Nhật Ký Thú Cưng (P4): Làm Á Thú Nhân Có Gì Không Tốt
Làm á thú nhân...
2024-10-22 13:52:58
"Mùa đông vừa qua là đám thú tai dài liền chạy ra ngoài đưa thịt, không phải do ta giỏi."
Không phải Bạch Ly khiêm tốn, cậu nói thật.
Đổi lại là mùa đông, đừng nói là thú tai dài, một con Cục Cục cậu cũng kiếm không ra.
"Đã biết, ngươi đừng khiêm tốn nữa. Ngươi cũng biết thú tai dài rất nhanh nhẹn và nhạy cảm, thú nhân có lợi thế về tốc độ còn không dám vỗ ngực nói sẽ bắt được mà."
"Trong khi ngươi chỉ cần đặt bẫy, ngồi im là có thể có ăn rồi."
"Thịt thú tai dài vừa non vừa mềm, lâu rồi ta chưa được ăn nữa."
Mặc dù vậy đám á thú nhân vẫn cảm thấy cậu rất giỏi, một người một câu mồm năm miệng mười bày tỏ vô cùng sôi nổi. Sau đó còn có người vỗ vai cậu an ủi: "Đừng quan tâm cái nhìn của đám thú nhân kiêu ngạo đó. Một đám chỉ biết cạy mạnh ngu ngốc."
"..."
Các ngươi không phải vẫn thích cái đám cạy mạnh thô kệch ngu ngốc chỉ biết dựa vào cơ bắp đó hay sao?
Bạch Ly không tiếng động lắc đầu cười thầm trong lòng chứ không nói ra.
Cậu biết đám á thú nhân đầy mẫu tính này đều xem cậu là á thú nhân chưa thành niên mà thiên vị. Họ chưa từng đặt cậu ngang hàng với đám thú nhân trong bộ lạc mà so ba sánh bốn, đến cân nhắc cũng chưa từng cân nhắc vào danh sách bầu bạn của mình nữa cơ mà.
"Bạch Ly, hay là ngươi tìm một thú nhân sống chung đi."
"..."
Á thú nhân vừa đưa ra đề nghị kia thấy biểu tình một lời khó nói hết của cậu thì tận tình giảng giải: "Ngươi đừng có như vậy, ta là nói thật đấy."
"Ngươi đâu phải không biết á thú nhân trong bộ lạc luôn cung không đủ cầu. Mùa xuân năm nào cũng có thú nhân không tìm được bầu bạn, rồi cũng có thú nhân có bạn đời là thú nhân. Ít ra vẫn là có người bầu bạn bên cạnh, không cần cảm thấy cô đơn mà."
"Chẳng lẽ ngươi không cô đơn sao?"
...Cô đơn chứ.
Thật không may cho Bạch Ly từ nhỏ đã là một đứa trẻ mồ côi, phụ mẫu không biết. Trong khi người khác trước khi thành niên vẫn còn có thể ở chung với phụ mẫu, cậu bởi vì quy luật bất thành văn của Thế Thú là thú nhân sẽ không nuôi ấu tể thú nhân của người khác, từ lúc Bạch Ly có thể biến thân đã phải tự sống độc lập một mình. Người ta chỉ biết vào một ngày đẹp trời cậu bất ngờ xuất hiện ở trong bộ lạc, từ đó cậu liền ở đây rồi.
Bạch Ly đương nhiên biết chuyện thú nhân có thể tìm thú nhân bầu bạn, cho nên cậu không có nói họ nói không đúng. Chỉ là...
"Thật ra ta biết trong bộ lạc có nhiều thú nhân để ý đến ngươi lắm đấy."
"?"
Ai thế, sao cậu không biết?
Bạch Ly mặt đần thối ra. Còn nhiều nữa? Sai quá sai.
Á thú nhân kia hận sắt không thành thép nói: "Ngươi cũng thật là, bản thân không khác gì á thú nhân thì bình thường nhiều ra vẻ yếu đuối chút đi, cứ gắng gượng làm gì. Làm á thú nhân có gì không tốt?"
"..."
Cho dù cậu nhỏ bé thì cậu vẫn có tôn nghiêm của một thú nhân đó nhé.
Đám á thú nhân làm như không thấy biểu tình phản đối của cậu, gặp đúng chủ đề có thể bát quái liền không sợ trời đất không loạn mỗi người một câu góp vào: "Đúng đó, rất nhiều lần ta thấy thú nhân Ralph cứ thập thò bên ngoài tường nhà Bạch Ly, trong tay còn cầm theo thịt. Kết quả nhìn thấy Bạch Ly đang ngồi trong sân nhổ lông Cục Cục vô cùng vui vẻ, hắn liền uể oải rời đi."
"Ta cũng thấy! Ta cũng thấy! Thú nhân Roger cũng thế."
Lại nói, thân là thú nhân có hình thú nhỏ yếu, từ khi còn là ấu tể Bạch Ly liền bị chúng bạn xa lánh... Điều này thật ra cũng không thể trách đám thú nhân đó, khi ấy bọn họ còn nhỏ liền có tâm hơn thua rất mạnh. Họ dù không hiểu gì thì vẫn có thể theo bản năng thú nhân mà bài xích một kẻ yếu. Đợi sau khi lớn lên rồi, tự có hiểu biết rồi tự sẽ có thể thay đổi thái độ của mình. Cũng rõ ràng là vậy nhưng từ nhỏ Bạch Ly đã rất quật cường, cũng không trở thành dáng vẻ hận đời, than trời trách phận. Cậu luôn lạc quan mà sống, không hề tỏ vẻ bản thân bị cuộc sống đè nặng mà cần người giúp đỡ.
Chính bởi vì thái độ lạc quan đó, đám thú nhân có lòng muốn lấy lòng cậu, quan tâm cậu lại cảm thấy đó là không tôn trọng cậu, gián tiếp sỉ nhục sự cố gắng bao lâu nay của cậu nên mới chùng bước.
Bạch Ly không biết những chuyện này nghe mà trợn mắt kinh ngạc.
Thú nhân Ralph? À, người này cậu có ấn tượng. Đó là một thú nhân có hình thú là một con gấu đen cao lớn hơn cậu gấp mấy lần. Trông vừa thuần hậu vừa ngốc nghếch.
Còn thú nhân Roger có hình thú là một con sói có bộ lông xám tro...
Ừm thì biết đó, dù sao bộ lạc của cậu cũng không phải bộ lạc lớn, còn là một trong hằng hà sa số những bộ lạc không thuần chủng, nhóm thú nhân phần lớn là mỗi hình mỗi dạng, đảo qua đảo lại mỗi ngày trước mặt không muốn biết cũng khó. Nhưng nó chỉ giới hạn trong việc biết thôi chứ không tính là hiểu, bởi vì cậu cảm thấy mình không giống bọn họ nên vô hình sinh ra khoảng cách, từ lâu đã không đi chung với nhau. Nếu hỏi cậu á thú nhân kia là ai có khi cậu nhìn cái là có thể nói rõ sở thích của á thú nhân đó. Dù sao bình thường cậu đi lại với đám á thú nhân nhiều hơn mà. Mặc cho cậu chưa từng nghĩ mình sẽ kết làm bạn đời với một á thú nhân nào trong bộ lạc.
Nhưng trước đó cậu cũng không nghĩ mình sẽ qua lại với thú nhân.
Không phải Bạch Ly khiêm tốn, cậu nói thật.
Đổi lại là mùa đông, đừng nói là thú tai dài, một con Cục Cục cậu cũng kiếm không ra.
"Đã biết, ngươi đừng khiêm tốn nữa. Ngươi cũng biết thú tai dài rất nhanh nhẹn và nhạy cảm, thú nhân có lợi thế về tốc độ còn không dám vỗ ngực nói sẽ bắt được mà."
"Trong khi ngươi chỉ cần đặt bẫy, ngồi im là có thể có ăn rồi."
"Thịt thú tai dài vừa non vừa mềm, lâu rồi ta chưa được ăn nữa."
Mặc dù vậy đám á thú nhân vẫn cảm thấy cậu rất giỏi, một người một câu mồm năm miệng mười bày tỏ vô cùng sôi nổi. Sau đó còn có người vỗ vai cậu an ủi: "Đừng quan tâm cái nhìn của đám thú nhân kiêu ngạo đó. Một đám chỉ biết cạy mạnh ngu ngốc."
"..."
Các ngươi không phải vẫn thích cái đám cạy mạnh thô kệch ngu ngốc chỉ biết dựa vào cơ bắp đó hay sao?
Bạch Ly không tiếng động lắc đầu cười thầm trong lòng chứ không nói ra.
Cậu biết đám á thú nhân đầy mẫu tính này đều xem cậu là á thú nhân chưa thành niên mà thiên vị. Họ chưa từng đặt cậu ngang hàng với đám thú nhân trong bộ lạc mà so ba sánh bốn, đến cân nhắc cũng chưa từng cân nhắc vào danh sách bầu bạn của mình nữa cơ mà.
"Bạch Ly, hay là ngươi tìm một thú nhân sống chung đi."
"..."
Á thú nhân vừa đưa ra đề nghị kia thấy biểu tình một lời khó nói hết của cậu thì tận tình giảng giải: "Ngươi đừng có như vậy, ta là nói thật đấy."
"Ngươi đâu phải không biết á thú nhân trong bộ lạc luôn cung không đủ cầu. Mùa xuân năm nào cũng có thú nhân không tìm được bầu bạn, rồi cũng có thú nhân có bạn đời là thú nhân. Ít ra vẫn là có người bầu bạn bên cạnh, không cần cảm thấy cô đơn mà."
"Chẳng lẽ ngươi không cô đơn sao?"
...Cô đơn chứ.
Thật không may cho Bạch Ly từ nhỏ đã là một đứa trẻ mồ côi, phụ mẫu không biết. Trong khi người khác trước khi thành niên vẫn còn có thể ở chung với phụ mẫu, cậu bởi vì quy luật bất thành văn của Thế Thú là thú nhân sẽ không nuôi ấu tể thú nhân của người khác, từ lúc Bạch Ly có thể biến thân đã phải tự sống độc lập một mình. Người ta chỉ biết vào một ngày đẹp trời cậu bất ngờ xuất hiện ở trong bộ lạc, từ đó cậu liền ở đây rồi.
Bạch Ly đương nhiên biết chuyện thú nhân có thể tìm thú nhân bầu bạn, cho nên cậu không có nói họ nói không đúng. Chỉ là...
"Thật ra ta biết trong bộ lạc có nhiều thú nhân để ý đến ngươi lắm đấy."
"?"
Ai thế, sao cậu không biết?
Bạch Ly mặt đần thối ra. Còn nhiều nữa? Sai quá sai.
Á thú nhân kia hận sắt không thành thép nói: "Ngươi cũng thật là, bản thân không khác gì á thú nhân thì bình thường nhiều ra vẻ yếu đuối chút đi, cứ gắng gượng làm gì. Làm á thú nhân có gì không tốt?"
"..."
Cho dù cậu nhỏ bé thì cậu vẫn có tôn nghiêm của một thú nhân đó nhé.
Đám á thú nhân làm như không thấy biểu tình phản đối của cậu, gặp đúng chủ đề có thể bát quái liền không sợ trời đất không loạn mỗi người một câu góp vào: "Đúng đó, rất nhiều lần ta thấy thú nhân Ralph cứ thập thò bên ngoài tường nhà Bạch Ly, trong tay còn cầm theo thịt. Kết quả nhìn thấy Bạch Ly đang ngồi trong sân nhổ lông Cục Cục vô cùng vui vẻ, hắn liền uể oải rời đi."
"Ta cũng thấy! Ta cũng thấy! Thú nhân Roger cũng thế."
Lại nói, thân là thú nhân có hình thú nhỏ yếu, từ khi còn là ấu tể Bạch Ly liền bị chúng bạn xa lánh... Điều này thật ra cũng không thể trách đám thú nhân đó, khi ấy bọn họ còn nhỏ liền có tâm hơn thua rất mạnh. Họ dù không hiểu gì thì vẫn có thể theo bản năng thú nhân mà bài xích một kẻ yếu. Đợi sau khi lớn lên rồi, tự có hiểu biết rồi tự sẽ có thể thay đổi thái độ của mình. Cũng rõ ràng là vậy nhưng từ nhỏ Bạch Ly đã rất quật cường, cũng không trở thành dáng vẻ hận đời, than trời trách phận. Cậu luôn lạc quan mà sống, không hề tỏ vẻ bản thân bị cuộc sống đè nặng mà cần người giúp đỡ.
Chính bởi vì thái độ lạc quan đó, đám thú nhân có lòng muốn lấy lòng cậu, quan tâm cậu lại cảm thấy đó là không tôn trọng cậu, gián tiếp sỉ nhục sự cố gắng bao lâu nay của cậu nên mới chùng bước.
Bạch Ly không biết những chuyện này nghe mà trợn mắt kinh ngạc.
Thú nhân Ralph? À, người này cậu có ấn tượng. Đó là một thú nhân có hình thú là một con gấu đen cao lớn hơn cậu gấp mấy lần. Trông vừa thuần hậu vừa ngốc nghếch.
Còn thú nhân Roger có hình thú là một con sói có bộ lông xám tro...
Ừm thì biết đó, dù sao bộ lạc của cậu cũng không phải bộ lạc lớn, còn là một trong hằng hà sa số những bộ lạc không thuần chủng, nhóm thú nhân phần lớn là mỗi hình mỗi dạng, đảo qua đảo lại mỗi ngày trước mặt không muốn biết cũng khó. Nhưng nó chỉ giới hạn trong việc biết thôi chứ không tính là hiểu, bởi vì cậu cảm thấy mình không giống bọn họ nên vô hình sinh ra khoảng cách, từ lâu đã không đi chung với nhau. Nếu hỏi cậu á thú nhân kia là ai có khi cậu nhìn cái là có thể nói rõ sở thích của á thú nhân đó. Dù sao bình thường cậu đi lại với đám á thú nhân nhiều hơn mà. Mặc cho cậu chưa từng nghĩ mình sẽ kết làm bạn đời với một á thú nhân nào trong bộ lạc.
Nhưng trước đó cậu cũng không nghĩ mình sẽ qua lại với thú nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro