Nhật Ký Theo Đuổi Vợ Của Phó Thiếu
Chương 15
2024-11-10 19:11:23
Khả Khả vui vẻ nhìn anh nói:" Chú không thể ăn sao, chú cũng giống cháu sao"
Ba Tô trong nháy mắt khá ngạc nhiên nhưng ông đi dạy nhiều năm nên không để lộ biểu hiện thất thố của mình ra ngoài.
Mẹ Tô thì không như vậy, bà nghe vậy thì liền bắt đầu lo sợ nên bà đứng dậy ôm Khả Khả nhẹ giọng nói :" Khả Khả bà đưa đi tắm có được không "
Khả Khả gật đầu, vẫy tay với hai người đang ngồi trên bàn:" ông, chú cháu đi tắm đây"
Ba Tô :" cháu đi tắm với bà ngoại đi"
Ba Tô nhìn anh :" Cậu Phó,cậu ăn xong chưa"
Phó Nam Đình gật đầu :" xong rồi ạ"
Ba Tô nói :" cậu ra ngoài phòng khách đợi tôi một lát, để tôi dọn dẹp bàn ăn một chút"
Phó Nam Đình :" tôi giúp chú một tay"
Ba Tô :" như vậy sao được, cậu là khách mà"
Phó Nam Đình :" không sao, hai người dọn sẽ nhanh hơn"
Ba Tô không cản anh nữa hai người dọn dẹp nhà bếp lại, dọn dẹp xong bàn ăn anh đi ra phòng khách ngồi đợi Ba Tô rửa chén.
Cô dọn dẹp phòng xong cho anh thì đi xuống nhà thấy anh đang ngồi trên sofa, cô vừa xuống khỏi cầu thang thấy anh liền lạnh nhạt nói :" phòng tôi đã dọn xong rồi, anh có thể vào ở bất kỳ lúc nào, phòng anh ở tầng 3 phòng cuối ở tay phải"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phó Nam Đình gật đầu rồi lại nhìn vào phòng bếp thì người bên trong vẫn còn bận rộn thì anh đứng dậy nhìn cô nói:" cô có thể dẫn tôi đến phòng không "
Vô gật đầu đi lại cầm hai túi đồ giúp anh, hai người một trước một sau đi từ từ lên tầng 3, đứng trước cửa phòng, cô giơ tay đưa hai túi đồ cho anh:" phòng tôi ở tầng bên phải anh cần gì cứ xuống tìm tôi, anh vào phòng xem còn thiếu gì không "
Anh đứng ở cửa nhìn xung quanh phòng thấy cũng tạm ổn rồi nhìn cô nói:" tôi có thể mượn điện thoại cô một lát không "
Cô gật đầu lấy điện thoại từ trong túi ra đưa anh:" đây, anh dùng đi, khi nào không xuống phòng trả tôi là được, không còn gì nữa tôi đi xuống trước "
Anh gật đầu nhìn cô rời đi, anh vào phòng đóng cửa lại, mở điện thoại bấm một dãy số gọi đi.
Rất nhanh bên kia đã có người nghe máy, anh lạnh lùng nói :"là tôi"
Tề Phong sợ mình nghe nhầm lấy điện thoại ra xem lại thấy là một dãy số lạ, anh hỏi lại lần nữa :" Phó Thiếu ?"
Phó Nam Đình để một tay vào túi quần nhìn ra cửa sổ:" ừ, cậu điều tra đến đâu rồi"
Tề Phong thở dài dựa vào ghế trong khách sạn nói:" Phó Thiếu, từ lúc tôi nhận lệnh đến bây giờ chỉ chưa tròn 12 tiếng nữa, sao tôi có thể báo cho cậu được"
Phó Nam Đình giọng lạnh lẽo nói:" tôi không cần biết trong sáng ngày mai đến quán cafe tôi muốn thấy tài liệu tôi cần"
Nói rồi anh cúp máy sẵn xóa số điện thoại vừa gọi, anh ném điện thoại lên giường rồi để hai tay trước n.g.ự.c nhìn ra cửa sổ thấy mặt trăng trên bầu trời đầy sao.
Anh có cảm giác không thể nói thành lời khi nghe thấy có người lại dị ứng giống anh mà lại là con nít chỉ học mẫu giáo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh không nghĩ nữa liền lấy đồ đi vào phòng tắm cả ngày chưa tắm anh đã không thể nào chịu nổi nữa phải nhanh chóng cởi bỏ bộ đồ này ra khỏi người.
Cô tắm xong đang thoa kem dưỡng thì Khả Khả đã mặc đồ ngủ hình khủng long đi vào.
Khả Khả đôi chân ngắn ngủn của mình chạy về phía cô, nũng nịu nói :" mẹ ơi, mẹ thấy đồ ngủ hôm nay của con có dễ thương không ạ"
Cô ôm Khả Khả cho ngồi đùi của mình cô nghiêm túc nhìn bộ đồ rồi mới gật đầu cười nói:" rất dễ thương, bà mua cho con sao"
Khả Khả cười híp mắt nói:" đúng vậy ạ, ông bà nói con mặc rất đẹp ạ"
Cô gật đầu :" đúng vậy, Khả Khả mặc rất đẹp rất hợp với con"
Khả Khả hôn lên má cô nói:" tối nay con ngủ với ông bà, mẹ không buồn nha"
Cô mỉm cười gật đầu :"được rối, con lấy quyển truyện qua phòng ông bà đi, "
Khả Khả được cô thả xuống thì liền chạy lại tủ truyện lấy ra quyển truyện yêu thích cảu mình rồi chạy ra khỏi phòng.
Cô nhìn Khả Khả chạy đi rồi lắc đầu tiếp tục thoa kem dưỡng của mình. Cô định đi xuống lầu lấy nước thì thấy anh đi xuống trả điện thoại.
Cô nhìn chân anh đã tháo vải quấn vết thương thì liền hỏi:" anh rửa vết thương rồi sao"
Phó Nam Đình cúi đầu nhìn chân mình ngước mặt lắc đầu nói :" chưa có, trong phòng tôi không có mấy thứ đó"
Cô thở dài rồi nói:" anh vào phòng đi tôi rửa vết thương cho anh"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro