Đâm Sầm Vào Tro...
2024-12-03 01:23:17
Tiana đi đường vòng hết nửa dãy nhà, phát hiện quả nhiên mấy tên quỷ say rượu đó vẫn đang theo dõi nàng.
Kể từ khi nàng rời khỏi cửa hàng rèn, họ đã đi theo nàng cách đó không xa.
Một người phụ nữ trẻ tuổi thục nữ xinh đẹp, mảnh mai không có người đàn ông bên cạnh xuất hiện vào một buổi sáng sớm trên một con đường vắng vẻ thưa thớt, còn cất một khoản tiền lớn trong túi, đám côn đồ muốn lấy thứ gì từ trên người nàng quả thực không cần nói cũng biết.
Tiana không chạy trốn, cũng không kêu cứu, nàng vừa đi vừa dừng lại, dáng vẻ nhìn như không biết mình đang đi đâu.
Nàng dừng lại trước một tiệm may, cúi đầu nhìn chiếc váy trên người, đi vào, đưa bộ quần áo thủ công xa xỉ của mình cho bà chủ tiệm may, rồi mua thêm một bộ váy vải thô màu xanh bình thường có kiểu dáng tương tự.
Bà chủ đang dựa vào quầy, nhìn Tiana chọn một chiếc váy rẻ nhất, phỏng đoán có lẽ nàng là người giúp việc nhà giàu nào đó đuổi ra ngoài, dù sao nữ nhân trẻ tuổi ăn mặc đắt tiền nhưng lại nghèo đến keo kiệt, ngoại trừ người giúp việc ra thì cũng không tìm thấy thân phận thứ hai.
Tiana bước ra khỏi tiệm may, nhìn thấy một số công nhân bốc xếp hàng và binh sĩ bảo vệ đã ra đường.
Người đi ra đường không nhiều lắm, phần lớn là binh lính, một bộ phận lớn công nhân sẽ vì tiết kiệm tiền, mà đem rượu hoặc sữa dê trong nhà chế biến vào túi da dê, lại mang theo một chút bánh mì cho no bụng.
Ngay cả khi có sương mù trên đường phố, Tiana vẫn nhìn thấy Adrian với mái tóc đen từ xa.
Thân hình hắn cao gầy, mặc bộ giáp kỵ sĩ màu trắng bạc tươi sáng, cao hơn nửa cái đầu so với hầu hết những binh lính khác.
Trên thắt lưng hắn treo thanh kiếm dài, một tay ôm mũ giáp, bước đi vững chắc trên đường phố một mình.
Kỵ sĩ tham dự chiến tranh nhiều hơn nên kỵ sĩ lựa chọn ra biển không nhiều lắm, về cơ bản một chiếc thuyền chở hàng hóa cỡ lớn sẽ có một đến hai kỵ sĩ trấn giữ.
Nhưng không biết vì lý do gì, một vài kỵ sĩ trên đường phố đã không đi bộ cùng với hắn.
Không lẽ là do có mối quan hệ không tốt? Tiana đoán, nhưng lại thấy các kỵ sĩ khác chào hỏi hắn.
Tiana cũng không có tâm tư nhàn rỗi suy nghĩ về đáp án vào lúc này.
Nàng liếc nhìn mấy tên côn đồ đang ngồi xổm bên đường chờ nàng, cố ý bước nhanh qua trước mặt bọn họ, chờ bọn họ đuổi theo lần nữa, lại vòng qua một góc, đi vào một con đường yên tĩnh đến mức không nhìn thấy ai.
Nàng lấy trong túi ra một nắm đồng bạc và nắm chặt chúng vào ngực, khẩn trương lắng nghe động tĩnh đằng sau.
Tiếng bước chân phía sau dần dần tới gần, mùi rượu khiến người ta ghê tởm từ sau lưng nàng xộc đến.
Khi một đôi tay đột nhiên vươn ra sau lưng nàng, muốn ôm lấy nàng, nàng nhanh chóng ném hơn mười đồng bạc trong tay ra ngoài.
Ba tên ma men kia dường như không nghĩ tới Tiana sẽ ném những đồng bạc ra, họ đều sửng sốt trong giây lát, Tiana nhân cơ hội khom lưng luồn qua dưới cánh tay người muốn ôm lấy nàng, bước nhanh lùi về phía sau, chạy về phía đường về.
Nhưng nàng không chạy quá nhanh, mà là vừa chạy vừa quay đầu lại sợ hãi nhìn bọn họ.
Một bộ dáng yếu đuối vô tội đáng thương.
Mấy người bị lóa mắt bởi những đồng bạc sáng bóng, có hai người bỏ Tiana ra sau đầu, không để ý hình tượng quỳ trên mặt đất, người sau tranh người trước giành giật những đồng bạc.
Mà một người còn lại duỗi chân đạp hai người họ một cái, hắn nhìn chằm chằm vào Tiana, nấc một cái, say say khướt nói, “Đừng, đừng giành nữa! Trên người ả chắc, chắc chắn còn có nhiều đồng bạc hơn, bắt lấy ả!”
Hai người vừa nghe vậy, đầu óc choáng váng mê man vì rượu, cảm thấy khá có lý, nhét đồng bạc vào trong ngực, lập tức đuổi theo người nọ.
Tiana chạy trở lại đường phố, nhìn thấy bóng lưng Adrian, giả vờ sợ hãi, vừa quay đầu lại nhìn bọn say rượu thần trí không rõ đuổi theo mình, vừa dùng tốc độ nhanh nhất ‘hoảng hốt không chọn đường’ chạy về phía Adrian.
Adrian nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân hoảng loạn, xoay người lại.
Còn chưa đứng vững, một đợt trùng kích bất ngờ ập đến từ ngực, Adrian đột nhiên bị Tiana đâm sầm vào trong ngực.
Tiana sợ Adrian nghi ngờ, nên không chút giảm tốc độ dưới chân, cả người thực sự đụng vào ‘bụp’ một tiếng.
Nhưng nàng không nghĩ tới bộ giáp của hắn lại cứng như tảng đá, lực va chạm cực lớn khiến nàng đụng phải, ngay lập tức dưới chân đã hoàn không đứng vững, hét hốt hoảng lập tức ngã người ra sau.
Đúng lúc này, này, âm thanh máy móc dễ chịu của chiếc giáp tay lại vang lên, Adrian nhanh tay lẹ mắt nhanh chóng vươn tay phải qua eo Tiana, một tay vững vàng đỡ lấy thắt lưng nàng.
Tiana thấy vậy, lập tức đỡ lấy cánh tay của Adrian, hoảng sợ luống cuống nhìn hắn.
Biểu cảm kia, không khác gì thần thái đáng thương mà nàng có khi tập luyện trước gương vào buổi sáng.
Cũng đủ để cho bất kỳ người nào nhìn thấy sẽ dâng lên lòng thương xót.
Kể từ khi nàng rời khỏi cửa hàng rèn, họ đã đi theo nàng cách đó không xa.
Một người phụ nữ trẻ tuổi thục nữ xinh đẹp, mảnh mai không có người đàn ông bên cạnh xuất hiện vào một buổi sáng sớm trên một con đường vắng vẻ thưa thớt, còn cất một khoản tiền lớn trong túi, đám côn đồ muốn lấy thứ gì từ trên người nàng quả thực không cần nói cũng biết.
Tiana không chạy trốn, cũng không kêu cứu, nàng vừa đi vừa dừng lại, dáng vẻ nhìn như không biết mình đang đi đâu.
Nàng dừng lại trước một tiệm may, cúi đầu nhìn chiếc váy trên người, đi vào, đưa bộ quần áo thủ công xa xỉ của mình cho bà chủ tiệm may, rồi mua thêm một bộ váy vải thô màu xanh bình thường có kiểu dáng tương tự.
Bà chủ đang dựa vào quầy, nhìn Tiana chọn một chiếc váy rẻ nhất, phỏng đoán có lẽ nàng là người giúp việc nhà giàu nào đó đuổi ra ngoài, dù sao nữ nhân trẻ tuổi ăn mặc đắt tiền nhưng lại nghèo đến keo kiệt, ngoại trừ người giúp việc ra thì cũng không tìm thấy thân phận thứ hai.
Tiana bước ra khỏi tiệm may, nhìn thấy một số công nhân bốc xếp hàng và binh sĩ bảo vệ đã ra đường.
Người đi ra đường không nhiều lắm, phần lớn là binh lính, một bộ phận lớn công nhân sẽ vì tiết kiệm tiền, mà đem rượu hoặc sữa dê trong nhà chế biến vào túi da dê, lại mang theo một chút bánh mì cho no bụng.
Ngay cả khi có sương mù trên đường phố, Tiana vẫn nhìn thấy Adrian với mái tóc đen từ xa.
Thân hình hắn cao gầy, mặc bộ giáp kỵ sĩ màu trắng bạc tươi sáng, cao hơn nửa cái đầu so với hầu hết những binh lính khác.
Trên thắt lưng hắn treo thanh kiếm dài, một tay ôm mũ giáp, bước đi vững chắc trên đường phố một mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kỵ sĩ tham dự chiến tranh nhiều hơn nên kỵ sĩ lựa chọn ra biển không nhiều lắm, về cơ bản một chiếc thuyền chở hàng hóa cỡ lớn sẽ có một đến hai kỵ sĩ trấn giữ.
Nhưng không biết vì lý do gì, một vài kỵ sĩ trên đường phố đã không đi bộ cùng với hắn.
Không lẽ là do có mối quan hệ không tốt? Tiana đoán, nhưng lại thấy các kỵ sĩ khác chào hỏi hắn.
Tiana cũng không có tâm tư nhàn rỗi suy nghĩ về đáp án vào lúc này.
Nàng liếc nhìn mấy tên côn đồ đang ngồi xổm bên đường chờ nàng, cố ý bước nhanh qua trước mặt bọn họ, chờ bọn họ đuổi theo lần nữa, lại vòng qua một góc, đi vào một con đường yên tĩnh đến mức không nhìn thấy ai.
Nàng lấy trong túi ra một nắm đồng bạc và nắm chặt chúng vào ngực, khẩn trương lắng nghe động tĩnh đằng sau.
Tiếng bước chân phía sau dần dần tới gần, mùi rượu khiến người ta ghê tởm từ sau lưng nàng xộc đến.
Khi một đôi tay đột nhiên vươn ra sau lưng nàng, muốn ôm lấy nàng, nàng nhanh chóng ném hơn mười đồng bạc trong tay ra ngoài.
Ba tên ma men kia dường như không nghĩ tới Tiana sẽ ném những đồng bạc ra, họ đều sửng sốt trong giây lát, Tiana nhân cơ hội khom lưng luồn qua dưới cánh tay người muốn ôm lấy nàng, bước nhanh lùi về phía sau, chạy về phía đường về.
Nhưng nàng không chạy quá nhanh, mà là vừa chạy vừa quay đầu lại sợ hãi nhìn bọn họ.
Một bộ dáng yếu đuối vô tội đáng thương.
Mấy người bị lóa mắt bởi những đồng bạc sáng bóng, có hai người bỏ Tiana ra sau đầu, không để ý hình tượng quỳ trên mặt đất, người sau tranh người trước giành giật những đồng bạc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà một người còn lại duỗi chân đạp hai người họ một cái, hắn nhìn chằm chằm vào Tiana, nấc một cái, say say khướt nói, “Đừng, đừng giành nữa! Trên người ả chắc, chắc chắn còn có nhiều đồng bạc hơn, bắt lấy ả!”
Hai người vừa nghe vậy, đầu óc choáng váng mê man vì rượu, cảm thấy khá có lý, nhét đồng bạc vào trong ngực, lập tức đuổi theo người nọ.
Tiana chạy trở lại đường phố, nhìn thấy bóng lưng Adrian, giả vờ sợ hãi, vừa quay đầu lại nhìn bọn say rượu thần trí không rõ đuổi theo mình, vừa dùng tốc độ nhanh nhất ‘hoảng hốt không chọn đường’ chạy về phía Adrian.
Adrian nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân hoảng loạn, xoay người lại.
Còn chưa đứng vững, một đợt trùng kích bất ngờ ập đến từ ngực, Adrian đột nhiên bị Tiana đâm sầm vào trong ngực.
Tiana sợ Adrian nghi ngờ, nên không chút giảm tốc độ dưới chân, cả người thực sự đụng vào ‘bụp’ một tiếng.
Nhưng nàng không nghĩ tới bộ giáp của hắn lại cứng như tảng đá, lực va chạm cực lớn khiến nàng đụng phải, ngay lập tức dưới chân đã hoàn không đứng vững, hét hốt hoảng lập tức ngã người ra sau.
Đúng lúc này, này, âm thanh máy móc dễ chịu của chiếc giáp tay lại vang lên, Adrian nhanh tay lẹ mắt nhanh chóng vươn tay phải qua eo Tiana, một tay vững vàng đỡ lấy thắt lưng nàng.
Tiana thấy vậy, lập tức đỡ lấy cánh tay của Adrian, hoảng sợ luống cuống nhìn hắn.
Biểu cảm kia, không khác gì thần thái đáng thương mà nàng có khi tập luyện trước gương vào buổi sáng.
Cũng đủ để cho bất kỳ người nào nhìn thấy sẽ dâng lên lòng thương xót.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro