Nhật Ký Thú Cưng (P4): Làm Á Thú Nhân Có Gì Không Tốt
Em muốn đi đâu...
2024-10-22 13:52:58
Tế ti Dai không đợi Bạch Ly lên tiếng giải thích đã tiếp tục nói: "Ta nói tiếp về chuyện á thú nhân bạn đời của tộc trưởng tộc Chim Đại không muốn làm tế ti nhé."
Ông vừa nói ba người liền giương mắt hướng về phía ông. Cả Lealia đang ầm ĩ cũng theo bản năng im lặng.
"Thời điểm đó á thú nhân này được truyền lưu là đứa con của Thú Thần. Không chỉ y có năng lực hơn người mà còn có năng lực trò chuyện với Thú Thần. Tất cả tế ti của các tộc đều biết đến sự tồn tại của y."
Lealia vẫn không nhịn được chen vào hỏi: "Vậy vì sao y lại không muốn làm tế ti?"
Tế ti Dai lắc đầu cười đầy bất lực: "Nghe đâu là do y không muốn sống lâu."
"..."
Đây là nguyên nhân kiểu gì vậy?
Ba người Bạch Ly có điểm ngốc.
Tế ti Dai lại rất sáng suốt giải thích: "Quả thật đây là một lý do không thể phản bác được."
"Làm tế ti là một vinh quang, nhưng đi kèm với vinh quang là hi sinh. Sống lâu với là đặc quyền của tế ti, nhưng sống lâu có chắc phải là điều gì tốt đẹp."
"Chúng ta sống lâu là vì không tìm được tế ti đời tiếp theo để truyền lại trách nhiệm này chứ không phải chúng ta muốn vậy. Trong quãng thời gian dài dòng đó bạn đời của chúng ta vẫn đúng thời điểm trở lại vòng tay của thú thần, chỉ còn lại mình chúng ta sống trên đời. Á thú nhân kia chính vì không muốn nhìn thấy sinh ly tử biệt với bạn đời của mình nên mới không muốn làm tế ti."
Ba người Bạch Ly nhất thời ngộ ra, rồi cùng lúc trầm mặc.
Tế ti Dai ngược lại không có đợi họ tiêu hóa xong cảm xúc khó tả trong lòng mình đã nói tiếp: "Có lẽ trong vô hình đã có định số. Á thú nhân kia không muốn làm tế ti, Thú Thần cũng chẳng ép được. Nhưng y lại sinh ra tế ti tiếp theo cho bộ lạc Chim Đại."
Lealia mở lớn hai mắt trừng ông: "Ý ông là y sinh ra ấu tể có tư cách làm tế ti?"
"Không thể nào!"
Bạch Ly bị tiếng hét của hắn làm mù mờ luôn.
Vì sao lại không thể nào?
Baron ngược lại nhạy bén hơn, trong lúc há miệng giải thích lại không quên thừa cơ vuốt vuốt mái tóc trắng mềm mại y như con người cậu: "Bình thường ấu tể luôn thừa hưởng dáng vẻ của thú nhân."
"Không có ngoại lệ sao?"
Bạch Ly ngơ ngác hỏi lại.
Trong cảm giác của cậu bàn tay đang xoa đầu mình vừa lớn vừa ấm, cậu không bài xích mà còn theo bản năng dụi dụi lại.
Ý cười hiện lên trong đáy mắt của Baron, hắn dịu giọng nói: "Có lẽ là có đi."
Lúc này tế ti Dai cũng nói: "Có ngoại lệ."
Cả ba người đồng thời quay qua nhìn ông.
Tế ti Dai cũng đang cười nhẹ: "Y chính là ngoại lệ đó."
"Lần mang thai đầu tiên của y đã sinh ra hai ấu tể. Một đứa thừa hưởng ngoại hình của tộc trưởng tộc Chim Đại, còn một đứa lại thừa hưởng ngoại hình của y."
"Đứa nhỏ đó vừa sinh ra đã được nhận định là tế ti đời tiếp theo của bộ lạc Chim Đại."
Lealia nghe đến mù mờ: "Đứa nhỏ đó là á thú nhân?"
Tế ti Dai lắc đầu: "Không phải, là thú nhân."
Lúc ông nói còn nhìn Bạch Ly.
Bạch Ly từ trong mắt ông đọc được đáp án còn dài hơn.
Đứa nhỏ đó không chỉ là thú nhân, mà còn có ngoại hình giống cậu.
Cho nên mặc dù không có khả năng chứng thực, nhưng phàm là người nghe được đến đây đều sẽ ngay lập tức cho rằng cậu là hậu nhân của vị á thú nhân truyền kỳ kia.
Trước giờ Bạch Ly chưa từng nghĩ lai lịch của mình lại ghê gớm như vậy. Cậu có điểm ngốc lăng.
Lúc này Lealia cũng đã nhìn tới hình khắc trên tấm gỗ. Hai mắt á thú nhân lòe lòe, lập tức nắm tay Bạch Ly nói: "Chúng ta lên đường đi bộ lạc Chim Đại ngay!"
"..."
Bạch Ly cạn cả lời không tiếng động đẩy tay á thú nhân về, lạnh tanh nói: "Ngươi biết chỗ chúng ta cách bộ lạc Chim Đại bao xa không?"
"Ngươi định đi thế nào?"
"Chỉ cần ngươi bước ra ngoài kia một bước thôi là đã thành mồi cho dã thú rồi. Tỉnh lại đi."
Cậu chỉ thiếu chỉ tay vào trán á thú nhân, gõ cho cậu ta tỉnh ra.
Lealia lại lạng lách đánh võng né tránh, không buông tha: "Chẳng lẽ ngươi không muốn tìm hiểu sao?"
Bạch Ly im lặng.
Sao cậu lại không muốn chứ.
Từ khoảnh khắc nhìn thấy hình khắc cậu đã không kiềm được thôi thúc muốn đi tìm họ. Cho dù cậu chẳng rõ vì sao mình lại bị ném đến đây được, phải biết rằng điều này rất vô lý. Có khi chưa chắc cậu trở lại bộ lạc Chim Đại đã có thể tìm thấy phụ mẫu của mình.
Tế ti Dai lại nói: "Mặc dù bộ lạc Chim Đại cách chúng ta có hơi xa thật, nhưng không phải không thể đi."
Bạch Ly lập tức quay đầu qua nhìn ông, đôi mắt nhỏ lập lòe ánh sáng như biết nói, bên trong ẩn chứa kỳ vọng.
Baron không kiềm được nội tâm ngứa ngáy khẽ đưa tay lên nhéo nhéo đôi má trắng nõn của cậu. Đợi cậu ngốc nghếch quay đầu qua nhìn mình một cách khó hiểu hắn khẽ nói: "Nếu em muốn ta có thể đưa em đi."
Em muốn đi đâu cũng được.
Đôi mắt Bạch Ly tỏa sáng rực rỡ.
Lealia ngồi một bên nhìn họ liếc mắt đưa tình tự nhiên cảm thấy hơi cay mắt. Cậu bĩu bĩu môi, trong lòng lại âm thầm quyết định phải nhanh chóng tìm một thú nhân dũng mãnh, đến lúc đó Bạch Ly sẽ không còn cớ ngăn cản mình đi ra ngoài nữa.
Lúc ba người từ chỗ tế ti Dai đi ra đã là chiều muộn.
Bọn họ ở trong đó lật xem hết ghi chép của bộ lạc Hổ Đại đến chán chê, không bỏ sót chỗ nào mới chịu thôi.
Quả nhiên đúng như ông Dai nói, trong mớ ghi chép đó chỉ có một chút ít tin tức về cậu như vậy, cũng không biết có thể tính là tin tức hay không. Còn phía sau đều là ghi chép về bản thân tộc Hổ Đại, mặc dù việc ngồi xem xét nó cũng có điểm thú vị, nhưng mà tin tức hữu dụng thì lại không.
"Ngày mốt lễ tuyển chọn tộc trưởng sẽ chính thức diễn ra."
Trước khi chia tay Lealia quay qua nói với cậu: "Từ hôm nay đã lục đục có thú nhân của bộ lạc khác đến tham gia, mặc dù họ không cần chúng ta phục vụ nhưng thân là chủ nhà chúng ta vẫn phải bày ra chút thái độ. Buổi sáng ta qua tìm ngươi cùng nhau đi hái lượm."
Bạch Ly gật đầu: "Được."
Bàn giao xong Lealia lại liếc mắt nhìn Baron một cái rồi mới quay mông đi.
Quãng đường còn lại chỉ còn hai người Bạch Ly và Baron rảo bước.
Trong lúc đó Bạch Ly vẫn được nhìn thấy không khí náo nhiệt trong bộ lạc. Người đến người đi, mặc dù không ai chú ý đến cậu nhưng vậy cũng tốt, cậu cũng không thích bị dòm ngó.
Chỉ có điều cậu lại không tính tới người bên cạnh.
"Baron!"
Hai người vừa đi được một chút đã có tiếng gọi phát ra từ phía sau.
Ông vừa nói ba người liền giương mắt hướng về phía ông. Cả Lealia đang ầm ĩ cũng theo bản năng im lặng.
"Thời điểm đó á thú nhân này được truyền lưu là đứa con của Thú Thần. Không chỉ y có năng lực hơn người mà còn có năng lực trò chuyện với Thú Thần. Tất cả tế ti của các tộc đều biết đến sự tồn tại của y."
Lealia vẫn không nhịn được chen vào hỏi: "Vậy vì sao y lại không muốn làm tế ti?"
Tế ti Dai lắc đầu cười đầy bất lực: "Nghe đâu là do y không muốn sống lâu."
"..."
Đây là nguyên nhân kiểu gì vậy?
Ba người Bạch Ly có điểm ngốc.
Tế ti Dai lại rất sáng suốt giải thích: "Quả thật đây là một lý do không thể phản bác được."
"Làm tế ti là một vinh quang, nhưng đi kèm với vinh quang là hi sinh. Sống lâu với là đặc quyền của tế ti, nhưng sống lâu có chắc phải là điều gì tốt đẹp."
"Chúng ta sống lâu là vì không tìm được tế ti đời tiếp theo để truyền lại trách nhiệm này chứ không phải chúng ta muốn vậy. Trong quãng thời gian dài dòng đó bạn đời của chúng ta vẫn đúng thời điểm trở lại vòng tay của thú thần, chỉ còn lại mình chúng ta sống trên đời. Á thú nhân kia chính vì không muốn nhìn thấy sinh ly tử biệt với bạn đời của mình nên mới không muốn làm tế ti."
Ba người Bạch Ly nhất thời ngộ ra, rồi cùng lúc trầm mặc.
Tế ti Dai ngược lại không có đợi họ tiêu hóa xong cảm xúc khó tả trong lòng mình đã nói tiếp: "Có lẽ trong vô hình đã có định số. Á thú nhân kia không muốn làm tế ti, Thú Thần cũng chẳng ép được. Nhưng y lại sinh ra tế ti tiếp theo cho bộ lạc Chim Đại."
Lealia mở lớn hai mắt trừng ông: "Ý ông là y sinh ra ấu tể có tư cách làm tế ti?"
"Không thể nào!"
Bạch Ly bị tiếng hét của hắn làm mù mờ luôn.
Vì sao lại không thể nào?
Baron ngược lại nhạy bén hơn, trong lúc há miệng giải thích lại không quên thừa cơ vuốt vuốt mái tóc trắng mềm mại y như con người cậu: "Bình thường ấu tể luôn thừa hưởng dáng vẻ của thú nhân."
"Không có ngoại lệ sao?"
Bạch Ly ngơ ngác hỏi lại.
Trong cảm giác của cậu bàn tay đang xoa đầu mình vừa lớn vừa ấm, cậu không bài xích mà còn theo bản năng dụi dụi lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ý cười hiện lên trong đáy mắt của Baron, hắn dịu giọng nói: "Có lẽ là có đi."
Lúc này tế ti Dai cũng nói: "Có ngoại lệ."
Cả ba người đồng thời quay qua nhìn ông.
Tế ti Dai cũng đang cười nhẹ: "Y chính là ngoại lệ đó."
"Lần mang thai đầu tiên của y đã sinh ra hai ấu tể. Một đứa thừa hưởng ngoại hình của tộc trưởng tộc Chim Đại, còn một đứa lại thừa hưởng ngoại hình của y."
"Đứa nhỏ đó vừa sinh ra đã được nhận định là tế ti đời tiếp theo của bộ lạc Chim Đại."
Lealia nghe đến mù mờ: "Đứa nhỏ đó là á thú nhân?"
Tế ti Dai lắc đầu: "Không phải, là thú nhân."
Lúc ông nói còn nhìn Bạch Ly.
Bạch Ly từ trong mắt ông đọc được đáp án còn dài hơn.
Đứa nhỏ đó không chỉ là thú nhân, mà còn có ngoại hình giống cậu.
Cho nên mặc dù không có khả năng chứng thực, nhưng phàm là người nghe được đến đây đều sẽ ngay lập tức cho rằng cậu là hậu nhân của vị á thú nhân truyền kỳ kia.
Trước giờ Bạch Ly chưa từng nghĩ lai lịch của mình lại ghê gớm như vậy. Cậu có điểm ngốc lăng.
Lúc này Lealia cũng đã nhìn tới hình khắc trên tấm gỗ. Hai mắt á thú nhân lòe lòe, lập tức nắm tay Bạch Ly nói: "Chúng ta lên đường đi bộ lạc Chim Đại ngay!"
"..."
Bạch Ly cạn cả lời không tiếng động đẩy tay á thú nhân về, lạnh tanh nói: "Ngươi biết chỗ chúng ta cách bộ lạc Chim Đại bao xa không?"
"Ngươi định đi thế nào?"
"Chỉ cần ngươi bước ra ngoài kia một bước thôi là đã thành mồi cho dã thú rồi. Tỉnh lại đi."
Cậu chỉ thiếu chỉ tay vào trán á thú nhân, gõ cho cậu ta tỉnh ra.
Lealia lại lạng lách đánh võng né tránh, không buông tha: "Chẳng lẽ ngươi không muốn tìm hiểu sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Ly im lặng.
Sao cậu lại không muốn chứ.
Từ khoảnh khắc nhìn thấy hình khắc cậu đã không kiềm được thôi thúc muốn đi tìm họ. Cho dù cậu chẳng rõ vì sao mình lại bị ném đến đây được, phải biết rằng điều này rất vô lý. Có khi chưa chắc cậu trở lại bộ lạc Chim Đại đã có thể tìm thấy phụ mẫu của mình.
Tế ti Dai lại nói: "Mặc dù bộ lạc Chim Đại cách chúng ta có hơi xa thật, nhưng không phải không thể đi."
Bạch Ly lập tức quay đầu qua nhìn ông, đôi mắt nhỏ lập lòe ánh sáng như biết nói, bên trong ẩn chứa kỳ vọng.
Baron không kiềm được nội tâm ngứa ngáy khẽ đưa tay lên nhéo nhéo đôi má trắng nõn của cậu. Đợi cậu ngốc nghếch quay đầu qua nhìn mình một cách khó hiểu hắn khẽ nói: "Nếu em muốn ta có thể đưa em đi."
Em muốn đi đâu cũng được.
Đôi mắt Bạch Ly tỏa sáng rực rỡ.
Lealia ngồi một bên nhìn họ liếc mắt đưa tình tự nhiên cảm thấy hơi cay mắt. Cậu bĩu bĩu môi, trong lòng lại âm thầm quyết định phải nhanh chóng tìm một thú nhân dũng mãnh, đến lúc đó Bạch Ly sẽ không còn cớ ngăn cản mình đi ra ngoài nữa.
Lúc ba người từ chỗ tế ti Dai đi ra đã là chiều muộn.
Bọn họ ở trong đó lật xem hết ghi chép của bộ lạc Hổ Đại đến chán chê, không bỏ sót chỗ nào mới chịu thôi.
Quả nhiên đúng như ông Dai nói, trong mớ ghi chép đó chỉ có một chút ít tin tức về cậu như vậy, cũng không biết có thể tính là tin tức hay không. Còn phía sau đều là ghi chép về bản thân tộc Hổ Đại, mặc dù việc ngồi xem xét nó cũng có điểm thú vị, nhưng mà tin tức hữu dụng thì lại không.
"Ngày mốt lễ tuyển chọn tộc trưởng sẽ chính thức diễn ra."
Trước khi chia tay Lealia quay qua nói với cậu: "Từ hôm nay đã lục đục có thú nhân của bộ lạc khác đến tham gia, mặc dù họ không cần chúng ta phục vụ nhưng thân là chủ nhà chúng ta vẫn phải bày ra chút thái độ. Buổi sáng ta qua tìm ngươi cùng nhau đi hái lượm."
Bạch Ly gật đầu: "Được."
Bàn giao xong Lealia lại liếc mắt nhìn Baron một cái rồi mới quay mông đi.
Quãng đường còn lại chỉ còn hai người Bạch Ly và Baron rảo bước.
Trong lúc đó Bạch Ly vẫn được nhìn thấy không khí náo nhiệt trong bộ lạc. Người đến người đi, mặc dù không ai chú ý đến cậu nhưng vậy cũng tốt, cậu cũng không thích bị dòm ngó.
Chỉ có điều cậu lại không tính tới người bên cạnh.
"Baron!"
Hai người vừa đi được một chút đã có tiếng gọi phát ra từ phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro