Nhật Ký Thú Cưng (P4): Làm Á Thú Nhân Có Gì Không Tốt
Làm cối sát trấ...
2024-10-22 13:52:58
Bạch Ly vốn định tự mình trộn đất không khỏi khựng lại nhìn cái tay bị người bắt lẩy, mặt hơi ngố.
Một đỗi nhìn đống đất, lại nhìn bàn tay trắng trẻo của mình, sau đó tới nhìn bàn tay to lớn hữu lực của thú nhân, cậu mới ngầng đầu lên nhìn thú nhân: "Trộn đất thành dạng sền sệt như bùn."
Baron nhíu mày, đem cậu xách qua một bên: "Để anh làm. Em chỉ huy."
(10%)
Chuột ta không chút do dự gật đầu, sau đó thành thật đứng một bên chỉ tay năm ngón. 4
"Đất này gọi là đất sét. Khi gặp nước nó sẽ có tính kết dính như nhựa thông. Nó cũng có thể thay thế cho nhựa thông dùng để trác tường nhà, khi khô lại có thể khiến mọi thứ dính lại với nhau được ấy."
"Baron, anh trộn đều tay đi. Thêm tí nước, còn khô."
"Quên mất! Ivol, anh chạy ra chỗ cánh đồng đó, cắt về một ít cây lúa khô, lá khô từ nó về đây."
"Cắt hai gùi đầy đi, có khi chúng ta cần phải lãng phí khá nhiều mới làm ra được thành phẩm."
"À được."
Ivoi đầy đầu không hiểu ra sao, nghe sai bảo thì khù khờ xách gùi lên chạy ra ngoài.
Hai người Lealia và Lia cũng ngu ngây, lo nhìn Baron đang trộn đất theo chỉ thị của Bạch Ly mà quên cả tuốt lúa...
À không, họ đã tuốt gần xong rồi, chỉ là bởi không biết Bạch Ly muốn làm gì nên rất khó hiểu.
Bạch Ly rảnh miệng quay qua thấy vậy thì nhắc nhở: "Lealia, Lia, hai người nhanh một chút rồi trải lúa ra phơi đi."
"Lúa này cần phải phơi khô rồi mới có thể tách vỏ được."
"Là bây giờ vẫn chưa thể ăn được đó hả?"
Lealia trợn mắt.
"Đúng vậy."
Du rat tiec nhung Bach Ly van gat dลิ่น.
Lealia trừng mắt nhìn trời một đỗi, nhưng rồi cuối cùng vẫn phải nhận mệnh đi phơi lúa. 2°
Vốn dĩ định xem họ muốn làm gì, hiện tại Lia cũng rất tò mò rồi, thấy bảo không thể ngay lập tức hoàn thành, cậu ta liền vội hỏi: "Thế bao lâu mới xong?"
Bạch Ly hơi khựng một chút, rồi nhìn cậu ta nói: "Nếu nắng tốt thì tẩm hai ngày."
Đương nhiên đó là với điều kiện họ có thể thuận lợi làm ra thứ gọi là máy sát trấu.
Thật ra chuyện này cậu không có lo lắm. Ở trong đầu cậu cứ như có một bản ghi chép vừa được mở ra, ghi lại tường tận những gì liên quan tới cách xử lý lúa, tạo ra cái thứ gọi là gạo, rồi cách ăn thứ đó. Rất thần kỳ.
Cũng khiến cậu vô cùng chờ mong thành quả cuối cùng.
Rốt cuộc những thứ này là gì cậu đã không quá quan tâm. Cậu chỉ là có một thắc mắc, liệu ngoài lúa ra, cậu có thể biết được những thứ khác không.
Những thứ mà trước nay chưa từng có ai biết công dụng của nó.
Lia nghe cậu nói xong thì có phần nhẹ nhõm.
Bởi vì cậu ta đã nghĩ, lễ tuyển chọn cần mất bốn năm ngày, cậu ta có thể nhìn thấy thành quả từ những gì họ đang làm. Vậy là được rồi.
Bạch Ly lại hỏi Lia: "Ngươi không cần trở về à?"
"Không."
Lia lắc đầu: "Ta vốn muốn ra ngoài nhìn xem bộ lạc của các ngươi thế nào. Bên kia không cần đám á thú nhân bọn ta làm gì cả, tất cả đều có nhóm thú nhân lo rồi. Ta chỉ cần đợi đến giờ ăn thì chạy về thôi." (3"
Vốn Bạch Ly cũng không định đuổi cậu ta đi, nghe cậu ta nói vậy thì thôi.
Cơ mà nhìn Lia, ngẫm lại trước khi Ivol đem cỏ khô về tới vẫn còn thời gian, thế là cậu nhìn á thú nhân dò hỏi:
"Ngươi... Á thú nhân ở bộ lạc Dực Sư đều nhỏ xinh như ngươi à?" 6"
Mới nghe thì Lia hơi ngẩn ra, có chút không kịp phản ứng bởi vì Bạch Ly chủ động hỏi chuyện mình, còn không liên quan tới đề tài vừa rồi. Nhưng cậu ta cũng phải ứng rất nhanh, phóng khoáng huơ tay nói: "Mặc dù không phải là tất cả nhưng có giống như ngươi nói. Rất nhiều á thú nhân trong tộc đều có thân hình nhỏ nhẵn."
"Day la vi sao?"
Lealia cũng sáp lại hỏi.
Rất rõ ràng chuyện này rất hiếm lạ.
Lia hiểu vì sao họ lại thắc mắc, dù cậu ta cảm thấy chẳng vấn đề gì cả.
"Ta ngược lại cảm thấy nhỏ nhắn như ngươi mà lại là thú nhân mới đặc biệt."
Cậu ta nhìn Bạch Ly nói câu này rồi mới trả lời Lealia: "Nếu phải giải thích thì ta cũng không thể nói rõ. Cơ mà có một cách giải đáp mà hầu hết người của bộ lạc chúng ta đều biết, đó là do nhiều năm trước trong bộ lạc có một tế ti là á thú nhân có thân hình nhỏ xinh giống như ta vậy. Có lẽ là do dòng máu của y truyền lưu xuống, sau đó trong bộ lạc bắt đầu xuất hiện đời sau là á thú nhân có thân hình nhỏ nhắn, mà còn thành trào lưu nữa.”
Một đỗi nhìn đống đất, lại nhìn bàn tay trắng trẻo của mình, sau đó tới nhìn bàn tay to lớn hữu lực của thú nhân, cậu mới ngầng đầu lên nhìn thú nhân: "Trộn đất thành dạng sền sệt như bùn."
Baron nhíu mày, đem cậu xách qua một bên: "Để anh làm. Em chỉ huy."
(10%)
Chuột ta không chút do dự gật đầu, sau đó thành thật đứng một bên chỉ tay năm ngón. 4
"Đất này gọi là đất sét. Khi gặp nước nó sẽ có tính kết dính như nhựa thông. Nó cũng có thể thay thế cho nhựa thông dùng để trác tường nhà, khi khô lại có thể khiến mọi thứ dính lại với nhau được ấy."
"Baron, anh trộn đều tay đi. Thêm tí nước, còn khô."
"Quên mất! Ivol, anh chạy ra chỗ cánh đồng đó, cắt về một ít cây lúa khô, lá khô từ nó về đây."
"Cắt hai gùi đầy đi, có khi chúng ta cần phải lãng phí khá nhiều mới làm ra được thành phẩm."
"À được."
Ivoi đầy đầu không hiểu ra sao, nghe sai bảo thì khù khờ xách gùi lên chạy ra ngoài.
Hai người Lealia và Lia cũng ngu ngây, lo nhìn Baron đang trộn đất theo chỉ thị của Bạch Ly mà quên cả tuốt lúa...
À không, họ đã tuốt gần xong rồi, chỉ là bởi không biết Bạch Ly muốn làm gì nên rất khó hiểu.
Bạch Ly rảnh miệng quay qua thấy vậy thì nhắc nhở: "Lealia, Lia, hai người nhanh một chút rồi trải lúa ra phơi đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Lúa này cần phải phơi khô rồi mới có thể tách vỏ được."
"Là bây giờ vẫn chưa thể ăn được đó hả?"
Lealia trợn mắt.
"Đúng vậy."
Du rat tiec nhung Bach Ly van gat dลิ่น.
Lealia trừng mắt nhìn trời một đỗi, nhưng rồi cuối cùng vẫn phải nhận mệnh đi phơi lúa. 2°
Vốn dĩ định xem họ muốn làm gì, hiện tại Lia cũng rất tò mò rồi, thấy bảo không thể ngay lập tức hoàn thành, cậu ta liền vội hỏi: "Thế bao lâu mới xong?"
Bạch Ly hơi khựng một chút, rồi nhìn cậu ta nói: "Nếu nắng tốt thì tẩm hai ngày."
Đương nhiên đó là với điều kiện họ có thể thuận lợi làm ra thứ gọi là máy sát trấu.
Thật ra chuyện này cậu không có lo lắm. Ở trong đầu cậu cứ như có một bản ghi chép vừa được mở ra, ghi lại tường tận những gì liên quan tới cách xử lý lúa, tạo ra cái thứ gọi là gạo, rồi cách ăn thứ đó. Rất thần kỳ.
Cũng khiến cậu vô cùng chờ mong thành quả cuối cùng.
Rốt cuộc những thứ này là gì cậu đã không quá quan tâm. Cậu chỉ là có một thắc mắc, liệu ngoài lúa ra, cậu có thể biết được những thứ khác không.
Những thứ mà trước nay chưa từng có ai biết công dụng của nó.
Lia nghe cậu nói xong thì có phần nhẹ nhõm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bởi vì cậu ta đã nghĩ, lễ tuyển chọn cần mất bốn năm ngày, cậu ta có thể nhìn thấy thành quả từ những gì họ đang làm. Vậy là được rồi.
Bạch Ly lại hỏi Lia: "Ngươi không cần trở về à?"
"Không."
Lia lắc đầu: "Ta vốn muốn ra ngoài nhìn xem bộ lạc của các ngươi thế nào. Bên kia không cần đám á thú nhân bọn ta làm gì cả, tất cả đều có nhóm thú nhân lo rồi. Ta chỉ cần đợi đến giờ ăn thì chạy về thôi." (3"
Vốn Bạch Ly cũng không định đuổi cậu ta đi, nghe cậu ta nói vậy thì thôi.
Cơ mà nhìn Lia, ngẫm lại trước khi Ivol đem cỏ khô về tới vẫn còn thời gian, thế là cậu nhìn á thú nhân dò hỏi:
"Ngươi... Á thú nhân ở bộ lạc Dực Sư đều nhỏ xinh như ngươi à?" 6"
Mới nghe thì Lia hơi ngẩn ra, có chút không kịp phản ứng bởi vì Bạch Ly chủ động hỏi chuyện mình, còn không liên quan tới đề tài vừa rồi. Nhưng cậu ta cũng phải ứng rất nhanh, phóng khoáng huơ tay nói: "Mặc dù không phải là tất cả nhưng có giống như ngươi nói. Rất nhiều á thú nhân trong tộc đều có thân hình nhỏ nhẵn."
"Day la vi sao?"
Lealia cũng sáp lại hỏi.
Rất rõ ràng chuyện này rất hiếm lạ.
Lia hiểu vì sao họ lại thắc mắc, dù cậu ta cảm thấy chẳng vấn đề gì cả.
"Ta ngược lại cảm thấy nhỏ nhắn như ngươi mà lại là thú nhân mới đặc biệt."
Cậu ta nhìn Bạch Ly nói câu này rồi mới trả lời Lealia: "Nếu phải giải thích thì ta cũng không thể nói rõ. Cơ mà có một cách giải đáp mà hầu hết người của bộ lạc chúng ta đều biết, đó là do nhiều năm trước trong bộ lạc có một tế ti là á thú nhân có thân hình nhỏ xinh giống như ta vậy. Có lẽ là do dòng máu của y truyền lưu xuống, sau đó trong bộ lạc bắt đầu xuất hiện đời sau là á thú nhân có thân hình nhỏ nhắn, mà còn thành trào lưu nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro