Nhật Ký Sau Khi Sống Lại Của A Hoàn
Miếu Bình An
Dư Phương
2024-05-13 12:20:50
Tề Hoàn lo lắng hỏi: “Bệnh của mẹ chẳng lẽ lại nặng thêm?"
"Thật ra đã tốt hơn lúc ở kinh thành, sau khi phu nhân tới thành Cẩm Châu số lần phát bệnh đã ít đi." Nghênh Hà cười nói.
"Vậy thì tốt rồi." Tề Hoàn cúi đầu, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Mặc dù thành Cẩm Châu thích hợp cho mẹ dưỡng bệnh nhưng dù sao họ cũng không thể ở chỗ này quá lâu, rốt cuộc vẫn phải trở lại kinh thành. Nàng nhớ lúc mẹ mất chính là vào mùa đông.
Phải nghĩ cách chữa khỏi bệnh cho mẹ mới được.
"Chị Nghênh Hà, ta nghe nói thành Cẩm Châu là nơi địa linh nhân kiệt, chị bảo quản sự ra ngoài tìm đi, nếu có đại phu y thuật cao minh có thể trị hết bệnh cũ cho mẹ, Tề gia chắc chắn sẽ trọng thưởng." Tề Hoàn dặn bảo Nghênh Hà.
Nghênh Hà cúi người: “Vâng, để nô tỳ gọi quản sự đi tìm danh y ở thành Cẩm Châu."
Tề Hoàn tuy chỉ có mười hai tuổi nhưng trước mười tuổi luôn ở bên cạnh Tề lão phu nhân, hai năm trước khi lão phu nhân mất nàng mới có sân riêng của mình.
Nàng là đích nữ Tề gia được lão phu nhân yêu thích, thuở nhỏ thông tuệ hơn người, đối xử với mọi người thân thiết ôn hòa, lại được lão phu nhân tự mình dạy dỗ, được hạ nhân ở nội viện Tề gia tôn kính, cũng không dám coi thường nàng tuổi còn nhỏ.
Cho nên Nghênh Hà nghe dặn dò của nàng xong liền không chần chờ chút nào, lập tức đồng ý.
Ngày hôm sau, hơi lạnh, bầu trời sáng trong.
Từ sáng sớm Lục thị đã sai người hầu chuẩn bị xe ngựa, mang theo Tề Hoàn và hai nha hoàn đi đến miếu Bình An ở ngoài thành.
Xe ngựa từ cửa chính của biệt viện ra ngoài, đi trên đường cái phía Tây yên tĩnh thanh nhã.
Đây là đường cái náo nhiệt nhất thành Cẩm Châu, dọc đường là cửa hàng phồn vinh náo nhiệt, khắp nơi đều là người đi đường đi buôn bán, tạo nên thành Cẩm Châu - một trong những thành trì phồn hoa nhất nước Đại Chu, nơi đây có thể nói hàng quán san sát, vạn người buôn bán, không kém kinh thành chút nào.
Tề Hoàn nhìn cảnh người đến người đi qua màn xe, trong lòng cảm thán không thôi. Ký ức về thành Cẩm Châu vốn đã phai nhạt song hôm nay gặp lại cảnh tượng phồn hoa này, cảm giác quen thuộc mà xa lạ kia, chỉ cảm thấy giống như đã gặp qua nhưng ấn tượng không sâu, tựa như trong mộng.
Xe ngựa đi qua mấy cô gái trẻ, những tiếng cười giòn giã truyền vào, trên đường ngoại trừ những người đi buôn bán đi dạo phố, cũng có không ít các tiểu thư trẻ tuổi đi trên đường. Nước Đại Chu khá cởi mở, người đời cũng không khắt khe quá mức với con gái, ngoại trừ không được làm quan ra thì những cái khác cũng không yêu cầu quá hà khắc. Điều này cũng khiến các cô gái ở Đại Chu có vẻ tự do cởi mở hơn.
"Các cô gái ở thành Cẩm Châu còn phóng khoáng hơn ở kinh thành nữa, xuất đầu lộ diện đi trên đường cái như vậy, ở kinh thành cũng hiếm thấy.” Lục thị cười tủm tỉm nhìn cảnh ngoài xe ngựa, thấy Tề Hoàn cảm thấy hứng thú bèn nhẹ giọng nói với nàng.
Kinh thành khác với thành Cẩm Châu, khắp nơi đều là quan lại thế gia hào môn đại tộc, cho dù không có yêu cầu quá nghiêm khắc với con gái song vẫn cần chú ý tới thân phận hình tượng.
Tề Hoàn khẽ gật đầu hiểu ý của Lục thị, nhưng thật ra trong lòng nàng rất hâm mộ tư thái hào phóng sáng sủa như vậy.
Xe ngựa ra khỏi đường cái, trong chốc lát đã đến cửa thành, chưa tới thời gian cấm đi lại vào ban đêm, thủ vệ ở cửa thành cũng bởi vì bốn góc xe ngựa đều treo bảng gỗ ghi Tề gia mà không bảo bọn họ dừng xe kiểm tra. Tề gia là danh môn thế gia ở Đại Chu, thân phận rất tôn quý, binh lính bình thường không dám mạo phạm.
Sau khi ra khỏi cửa thành, bọn họ tiến về phía núi Bình An.
Núi Bình An là danh sơn ở nước Đại Chu, miếu Bình An lấy tên núi làm tên, vì Bồ Tát nơi này hết sức linh nghiệm, hương khói càng ngày càng nhiều, có rất nhiều người nghe danh mà đến.
Qua nửa canh giờ, xe ngựa dừng lại ở một mảnh đất trống, Nghênh Hà đỡ Lục thị xuống xe, Tề Hoàn theo sau Lục thị xuống xe ngựa.
Bãi đất trống dưới chân núi này là để cho khách hành hương đỗ xe ngựa, ở ngay bên cạnh đường lên núi.
Hai bên trái phải cửa miếu có gác chuông và lầu canh, miếu Bình An này xây giữa sườn núi, miếu thờ cao lớn trang nghiêm. Họ đi dọc theo bậc thang tới chính điện, đứng ở bậc thang đã có thể thu cả chính điện vào mắt, bốn phía mái hiên dựng thẳng có cột trụ mạ vàng, trên có chuông gió, chính giữa đỉnh là kim pháp luân, hai bên là thần thú hộ pháp.
Hôm nay tiết trời đẹp, khách hành hương tới đây dâng hương cầu phúc cũng không ít, còn chưa đi tới chính điện, đã thấy bóng người tầng tầng lớp lớp, trước sau cũng có không ít người tiến đến.
"Hôm nay nhiều người, con nhớ không được rời ta, để tránh lạc đường." Lục thị dắt tay Tề Hoàn, nhỏ giọng dặn dò nàng.
"Thật ra đã tốt hơn lúc ở kinh thành, sau khi phu nhân tới thành Cẩm Châu số lần phát bệnh đã ít đi." Nghênh Hà cười nói.
"Vậy thì tốt rồi." Tề Hoàn cúi đầu, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Mặc dù thành Cẩm Châu thích hợp cho mẹ dưỡng bệnh nhưng dù sao họ cũng không thể ở chỗ này quá lâu, rốt cuộc vẫn phải trở lại kinh thành. Nàng nhớ lúc mẹ mất chính là vào mùa đông.
Phải nghĩ cách chữa khỏi bệnh cho mẹ mới được.
"Chị Nghênh Hà, ta nghe nói thành Cẩm Châu là nơi địa linh nhân kiệt, chị bảo quản sự ra ngoài tìm đi, nếu có đại phu y thuật cao minh có thể trị hết bệnh cũ cho mẹ, Tề gia chắc chắn sẽ trọng thưởng." Tề Hoàn dặn bảo Nghênh Hà.
Nghênh Hà cúi người: “Vâng, để nô tỳ gọi quản sự đi tìm danh y ở thành Cẩm Châu."
Tề Hoàn tuy chỉ có mười hai tuổi nhưng trước mười tuổi luôn ở bên cạnh Tề lão phu nhân, hai năm trước khi lão phu nhân mất nàng mới có sân riêng của mình.
Nàng là đích nữ Tề gia được lão phu nhân yêu thích, thuở nhỏ thông tuệ hơn người, đối xử với mọi người thân thiết ôn hòa, lại được lão phu nhân tự mình dạy dỗ, được hạ nhân ở nội viện Tề gia tôn kính, cũng không dám coi thường nàng tuổi còn nhỏ.
Cho nên Nghênh Hà nghe dặn dò của nàng xong liền không chần chờ chút nào, lập tức đồng ý.
Ngày hôm sau, hơi lạnh, bầu trời sáng trong.
Từ sáng sớm Lục thị đã sai người hầu chuẩn bị xe ngựa, mang theo Tề Hoàn và hai nha hoàn đi đến miếu Bình An ở ngoài thành.
Xe ngựa từ cửa chính của biệt viện ra ngoài, đi trên đường cái phía Tây yên tĩnh thanh nhã.
Đây là đường cái náo nhiệt nhất thành Cẩm Châu, dọc đường là cửa hàng phồn vinh náo nhiệt, khắp nơi đều là người đi đường đi buôn bán, tạo nên thành Cẩm Châu - một trong những thành trì phồn hoa nhất nước Đại Chu, nơi đây có thể nói hàng quán san sát, vạn người buôn bán, không kém kinh thành chút nào.
Tề Hoàn nhìn cảnh người đến người đi qua màn xe, trong lòng cảm thán không thôi. Ký ức về thành Cẩm Châu vốn đã phai nhạt song hôm nay gặp lại cảnh tượng phồn hoa này, cảm giác quen thuộc mà xa lạ kia, chỉ cảm thấy giống như đã gặp qua nhưng ấn tượng không sâu, tựa như trong mộng.
Xe ngựa đi qua mấy cô gái trẻ, những tiếng cười giòn giã truyền vào, trên đường ngoại trừ những người đi buôn bán đi dạo phố, cũng có không ít các tiểu thư trẻ tuổi đi trên đường. Nước Đại Chu khá cởi mở, người đời cũng không khắt khe quá mức với con gái, ngoại trừ không được làm quan ra thì những cái khác cũng không yêu cầu quá hà khắc. Điều này cũng khiến các cô gái ở Đại Chu có vẻ tự do cởi mở hơn.
"Các cô gái ở thành Cẩm Châu còn phóng khoáng hơn ở kinh thành nữa, xuất đầu lộ diện đi trên đường cái như vậy, ở kinh thành cũng hiếm thấy.” Lục thị cười tủm tỉm nhìn cảnh ngoài xe ngựa, thấy Tề Hoàn cảm thấy hứng thú bèn nhẹ giọng nói với nàng.
Kinh thành khác với thành Cẩm Châu, khắp nơi đều là quan lại thế gia hào môn đại tộc, cho dù không có yêu cầu quá nghiêm khắc với con gái song vẫn cần chú ý tới thân phận hình tượng.
Tề Hoàn khẽ gật đầu hiểu ý của Lục thị, nhưng thật ra trong lòng nàng rất hâm mộ tư thái hào phóng sáng sủa như vậy.
Xe ngựa ra khỏi đường cái, trong chốc lát đã đến cửa thành, chưa tới thời gian cấm đi lại vào ban đêm, thủ vệ ở cửa thành cũng bởi vì bốn góc xe ngựa đều treo bảng gỗ ghi Tề gia mà không bảo bọn họ dừng xe kiểm tra. Tề gia là danh môn thế gia ở Đại Chu, thân phận rất tôn quý, binh lính bình thường không dám mạo phạm.
Sau khi ra khỏi cửa thành, bọn họ tiến về phía núi Bình An.
Núi Bình An là danh sơn ở nước Đại Chu, miếu Bình An lấy tên núi làm tên, vì Bồ Tát nơi này hết sức linh nghiệm, hương khói càng ngày càng nhiều, có rất nhiều người nghe danh mà đến.
Qua nửa canh giờ, xe ngựa dừng lại ở một mảnh đất trống, Nghênh Hà đỡ Lục thị xuống xe, Tề Hoàn theo sau Lục thị xuống xe ngựa.
Bãi đất trống dưới chân núi này là để cho khách hành hương đỗ xe ngựa, ở ngay bên cạnh đường lên núi.
Hai bên trái phải cửa miếu có gác chuông và lầu canh, miếu Bình An này xây giữa sườn núi, miếu thờ cao lớn trang nghiêm. Họ đi dọc theo bậc thang tới chính điện, đứng ở bậc thang đã có thể thu cả chính điện vào mắt, bốn phía mái hiên dựng thẳng có cột trụ mạ vàng, trên có chuông gió, chính giữa đỉnh là kim pháp luân, hai bên là thần thú hộ pháp.
Hôm nay tiết trời đẹp, khách hành hương tới đây dâng hương cầu phúc cũng không ít, còn chưa đi tới chính điện, đã thấy bóng người tầng tầng lớp lớp, trước sau cũng có không ít người tiến đến.
"Hôm nay nhiều người, con nhớ không được rời ta, để tránh lạc đường." Lục thị dắt tay Tề Hoàn, nhỏ giọng dặn dò nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro