Chương 4
Thành Nam Hoa Khai
2024-07-12 13:33:42
Editor: Dâu
Beta: Maria
–
Theo lời của Từ Lãng, mẹ của Hạ Đằng cũng để cho cô đứng dậy đi vào nhà.
Vào nhà, Từ Lãng mới thực sự hiểu thế nào là nghèo. Căn phòng âm u để đầy cùi bắp ngô đến nỗi không có chỗ để đặt chân, bếp bên cạnh đang đốt củi phát ra tiếng tí tách đôm đốp.
Từ Lãng đột nhiên nhớ tới kiếp trước. Kiếp trước khi Hạ Đằng qua đời, gia đình vẫn là vết đen của cô, rất nhiều người mắng cô là đồ bất hiếu.
Mãi lâu về sau khi cô đã qua đời, có người tiết lộ rằng toàn bộ số tiền của cô đã được quyên góp cho dự án Hy Vọng. Khi đó, các phương tiện truyền thông mới bắt đầu đào sâu hơn về chuyện của cô, phát hiện ra rằng hầu như toàn bộ thu nhập của cô đều được dùng để xây dựng trường tiểu học Hy Vọng và giúp đỡ trẻ em miền núi.
Có người nói rằng Hạ Đằng nỗ lực làm việc kiếm tiền như vậy là để cải thiện cuộc sống của người khác, bởi vì sâu thẳm trong nội tâm cô, cô luôn hy vọng rằng năm đó có ai đó có thể giúp đỡ mình.
“Thầy giáo, thầy cũng đã thấy hoàn cảnh gia đình của chúng tôi…” Mẹ Hạ Đằng bắt đầu nói: “Trong thôn của chúng tôi chỉ có mình nó là được học cấp ba, những đứa con gái khác thì đã bắt đầu ra ngoài kiếm tiền rồi.”
Từ Lãng phục hồi tinh thần lại, gật đầu khi nghe thấy lời này: “Hạ Đằng là một cô bé ngoan, vừa nhìn là đã biết mọi người dạy dỗ rất tốt.”
Từ Lãng là người đã từng sống trên thương trường hỗn tạp, nên ở trong trường hợp này, anh biết rõ mình không thể không nói vậy.
Mẹ Hạ Đằng nghe được lời này lập tức đắc ý bảo: “Con bé rất bướng bỉnh, giá như nó hiếu thảo được như anh trai nó thì tốt rồi.”
Hạ Đằng ở bên cạnh nghe thấy lập tức đỏ mặt, không phải vì sự thô lỗ của mẹ cô hay là vì cô xấu hổ, mà là trong lòng cô vô cùng sợ hãi, sợ rằng mẹ cô sẽ nói ra chuyện kia.
Nhà cô đã thực hiện triệt để phương châm: “Dù khổ cũng không thể làm khổ con trai, dù nghèo cũng phải khoe khoang”, cô ở đây cũng là do bị anh trai lừa về. Anh cô thích một cô gái ở trấn trên, nhưng mà tiền sính lễ lại quá ít, anh cô cảm thấy vô cùng mất mặt nên đánh chủ ý lên cô.
Từ hồi tiểu học cô đã biết gia đình cô cho rằng sinh con gái là tội lỗi, cô cũng đã quen với việc bị mẹ la mắng và chịu sự chế giễu cười nhạo từ bạn bè. Bởi vì cô biết một ngày nào đó cô sẽ thoát khỏi những điều này, vì vậy cô không bao giờ quan tâm đến ánh mắt của người khác.
Nhưng mà bây giờ…
“Chúng tôi và những người ở ngoài đó khác nhau.” Mẹ Hạ Đằng bắt đầu nói: “Nào có nhiều tiền như vậy để cho nó đi học cơ chứ, thay vì tốn tiền đi học còn không bằng gả nó cho một nhà tốt.”
Từ Lãng nghe thấy lập tức giật mình, anh đột nhiên hiểu được tại sao kiếp trước Hạ Đằng lại quật cường như vậy.
“Con trai trưởng thôn có gì không tốt? Sính lễ được tận một vạn. Con bé chết tiệt kia thật là ngoan cố! Thầy giáo à, thầy giúp tôi thuyết phục nó đi, con gái đọc nhiều sách như vậy làm gì, thành thật gả chồng là được rồi.”
Từ Lãng không nhìn biểu cảm của Hạ Đằng mà thấm thía nói: “Thật may là tôi tới, nếu không thì bà đã bị lỗ rồi đấy.”
“Nhà trường mới có chương trình trợ cấp cho học sinh nghèo. Tất cả học sinh nghèo đạt yêu cầu sẽ được trợ cấp 5000 tệ mỗi tháng. Bây giờ mới tháng 11, đến tháng 6 năm sau sẽ có tổng cộng 4 vạn.” Từ Lãng nhìn thấy mắt mẹ Hạ Đằng đột nhiên sáng lên.
“Thầy… ý thầy là…” Mẹ Hạ Đằng lắp bắp nói.
Từ Lãng gật đầu: “Lần này tôi đến đây chủ yếu là để đảm bảo Hạ Đằng có đáp ứng đủ điều kiện hay không. Sau đó tôi sẽ giao tiền trợ cấp cho tháng 11 và tháng 12. Về sau mỗi một tháng phát một lần.”
Anh vừa nói vừa lấy trái cây trong túi ra, còn có bao tiền mặt.
Hai mắt mẹ Hạ Đằng nhìn thẳng: “Trường học thật tốt quá…”
Từ Lãng nói tiếp: “Nhưng tôi phải đưa Hạ Đằng trở lại trường, nếu trốn học thì Hạ Đằng sẽ bị đuổi học, cũng sẽ không còn trợ cấp.”
Mẹ Hạ Đằng cầm lấy tiền, véo Hạ Đằng: “Còn không mau thu dọn đồ đạc rồi trở về trường cùng thầy, cứ dong dài mãi!”
Hạ Đằng hành động rất nhanh, Từ Lãng nói với mẹ Hạ Đằng vài câu thì đã thấy Hạ Đằng mặc xong quần áo đi ra.
Từ Lãng là doanh nhân bẩm sinh, cách nắm bắt thông tin của doanh nhân khác với người thường, chỉ nói chuyện phiếm với mẹ của Hạ Đằng một lúc, trên cơ bản anh đã hiểu hết mọi chuyện.
Cuối cùng, mẹ Hạ Đằng vô cùng vui vẻ đi tiễn hai người.
Quá giang xe ở trước thôn.
Từ Lãng cùng Hạ Đằng đi trên con đường lầy lội.
“Tớ sẽ báo đáp cậu, tiền cũng sẽ trả lại cậu.” Hạ Đằng nhẹ nhàng nói, cô không biết tại sao đối phương lại giúp mình.
“Tôi sẽ chờ.” Từ Lãng đáp.
Xe đến, hai người lần lượt lên xe. Từ Lãng ngồi bên cạnh Hạ Đằng.
Bây giờ anh đã biết tại sao Hạ Đằng thà ra tòa còn hơn là giải quyết riêng.
Anh nhớ lần đó Hạ Đằng đứng ở cửa tòa án, kiêu ngạo như một nữ hoàng, nói với đám phóng viên đang điên cuồng phỏng vấn cô rằng: “Tôi không bao giờ xin lỗi ai cả.”
Đột nhiên, vai anh cảm thấy nặng trĩu.
Từ Lãng quay đầu lại, nhìn thấy cô đã ngủ rồi, dưới mắt còn có vết quầng thâm lớn. Từ góc nhìn này, trông cô vô cùng yếu ớt.
Từ Lãng điều chỉnh tư thế một chút để cô ngủ càng thoải mái hơn.
Lúc này, anh cũng thấy được lòng bàn tay của Hạ Đằng đã đỏ bừng.
Từ Lãng ngay lập tức nghĩ đến những hạt ngô chất đống ở giữa phòng.
Hành trình hơn ba giờ, Hạ Đằng đều ngủ, có thể thấy cô thật sự buồn ngủ đến cực điểm.
Khi tới nơi, cô vẫn còn mơ màng.
Từ Lãng cầm lấy túi xách của cô một cách tự nhiên: “Lên xe, về thành phố đã rồi có gì lại nói sau.”
Lúc này Hạ Đằng mới phản ứng lại, vừa rồi cô vẫn luôn dựa vào Từ Lãng ngủ, nhưng lại không biết nên nói như thế nào: “Xin lỗi… xin lỗi…”
Từ Lãng vừa nói vừa dẫn Hạ Đằng xếp hàng mua vé: “Không sao.”
“Tớ tự mình cầm túi là được rồi.” Hạ Đằng đỏ mặt cầm lấy túi.
Từ Lãng nhớ tới trong túi còn có đồ ăn, anh nói: “Tôi vốn mua cho cô nhóc trong nhà, nhưng sau khi tới nơi mới phát hiện ra rằng tôi phải dẫn cô nhóc ấy đi, cho nên không lấy ra.”
Vốn dĩ giọng nói của Từ Lãng đã trong trẻo dễ nghe, khi nói lời này còn mang theo ý cười nhè nhẹ khiến cho người ta cảm giác được sự an ủi không nên lời.
Trong lòng cô đang thấp thỏm lo âu vì đã ký kết món nợ khổng lồ, nhưng sau khi nghe giọng nói bao dung của anh, cô có cảm giác lòng mình đã nhẹ đi rất nhiều.
Đối phương nói cô là một cô nhóc. Đây có lẽ là lần đầu tiên ai đó nghĩ rằng cô là một đứa trẻ. Rõ ràng là bằng tuổi, nhưng Hạ Đằng cảm thấy Từ Lãng không nói đùa, anh thật sự coi cô như một đứa trẻ.
Từ Lãng cũng cảm giác được cô thay đổi, anh cũng không nói nhiều, trực tiếp đưa cho Hạ Đằng một bịch kẹo mua trong siêu thị.
Hạ Đằng chưa bao giờ thiếu hiểu biết về chuyện thức thời, cũng không ngượng ngùng né tránh. Từ nhỏ đã có rất ít người đối xử tốt với cô, chính vì điều này mà cô rất quý trọng những người đối xử tốt với mình.
“Cảm ơn.” Hạ Đằng cầm lấy bịch kẹo, trong bụng đói đã không chịu nổi, ăn hai cái thì cảm thấy ngọt đến nao lòng. Cô cảm thấy dường như những chuyện nặng nề trên đời bỗng chốc đều trở nên ngọt ngào.
Hạ Đằng nghĩ, cô nhất định sẽ nỗ lực trả ơn người này.
Từ Lãng mua vé xong, xác định tàu sẽ khởi hành sau một giờ cho nên anh đưa Hạ Đằng đến quán sủi cảo bên cạnh.
Trong khi đợi sủi cảo, Hạ Đằng lấy một cuốn sách và một cây bút từ trong cặp ra, sau đó bắt đầu viết.
Từ Lãng hơi không hiểu, đây là đang viết gì thế?
Viết xong, Hạ Đằng xé mảnh giấy đưa cho Từ Lãng: “Tớ hơi ngốc, không biết làm sao để bày tỏ lòng biết ơn của mình.”
Từ Lãng nghe vậy còn tưởng rằng đối phương viết thư cảm ơn mình, anh cúi đầu nhìn, thấy trên tờ giấy viết dòng chữ “Hợp đồng”.
“Tôi – Hạ Đằng, để cảm ơn ân cứu mạng của Từ Lãng và đền bù thiệt hại kinh tế cho Từ Lãng, tôi xin hứa rằng từ ngày 5 tháng 11 năm 2014 đến ngày 5 tháng 11 năm 2024, tất cả số tiền kiếm được, ngoại trừ chi phí sinh hoạt và học phí, tất cả sẽ được giao cho Từ Lãng. Ký tên: Hạ Đằng.”
Từ Lãng: “…” Anh là thương nhân, nhưng mà người ngốc nhiều tiền thế này anh mới thấy lần đầu tiên.
Nếu là kiếp trước, anh nhất định sẽ không nói hai lời mà nhận lấy, sau đó đưa Hạ Đằng vào giới giải trí.
Nhưng giờ đây anh là ông trùm thương nghiệp ngồi trên vô số tài sản, mà đến chết anh vẫn không thể hiểu được mình tồn tại có ý nghĩa gì.
Đối với anh, giá trị của Hạ Đằng cũng giống với việc anh không đành lòng nhìn những thứ xinh đẹp bị hủy diệt trên đời, mà với anh, giúp cô cũng chỉ là chuyện nhỏ không tốn công sức.
Cho dù anh cũng không phải người tốt thì vẫn có lòng thương hại đối với những thứ tốt đẹp như cũ.
“Cậu đừng ghét bỏ tớ. Tớ tự kiếm tiền học phí và sinh hoạt, nhưng năm cuối cấp tớ không có nhiều thời gian như vậy… nên tớ không thể gửi thêm tiền về cho gia đình… Sau này khi lên đại học, tớ sẽ có nhiều thời gian hơn…” Mặt Hạ Đằng đỏ bừng, nói năng lộn xộn.
Giọng Từ Lãng hơi khàn khàn: “Tôi biết.”
“Sửa một chút đi.” Từ Lãng vẫn không thể bóc lột người trong tương lai sẽ trở thành một nữ minh tinh có giá trị thương mại cao nhất như vậy được.
“Đổi thành sau khi tốt nghiệp, đưa tôi tiền lương ba tháng.”
“Không không không, ba tháng tiền lương không đủ trả cho những gì mà cậu bỏ ra trong ngày hôm nay.” Hạ Đằng vội vàng nói: “Không đổi. Cứ như vậy đi, cậu có thể không biết chuyện cậu làm ngày hôm nay quan trọng như thế nào đối với tớ Tiền lương mười năm, trong đó còn có bốn năm học ở đại học, tớ đã kiếm được rồi.”
Từ Lãng bỏ tờ giấy này vào cặp. Anh nghĩ, tương lai nếu đối phương đổi ý thì cũng chả sao.
Trên chuyến xe tiếp theo, Hạ Đằng không hề ngủ, cô cầm lấy sách sinh học, nghiêm túc đọc.
Sau khi đến trường, Từ Lãng nhìn Hạ Đằng vào trường rồi mới về nhà.
Từ Lãng trở về nhà, anh mua một ít cổ phiếu và kiểm tra các phim gần đây trên mạng để chắc chắn rằng mình không nhớ nhầm.
Anh nghĩ, đời này sẽ thay đổi hướng đi.
Kiếp trước, mấy năm sau anh cũng đầu tư vài bộ phim điện ảnh, tuy rằng kiếm được rất nhiều tiền nhưng vẫn không thể so với kỳ tích lớn phòng vé điện ảnh.
–
Tác giả có lời muốn nói:
Hiện đại hư cấu ~
Mọi người làm bộ bọn họ ở một thế giới khác song song đi ~
╰(*′︶’*)╯
Beta: Maria
–
Theo lời của Từ Lãng, mẹ của Hạ Đằng cũng để cho cô đứng dậy đi vào nhà.
Vào nhà, Từ Lãng mới thực sự hiểu thế nào là nghèo. Căn phòng âm u để đầy cùi bắp ngô đến nỗi không có chỗ để đặt chân, bếp bên cạnh đang đốt củi phát ra tiếng tí tách đôm đốp.
Từ Lãng đột nhiên nhớ tới kiếp trước. Kiếp trước khi Hạ Đằng qua đời, gia đình vẫn là vết đen của cô, rất nhiều người mắng cô là đồ bất hiếu.
Mãi lâu về sau khi cô đã qua đời, có người tiết lộ rằng toàn bộ số tiền của cô đã được quyên góp cho dự án Hy Vọng. Khi đó, các phương tiện truyền thông mới bắt đầu đào sâu hơn về chuyện của cô, phát hiện ra rằng hầu như toàn bộ thu nhập của cô đều được dùng để xây dựng trường tiểu học Hy Vọng và giúp đỡ trẻ em miền núi.
Có người nói rằng Hạ Đằng nỗ lực làm việc kiếm tiền như vậy là để cải thiện cuộc sống của người khác, bởi vì sâu thẳm trong nội tâm cô, cô luôn hy vọng rằng năm đó có ai đó có thể giúp đỡ mình.
“Thầy giáo, thầy cũng đã thấy hoàn cảnh gia đình của chúng tôi…” Mẹ Hạ Đằng bắt đầu nói: “Trong thôn của chúng tôi chỉ có mình nó là được học cấp ba, những đứa con gái khác thì đã bắt đầu ra ngoài kiếm tiền rồi.”
Từ Lãng phục hồi tinh thần lại, gật đầu khi nghe thấy lời này: “Hạ Đằng là một cô bé ngoan, vừa nhìn là đã biết mọi người dạy dỗ rất tốt.”
Từ Lãng là người đã từng sống trên thương trường hỗn tạp, nên ở trong trường hợp này, anh biết rõ mình không thể không nói vậy.
Mẹ Hạ Đằng nghe được lời này lập tức đắc ý bảo: “Con bé rất bướng bỉnh, giá như nó hiếu thảo được như anh trai nó thì tốt rồi.”
Hạ Đằng ở bên cạnh nghe thấy lập tức đỏ mặt, không phải vì sự thô lỗ của mẹ cô hay là vì cô xấu hổ, mà là trong lòng cô vô cùng sợ hãi, sợ rằng mẹ cô sẽ nói ra chuyện kia.
Nhà cô đã thực hiện triệt để phương châm: “Dù khổ cũng không thể làm khổ con trai, dù nghèo cũng phải khoe khoang”, cô ở đây cũng là do bị anh trai lừa về. Anh cô thích một cô gái ở trấn trên, nhưng mà tiền sính lễ lại quá ít, anh cô cảm thấy vô cùng mất mặt nên đánh chủ ý lên cô.
Từ hồi tiểu học cô đã biết gia đình cô cho rằng sinh con gái là tội lỗi, cô cũng đã quen với việc bị mẹ la mắng và chịu sự chế giễu cười nhạo từ bạn bè. Bởi vì cô biết một ngày nào đó cô sẽ thoát khỏi những điều này, vì vậy cô không bao giờ quan tâm đến ánh mắt của người khác.
Nhưng mà bây giờ…
“Chúng tôi và những người ở ngoài đó khác nhau.” Mẹ Hạ Đằng bắt đầu nói: “Nào có nhiều tiền như vậy để cho nó đi học cơ chứ, thay vì tốn tiền đi học còn không bằng gả nó cho một nhà tốt.”
Từ Lãng nghe thấy lập tức giật mình, anh đột nhiên hiểu được tại sao kiếp trước Hạ Đằng lại quật cường như vậy.
“Con trai trưởng thôn có gì không tốt? Sính lễ được tận một vạn. Con bé chết tiệt kia thật là ngoan cố! Thầy giáo à, thầy giúp tôi thuyết phục nó đi, con gái đọc nhiều sách như vậy làm gì, thành thật gả chồng là được rồi.”
Từ Lãng không nhìn biểu cảm của Hạ Đằng mà thấm thía nói: “Thật may là tôi tới, nếu không thì bà đã bị lỗ rồi đấy.”
“Nhà trường mới có chương trình trợ cấp cho học sinh nghèo. Tất cả học sinh nghèo đạt yêu cầu sẽ được trợ cấp 5000 tệ mỗi tháng. Bây giờ mới tháng 11, đến tháng 6 năm sau sẽ có tổng cộng 4 vạn.” Từ Lãng nhìn thấy mắt mẹ Hạ Đằng đột nhiên sáng lên.
“Thầy… ý thầy là…” Mẹ Hạ Đằng lắp bắp nói.
Từ Lãng gật đầu: “Lần này tôi đến đây chủ yếu là để đảm bảo Hạ Đằng có đáp ứng đủ điều kiện hay không. Sau đó tôi sẽ giao tiền trợ cấp cho tháng 11 và tháng 12. Về sau mỗi một tháng phát một lần.”
Anh vừa nói vừa lấy trái cây trong túi ra, còn có bao tiền mặt.
Hai mắt mẹ Hạ Đằng nhìn thẳng: “Trường học thật tốt quá…”
Từ Lãng nói tiếp: “Nhưng tôi phải đưa Hạ Đằng trở lại trường, nếu trốn học thì Hạ Đằng sẽ bị đuổi học, cũng sẽ không còn trợ cấp.”
Mẹ Hạ Đằng cầm lấy tiền, véo Hạ Đằng: “Còn không mau thu dọn đồ đạc rồi trở về trường cùng thầy, cứ dong dài mãi!”
Hạ Đằng hành động rất nhanh, Từ Lãng nói với mẹ Hạ Đằng vài câu thì đã thấy Hạ Đằng mặc xong quần áo đi ra.
Từ Lãng là doanh nhân bẩm sinh, cách nắm bắt thông tin của doanh nhân khác với người thường, chỉ nói chuyện phiếm với mẹ của Hạ Đằng một lúc, trên cơ bản anh đã hiểu hết mọi chuyện.
Cuối cùng, mẹ Hạ Đằng vô cùng vui vẻ đi tiễn hai người.
Quá giang xe ở trước thôn.
Từ Lãng cùng Hạ Đằng đi trên con đường lầy lội.
“Tớ sẽ báo đáp cậu, tiền cũng sẽ trả lại cậu.” Hạ Đằng nhẹ nhàng nói, cô không biết tại sao đối phương lại giúp mình.
“Tôi sẽ chờ.” Từ Lãng đáp.
Xe đến, hai người lần lượt lên xe. Từ Lãng ngồi bên cạnh Hạ Đằng.
Bây giờ anh đã biết tại sao Hạ Đằng thà ra tòa còn hơn là giải quyết riêng.
Anh nhớ lần đó Hạ Đằng đứng ở cửa tòa án, kiêu ngạo như một nữ hoàng, nói với đám phóng viên đang điên cuồng phỏng vấn cô rằng: “Tôi không bao giờ xin lỗi ai cả.”
Đột nhiên, vai anh cảm thấy nặng trĩu.
Từ Lãng quay đầu lại, nhìn thấy cô đã ngủ rồi, dưới mắt còn có vết quầng thâm lớn. Từ góc nhìn này, trông cô vô cùng yếu ớt.
Từ Lãng điều chỉnh tư thế một chút để cô ngủ càng thoải mái hơn.
Lúc này, anh cũng thấy được lòng bàn tay của Hạ Đằng đã đỏ bừng.
Từ Lãng ngay lập tức nghĩ đến những hạt ngô chất đống ở giữa phòng.
Hành trình hơn ba giờ, Hạ Đằng đều ngủ, có thể thấy cô thật sự buồn ngủ đến cực điểm.
Khi tới nơi, cô vẫn còn mơ màng.
Từ Lãng cầm lấy túi xách của cô một cách tự nhiên: “Lên xe, về thành phố đã rồi có gì lại nói sau.”
Lúc này Hạ Đằng mới phản ứng lại, vừa rồi cô vẫn luôn dựa vào Từ Lãng ngủ, nhưng lại không biết nên nói như thế nào: “Xin lỗi… xin lỗi…”
Từ Lãng vừa nói vừa dẫn Hạ Đằng xếp hàng mua vé: “Không sao.”
“Tớ tự mình cầm túi là được rồi.” Hạ Đằng đỏ mặt cầm lấy túi.
Từ Lãng nhớ tới trong túi còn có đồ ăn, anh nói: “Tôi vốn mua cho cô nhóc trong nhà, nhưng sau khi tới nơi mới phát hiện ra rằng tôi phải dẫn cô nhóc ấy đi, cho nên không lấy ra.”
Vốn dĩ giọng nói của Từ Lãng đã trong trẻo dễ nghe, khi nói lời này còn mang theo ý cười nhè nhẹ khiến cho người ta cảm giác được sự an ủi không nên lời.
Trong lòng cô đang thấp thỏm lo âu vì đã ký kết món nợ khổng lồ, nhưng sau khi nghe giọng nói bao dung của anh, cô có cảm giác lòng mình đã nhẹ đi rất nhiều.
Đối phương nói cô là một cô nhóc. Đây có lẽ là lần đầu tiên ai đó nghĩ rằng cô là một đứa trẻ. Rõ ràng là bằng tuổi, nhưng Hạ Đằng cảm thấy Từ Lãng không nói đùa, anh thật sự coi cô như một đứa trẻ.
Từ Lãng cũng cảm giác được cô thay đổi, anh cũng không nói nhiều, trực tiếp đưa cho Hạ Đằng một bịch kẹo mua trong siêu thị.
Hạ Đằng chưa bao giờ thiếu hiểu biết về chuyện thức thời, cũng không ngượng ngùng né tránh. Từ nhỏ đã có rất ít người đối xử tốt với cô, chính vì điều này mà cô rất quý trọng những người đối xử tốt với mình.
“Cảm ơn.” Hạ Đằng cầm lấy bịch kẹo, trong bụng đói đã không chịu nổi, ăn hai cái thì cảm thấy ngọt đến nao lòng. Cô cảm thấy dường như những chuyện nặng nề trên đời bỗng chốc đều trở nên ngọt ngào.
Hạ Đằng nghĩ, cô nhất định sẽ nỗ lực trả ơn người này.
Từ Lãng mua vé xong, xác định tàu sẽ khởi hành sau một giờ cho nên anh đưa Hạ Đằng đến quán sủi cảo bên cạnh.
Trong khi đợi sủi cảo, Hạ Đằng lấy một cuốn sách và một cây bút từ trong cặp ra, sau đó bắt đầu viết.
Từ Lãng hơi không hiểu, đây là đang viết gì thế?
Viết xong, Hạ Đằng xé mảnh giấy đưa cho Từ Lãng: “Tớ hơi ngốc, không biết làm sao để bày tỏ lòng biết ơn của mình.”
Từ Lãng nghe vậy còn tưởng rằng đối phương viết thư cảm ơn mình, anh cúi đầu nhìn, thấy trên tờ giấy viết dòng chữ “Hợp đồng”.
“Tôi – Hạ Đằng, để cảm ơn ân cứu mạng của Từ Lãng và đền bù thiệt hại kinh tế cho Từ Lãng, tôi xin hứa rằng từ ngày 5 tháng 11 năm 2014 đến ngày 5 tháng 11 năm 2024, tất cả số tiền kiếm được, ngoại trừ chi phí sinh hoạt và học phí, tất cả sẽ được giao cho Từ Lãng. Ký tên: Hạ Đằng.”
Từ Lãng: “…” Anh là thương nhân, nhưng mà người ngốc nhiều tiền thế này anh mới thấy lần đầu tiên.
Nếu là kiếp trước, anh nhất định sẽ không nói hai lời mà nhận lấy, sau đó đưa Hạ Đằng vào giới giải trí.
Nhưng giờ đây anh là ông trùm thương nghiệp ngồi trên vô số tài sản, mà đến chết anh vẫn không thể hiểu được mình tồn tại có ý nghĩa gì.
Đối với anh, giá trị của Hạ Đằng cũng giống với việc anh không đành lòng nhìn những thứ xinh đẹp bị hủy diệt trên đời, mà với anh, giúp cô cũng chỉ là chuyện nhỏ không tốn công sức.
Cho dù anh cũng không phải người tốt thì vẫn có lòng thương hại đối với những thứ tốt đẹp như cũ.
“Cậu đừng ghét bỏ tớ. Tớ tự kiếm tiền học phí và sinh hoạt, nhưng năm cuối cấp tớ không có nhiều thời gian như vậy… nên tớ không thể gửi thêm tiền về cho gia đình… Sau này khi lên đại học, tớ sẽ có nhiều thời gian hơn…” Mặt Hạ Đằng đỏ bừng, nói năng lộn xộn.
Giọng Từ Lãng hơi khàn khàn: “Tôi biết.”
“Sửa một chút đi.” Từ Lãng vẫn không thể bóc lột người trong tương lai sẽ trở thành một nữ minh tinh có giá trị thương mại cao nhất như vậy được.
“Đổi thành sau khi tốt nghiệp, đưa tôi tiền lương ba tháng.”
“Không không không, ba tháng tiền lương không đủ trả cho những gì mà cậu bỏ ra trong ngày hôm nay.” Hạ Đằng vội vàng nói: “Không đổi. Cứ như vậy đi, cậu có thể không biết chuyện cậu làm ngày hôm nay quan trọng như thế nào đối với tớ Tiền lương mười năm, trong đó còn có bốn năm học ở đại học, tớ đã kiếm được rồi.”
Từ Lãng bỏ tờ giấy này vào cặp. Anh nghĩ, tương lai nếu đối phương đổi ý thì cũng chả sao.
Trên chuyến xe tiếp theo, Hạ Đằng không hề ngủ, cô cầm lấy sách sinh học, nghiêm túc đọc.
Sau khi đến trường, Từ Lãng nhìn Hạ Đằng vào trường rồi mới về nhà.
Từ Lãng trở về nhà, anh mua một ít cổ phiếu và kiểm tra các phim gần đây trên mạng để chắc chắn rằng mình không nhớ nhầm.
Anh nghĩ, đời này sẽ thay đổi hướng đi.
Kiếp trước, mấy năm sau anh cũng đầu tư vài bộ phim điện ảnh, tuy rằng kiếm được rất nhiều tiền nhưng vẫn không thể so với kỳ tích lớn phòng vé điện ảnh.
–
Tác giả có lời muốn nói:
Hiện đại hư cấu ~
Mọi người làm bộ bọn họ ở một thế giới khác song song đi ~
╰(*′︶’*)╯
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro