Nhật Ký Thú Cưng (P4): Làm Á Thú Nhân Có Gì Không Tốt
Bản chất của th...
2024-10-22 13:52:58
Thật lòng mà nói từ trong máu thịt của Bạch Ly vốn đã có một cổ ngạo khí không chịu thua người, hơn xa cái vẻ ngoài mang tính lừa gạt cực lớn kia. Ừ thì cho dù là biết rồi đó thì sao? Cậu không cho rằng mình không đáng có được người mạnh mẽ nhất bộ lạc.
Nếu là lúc trước cậu sẽ còn cân nhắc, nhưng bây giờ người đã là của cậu rồi, muốn cậu nhả ra, không có cửa.
Bản chất của á thú nhân là kiêu ngạo và cảm giác ưu việt.
Bản chất của thú nhân là tự tin thẳng thắn không biết chùng bước, chỉ biết xông về phía trước, dùng sức mạnh giành lấy cái mình muốn.
Những điều này cho dù là trải qua bao lâu đều không hề thay đổi.
Bạch Ly tự ngẫm mình có đủ, còn có dư cả hai yếu tố trên. 6
Cho nên dưới ánh mắt ai oán của Mya, vốn là tưởng cậu sẽ nói gì đó vừa ý mình, Bạch Ly lại để mặc cho Lealia kéo mình đi, một câu cũng chưa nói, sắc mặt Mya càng xấu, tức giận dậm chân.
"Do roi hoi"
(2]
Kết quả đổi được câu này của Lealia.
Bạch Ly chỉ có bất đắc dĩ cười, xách cái gùi trên lưng đi theo Lealia.
Mặc dù tính là đi hái lượm cùng nhau nhưng đám á thú nhân cũng không dính lẹo cùng một chỗ mà từng nhóm tách nhau ra, người thu hoạch cái này, người thu hoạch cái kia.
Đám đông á thú nhân, những sinh vật nhiều chuyện nhất Thế Thú chậm chạp tản ra, nhưng cũng mang câu chuyện hôm nay truyền khắp bộ lạc.
Rất nhanh mọi người đều biết thú nhân không được hoan nghênh nhất trong mắt đám á thú nhân cùng với thú
nhân được hoan nghênh nhất đã kết làm bạn đời của nhau.
Đâu đó trong bộ lạc, sống ngẩm cuộn trào mãnh liệt.
Thời điểm đó tại nhà của tế ti Dai, hai vị tộc trưởng đương nhiệm... Rất nhanh thôi sẽ trở thành tiền nhiệm của hai bộ lạc sắp được hợp nhất lại với nhau cũng nắm bắt tin tức rất nhanh, tộc trưởng Hồ Đại Lian nói: "Thật không nghĩ tới hai bộ lạc vừa hợp nhất đã liền có chuyện vui để xem." (3"
"Trông ông có vẻ không hề để bụng chuyện này?"
Tộc trưởng Samson không khỏi nhìn ông dò hỏi.
Lian nhún vai: "Ông không biết. Tiểu tử kia không phải người dễ tính.
"Nó cũng đã thành niên khá lâu rồi, nếu muốn tìm một bạn đời thì đã sớm có từ lâu, nào có để đến bây giờ, vừa qua đây đã chộp tới tay một người."
"Rõ ràng hai bộ lạc chúng ta vốn đã có duyên. Đây cũng tính là chuyện tốt, xem như tìm chút chuyện náo nhiệt để khuấy động bầu không khí đi." (
Tộc trưởng Samson nghe mà lắc lắc đầu, nhưng ông vốn không xem nó là vấn đề gì lớn. Tính ra đây còn xem là cho bộ lạc nhỏ bọn họ thêm mặt mũi. Còn chuyện tương lai hai bộ lạc thì để tương lai nói đi, dù sao đây chưa chắc là chuyện gì không tốt mà.
Cho nên ông không nhắc đến chuyện này nữa, lại nói: "Ông đã nghĩ được nên gọi bộ lạc sau khi hợp nhất là gì
chua?"
Hai bộ lạc hợp nhất, vấn để đầu tiên cần quan tâm lại là cái tên.
Dựa theo nguyên lý bình thường thì tên của bộ lạc sẽ liên quan đến hình thú chiếm số lượng nhiều nhất bộ lạc.
Truic do trong bo lac cua ho so lung thi nhan co hinh th la gลน nลิน nhieu nhat, nen goi la Gau Nau. Ban than
Samson cũng là hình gấu.
Nhưng bây giờ hai bộ lạc hợp nhất, rõ ràng bộ lạc Hổ Đại cũ chiếm thế thượng phong, cho dù họ đang trên đà suy tàn thì vẫn hơn một bộ lạc nhỏ bọn họ nhiều.
Vốn dĩ vấn đề này không tính là vấn đề, theo ý Samson thì cứ gọi là Hồ Đại cũng được.
Nhưng mà Lian không đồng ý.
Nên họ mới phải ngồi ở đây thảo luận chuyện này.
Thật ra nói nôm na là chưng cầu ý kiến của tế ti Dai.
Vị tế ti đáng kính từ lúc họ nói chuyện vẫn không lên tiếng, nãy giờ cũng không rõ đang làm gì, chỉ thấy ông chăm chăm nhìn vào ghi chép trên tấm gỗ của bộ lạc Hổ Đại, dáng vẻ kia khiến người ta không tiện chen vào.
Lian bị hỏi, trước tiên là liếc qua tế ti Dai, thấy người kia không có động tĩnh gì mới chậm rì rì nói: "Trước mắt còn chưa quyết định được tộc trưởng mới, hay là để sau đó mới tính đi."
Rõ ràng là có ý muốn quăng nồi.
Samson không khỏi trợn mắt liếc ông một cái.
Nhưng thật ra chính bản thân ông cũng thấy khó giải.
"Cũng tại ông, lấy đại tên trước đây không phải được rồi ư."
Lian vừa nghe liền nhảy dựng lên: "Ông thử đặt mình vào tình trạng của chúng ta xem rồi có nói được như vậy nữa không!”
"..."
Samson tắt tiếng.
Ông sờ sờ mũi nói thầm trong lòng, đùa à, ai lại muốn thấy tộc mình lụi bại chứ. (8"
Nhìn lại tế ti Dai, ông âm thầm nói tiếng may mắn.
May mắn bọn họ có tế ti, sau này cũng sẽ có tế ti... Bỗng nhiên nghĩ đến đây, Samson không khỏi đưa mắt nhìn tế ti Dai.
Vốn dĩ việc một bộ lạc xuất hiện tế ti tiếp theo không phải là chuyện có thể nói trước, mà nó còn là chuyện chỉ có thể ngộ không thể cầu. Cũng là tế ti Dai trước đó đã mập mờ tỏ vẻ... Tính ra chuyện này còn liên quan đến đứa trẻ
kia na nhi...
Nghĩ vậy ông còn thấy bộ lạc Hồ Đại chiếm được của hời, nên ông buộc miệng nói: "Hay là cứ gọi..."
"Gọi là Bạch Đại."
Tiếng nói của Samson tắt ngúm, rồi cả ông và Lian đồng thời quay đầu nhìn người về lên tiếng kia.
Nếu là lúc trước cậu sẽ còn cân nhắc, nhưng bây giờ người đã là của cậu rồi, muốn cậu nhả ra, không có cửa.
Bản chất của á thú nhân là kiêu ngạo và cảm giác ưu việt.
Bản chất của thú nhân là tự tin thẳng thắn không biết chùng bước, chỉ biết xông về phía trước, dùng sức mạnh giành lấy cái mình muốn.
Những điều này cho dù là trải qua bao lâu đều không hề thay đổi.
Bạch Ly tự ngẫm mình có đủ, còn có dư cả hai yếu tố trên. 6
Cho nên dưới ánh mắt ai oán của Mya, vốn là tưởng cậu sẽ nói gì đó vừa ý mình, Bạch Ly lại để mặc cho Lealia kéo mình đi, một câu cũng chưa nói, sắc mặt Mya càng xấu, tức giận dậm chân.
"Do roi hoi"
(2]
Kết quả đổi được câu này của Lealia.
Bạch Ly chỉ có bất đắc dĩ cười, xách cái gùi trên lưng đi theo Lealia.
Mặc dù tính là đi hái lượm cùng nhau nhưng đám á thú nhân cũng không dính lẹo cùng một chỗ mà từng nhóm tách nhau ra, người thu hoạch cái này, người thu hoạch cái kia.
Đám đông á thú nhân, những sinh vật nhiều chuyện nhất Thế Thú chậm chạp tản ra, nhưng cũng mang câu chuyện hôm nay truyền khắp bộ lạc.
Rất nhanh mọi người đều biết thú nhân không được hoan nghênh nhất trong mắt đám á thú nhân cùng với thú
nhân được hoan nghênh nhất đã kết làm bạn đời của nhau.
Đâu đó trong bộ lạc, sống ngẩm cuộn trào mãnh liệt.
Thời điểm đó tại nhà của tế ti Dai, hai vị tộc trưởng đương nhiệm... Rất nhanh thôi sẽ trở thành tiền nhiệm của hai bộ lạc sắp được hợp nhất lại với nhau cũng nắm bắt tin tức rất nhanh, tộc trưởng Hồ Đại Lian nói: "Thật không nghĩ tới hai bộ lạc vừa hợp nhất đã liền có chuyện vui để xem." (3"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Trông ông có vẻ không hề để bụng chuyện này?"
Tộc trưởng Samson không khỏi nhìn ông dò hỏi.
Lian nhún vai: "Ông không biết. Tiểu tử kia không phải người dễ tính.
"Nó cũng đã thành niên khá lâu rồi, nếu muốn tìm một bạn đời thì đã sớm có từ lâu, nào có để đến bây giờ, vừa qua đây đã chộp tới tay một người."
"Rõ ràng hai bộ lạc chúng ta vốn đã có duyên. Đây cũng tính là chuyện tốt, xem như tìm chút chuyện náo nhiệt để khuấy động bầu không khí đi." (
Tộc trưởng Samson nghe mà lắc lắc đầu, nhưng ông vốn không xem nó là vấn đề gì lớn. Tính ra đây còn xem là cho bộ lạc nhỏ bọn họ thêm mặt mũi. Còn chuyện tương lai hai bộ lạc thì để tương lai nói đi, dù sao đây chưa chắc là chuyện gì không tốt mà.
Cho nên ông không nhắc đến chuyện này nữa, lại nói: "Ông đã nghĩ được nên gọi bộ lạc sau khi hợp nhất là gì
chua?"
Hai bộ lạc hợp nhất, vấn để đầu tiên cần quan tâm lại là cái tên.
Dựa theo nguyên lý bình thường thì tên của bộ lạc sẽ liên quan đến hình thú chiếm số lượng nhiều nhất bộ lạc.
Truic do trong bo lac cua ho so lung thi nhan co hinh th la gลน nลิน nhieu nhat, nen goi la Gau Nau. Ban than
Samson cũng là hình gấu.
Nhưng bây giờ hai bộ lạc hợp nhất, rõ ràng bộ lạc Hổ Đại cũ chiếm thế thượng phong, cho dù họ đang trên đà suy tàn thì vẫn hơn một bộ lạc nhỏ bọn họ nhiều.
Vốn dĩ vấn đề này không tính là vấn đề, theo ý Samson thì cứ gọi là Hồ Đại cũng được.
Nhưng mà Lian không đồng ý.
Nên họ mới phải ngồi ở đây thảo luận chuyện này.
Thật ra nói nôm na là chưng cầu ý kiến của tế ti Dai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vị tế ti đáng kính từ lúc họ nói chuyện vẫn không lên tiếng, nãy giờ cũng không rõ đang làm gì, chỉ thấy ông chăm chăm nhìn vào ghi chép trên tấm gỗ của bộ lạc Hổ Đại, dáng vẻ kia khiến người ta không tiện chen vào.
Lian bị hỏi, trước tiên là liếc qua tế ti Dai, thấy người kia không có động tĩnh gì mới chậm rì rì nói: "Trước mắt còn chưa quyết định được tộc trưởng mới, hay là để sau đó mới tính đi."
Rõ ràng là có ý muốn quăng nồi.
Samson không khỏi trợn mắt liếc ông một cái.
Nhưng thật ra chính bản thân ông cũng thấy khó giải.
"Cũng tại ông, lấy đại tên trước đây không phải được rồi ư."
Lian vừa nghe liền nhảy dựng lên: "Ông thử đặt mình vào tình trạng của chúng ta xem rồi có nói được như vậy nữa không!”
"..."
Samson tắt tiếng.
Ông sờ sờ mũi nói thầm trong lòng, đùa à, ai lại muốn thấy tộc mình lụi bại chứ. (8"
Nhìn lại tế ti Dai, ông âm thầm nói tiếng may mắn.
May mắn bọn họ có tế ti, sau này cũng sẽ có tế ti... Bỗng nhiên nghĩ đến đây, Samson không khỏi đưa mắt nhìn tế ti Dai.
Vốn dĩ việc một bộ lạc xuất hiện tế ti tiếp theo không phải là chuyện có thể nói trước, mà nó còn là chuyện chỉ có thể ngộ không thể cầu. Cũng là tế ti Dai trước đó đã mập mờ tỏ vẻ... Tính ra chuyện này còn liên quan đến đứa trẻ
kia na nhi...
Nghĩ vậy ông còn thấy bộ lạc Hồ Đại chiếm được của hời, nên ông buộc miệng nói: "Hay là cứ gọi..."
"Gọi là Bạch Đại."
Tiếng nói của Samson tắt ngúm, rồi cả ông và Lian đồng thời quay đầu nhìn người về lên tiếng kia.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro