt” phòng ngủ của Hứa Gia Thời lại có được một đêm ngủ ngon.
Cô mơ thấy mùa hè đầy ánh nắng chói chang, trong nhà có một chiếc tủ lạnh chất đầy kem, cô mơ thấy mùa đông, trên bàn bày chân gà nướng và vịt quay nóng hổi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô nóng lòng muốn đưa tay ra ôm hết tất cả những món ngon kia vào lòng, nhào lên phía trước nhưng lại vồ hụt.
“Ai da…”
Đau đau đau, Đào Ấu Tâm mở mắt ra, lại phát hiện hơn nửa người mình đang nằm trên thảm, chỉ có một cái chân còn gác lên mép giường.
Khi còn bé tư thế ngủ không đàng hoàng thì cũng không sao, sao đến khi lớn rồi mà còn có thể bị rơi khỏi giường được chứ.
Cô gắng sức bò dậy, thấy cách trang trí hình đại dương màu xanh trong phòng, cô lập tức hiểu được nguyên nhân.
Sao cô lại ngủ trên giường của Hứa Gia Thời?
Đào Ấu Tâm ngồi khoanh chân trên ghế sô pha, ôm đầu phát điên.
Bên ngoài vang lên vài tiếng gõ cửa, Đào Ấu Tâm không hề suy nghĩ đã nói: “Mời vào”, tầm mắt cô lướt qua thấy quần áo nhăn nhúm và mái tóc rối bời của mình, cô lập tức phản ứng lại, muốn ngăn cản nhưng đã không kịp.
Chủ nhân của phòng ngủ đã quay lại.
“Em dậy rồi à?” Hứa Gia Thời vừa đi chạy bộ buổi sáng về, tóc dường như còn hơi ẩm, trông có vẻ tinh thần sảng khoái.
“A a a.” Đào Ấu Tâm vuốt lại mái tóc, lại phát điên một hồi: “Sao em lại ngủ trên giường của anh?”
“Cũng đâu phải là em chưa từng ngủ.” Hứa Gia Thời vô cùng bình tĩnh bước đến trước mặt cô, đưa tay về phía cô.
Cô là một người không tim không phổi, hoàn toàn không suy nghĩ nhiều, chỉ nhớ những lời mà mẹ mình từng dặn dò: “Chúng ta đã lớn rồi, em cũng không thể tùy tiện đến phòng anh ngủ được.”
“Không sao.” Hứa Gia Thời ung dung kéo cô ngồi dậy: “Em có thể tùy tiện vào phòng ngủ của anh.”
Lời nói của anh giống như cấp cho cô một đặc quyền nào đó vậy.
Lúc này, Đào Ấu Tâm cũng không ý thức được điều này, cô chỉ nghe theo sự dạy dỗ của người nhà nên từ từ kéo dài khoảng cách giữa nam nữ khi ở chung với Hứa Gia Thời.
Cô vội vàng bò dậy khỏi giường, mặc áo khoác vào rồi đến bồn rửa tay lau mặt, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nhớ đến chuyện Hứa Gia Thời đi suốt đêm để về nhà là bởi vì chương trình học của đội tập huấn vừa kết thúc: “Anh Gia Thời, đội tập huấn của anh thế nào rồi?”
“Đang chờ kết quả.”
“Anh nhất định có thể làm được!” Đào Ấu Tâm tin tưởng anh vô điều kiện.
Hứa Gia Thời cũng không hề kiêu ngạo: “Đợi đến lúc đó thì biết.”
Được tham gia vào đội tuyển quốc gia cũng không phải là đích đến, hội Vật lý quốc gia sẽ căn cứ theo thành tích, chọn ra từ 6 đến 13 người trong 50 học sinh của đội tập huấn để tham gia cuộc thi Vật lý Châu Á APHO, những người xếp hạng từ 1 đến 5 sẽ được tham gia cuộc thi Olympic Vật Lý Quốc tế - IPhO.
Cũng không thể xem thường khả năng của những người tài giỏi đến từ khắp mọi nơi trên đất nước được.
Sau Tết Nguyên Đán là kỳ nghỉ đông mà các học sinh đã mong đợi từ lâu, tuy nhiên,thời gian thi cuối kỳ mà nhà trường thông báo làm mọi người phải rên rỉ, chỉ đành phải tiếp tục nhặt sách giáo khoa lên, thức thâu đêm học lại kiến thức của nửa năm này.
Bởi vì kỳ thi cuối kỳ lần này có ý nghĩa khác biệt nên việc phân ban tự nhiên và xã hội trong học kỳ tới sẽ được phân chia dựa theo thành tích của mỗi học sinh.
Trước thời điểm đó, bạn bè cũng đã trao đổi với nhau về nguyện vọng phân ban của mình.
Đào Ấu Tâm học đều cả hai ban khoa học và tự nhiên nhưng cô ghét những câu chữ rườm rà nên muốn học ban tự nhiên hơn, Khúc Thất Thất nổi trội ở ban xã hội nên chắc chắn là sẽ học ban xã hội.
Cứ như vậy, hai người ắt phải xa nhau sau mười năm làm bạn học cùng lớp.
Hai người đồng loạt nhìn một người bạn thân khác: “Tạ Nhiên, cậu chọn ban nào?”
Lúc bị gọi tên, đúng lúc Tạ Nhiên đang mở một quyển sách hóa học ra: “Ban xã hội thôi, không phải các cậu không biết tôi vào bằng cách nào.”
Đào Ấu Tâm buồn bã ôm khuôn mặt nhỏ nhắn: “Vậy không phải chỉ có một mình tôi học ban tự nhiên sao?”
Phản ứng đầu tiên Tạ Nhiên là: “Không phải Hứa Gia Thời cũng học ban tự nhiên sao?”
Nhắc đến Hứa Gia Thời, cô càng cúi đầu thấp hơn: “Không giống nhau, với thành tích đó của anh ấy chắc chắn là sẽ vào được lớp chọn, thành tích cao nhất của tôi chỉ đứng thứ một trăm, không với tới được.”
Phân ban cũng góp phần quyết định con đường tương lai của bọn họ, không thể nào làm việc theo cảm tính được, cho dù có không nỡ thì cũng phải chuẩn bị sẵn sàng cho việc chia xa.
Nhưng mà trước lúc này, điều đầu tiên mà bọn họ phải làm là… Cố gắng để thi được thành tích tốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thầy phát một bộ đề mô phỏng, Tạ Nhiên nhìn xong hai mắt đều tối lại: “Xong đời rồi, tôi không biết làm một câu nào.”
Khúc Thất Thất ngậm bút trong miệng: “Ngay cả đoán bừa cũng không được, thật sự không thể vứt tờ đáp án xuống đất rồi dùng hai chân giẫm lên* được.”
*Vứt tờ đáp án xuống đất rồi dùng hai chân giẫm lên: Người ta tin rằng khi làm như vậy sẽ được may mắn và kết quả của bài thi sẽ cao hơn.
Đúng là một đôi mà.
Bọn họ nhìn xung quanh, thấy Đào Ấu Tâm đang vùi đầu đau khổ viết bài, lập tức khóa mục tiêu: “Tâm Tâm, gần đây cậu học hành rất nghiêm túc đúng không?”
Đào Ấu Tâm một năm một mười nói: “Anh Gia Thời đã chỉ ra một vài điểm chính, tớ nghiên cứu rất lâu rồi mới hiểu được, đúng lúc trong bài thi có đề bài tương tự.”
Khúc Thất Thất và Tạ Nhiên nhìn nhau một cái, lập tức nghĩ ra được biện pháp.
Sau khi kết thúc tiết học thể dục hôm nay, Tạ Nhiên lập tức ngăn Hứa Gia Thời ở sân tập lại, một tay đặt lên trán một tay chống nạnh, liên tục than thở: “Giúp đỡ tôi một chút đi, nhanh cứu anh em đi.”
Mặt Hứa Gia Thời không có biểu cảm gì, đứng yên tại chỗ: “Không có hứng thú.”
Khúc Thất Thất hít một hơi thật sâu, cố làm ra dáng vẻ lau nước mắt, giọng điệu đáng thương nói: “Cậu nể tình chúng ta đã quen biết nhiều năm, dạy chúng tôi vài bộ câu chắc cũng không quá mà.”
Hứa Gia Thời không buồn chớp mắt: “Tôi không có thời gian.”
Kết quả như vậy cũng đã nằm trong dự đoán của bọn họ.
Dù sao thì Hứa Gia Thời nổi tiếng là người lạnh lùng, cũng không chỉ là vẻ bên ngoài.
Nhưng không sao, bọn họ còn có tuyệt chiêu.
Hai người không ngừng nháy mắt với Đào Ấu Tâm, cô gái nhận được tín hiệu, lập tức chắp tay lại làm tư thế cầu xin, định dùng cặp mắt đen láy kia để dụ dỗ đối phương, giọng điệu cũng mềm mỏng hơn lúc bình thường: “Làm ơn đi mà, anh ơi.”
Hứa Gia Thời nhắm hai mắt lại.
Khi ba người cho rằng hy vọng đã tan vỡ, chợt nghe thấy thiếu niên đổi giọng: “Cuối tuần đến tìm tôi.”
Hứa Gia Thời đồng ý.
Nếu biết Đào Ấu Tâm có ích như vậy sớm, lúc nãy bọn họ cũng không cần phải mất mặt ở đây.
Tạ Nhiên đảo mắt một vòng, nhanh chóng lướt đến bên cạnh Đào Ấu Tâm, nhọ giọng hỏi: “Haiz, có phải là dù cậu có đưa ra yêu cầu gì thì Hứa Gia Thời cũng đồng ý đúng không?”
Đào Ấu Tâm không cần nghĩ ngợi, nói: “Cũng có lúc không đồng ý.”
Tạ Nhiên: “Ví dụ như?”
“Anh ấy thường xuyên không cho tôi ăn cái này cái kia, rất phiền phức.” Lúc cô nói “phiền phức” lại giống như đang oán trách anh một cách nũng nịu vậy.
Tạ Nhiên mím môi thành một đường thẳng, nặn ra một nụ cười: “Tôi hiểu.”
Một người trời sinh đã tránh xa người ta như Hứa Gia Thời cũng có điểm yếu.
Không có sự cản trở của ba người, Hứa Gia Thời lại quay về lớp học, bạn bè đang hóng chuyện trong lớp cũng cố ý trêu chọc: “Hứa Gia Thời, sao cậu cứ chơi với mấy người bên lớp số 2 vậy?”
Nam sinh ở bên cạnh hạ giọng tiếp lời: “Cậu chưa nghe nói thanh mai nhỏ của người ta đang ở lớp bên cạnh à?”
Từ trước đến nay Hứa Gia Thời luôn phớt lờ những lời nói bóng gió này.
Đường Quân ôm bóng rổ đến bên cạnh Châu Triệt Ngôn, cố ý đụng vào cánh tay của cậu ấy: “Có đau lòng không?”
“Có hối hận không?”
“Có muốn chủ động tấn công không?”
Lúc đầu khi bọn họ vừa biết được Đào Ấu Tâm là thanh mai nhỏ của Hứa Gia Thời, cộng thêm dáng vẻ thân thiết của hai người, lập tức cho rằng mình không còn cơ hội nữa. Bây giờ đã hai ba tháng trôi qua, bọn họ cũng đã hoàn toàn xác nhận rằng mối quan hệ giữa Đào Ấu Tâm và Hứa Gia Thời chỉ đơn giản là bạn bè.
Ít nhất thì Đào Ấu Tâm không hề có suy nghĩ như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro