Chương 10
Thành Nam Hoa Khai
2024-07-12 13:33:42
Edit: Lươn Trúa
Beta: Maria
–
Đạo diễn cũng hộc máu, ông cho rằng nhà đầu tư đến đây thị sát, kết quả không ngờ rằng đối phương bảo ông bắt đầu quay, không cần để ý mình ở đây.
Thật ra thì ông cũng không thèm để ý người này ở đây, nhưng những nữ diễn viên này thì sao? Lớp trang điểm trên mặt những nữ diễn viên này đều sắp theo kịp đi sàn catwalk rồi!
Đạo diễn chỉ có thể nhanh chóng bắt diễn viên quần chúng hóa trang thêm lần nữa.
Lúc này, ông càng thêm cảm thấy bản thân nên tìm nữ số 3 hiểu chuyện.
Toàn bộ đoàn phim cũng thấy được bản thân ông coi trọng nữ số 3, mà biểu hiện của nữ số 3 cũng làm ông cảm thấy ánh mắt ông vẫn còn tốt một chút.
Cảnh cuối của buổi chiều là cảnh của Hạ Đằng.
Nữ số 3 là một người phụ nữ nông thôn bi tình.
Không sai, Hạ Đằng 18 tuổi còn đang thanh xuân mơn mởn đi diễn vai một người phụ nữ nông thôn ba mươi bốn mươi bi tình.
Suất diễn của nhân vật này không tính đặc biệt nhiều, nhưng lại lấy được cực kỳ nhiều nước mắt của người xem.
Hạ Đằng đóng vai người phụ nữ trung niên bị lừa bán đến núi sâu, lúc phản kháng bị đánh choáng váng cho nên đương nhiên bị bán cho một lão già.
Về sau ông lão chết, hơn nữa người phụ nữ quá hung hãn, bị trong người trong thôn đuổi ra ngoài.
Trên đường gặp một đứa trẻ tàn tật đi ăn xin, người này không biết xuất phát từ lý do gì, dẫn theo cậu nhóc rời đi.
Đầu óc người phụ nữ chậm rãi si ngốc, nhưng đứa trẻ bệnh càng ngày càng nghiêm trọng.
Nhân vật nữ chính của truyện là một cảnh sát chuyên điều tra các vụ án buôn người, ma xui quỷ khiến gặp người phụ nữ này.
Sau khi thăm dò và điều tra người phụ nữ này, nữ chính đã nắm được rất nhiều manh mối, cuối cùng điều tra phá án hai vụ án lớn.
Mà con của người phụ nữ chết trong bệnh viện vì không có tiền chữa trị, người phụ nữ bởi vì tuyệt vọng mà dần tỉnh táo lại, viết lại chuyện đời mình rồi treo cổ tự vẫn.
Lúc trước, lần đầu tiên đạo diễn nhìn thấy Hạ Đằng đã quyết định nhân vật này nhất định phải do cô diễn, bộ phim này nữ chính thì ghẹo trai đẹp còn nam chính thì ghẹo mấy em gái, chỉ cần ngoại hình trông đẹp mắt ai cũng có thể đóng.
Nhưng nhân vật này tuyệt đối không thể cho bình hoa tới diễn, bởi vì nguyên nhân này đạo diễn cũng bảo Hạ Đằng nhịn nữ chính.
Suy cho cùng, nữ chính là người mà nhà đầu tư chỉ định, có thể thỏa hiệp đã không dễ dàng gì.
Nhiệm vụ của Hạ Đằng là ôm đứa trẻ đã chết, đi từng bước một dưới trời mưa to.
Diễn viên đóng đứa bé đã mười tuổi, béo mập, Hạ Đằng ngay từ đầu còn tốt, toàn tâm toàn ý ấp ủ cảm xúc, không chú ý tới điểm này, nhưng không bao lâu sau tay bắt đầu run rẩy.
Cũng may lúc này đạo diễn hô dừng, sau đó diễn viên nhỏ lập tức lật lên, được người đại diện của mình ôm đi.
Cốt truyện kế tiếp chính là ở trong phòng, mặt Hạ Đằng không có chút máu, lặng yên cầm dây thừng, sau đó động tác thong thả bắt đầu tròng đầu vào dây.
Tuy rằng nói là thắt cổ, nhưng trên thực tế không có khả năng là thật.
Tuy rằng biểu cảm trên mặt Hạ Đằng bi thương tuyệt vọng như thế, nhưng trong lòng trên thực tế đang rất vui, quả nhiên Từ Lãng không nhận ra mình ~
Hạ Đằng dẫm lên ghế, nghĩ thầm, mua quà thì nên mua gì đây?
Tròng đầu vào, quà năm mới… rốt cuộc mua cái gì thì tốt, thật phiền muộn…
Đá ghế, nếu không thì mua quần áo đi?
Lần trước ở cửa hàng vừa ý cái áo choàng dài, Từ Lãng mặc vào nhất định siêu đẹp trai!
Nhưng là phải hơn hai ngàn tệ…
Cũng không biết bao lì xì cuối cùng của đạo diễn sẽ có bao nhiêu tiền.
Hạ Đằng chờ mong mình đóng máy, đã chờ mong thật lâu, bởi vì đóng máy có bao lì xì.
Thật là khó chịu?
Từ từ, mình bị thắt cổ, thật là khó chịu! Khó thở quá!
Những người khác cũng luống cuống tay chân, dây thừng không biết vì sao không cởi ra được.
Đạo diễn đã kêu cắt.
Sau đó vào ngay lúc này, đột nhiên một người cao lớn tới, chặn ngang ôm cô lên, thành công giải cứu người bị thít chặt cổ, nước mắt đều chảy ra.
Đạo diễn cũng bị hoảng sợ.
Hạ Đằng thở một hơi mới phát hiện người ôm lấy mình vậy mà lại là Từ Lãng.
“Cảm ơn…cảm ơn…” Hạ Đằng phát hiện, Từ Lãng là quý nhân của mình…
“Không cần khách sáo.” Giọng điệu Từ Lãng cứng nhắc, nhìn về phía đạo diễn: “Đoàn làm phim của ông có vẻ như thiếu ý thức về an toàn đấy.”
Đạo diễn cũng tức giận trong lòng: “Ngài nói đúng, tôi sẽ nói với bọn họ.”
Từ Lãng nhìn vài người ở đây, sau đó ý vị không rõ rời đi.
Lúc này Hạ Đằng chú ý tới một điểm là cô đã thành công đóng máy!!!
“Đạo diễn…” Hạ Đằng tiến đến bên cạnh đạo diễn: “Cháu diễn được đúng không ạ?”
Đạo diễn thấy ánh mắt sáng lấp lánh kia của cô thì biết cô suy nghĩ gì, móc từ trong túi ra một bao lì xì lớn: “Tiền của cháu tôi đã chuẩn bị xong từ lâu rồi.”
Hạ Đằng cúi người: “Cảm ơn đạo diễn, cháu đi trước đây!”
Nói xong thật đúng là nhảy nhót vui mừng hớn hở chạy ra.
Hạ Đằng vừa ra thì thấy Từ Lãng ở ven đường.
Hạ Đằng bước chân chậm lại, vừa đi đường vừa thỉnh thoảng liếc Từ Lãng một cái.
Càng nhìn càng cảm thấy Từ Lãng càng đẹp trai hơn nhiều so với nam chính đoàn phim.
“Hạ Đằng.”
Hạ Đằng hơi sửng sốt, còn tưởng rằng mình nghe lầm, sau đó nhìn thấy người vốn đứng ở một bên đã đi tới chỗ mình.
Phản ứng đầu tiên của Hạ Đằng là che mặt: “…”
Anh đã quá hiểu cô: “Không phải nói là về nhà à?”
“A, tớ sai rồi, lúc tớ đi nhờ xe ra nhà ga gặp đạo diễn…”
“Tiếp tục bịa đi.” Từ Lãng nói.
“Được rồi, tớ nói thật, cậu đừng đánh tớ. Lúc tớ ở nhà ga thấy một quảng cáo công việc nghỉ đông, cảm thấy cũng không tệ lắm nên đi nhận lời mời, kết quả không nghĩ tới đám người kia là lừa đảo, sau đó tớ trộm trốn đi, sau khi chạy ra vừa vặn nhìn thấy bên này có người tuyển diễn viên, tớ tới…” Hạ Đằng ủ rũ cụp đuôi nói: “Cậu đừng mắng tớ ngốc, thật ra tớ cũng cảm thấy bi ai với chỉ số thông minh của tớ… Ở đâu ra mà có công việc nghỉ đông bao ăn bao ở còn một tháng hơn 6000 đồng…”
Từ Lãng vốn cũng không biết trong này còn có tình tiết này, bây giờ nghe được, sắc mặt khó coi cực kỳ, kéo Hạ Đằng đi đến tiệm bên cạnh.
Hạ Đằng vốn cho rằng mình phải chịu đòn, kết quả không nghĩ tới Từ Lãng chỉ mua một cái điện thoại, đưa cho cô: “Không có lần sau.”
Hạ Đằng nhìn sắc mặt kia của Từ Lãng nào dám không cần chứ!
Cô nhanh chóng nhận điện thoại, nghiêm túc nhận sai: “Không có lần sau, hơn nữa không phải bây giờ tớ không có việc gì rồi à? Còn kiếm được một số tiền lớn~” Lúc này Hạ Đằng cũng nhớ tới mình còn chưa mở bao lì xì ra.
Mở ra mới phát hiện vậy mà có hai ngàn tệ!!!
Hạ Đằng vui mừng như điên, trước nay không nghĩ tới sẽ nhiều như vậy.
Thật ra vốn dĩ cũng không phải nhiều như vậy, nhưng là bởi vì đạo diễn vừa vặn có được một khoản đầu tư, hơn nữa kỹ thuật diễn của Hạ Đằng vô cùng hợp ý ông, lại nghe lời ẩn nhẫn, tiếc người tài cho nên ông lại bỏ thêm tiền vào.
Hạ Đằng kéo Từ Lãng đi trung tâm thương mại: “Cậu tới vừa lúc ~”
–
Tác giả có lời muốn nói:
Những người từng bắt nạt Hạ Đằng đều phải trả giá thật lớn →_→
Beta: Maria
–
Đạo diễn cũng hộc máu, ông cho rằng nhà đầu tư đến đây thị sát, kết quả không ngờ rằng đối phương bảo ông bắt đầu quay, không cần để ý mình ở đây.
Thật ra thì ông cũng không thèm để ý người này ở đây, nhưng những nữ diễn viên này thì sao? Lớp trang điểm trên mặt những nữ diễn viên này đều sắp theo kịp đi sàn catwalk rồi!
Đạo diễn chỉ có thể nhanh chóng bắt diễn viên quần chúng hóa trang thêm lần nữa.
Lúc này, ông càng thêm cảm thấy bản thân nên tìm nữ số 3 hiểu chuyện.
Toàn bộ đoàn phim cũng thấy được bản thân ông coi trọng nữ số 3, mà biểu hiện của nữ số 3 cũng làm ông cảm thấy ánh mắt ông vẫn còn tốt một chút.
Cảnh cuối của buổi chiều là cảnh của Hạ Đằng.
Nữ số 3 là một người phụ nữ nông thôn bi tình.
Không sai, Hạ Đằng 18 tuổi còn đang thanh xuân mơn mởn đi diễn vai một người phụ nữ nông thôn ba mươi bốn mươi bi tình.
Suất diễn của nhân vật này không tính đặc biệt nhiều, nhưng lại lấy được cực kỳ nhiều nước mắt của người xem.
Hạ Đằng đóng vai người phụ nữ trung niên bị lừa bán đến núi sâu, lúc phản kháng bị đánh choáng váng cho nên đương nhiên bị bán cho một lão già.
Về sau ông lão chết, hơn nữa người phụ nữ quá hung hãn, bị trong người trong thôn đuổi ra ngoài.
Trên đường gặp một đứa trẻ tàn tật đi ăn xin, người này không biết xuất phát từ lý do gì, dẫn theo cậu nhóc rời đi.
Đầu óc người phụ nữ chậm rãi si ngốc, nhưng đứa trẻ bệnh càng ngày càng nghiêm trọng.
Nhân vật nữ chính của truyện là một cảnh sát chuyên điều tra các vụ án buôn người, ma xui quỷ khiến gặp người phụ nữ này.
Sau khi thăm dò và điều tra người phụ nữ này, nữ chính đã nắm được rất nhiều manh mối, cuối cùng điều tra phá án hai vụ án lớn.
Mà con của người phụ nữ chết trong bệnh viện vì không có tiền chữa trị, người phụ nữ bởi vì tuyệt vọng mà dần tỉnh táo lại, viết lại chuyện đời mình rồi treo cổ tự vẫn.
Lúc trước, lần đầu tiên đạo diễn nhìn thấy Hạ Đằng đã quyết định nhân vật này nhất định phải do cô diễn, bộ phim này nữ chính thì ghẹo trai đẹp còn nam chính thì ghẹo mấy em gái, chỉ cần ngoại hình trông đẹp mắt ai cũng có thể đóng.
Nhưng nhân vật này tuyệt đối không thể cho bình hoa tới diễn, bởi vì nguyên nhân này đạo diễn cũng bảo Hạ Đằng nhịn nữ chính.
Suy cho cùng, nữ chính là người mà nhà đầu tư chỉ định, có thể thỏa hiệp đã không dễ dàng gì.
Nhiệm vụ của Hạ Đằng là ôm đứa trẻ đã chết, đi từng bước một dưới trời mưa to.
Diễn viên đóng đứa bé đã mười tuổi, béo mập, Hạ Đằng ngay từ đầu còn tốt, toàn tâm toàn ý ấp ủ cảm xúc, không chú ý tới điểm này, nhưng không bao lâu sau tay bắt đầu run rẩy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cũng may lúc này đạo diễn hô dừng, sau đó diễn viên nhỏ lập tức lật lên, được người đại diện của mình ôm đi.
Cốt truyện kế tiếp chính là ở trong phòng, mặt Hạ Đằng không có chút máu, lặng yên cầm dây thừng, sau đó động tác thong thả bắt đầu tròng đầu vào dây.
Tuy rằng nói là thắt cổ, nhưng trên thực tế không có khả năng là thật.
Tuy rằng biểu cảm trên mặt Hạ Đằng bi thương tuyệt vọng như thế, nhưng trong lòng trên thực tế đang rất vui, quả nhiên Từ Lãng không nhận ra mình ~
Hạ Đằng dẫm lên ghế, nghĩ thầm, mua quà thì nên mua gì đây?
Tròng đầu vào, quà năm mới… rốt cuộc mua cái gì thì tốt, thật phiền muộn…
Đá ghế, nếu không thì mua quần áo đi?
Lần trước ở cửa hàng vừa ý cái áo choàng dài, Từ Lãng mặc vào nhất định siêu đẹp trai!
Nhưng là phải hơn hai ngàn tệ…
Cũng không biết bao lì xì cuối cùng của đạo diễn sẽ có bao nhiêu tiền.
Hạ Đằng chờ mong mình đóng máy, đã chờ mong thật lâu, bởi vì đóng máy có bao lì xì.
Thật là khó chịu?
Từ từ, mình bị thắt cổ, thật là khó chịu! Khó thở quá!
Những người khác cũng luống cuống tay chân, dây thừng không biết vì sao không cởi ra được.
Đạo diễn đã kêu cắt.
Sau đó vào ngay lúc này, đột nhiên một người cao lớn tới, chặn ngang ôm cô lên, thành công giải cứu người bị thít chặt cổ, nước mắt đều chảy ra.
Đạo diễn cũng bị hoảng sợ.
Hạ Đằng thở một hơi mới phát hiện người ôm lấy mình vậy mà lại là Từ Lãng.
“Cảm ơn…cảm ơn…” Hạ Đằng phát hiện, Từ Lãng là quý nhân của mình…
“Không cần khách sáo.” Giọng điệu Từ Lãng cứng nhắc, nhìn về phía đạo diễn: “Đoàn làm phim của ông có vẻ như thiếu ý thức về an toàn đấy.”
Đạo diễn cũng tức giận trong lòng: “Ngài nói đúng, tôi sẽ nói với bọn họ.”
Từ Lãng nhìn vài người ở đây, sau đó ý vị không rõ rời đi.
Lúc này Hạ Đằng chú ý tới một điểm là cô đã thành công đóng máy!!!
“Đạo diễn…” Hạ Đằng tiến đến bên cạnh đạo diễn: “Cháu diễn được đúng không ạ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đạo diễn thấy ánh mắt sáng lấp lánh kia của cô thì biết cô suy nghĩ gì, móc từ trong túi ra một bao lì xì lớn: “Tiền của cháu tôi đã chuẩn bị xong từ lâu rồi.”
Hạ Đằng cúi người: “Cảm ơn đạo diễn, cháu đi trước đây!”
Nói xong thật đúng là nhảy nhót vui mừng hớn hở chạy ra.
Hạ Đằng vừa ra thì thấy Từ Lãng ở ven đường.
Hạ Đằng bước chân chậm lại, vừa đi đường vừa thỉnh thoảng liếc Từ Lãng một cái.
Càng nhìn càng cảm thấy Từ Lãng càng đẹp trai hơn nhiều so với nam chính đoàn phim.
“Hạ Đằng.”
Hạ Đằng hơi sửng sốt, còn tưởng rằng mình nghe lầm, sau đó nhìn thấy người vốn đứng ở một bên đã đi tới chỗ mình.
Phản ứng đầu tiên của Hạ Đằng là che mặt: “…”
Anh đã quá hiểu cô: “Không phải nói là về nhà à?”
“A, tớ sai rồi, lúc tớ đi nhờ xe ra nhà ga gặp đạo diễn…”
“Tiếp tục bịa đi.” Từ Lãng nói.
“Được rồi, tớ nói thật, cậu đừng đánh tớ. Lúc tớ ở nhà ga thấy một quảng cáo công việc nghỉ đông, cảm thấy cũng không tệ lắm nên đi nhận lời mời, kết quả không nghĩ tới đám người kia là lừa đảo, sau đó tớ trộm trốn đi, sau khi chạy ra vừa vặn nhìn thấy bên này có người tuyển diễn viên, tớ tới…” Hạ Đằng ủ rũ cụp đuôi nói: “Cậu đừng mắng tớ ngốc, thật ra tớ cũng cảm thấy bi ai với chỉ số thông minh của tớ… Ở đâu ra mà có công việc nghỉ đông bao ăn bao ở còn một tháng hơn 6000 đồng…”
Từ Lãng vốn cũng không biết trong này còn có tình tiết này, bây giờ nghe được, sắc mặt khó coi cực kỳ, kéo Hạ Đằng đi đến tiệm bên cạnh.
Hạ Đằng vốn cho rằng mình phải chịu đòn, kết quả không nghĩ tới Từ Lãng chỉ mua một cái điện thoại, đưa cho cô: “Không có lần sau.”
Hạ Đằng nhìn sắc mặt kia của Từ Lãng nào dám không cần chứ!
Cô nhanh chóng nhận điện thoại, nghiêm túc nhận sai: “Không có lần sau, hơn nữa không phải bây giờ tớ không có việc gì rồi à? Còn kiếm được một số tiền lớn~” Lúc này Hạ Đằng cũng nhớ tới mình còn chưa mở bao lì xì ra.
Mở ra mới phát hiện vậy mà có hai ngàn tệ!!!
Hạ Đằng vui mừng như điên, trước nay không nghĩ tới sẽ nhiều như vậy.
Thật ra vốn dĩ cũng không phải nhiều như vậy, nhưng là bởi vì đạo diễn vừa vặn có được một khoản đầu tư, hơn nữa kỹ thuật diễn của Hạ Đằng vô cùng hợp ý ông, lại nghe lời ẩn nhẫn, tiếc người tài cho nên ông lại bỏ thêm tiền vào.
Hạ Đằng kéo Từ Lãng đi trung tâm thương mại: “Cậu tới vừa lúc ~”
–
Tác giả có lời muốn nói:
Những người từng bắt nạt Hạ Đằng đều phải trả giá thật lớn →_→
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro