Nhật Ký Thú Cưng (P4): Làm Á Thú Nhân Có Gì Không Tốt
Liliana.
2024-10-22 13:52:58
Trong khi Bạch Ly vẫn điểm nhiên tập trung mọi sự chú ý đi cảm nhận cảm giác trong miệng do hạt "lúa" kia mang lại.
Cảm giác đầu tiên của Bạch Ly đối với nó là, cậu thích mùi vị này.
Có một loại ý nghĩ muốn biến về nguyên hình rồi dùng nó mài răng. 6°
May mà cậu kiềm chế được... Khụ.
"Ăn được."
Cậu nhảy lớp vỏ ngoài không nhai được ra rồi ngẩng đầu nhìn Baron. Cái người đang trừng mắt hổ lên nhìn cậu.
Bộp!
Sau đó được ăn ngay một cái cốc vào đầu.
Bạch Ly ôm trán nhìn thú nhân. Mặc dù trên mặt không có biểu tình tủi thân hay oán trách nào nhưng đôi mắt sáng trong ngây thơ kia càng có khả năng tác động đến trái tim người ta hơi.
Baron tự nói mình không có dùng lực, trong tầm lại dầng lên cảm xúc áy náy dùng bàn tay lớn xoa xoa đầu cậu, giọng điệu mềm nhẹ lại vẫn không thiếu đanh thép nói: "Lần sau không cho làm vậy nữa."
Bạch Ly ngược lại không có chống cự, gật đầu.
Trong lúc hai người đang tương tác, Lealia ở bên cạnh sau khi nghe thấy hai chữ "ăn được" của Bạch Ly đã tiếp tục động tác thả hạt "lúa" vào miệng.
Nhưng cậu chàng cũng rất nhanh đã phì ra. B°
"Phi phi!"
Lealia phun phì phì một trận rồi la lên: "'Làm sao mà ngươi ăn được vậy hả?"
Mấy người đồng thời quay lại nhìn Bạch Ly, kể cả Baron. Người vừa mới không chút điều kiện liền tin tưởng vào phán đoán của bạn đời nhà mình.
Bạch Ly trái lại trấn định hơn nhiều giải thích: "Bên ngoài của chúng có bọc một lớp vỏ. Phải loại bỏ nó thì mới ăn được."
Lealia nhìn cậu hiểu: Ngươi chắc chứ?
Bạch Ly gật đầu: "'Chắc chẵn."
Cậu chưa bao giờ chắc chắn hơn lúc này, mặc dù chính cậu cũng không quá hiểu nguyên nhân.
Vấn đề là sau đó Lealia trước đó vốn còn nghi ngờ cậu thì bây giờ liền gật đầu tỏ vẻ tin tưởng cậu, khiến người ta không khỏi ghé mắt nhìn.
"Vậy giờ làm gì với nó?"
Lealia hỏi.
"Cat phan ngon xuong truic da."
Bạch Ly chỉ ngẫm nghĩ một chút rồi nói, còn nhắc: "Trước mắt không cần cắt nhiều."
Mặc dù cậu nói có thể ăn nhưng với điều kiện cậu có thể khiến tất cả mọi người đều ăn được nó, nếu không có cắt nhiều hay cắt xuống hết cũng chỉ uồng phí.
Tuy rằng trong đầu cậu đã có cách xử lý cái vỏ kia, cơ mà vẫn phải thử nghiệm ra thành quả trước.
Cậu đã nói vậy rồi, mấy người họ đương nhiên sẽ nghe theo.
Sau đó mấy thú nhân dưới sự chỉ huy của Bạch Ly, cắt xuống chừng hai gùi bông "lúa" nặng trĩu, hạt nào hạt nấy cũng chắc mấy to tròn hơn hạt lúa ở hiện đại gấp hai lần rồi cùng nhau trở về bộ lạc.
"Baron?"
Lúc rời khỏi khu rừng bao quanh bộ lạc thì có người gọi Baron.
Cơ mà cũng không chỉ có Baron.
"Ivol? Megan? Các anh ủa... Các anh hái cái gì vậy?"
Bạch Ly và Lealia nhìn nhau, sau đó cùng nhìn về phía người vừa gọi tên ba thú nhân. Rõ ràng là người quen của bọn Baron không sai, xem ra là người bộ lạc Hồ Đại trước đó. 63
Cơ mà đối phương cũng không chỉ có một người.
Bạch Ly nhìn thấy cái người vừa gọi tên nhóm Baron đó là một á thú nhân... Rất hiển nhiên, đây là á thú nhân của tộc hổ, cho nên cậu cũng mới lần đầu nhìn thấy. Theo sau anh ta là một nhóm á thú nhân, nhìn dáng vẻ có thể phỏng đoán họ không cùng một tộc. Mắt thấy trong bộ lạc đang tiếp đón những bộ lạc khác tới tham dự lễ tuyển chọn, Bạch Ly lập tức đoán được lai lịch của họ. Mặc dù vậy khi đúng cùng một nhóm á thú nhân mỗi người mỗi dạng, tính ra cũng chẳng ai hơn ai cái gì, á thú nhân có vẻ như dẫn đầu kia vẫn cho người ta cảm giác khác biệt.
Thật tình, cậu những tưởng Lealia là người cá tính nhất mà cậu từng biết rồi. Thật ra chỉ là do cậu chưa gặp đủ nhiều mà thôi.
Cái á thú nhân mà cậu đang thấy đây trông còn có cá tính hơn Lealia, hơn thế nữa trên người đối phương còn có một loại cảm giác ưu việt, ngạo nghễ, tự tin hơn hẳn. Đâm ra nó cũng sinh ra tự kiêu... Chắc vậy?
Chỉ thấy á thú nhân kia không nhìn đến hai người Bạch Ly, mắt cứ cao hơn đầu ngưỡng cổ nhìn nhóm Baron, Ivol và Megan, vừa tỏ ra thân cận lại không thiếu cái sự cao quý hơn người, như nữ vương bệ hạ: "Ba người các anh hở tí là biến mất dạng, không thấy em rất vất vả, giúp bộ lạc tiếp đón khách từ những bộ lạc khác đến."
"Được rồi, em cũng không muốn trách các anh. Mau cho em xem các anh hái cái gì về, nhìn thật lạ.
Cảm giác đầu tiên của Bạch Ly đối với nó là, cậu thích mùi vị này.
Có một loại ý nghĩ muốn biến về nguyên hình rồi dùng nó mài răng. 6°
May mà cậu kiềm chế được... Khụ.
"Ăn được."
Cậu nhảy lớp vỏ ngoài không nhai được ra rồi ngẩng đầu nhìn Baron. Cái người đang trừng mắt hổ lên nhìn cậu.
Bộp!
Sau đó được ăn ngay một cái cốc vào đầu.
Bạch Ly ôm trán nhìn thú nhân. Mặc dù trên mặt không có biểu tình tủi thân hay oán trách nào nhưng đôi mắt sáng trong ngây thơ kia càng có khả năng tác động đến trái tim người ta hơi.
Baron tự nói mình không có dùng lực, trong tầm lại dầng lên cảm xúc áy náy dùng bàn tay lớn xoa xoa đầu cậu, giọng điệu mềm nhẹ lại vẫn không thiếu đanh thép nói: "Lần sau không cho làm vậy nữa."
Bạch Ly ngược lại không có chống cự, gật đầu.
Trong lúc hai người đang tương tác, Lealia ở bên cạnh sau khi nghe thấy hai chữ "ăn được" của Bạch Ly đã tiếp tục động tác thả hạt "lúa" vào miệng.
Nhưng cậu chàng cũng rất nhanh đã phì ra. B°
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Phi phi!"
Lealia phun phì phì một trận rồi la lên: "'Làm sao mà ngươi ăn được vậy hả?"
Mấy người đồng thời quay lại nhìn Bạch Ly, kể cả Baron. Người vừa mới không chút điều kiện liền tin tưởng vào phán đoán của bạn đời nhà mình.
Bạch Ly trái lại trấn định hơn nhiều giải thích: "Bên ngoài của chúng có bọc một lớp vỏ. Phải loại bỏ nó thì mới ăn được."
Lealia nhìn cậu hiểu: Ngươi chắc chứ?
Bạch Ly gật đầu: "'Chắc chẵn."
Cậu chưa bao giờ chắc chắn hơn lúc này, mặc dù chính cậu cũng không quá hiểu nguyên nhân.
Vấn đề là sau đó Lealia trước đó vốn còn nghi ngờ cậu thì bây giờ liền gật đầu tỏ vẻ tin tưởng cậu, khiến người ta không khỏi ghé mắt nhìn.
"Vậy giờ làm gì với nó?"
Lealia hỏi.
"Cat phan ngon xuong truic da."
Bạch Ly chỉ ngẫm nghĩ một chút rồi nói, còn nhắc: "Trước mắt không cần cắt nhiều."
Mặc dù cậu nói có thể ăn nhưng với điều kiện cậu có thể khiến tất cả mọi người đều ăn được nó, nếu không có cắt nhiều hay cắt xuống hết cũng chỉ uồng phí.
Tuy rằng trong đầu cậu đã có cách xử lý cái vỏ kia, cơ mà vẫn phải thử nghiệm ra thành quả trước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu đã nói vậy rồi, mấy người họ đương nhiên sẽ nghe theo.
Sau đó mấy thú nhân dưới sự chỉ huy của Bạch Ly, cắt xuống chừng hai gùi bông "lúa" nặng trĩu, hạt nào hạt nấy cũng chắc mấy to tròn hơn hạt lúa ở hiện đại gấp hai lần rồi cùng nhau trở về bộ lạc.
"Baron?"
Lúc rời khỏi khu rừng bao quanh bộ lạc thì có người gọi Baron.
Cơ mà cũng không chỉ có Baron.
"Ivol? Megan? Các anh ủa... Các anh hái cái gì vậy?"
Bạch Ly và Lealia nhìn nhau, sau đó cùng nhìn về phía người vừa gọi tên ba thú nhân. Rõ ràng là người quen của bọn Baron không sai, xem ra là người bộ lạc Hồ Đại trước đó. 63
Cơ mà đối phương cũng không chỉ có một người.
Bạch Ly nhìn thấy cái người vừa gọi tên nhóm Baron đó là một á thú nhân... Rất hiển nhiên, đây là á thú nhân của tộc hổ, cho nên cậu cũng mới lần đầu nhìn thấy. Theo sau anh ta là một nhóm á thú nhân, nhìn dáng vẻ có thể phỏng đoán họ không cùng một tộc. Mắt thấy trong bộ lạc đang tiếp đón những bộ lạc khác tới tham dự lễ tuyển chọn, Bạch Ly lập tức đoán được lai lịch của họ. Mặc dù vậy khi đúng cùng một nhóm á thú nhân mỗi người mỗi dạng, tính ra cũng chẳng ai hơn ai cái gì, á thú nhân có vẻ như dẫn đầu kia vẫn cho người ta cảm giác khác biệt.
Thật tình, cậu những tưởng Lealia là người cá tính nhất mà cậu từng biết rồi. Thật ra chỉ là do cậu chưa gặp đủ nhiều mà thôi.
Cái á thú nhân mà cậu đang thấy đây trông còn có cá tính hơn Lealia, hơn thế nữa trên người đối phương còn có một loại cảm giác ưu việt, ngạo nghễ, tự tin hơn hẳn. Đâm ra nó cũng sinh ra tự kiêu... Chắc vậy?
Chỉ thấy á thú nhân kia không nhìn đến hai người Bạch Ly, mắt cứ cao hơn đầu ngưỡng cổ nhìn nhóm Baron, Ivol và Megan, vừa tỏ ra thân cận lại không thiếu cái sự cao quý hơn người, như nữ vương bệ hạ: "Ba người các anh hở tí là biến mất dạng, không thấy em rất vất vả, giúp bộ lạc tiếp đón khách từ những bộ lạc khác đến."
"Được rồi, em cũng không muốn trách các anh. Mau cho em xem các anh hái cái gì về, nhìn thật lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro