Nhật Ký Yêu Thầm Của Bác Sĩ Thẩm
Chương 57
Vô Thủy Đình Chu
2025-03-11 03:25:42
Nghe được câu này, trong đôi mắt phủ đầy bụi trần của Thẩm Biệt mới lóe lên chút ánh sáng, quay đầu nhìn về phía Thẩm Ly.Thẩm Ly rất chắc chắn nháy mắt với hắn, vẫy tay ra bên ngoài.Thẩm Biệt không tính là một người mê tín, thậm chí phần lớn thời gian hắn là người duy vật.Trung y được xây dựng trên nền tảng triết học duy vật chất phác thời cổ đại, mà y học hiện đại được xây dựng trên nền tảng triết học duy vật biện chứng. Nó yêu cầu mỗi một bước đi và logic đều phải khớp nhau, nó nghiên cứu một thế giới khách quan tuyệt đối.Thẩm Biệt đã giải phẫu rất nhiều cơ thể, cũng đã làm vô số thí nghiệm trên động vật, thí nghiệm tế bào, thí nghiệm phân tử, hắn tin vào dữ liệu, dùng dữ liệu đưa ra một câu trả lời, trên phương diện thống kê có hiệu quả hay không, hiệu quả lớn đến mức nào, tỷ lệ sống sót là bao nhiêu.Tuy nhiên, mãi đến khi Phí Lâm gặp chuyện, hắn mới kinh hoàng nhận ra rằng, khi đặt vào một cá nhân thì xác suất không có ý nghĩa gì cả, sống và chết, toàn bộ hoặc không có gì.Vào lúc tuyệt vọng nhất, một người như Thẩm Biệt vậy mà cũng vọng tưởng tìm kiếm chút hy vọng từ tôn giáo, hoặc có lẽ là dũng khí đối mặt với cái chết.Trong sử thi Gilgamesh, con người bất lực phát hiện ra thời gian không có sự vĩnh hằng, sự sống chết của con người đều do thần linh chủ tể, các vị thần quyết định Enkidu phải chết, thế là ông ta mắc bệnh rồi chết.Cái chết, bi kịch lớn nhất của nhân loại.Từ khi nền văn minh bắt đầu, con người đã đấu tranh với bệnh tật, nỗ lực vì sự sống.Cái chết chính là xiềng xích của định mệnh.Trong truyền thuyết, Gilgamesh có thể vượt qua núi sông, mở ra khe nứt địa ngục để linh hồn của Enkidu trở ra.Nhưng Thẩm Biệt thì không thể.“Cảm ơn.” Thẩm Biệt khẽ gật đầu với Thẩm Ly, “Ga giường mới ở tầng trên cùng của tủ quần áo, mật khẩu cửa chính là 0312, các em đi thì đóng vào là được.”Thẩm Biệt vừa nói vừa đi về phía cửa, một tay đặt lên tay nắm cửa, hắn định quay về bệnh viện canh giữ, cha mẹ của Phí Lâm vẫn còn ở đó, canh đêm cũng cần có người thay ca.“Ê, anh.” Thẩm Ly gọi lại, “Đợi anh ấy xuất viện thì dẫn anh ấy về gặp ông nội nhé.”Thẩm Biệt ngẩn người một lát, hắn không biết Thẩm Ly đã đưa ra kết luận Phí Lâm vô sự như thế nào, cũng không hoàn toàn tin tưởng, nhưng Thẩm Ly thêm vào một câu chắc chắn như vậy, làm cho lòng hắn ấm lên.Thẩm Biệt gật đầu, ra khỏi cửa.Vừa mới bước vào tầng ICU đã nghe thấy một y tá đè thấp giọng chạy nhanh vừa lo lắng vừa kêu lên: “Giường số 1 tỉnh rồi, giường số 1 tỉnh rồi, bác sĩ đâu?”“Đừng chạy!” Bác sĩ trực ban từ trong văn phòng bước ra, nhỏ giọng quát y tá, đồng thời mắt nhanh thấy Thẩm Biệt, vẫy tay với hắn, “Bác sĩ Thẩm đi cùng đi.”Con ngươi của Thẩm Biệt hơi co lại, nhìn thấy ở cuối hành lang, cha mẹ của Phí Lâm đã vào phòng bệnh rồi.Hắn vừa mừng vừa sợ mà tăng nhanh bước chân.Lúc này đã hơn mười giờ, phần lớn các phòng bệnh đều đã tắt đèn, chỉ để lại đèn huỳnh quang ở hành lang.Thẩm Biệt đi từ chỗ tối đến chỗ sáng, không biết là do bị ánh sáng chiếu vào mà chóng mặt, hay là do quá vui mừng mà đầu óc choáng váng, trước mắt một trận trắng xóa.Phí Lâm vậy mà thật sự tỉnh lại rồi! Tuyệt quá!“Mẹ, con muốn ăn sườn xào chua ngọt.”Thẩm Biệt vừa đi đến cửa phòng bệnh đã nghe thấy giọng nói khàn khàn của Phí Lâm vì đã quá lâu không nói chuyện, cổ họng như bị phủ một lớp màng, nếu không nhìn người thì không thể nghe ra được là anh.“Được được được, về nhà mẹ sẽ làm cho con ăn, muốn ăn gì mẹ cũng làm cho con!” Triệu Lâm Chung khóc đến sưng mắt, có chút mất bình tĩnh, kích động quá lại muốn rơi nước mắt, Phí Trường Thư vội vàng vỗ lưng vợ.Phí Lâm đưa tay muốn lau, kết quả ngón trỏ vẫn còn kẹp máy đo độ bão hòa oxy, “Đừng khóc nữa, mẹ, con không sao.”Phí Trường Thư rút khăn giấy cẩn thận giúp Triệu Lâm Chung lau nước mắt.Phí Lâm buông tay xuống, nghiêng đầu muốn xem độ bão hòa oxy của mình là bao nhiêu, ánh mắt khi di chuyển thì bị Thẩm Biệt đang đứng ở cửa thu hút.Bốn mắt nhìn nhau, ngàn vạn cảm xúc dâng lên nhưng lại nghẹn ở cổ họng, não bộ trống rỗng, không biết nên nói gì.Trái tim Phí Lâm đập thình thịch, anh dâng lên một cảm giác áy náy vô cùng lớn. Bởi vì nghĩ đến nếu Thẩm Biệt gặp chuyện mình sẽ đau đớn ra sao, thì hiểu được lúc này Thẩm Biệt sẽ đau đớn đến mức nào.Phí Lâm chột dạ nhìn máy theo dõi điện tim, HR: 142/phút, R: 24/phút.Giống hệt cái dáng vẻ ngốc nghếch của mình khi liên tục đo điện tâm đồ trong hai tháng.Yết hầu Phí Lâm trượt lên xuống, nhìn Thẩm Biệt đi đến gần, sau đó khẽ hắng giọng, hét lớn một tiếng: “Bố, mẹ—”Phí Trường Thư và Triệu Lâm Chung bị giật mình: “Sao thế? Con trai!”“Đây là bạn trai con! Thẩm Biệt! Là đàn anh khóa trên ở trường y Giang Châu của con! Bây giờ là lãnh đạo ở khoa!” Phí Lâm nhìn chằm chằm Thẩm Biệt, ngồi thẳng người lên, từng chữ từng chữ mạnh mẽ, khiến người ta không phân biệt được là anh sợ Thẩm Biệt mắng mình, muốn dùng việc đột ngột công khai để đánh lạc hướng, hay là mượn việc mình vừa bước một chân qua quỷ môn quan để cha mẹ không tiện phản đối.Ngoài Phí Trường Thư vẫn còn bình tĩnh thì Triệu Lâm Chung và Thẩm Biệt đều trợn mắt há mồm.Thẩm Biệt giật giật khóe miệng, khuôn mặt đã đơ cả ngày tạm thời không thể làm ra biểu cảm gì, dùng khẩu hình miệng nói “em làm gì vậy”.Bác sĩ trực ban và y tá đi trước Thẩm Biệt thì xấu hổ đến mức các ngón chân muốn cắm cả xuống đất, cảm thấy mình lúc này không nên xuất hiện ở đây.Trời ơi, không phải nên để bác sĩ đến kiểm tra trước sao?“A!” Triệu Lâm Chung mắt đầy lệ, lúc này mới chú ý đến một thanh niên cao lớn ở phía sau, chưa kịp phản ứng lại những gì Phí Lâm vừa nói, “Ồ, ồ. A! Cái gì? Bạn trai? Con trai khi nào con…”Không nhớ nhầm thì, đứa con trai bê tha của bà bốn tháng trước còn có bạn gái.“Chuyện hai tháng nay thôi.” Phí Lâm bắt đầu nhõng nhẽo, “Mẹ ơi— người yêu con cũng phải về nhà ăn cơm chứ.”Thẩm Biệt: “…”Triệu Lâm Chung ngơ ngác gật đầu: “Ừ ừ ừ, vậy, Tiểu Thẩm cũng về nhà cùng luôn.”Thẩm Biệt giả bộ trừng mắt nhìn Phí Lâm một cái, quay đầu về phía Triệu Lâm Chung: “Làm phiền dì rồi ạ.”Thẩm Biệt bây giờ đã tin rồi, chỉ cần được yêu thì có thể phóng túng, chỉ cần người nhà đủ yêu thương bạn, thì bạn như thế nào cũng được.Cuộc đối thoại bên này tạm dừng, bác sĩ và y tá vẫn luôn giả vờ là người vô hình bên cạnh mới lặng lẽ ló mặt ra, đã từng thấy bệnh nhân tỉnh lại thì cả nhà đoàn tụ, chứ chưa từng thấy tỉnh lại rồi công khai ngay.Bác sĩ: “Ờ ờ, lúc chiều thời gian đông máu có hơi kéo dài, cứ rút máu đi kiểm tra trước xem, nhưng người tỉnh lại rồi thì đều dễ nói cả.”“Tôi thấy đấy là nhờ bác sĩ Thẩm kịp thời truyền dịch và hạ sốt, bệnh này mà để ở chỗ chúng tôi thì phần lớn đều không biết bị mất nước, đợi đến lúc hôn mê rồi thì đã muộn, tỉnh lại được thì cao thấp cũng phải 3 ngày, nếu vượt quá 7 ngày thì người cũng đi rồi.”Chỉ cần có thể giành lại được thì cho dù là suy nội tạng cũng có thể hồi phục.Thêm vào đó Phí Lâm vẫn chưa đến mức suy thoái, chỉ trải qua rối loạn tỏa nhiệt và rối loạn ý thức, theo kinh nghiệm của bọn họ thì tình hình đã rất tốt rồi.Khoảng từ 10 giờ sáng đến 10 giờ tối, 12 tiếng.Rất ít người có thể nhận ra vấn đề nghiêm trọng hơn, để từ đó có thể áp dụng biện pháp trước, có thể nói là kinh nghiệm của Thẩm Biệt đã cứu Phí Lâm, hay nói cách khác, là cậu thiếu niên đã chết năm xưa đã cứu Phí Lâm.Triệu Lâm Chung dần dần hồi phục tinh thần, trong ánh mắt đánh giá con dâu có thêm vài phần cảm kích.Chỉ là, 12 tiếng này đối với Thẩm Biệt mà nói, dài đến mức thời gian gần như ngưng đọng, làm cái này cũng không đúng, làm cái kia cũng không xong, không có chuyện gì có thể làm được, nếu như Phí Lâm thật sự không còn nữa, hắn sẽ như thế nào?Nếu như hắn vì chuyện đó mà suy sụp tinh thần, vậy hắn sẽ xem thường chính mình, hắn nghĩ, Phí Lâm cũng sẽ xem thường một con người như vậy.Cống hiến cả đời cho sự nghiệp y học, kết quả người mình yêu lại chết vì giới hạn của y học, đây là sự thật đẫm máu cũng là cái tát vào mặt khiến người ta phải tiêu hóa.Các chỉ số theo dõi điện tim của Phí Lâm đã trở lại bình thường, bác sĩ dặn dò vài câu, y tá rút máu xong, trong phòng bệnh chỉ còn lại Thẩm Biệt và cha mẹ của Phí Lâm.Ngực Phí Lâm vẫn còn cắm các miếng điện cực, cắm ống tĩnh mạch sâu, đùi chỗ rút máu động mạch để lại một vết bầm nhỏ. Mấy sợi dây cắm đầy nhìn trông giống như dây leo đang khóa chặt anh ở đây.Thẩm Biệt đột nhiên hiểu được vì sao rất nhiều người trước khi chết muốn về nhà, không muốn chết ở bệnh viện.Bị cắm đầy ống như thế này, không giống người chút nào, hoàn toàn không có tôn nghiêm gì, nếu như bạn xem người đang nằm ở đó là bệnh nhân, bạn sẽ cảm thấy bệnh viện đã cho anh ta sự đảm bảo tốt nhất.Nếu như người nằm ở đó là người yêu của bạn, bạn sẽ cảm thấy bệnh viện thật đáng nguyền rủa.Thẩm Biệt đi đến gần, nhìn chằm chằm Phí Lâm rất lâu, nhìn đến mức Phí Lâm có chút không tự nhiên, đang muốn lên tiếng hỏi anh, thì Thẩm Biệt đột nhiên cúi đầu, một tay túm lấy cằm Phí Lâm rồi bắt đầu hôn.Những nụ hôn mãnh liệt như vậy trước đây đều xuất phát từ Phí Lâm, nhưng lần này Thẩm Biệt hận không thể nuốt sống Phí Lâm.Phí Lâm vốn dĩ không có ý thức gì về sự xấu hổ, nên cho dù cha mẹ vẫn còn trong phòng bệnh, anh vẫn mạnh dạn ôm cổ Thẩm Biệt, đáp lại một cách mãnh liệt.Triệu Lâm Chung vuốt nhẹ đuôi mắt: “Ờ, ờ ờ.”Dù sao cũng là một đứa con trai ba mươi mấy tuổi rồi, bà xấu hổ kéo ông chồng nhà mình đi ra ngoài, để không gian lại cho hai thanh niên.Phí Lâm sắp không thở nổi rồi, mới vỗ vào vai Thẩm Biệt đẩy người hắn ra.Thẩm Biệt tìm một cái ghế nhựa, ngồi xuống bên cạnh Phí Lâm, chỉ nhìn người anh cũng không nói gì.Phí Lâm đã chuẩn bị tâm lý chịu mắng rồi nhưng lời trách cứ mãi vẫn không rơi xuống.Anh cẩn thận nhìn vào mắt Thẩm Biệt, hỏi: “Anh không có gì muốn hỏi sao?”Thẩm Biệt lắc đầu, ánh mắt quyến luyến mà dịu dàng: “Em còn sống là tốt rồi.”“Xin lỗi đã làm anh lo lắng.” Phí Lâm mân mê đầu ngón tay, cúi đầu xuống, “Có lẽ em đã lâu không hoạt động ngoài trời, thể chất yếu quá rồi.”“Hôm nay nhiệt độ thật sự rất cao, em cũng không muốn mà.” Thẩm Biệt giúp anh giải thích, xoa đầu anh, lại nghĩ đến hai viên thuốc còn thiếu, “Em đã uống thuốc kháng histamin chưa?”“Haiz… sáng ra lưng nổi chút mề đay, em thấy trong tủ thuốc có thuốc nên uống rồi, má nó em thật sự không ngờ mình lại có thể bị cảm nắng, em lại có thể bị cảm nắng! Nói ra cũng thật mất mặt, mọi người ở khoa biết hết chưa, đừng nói nhé…”“Anh cũng không biết nữa, anh không có tâm trí quan tâm mấy chuyện đó.” Thẩm Biệt ngồi ở bên không cắm máy đo độ bão hòa oxy, nắm lấy tay Phí Lâm, ngón cái xoay tròn trên lòng bàn tay anh.“Chuyện này không mất mặt, nhóm người có tỷ lệ mắc bệnh sốc nhiệt cao nhất chính là vận động viên và chiến sĩ, ngay cả những người tập luyện lâu dài như họ cũng khó tránh khỏi, em thì có gì. Không ai muốn vậy cả.”Hai người im lặng ngồi một lúc, trong không khí tràn ngập mùi “bệnh viện” nhàn nhạt, không phải mùi thuốc khử trùng, người thường xuyên ở trong bệnh viện thì thật ra cũng sẽ không cảm thấy có mùi gì.Cái mùi đó giống như mùi của máy móc, dụng cụ vô trùng, cùng với thuốc men hòa lẫn vào nhau, một loại mùi lạnh lẽo và khách quan.Phí Lâm thả lỏng hơn một chút, giường bệnh được nâng lên một nửa, anh nằm ngửa nhìn lên trần nhà.“Em đã có một giấc mơ rất dài.”Thẩm Biệt: “Em mơ thấy gì vậy?”“Em mơ thấy…” Ánh mắt Phí Lâm mất tiêu cự, chìm vào hồi ức, trở nên mơ hồ, “Lần đầu tiên em hiểu được khái niệm ‘cái chết’ là lúc 4 tuổi, bà của mẹ em qua đời, tất cả mọi người đều ở nhà tang lễ, ở đó có hai cái ống khói lớn, trên đó bốc khói. Mẹ em nói người chết sẽ biến thành khói đó, lên trời.”“Em hỏi mẹ em, sao người lại có thể biến thành khói được, bà ấy nói thiêu thì sẽ biến thành khói. Em lại nghĩ, sao người lại có thể chết được chứ, người đã phải chết, vậy tại sao còn phải sinh ra.”Thẩm Biệt nhìn Phí Lâm với ánh mắt vô cùng cưng chiều: “Vậy em đã nghĩ thông rồi sao?”Phí Lâm lắc đầu: “Chưa nghĩ thông, em không có hứng thú đào sâu tìm tòi vào mấy vấn đề triết học này, nhưng em rất nhanh đã biết, cái chết là khi hơi thở, nhịp tim ngừng lại, bao gồm cả não bộ không thể hồi phục chức năng nữa.”“Em mơ thấy em biến thành khói, anh và ba mẹ em đều ở dưới nhìn lên em, giống như hồi nhỏ em nhìn bà của mẹ em vậy.”“Nhưng em cứ không ngừng bay lên trên, ở trên đó em thấy rất nhiều, ờ, thật ra em không quen biết họ, nhưng em lại biết, họ là những người mà em đã tuyên bố chết lâm sàng.”“Em đã tuyên bố vào rất nhiều thời điểm, nửa đêm, sáng sớm, em cũng không biết mình đã tiễn bao nhiêu người đi. Đợi đến khi máy theo dõi điện tim kéo ra một đường thẳng, em nhìn đồng hồ, nói với người nhà của họ, rồi cả phòng bệnh vang lên tiếng khóc.”“Họ chào hỏi em, nói ‘Bác sĩ Phí, sao anh cũng đến đây vậy?'”“Em vừa nghĩ, má nó, đúng rồi, sao mình lại ở cùng họ, em bỗng có một dự cảm không lành, nên cố gắng quay trở lại cái ống khói kia.”“Rồi thì tỉnh dậy, má ơi, vừa nhìn thấy cái máy này,” Phí Lâm chỉ vào cái máy Ecom bên cạnh, “Em sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh cả người, ê, anh trai ơi, anh đừng khóc mà!”Phí Lâm thấy Thẩm Biệt đỏ hoe mắt, cuống cuồng rút mấy sợi dây trên người xuống, chống người dậy đi lau mắt cho Thẩm Biệt.Thẩm Biệt vốn dĩ luôn kiềm chế cảm xúc, cho dù là khóc thì cũng chỉ nhíu mày, chỉ ch.ảy nước mắt. Hắn muốn chớp mắt để ép nước mắt trở lại, kết quả những giọt nước mắt lớn cứ liên tiếp rơi xuống.Thẩm Biệt nắm lấy tay Phí Lâm, lắc đầu: “Trên đường về anh đã nghĩ nếu như em thật sự không còn nữa thì anh sẽ như thế nào.”Phí Lâm rút tay ra, dùng gốc bàn tay vuốt nhẹ lên da dưới mắt Thẩm Biệt, hỏi: “Anh sẽ như thế nào?”Thẩm Biệt nghẹn ngào: “Sẽ không như thế nào cả, giống như cuộc sống mười mấy năm không có em vậy, làm việc, ăn cơm, ngủ, thỉnh thoảng lại xem bài viết và ảnh của em.”“Vậy thì tốt.” Tim Phí Lâm đau nhói.Nếu như có bác sĩ đến tuyên bố cái chết của Thẩm Biệt với mình và cha mẹ của anh, thì trong phòng bệnh này cũng sẽ vang lên tiếng khóc như vậy sao?Thẩm Biệt có lẽ sẽ không khóc thành tiếng, Phí Lâm nhìn Thẩm Biệt mà nghĩ, anh ấy quả thật sẽ như chính mình nói, như thể không có chuyện gì xảy ra cả, làm việc, ăn cơm, ngủ.Rồi vào một đêm khuya nào đó, đột nhiên nhớ đến người yêu đã mất, đau đến nghẹt thở.Trên mu bàn tay đón lấy một giọt nước mắt nóng hổi, tiếp theo là giọt thứ hai, giọt thứ ba.Phí Lâm cảm thấy mu bàn tay của mình gần như bị bỏng rát, cổ họng nghẹn lại không thể phát ra âm thanh.“Sẽ rất cô đơn.” Phí Lâm nghe thấy Thẩm Biệt thở dài một hơi, “Quãng đời còn lại, có lẽ sẽ rất cô đơn.”“Anh.” Phí Lâm gạt chân xuống giường, cúi người ôm Thẩm Biệt vào lòng, “Sẽ không đâu, nhất định em sẽ đi sau anh, anh đừng sợ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro